Đọc truyện Chân Tình Ngàn Năm – Chương 4
Lão nhân đâu? Sao không thấy, nàng nhìn quanh bốn phía liếc mắt một cái, vẫn không thấy thân ảnh lão nhân kỳ quái , trước mắt lại khôi phục như trước, đường phố lại ồn ào náo nhiệt một lần nữa. Mọi người ban nãy vốn bất động, hiện tại vẫn ồn ào tiêu sái trên đường.Giống như từ nãy giờ chưa từng xảy ra chuyên gì,nàng không ngừng nghi hoặc, dụi dụi hai mắt của mình, chẳng lẽ là mình bị hoa mắt? Nhưng trong tay nàng xúc cảm ấm áp cũng không phải giả a! Mở tay ra, trên tay vẫn đang cầm khối ngọc trắng xanh mà lão nhân kia đưa cho.Đem khối ngọc mang về trên cổ một lần nữa , coi như nó là bùa bình an đi!Hít sâu một hơi,” Hô! Dạ Thủy Linh không cần suy nghĩ nhiều quá, vẫn là về nhà nhanh lên đi!” Nàng an ủi chính mình nóiTrên đường về nhà Dạ Thủy Linh cả người đột nhiên cảm giác giống như lơ lửng, nàng trực tiếp đi về phòng, không có đáp lại lời gọi của mẹ.“ Tiểu Linh! Con đã về rồi! Bụng có đóihay không ? Con muốn ăn cơm trước hay muốn uống canh đậu đỏ trước?” Mẹ nàng nhìn theo bóng lưng của nàng hỏi.Nhưng mà đáp lại bà chính là thanh âm Dạ Thủy Linh đóng cửa phòng .Nhìn thấy hành vi kì lạ của cô con gái, bà lo lắng bước đến trước cửa phòng con, gõ nhẹ gọi.Khấu khấu khấu.” Tiểu Linh? Con sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không phát sinh ? Có thể cùng mẹ nói, hay là con làm sao không thoải mái?” Bà lo lắng hỏi.Vài giây sau, bên trong truyền ra thanh âm trầm thấp “Dạ, không có gì, con không sao đâu, mẹ đừng lo, con chỉ hơi mệt một chút, muốn đi ngủ một lát, bữa tối đừng gọi con, mẹ và anh chị ăn trước đi.” Giọng nói của nàng như được phát ra từ trong chăn.“ Được rồi! Vậy con thức dậy, đói bụng thì nhớ nói ẹ nha, mẹ sẽ làm thức ăn cho con.” Nghe được bảo bối nữ nhi không có việc gì, bà cũng an tâm.“ Vâng……” Chờ sau khi mẹ đi khỏi, Dạ Thủy Linh chìm trong giấc ngủ nặng nề.Đêm nay, nàng cũng không có thức dậy, bởi vì nàng lại nằm mơ, nhưng lần này nàng nằm mộng hoàn toàn khác với giấc mộng trước, không lẽ là do khối ngọc bội kia sao!?Trong mộng xuất hiện nữ tử ăn mặc trang phục cổ đại đứng trong tòa biệt viện, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đẫm lệ, biểu hiện sự đau đớn vô cùng của nàng. Lúc này bên cạnh nàng xuất hiện một thư sinh nhu nhã.Nữ tử kích động nắm chặt lấy tay nam nhân kia, không biết đang nói cái gì, bởi vì nàng chỉ nhìn thấy hình ảnh màkhông nghe thấy thanh âm.Nữ tử giống như không muốn cùng nam tử kia tách ra, mà nam tử kia cũng có thể nhìn thấy được vẻ quyến luyến không rời của hắn, nhưng cũng bó tay không thể làm gì đưuọc.Đúng lúc này, không biết từ đâu xuất hiện một toán vệ sĩ tách hai người ra,bọn họ tàn nhẫn đem người nữ tử này kéo vào bên trong kiệu hoa đợi ở một bên.Nữ tử không ngừng cố gắng giãy dụa, nhưng cũng vô ích, vẻ mặt đột nhiên tuyệt vọng.Đứng ở phía sau kiệu hoa nam tử bất lực, chỉ có thể nhìn bóng dáng kiệu hoa , lớn tiếng kêu to, như là kể ra vô duyên, không thể bên nhau, nhưng vĩnh viễn sẽ khác ghi hình bóng nàng vào tận đáy lòng.Mộng tỉnh, Dạ Thủy Linh ngồi dậy, tay phải vội vã tháo cúc áo trước ngực mình, thở hổn hển.Sao lại như vậy ? Nàng có thể từ trong mộng cảm nhận được ràng nàng kia đau thương, ngay cả tâm chính mình cũng ẩn ẩn nhói đau, nàng tại sao lại nằm thấy giấc mộng như thế này…..Nàng kia rốt cuộc là ai đây?Dạ Thủy Linh cứ buổi tối nằm mộng là y như ngày hôm sau sẽ đến trường muộn.Mãi đến trước một ngày cuối tuần nàng cùng các cô bạn thân của mình, ước hẹn đi ra ngoài , nàng không có đang nằm mơ.Thời tiết hôm nay thật tuyệt, rất thích hợp với cuộc dạo chơi trên bãi biển, nàng y theo nguyên bản đâu có thời gian chậm một chút mới rời khỏi nhà.sau khi đi tới nơi đã hẹn, đã thấy hai cô bạn thân yêu của mình đã đứng chờ nàng từ lúc nào. “ Uy! Tiểu Linh, sao đến trễ thế!” Hồng Thiên Thiên đứng bên kia đường hô lớn.