Bạn đang đọc Chân Trời Khát Vọng – Chương 1: Sống!
Chương Mở đầu (18+)
Ngươi tiến tới thêm một bước nữa, ta sẽ cắn lưỡi tự vận ngay.
-Được rồi…
Gã đàn ông có đôi mắt của loài thú hoang, trong phút chốc trở lại tĩnh lặng như mặt hồ.
Hắn đã buông tha nàng?
Bất chợt…
-Bốp!
Một cái tát như trời giáng thẳng vào mặt nàng.
Máu ứa ra…mằn mặn. Đất trời quay cuồng.
Mái tóc dài bị nắm ngược lên. Gương mặt gã đàn ông kề sát bên nàng, làn môi mỏng nhếch lên nụ cười:
-Ta không thích ép buộc phụ nữ nhưng mà….Ta càng không thích phụ nữ uy hiếp ta.
Trong lúc nàng còn chưa kịp hoàn hồn, một mảnh áo đã bị hắn thô bạo xé nát:
-Ngươi…Ư…Ưm…
Miệng nàng bị buộc chặt…
Hải San cố gắng vẫy vùng. Chân đạp mạnh, tay quơ mong tìm được một thứ vũ khí gì để ngăn cản hắn.
Không phải nàng chưa thấy….Lũ giặc Mông Nguyên tàn bạo tràn vào làng mạc, cướp bóc. Bao nhiêu cô thiếu nữ, bao nhiêu người bị ép xuống dưới thân. Tiếng thét gào, cộng với thêm gầm gào trong thỏa mãn của bọn chúng vang động xóm chài, khiến không khí bình yên tan nát.
Hải San muốn chết…Chết mới xóa được mọi nhục nhã, mới làm cho nàng giữ được sự trắng trong giữa non nước thân yêu.
Tay Hải San bị bẻ ngoặc ra sau. Gã tướng giặc chỉ dùng một tay đã khống chế được nàng. Hắn dùng một chân quỳ trên người nàng, đè Hải San té sấp xuống cát biển nóng bỏng.
-Ư…ưm……..
Cái đau đớn của thân xác tạm thời không đáng sợ hơn sự nhục nhã đang phải chịu đựng. Từng mảng y phục rời ra….Như trở nên điên cuồng, nàng vùng vẫy bằng tất cả sức lực của mình
_B….b..uông…bu…uông….!
Hải San càng vùng vẫy, càng chống cự, hắn càng áp chế mạnh mẽ.
Lực đạo tàn khốc.
Tay của Hải San được buông ra.Thay vào đó hắn lật người nàng lại, một tay nắm tóc nàng, một tay thoát y phục trên người hắn:
-A…Ưm…
Không có dạo đầu, hắn tiến thẳng vào nàng…
Hạ thân khô khốc của Hải San khiến cái đau càng tăng lên dữ dội:
-A….AAAAAAAAA…………….
Cảm giác gớm ghiếc bao trùm thân thể. Mỗi tấc thịt da bị cắn xé, cơn đau không tác động nữa rồi. Hải San xuôi tay…Một dòng nước mắt tuôn ra, nóng hổi…
Hắn xốc Hải San trên người…
Tiếp tục cơn hoan lạc…
Nàng không phản ứng, hắn cũng không chút quan tâm. Bởi chuyện này giống như một hành động bản năng của con đực và cái trên thảo nguyên.Hắn muốn thỏa mãn chính mình, nàng là công cụ cho hắn phát dục. Nơi chiến trường sinh tử này, chuyện đàn ông cướp đoạt và ăn nằm với đàn bà là chuyện bình thường.
Làn da Hải San mang mùi vị biển.Mùi rất lạ, nó khác với hương cỏ trên thảo nguyên. Nó cũng chẳng giống mùi hương của cừu và ngựa còn vương lại trên các cô gái Mông cổ từng đêm đêm hầu hạ hắn…
Quăng nàng bây giờ như một cái xác không hồn xuống cát, hắn thỏa mãn mặc lại y phục. Tìm một nô kỹ hầu hạ hằng đêm trong lúc tên bay loạn lạc này không phải dễ. Mang nàng theo, đến lúc không cần sẽ một đao kết thúc. Hắn không như nhiều kẻ, thích cho người khác hưởng dụng vật của mình, dù đó là món hàng đã xài tới chán chê.
