Chân Tình Hỏa Diễm

Chương 7: Ta Ác Hay Hắn Ác Hơn?


Đọc truyện Chân Tình Hỏa Diễm – Chương 7: Ta Ác Hay Hắn Ác Hơn?

Bắc Thần Dương ôm mĩ nhân trong tay, cùng đứng trong gió sớm đợi người. Nữ tử kia, khác hắn với lúc trên chiến trường, mềm mại tựa vào hắn như một con thỏ nhỏ, thực mê hoặc lòng người, cùng dung mạo xinh đẹp, mệnh danh đệ nhất mĩ nhân Thủy Băng quốc, nàng là của hắn, chỉ là của hắn! Cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng, hắn điên cuống mút lấy mật ngọt của nàng. Có nàng trên đời, là hạnh phúc của hắn.
“Nhìn các ngươi tình tự như vậy ta thực không nỡ phá đám!” Một giọng nữ vang lên, khiến Bắc Thần Dương kinh ngạc quay người. Không lẽ nam nhân hôm qua là nữ giả nam trang?
Dáng người vẫn nhỏ nhắn như vậy, nhưng thay bởi bộ nam trang, là một bộ váy màu lục thanh nhã, phần eo bó sát lộ ra những đường cong mê người, và nhất là dung nhan kia…Quá đẹp, một sắc đẹp kinh diễm. Đệ nhất mĩ nhân ư, chỉ là hư danh, hư ảo, so với nữ nhân này, không đáng một xu, còn không đủ mị sắc để so sánh. Chỉ một cái nhìn, đủ khiến toàn thân hóa đá, nhất là nụ cười như có như không kia như câu hồn người khác, bất kể nam hay nữ nhìn vào, một lần liền nhớ mãi, khắc vào tâm trí, lại không thể dời ánh mắt đi được. Ngược lại với vẻ đẹp động lòng người, mê đảo chúng sinh kia, cả người nàng toát ra khí chất vương giả, kiệt ngạo bất tuân, thực là một nữ nhân độc nhất vô nhị trong thiên hạ này. Bắc Thần Dương tự động lấy lại ý thức, ho khan quay mặt đi che dấu sự xấu hổ. Nữ nhân trong lòng hắn, đôi mắt ánh lên sự ganh tị thấy rõ. Dám câu dẫn nam nhân của nàng, đáng chết!
Thấy ánh mắt nàng, Ngọc Ân chỉ cười, quay đi, để mặc những lọn tóc xoăn tha hồ nhảy múa trong gió.
“Đã thấy rồi, còn muốn ám hại một nữ nhân yếu đuối như ta sao?” Khinh bỉ, Bắc Thần Dương khinh bỉ. Yếu đuối á, đánh chết hắn cũng không tin.
Hiểu ý, hắn vẫy tay. Từng sát thủ áo đen lần lượt xuất hiện. Ngọc Ân quay lưng về phía họ, không hề thấy một ánh mắt lạnh băng nhìn nàng, lại xen vài phần thích thú.

“Ngươi là ai?” Bắc Thần Dương không dám nhìn vào gương mặt kia, chuyên tâm đặt lên người nữ nhân của hắn.
“Ờ, thủ hạ của Hỏa Thượng tinh quân hạ phàm tìm kiếm nhân tài về bồi dưỡng chỉ dạy tiên pháp.” Ngọc Ân nhàn nhạt trả lời, câu nói quen thuộc này, dọa đến không ít người.
“Chuyện này ngươi có thể tới Nhật Nguyệt giáo, ở đó có vài vị tiên nhân…”
“Chỉ là địa tiên, không đáng nhắc tới. Ta thích tự tìm.”
“Nữ nhân lang bạt giang hồ là không nên một chút nào…” Bắc Thần Dương nói chưa hết câu đã bị Ngọc Ân chặn họng: “Ngươi thấy ta giống nữ nhân thường tình lắm à?”
Không khí chìm vào im lặng, nói cái gì đây? Nên nói cái gì và không nên nói cái gì được cơ chứ. Bắc Thần Dương bối rối chuyển tầm mắt ngắm nhìn mặt trời mọc. “Chúng ta phải đi, thiên hạ rộng lớn, sau này còn có thể gặp lại. Không biết tên của…”
“Tô Ngọc Ân. Ta gọi Tô Ngọc Ân, hay Tô Thừa Ân, cũng thế cả.” Ngọc Ân hướng mắt phía xa xa, âm thầm đếm…3…2…1… Grao!…
Tiếng rồng ngâm vang vọng bầu trời. Dực Long hiên ngang bay tới khu đất trống bọn Ngọc Ân đang đứng, gầm gừ nhìn nhìn đám sát thủ áo đen một hồi, lại hướng chủ nhân cúi chào.
“À há, ngươi về rồi, Dực Long, thế nào, hắn sao rồi?” Ngọc Ân nhớ đến nam nhân tóc trắng thì lại nổi lên hứng thú. Soái ca, chàng là của ta! (Rùa: Tỷ à, tỷ thực là một sắc nữ a)