-Nếu ngươi tự tử, ta sẽ mang thân thể trần truồng của ngươi treo giữa làng này, trước khi nó phân hủy, hằng ngày cho binh lính hợp thể với thây mi, sau đó mang cho voi giày ngựa xé. Thử đi!
————————————————————————————————
Hắn không có lương tâm. Cái hắn có là những chuỗi ngày chém giết, mang về cho đại hãn những chiếc đầu đẫm máu của kẻ thù, sau đó đắm chìm trong hương vị của đám mỹ nhân hầu hạ.
Đất nước Đại Việt này hơn hai mươi năm trước từng là mồ chôn của phụ thân hắn.
Mẹ hắn một mình nuôi dưỡng hắn. Dù là con của quận chúa, hắn không cần một đặc ân nào. Cuộc sống với lưng ngựa, mũi tên, những phút giây xé gió đuổi theo bầy chim điêu, tuốt gươm chém giết kẻ thù đã là niềm vui, lẽ sống.
Hắn là chiến thần của nhà Nguyên…
Một chiến thần khát máu…
Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ…….
Con ngựa hoang bất phục thảo nguyên….
Chương 1: Sống!
Hải San tỉnh dậy trong một căn lều rộng. Tấm thânđau nhức, tóc xơ xác, môi sưng phồng, nàng bàng hoàng cay đắng khi nhận ra mọichuyện đều là thật… Hải San chưa chết nhưng cuộc đời đã tan nát thành muôn mảnhvụn. Gã đàn ông ấy đã vùi dập nàng không thương tiếc… không cho Hải San một cơhội để trở lại cuộc sống ngày nào.
Không đâu… Hải San cắn chặt môi. Sinh mạng này làdo cha mẹ tạo ra. Trần lão – cha nàng, người đàn ông lam lũ sớm chiều bên xớmchài nghèo, hết sức hết lòng vun đắp yêu thương, chỉ mong nàng lớn lên tươi tắnnhư những cụm san hô dưới đáy biển mênh mông. Hải San không được chết, khôngđược vì một phút đau đớn nhất thời mà hủy hoại mình. Cho dù gã đàn ông tàn nhẫnấy không thực hiện lời hăm dọa của hắn, Hải San cũng không được hủy đi mạngsống quý giá của mình. Nàng nhớ đến giờ phút đó… Bốn kẻ đàn ông hung hãn kéoHải San xềnh xệch trên đất. Những bộ ngực trần trụi… gương mặt hả hê… tràngcười đầy nhục dục. Trước mắt Hải San trời đất mờ mịt. Một gã cúi xuống trongnhững âm thanh cổ vũ của những tên còn lại. Hải San đã chạm tới một thanh đaonằm chơ vơ dưới đất. Máu… Máu tràn ngập gương mặt Hải San. Đôi tay nhầy nhụa.Hải San đã giết người, lần giết người đầu tiên trong đời nhưng không làm nàng sợhãi. Bọn chúng tiến tới, thêm một bước nữa, Hải San sẽ không ngần ngại vungđao, không giết được thêm người cũng sẽ tiễn được nàng về bên kia thế giới. Vớimột tấm thân trong sạch… Không bẩn, không nhơ nhuốc, vẫn trong ngần như nhữnghạt muối kết tinh. Bỗng chốc… Những tiếng hét… Gã đàn ông ấy xuất hiện, trêntay hắn là mũi giáo còn đẫm máu.
– Phó nguyên soái!
Giáo vung lên, không nói không rằng. Một tên rồilại hai tên… Nằm la liệt trên đất. Bọn chúng vi phạm quân kỷ, trong trận chiếnrời hàng ngũ đi tìm gái đẹp thỏa mãn cơn khát dục vọng. Hải San sa vào tay hắn…
Hắn là… Phó Nguyên soái!
Nếu giết được hắn… Không chỉ như đã giết 4 tênlính tầm thương Nguyên Mông đó… Ít ra không chỉ có nàng, sẽ có những linh hồnthanh thản hơn vì đã được trả thù. Phải sống để giết hắn. Cửa lều bật mở. Hắnbước vào:
– Tỉnh rồi à?
Ánh mắt căm hờn của Hải San chỉ khiến hắn cườinhạt:
– Người đâu?
– Thất vương gia…
Thất vương gia? Hắn không phải chỉ là Phó nguyênsoái của triều Nguyên sao?
– Mang cô gái này đi tắm rửa, thay cho cô ta bộđồ tươm tất một chút. Tối nay bản vương gia muốn cô ta hầu hạ…
– Dạ… Vương gia!