“Chủ nhân, ngài bất nhân vừa thôi, ta đi làm việc tích đức cho ngài mà ngài chẳng hỏi han ta một câu, chỉ nhìn thấy nam sắc là sáng mắt ra! Hức!” Dực Long cọ đầu vào lòng bàn tay nàng phụng phịu như một đứa trẻ. Bên kia, Bắc Thần Dương hóa đá. Chính là, một con rồng…bằng xương bằng thịt…rồng thực a. Nàng ta, lại còn làm chủ một con rồng…ôi…kinh khủng thật. Biết điều, tốt nhất không nên đắc tội nàng ta a!
“Hừ, lắm chuyện, ngươi muốn nhịn Long tiên thảo?” Ngọc Ân nhướng mày, mắt ánh lên vẻ đe dọa.
“Không không, thưa chủ nhân, hắn khỏe re, đã lùng sục săn hết đám sát thủ hôm ấy rôi. À, ta mang cho ngài một tên nè…” Dứt lời, Dực Long gồng mình, ọe ra một tên…người, khiến hắn ngã lăn ra đất. Ngọc Ân ngay lập tức nhận ra đây chính là thủ lĩnh sát thủ. Ha ha, coi nàng như một món đồ, vậy thì phải trả giá!
Tên sát thủ lồm cồm bò dậy, mắt đảo quanh. Hắn ở trong bụng rồng, không biết làm sao ra được, may mà con rồng này nôn hắn ra, không chắc bị tiêu hóa luôn mất! Đảo mắt, hắn há hốc mồm…Kia chẳng phải là nữ nhân của ác ma đó sao? Không…không thể nào…không lẽ, con rồng này là của ả, nó mang hắn về cho ả? Hừ, được! Giết không được Lãnh tu la, ta quyết giết cho được nữ nhân của hắn!
“Ngươi! Đền mạng cho huynh đệ của ta. Nam nhân của ngươi là ác ma, giờ…ngươi…phải trả giá!” Hắn tút kiếm, lao tới. Ngọc Ân gãi gãi đầu, nữ nhân của ai chứ! Haiz… Một chưởng bắn ra, tên sát thủ ngã lăn trên đất. Ngọc Ân tiến tới, bắt hắn quỳ trên đất, trước mặt nàng.
“Có hai điều cấm kị của ta…” Tên sát thủ mặt xanh lét. Nữ nhân này, quá mạnh, còn ngang cơ với ác ma kia đi! “…Một là, khi dễ nữ nhân và trẻ nhỏ. Hai là,…coi nữ nhân như một đồ vật! Ngươi biết đấy, ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường, mà ta với cái tên đó, ờ cái tên ngươi muốn giết ý, chỉ là qua đường gặp nhau, có trách là trách hắn thực là đẹp mắt đi, nên ta mới cứu hắn, vậy mà ngươi…” Ngọc Ân đang mang một vẻ ôn hòa, bỗng nhiên, ánh mắt trở nên rét lạnh, sát khí nồng đậm, như một ác quỷ đội lốt tiên nhân hiện thế, giận dữ tóm lấy cổ tên sát thủ từ phía sau, thong thả buông từng chữ phán tội “…cư nhiên coi ta là một món quà trao đổi, thực rất đáng chết!”

“Lâu không thấy ngài động thủ, cách yêu thích chứ?” Dực Long hứng thú nhìn vị chủ nhân của mình chờ đợi trò hay diễn ra. Ngọc Ân nhếch môi cười lạnh, coi như thay lời đồng ý, tay không chút lưu tình bứt bỏ cánh tay phải của tên sát thủ một cách nhanh gọn, dễ dàng như lột vỏ quýt để ăn. Tên sát thủ đau đớn hét lên, máu tuôn chảy, cùng với đó là sự kinh ngạc của mọi người. Đây là nữ nhân sao? Ôi trời ơi, ma quỷ có lẽ không ác độc bằng.
“ Nói xem…ta ác hơn, hay là hắn?” Giọng nói êm ái ngọt ngào mê người, nhưng nội dung lời nói thì quá…bạo lực.
“Ngươi…à không…là hắn…” Tên thủ lĩnh sát thủ run rẩy trả lời.
“Vậy là ta chưa đủ ác rồi…” Dứt lời, lại dễ dàng dứt nốt tay còn lại của tên sát thủ, mà trên y phục không vương một giọt máu nào. “Ngươi biết đấy, thường thì những người khiến ta tức giận, thường sẽ tiêu tán cả hồn phách, chín tầng địa ngục cũng không có cửa vào, vĩnh viễn không được siêu sinh, bất quá, hôm nay ta thực sự rất dễ chịu, vì thế…” Sát thủ kia đang mong chờ thì… “Ngươi sẽ rất hân hạnh khi được ta ném xuống âm phủ an toàn!” Nhanh như cắt, nàng đạp một cước vào lưng tên sát thủ, một tay nắm lấy đầu tên đó. Từ lồng ngực hắn, cùng với máu, chính là trái tim còn đang đập vài nhịp cuối, bắn ra ngoài, lăn lông lốc trên đất. Đầu của tên sát thủ thì bị Ngọc Ân cầm như cầm một quả bóng, máu rớt xuống dất, cùng thân người đổ gục, tạo nên một cảnh tượng thảm khốc, khiến người ta nhìn thấy mà phát buồn nôn.
Lạnh lùng vứt cái đầu sang một bên, Ngọc Ân quay lưng bước đi, cùng với đó, từng đợt gió lốc quấn quanh nàng. Từ một nữ tử xinh đẹp, trong nháy mắt đã trở lại một thân nam trang vận y phục trắng muốt tinh khiết, bắt lấy những tia nắng mặt trời đang nhảy múa trong ngày mới. Dực Long gầm lên một tiếng, bay vút lên. Bóng trắng thanh thoát thi triển khinh công, yên bình ngồi trên lưng rồng, hiên ngang rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.