Đọc truyện Chân Tình Hỏa Diễm – Chương 28: Thập Ác Trấn Thiên Cảnh (1)
Đón tiếp bọn họ, không phải là sương mù, mà là một rừng cây xanh rì. À, không phải một rừng cây, mà là một đảo cây. Kinh ngạc hơn, nơi này, toàn bộ đều lơ lửng trên không trung, bên dưới là vực sâu vạn dặm.
Ngọc Ân quan sát chung quanh một chút. Chỉ một chút thôi, cũng đủ khiến gương mặt nàng tái mét. Ánh mắt trầm xuống đầy vẻ nghiêm trọng.
“Nơi này…là…” Lãnh Tử Hàn bước vào cũng nhịn không được thốt lên. Một nơi thật lạ.
“Sao lại vào đây cả vậy? Lãnh gia chủ sao ngài lại tới đây?” Ngọc Ân nhìn thấy Lãnh Thành, có chút ân hận.
“Đường đường là gia chủ, ta đương nhiên có thể trách nhiệm bảo về bí mật gia tộc…”
Biết không kịp nữa rồi, Ngọc Ân chỉ có cách thở dài. Nàng đưa Dực Long ra, vỗ vỗ đầu nó.
“Ngươi trong bản thể này bị hạn chế tới 70% sức mạnh. Trở lại hình người đi.”
Dực Long đờ đẫn nhìn xung quanh một vòng, sau đó mới thi triển biến hình. Một vòng sáng bao quanh cơ thể nó. Dần dần, cái bóng nhỏ giữa quầng sáng lớn lên, và khi vầng sáng biến mất, một nam nhân cực phẩm cũng hiện ra. Hắn có một mái tóc đỏ rực lửa, lại ngắn ngủn. Thân trên chỉ khoác hờ một lớp y phục màu đỏ, điểm suyết những sợi lông trắng, để lộ bộ ngực vạm vỡ màu đồng quyến rũ ánh nhìn. Ngọc Ân gật đầu nhìn nhân thể của Dực Long, sau đó xoay người, ánh mắt trầm trọng nhìn về phía mọi người.
“Đây không còn đơn giản là cấm địa Lãnh gia nữa. Hiện tại chúng ta đang ở trong Thập ác Trấn thiên cảnh.”
“Thập ác Trấn thiên cảnh, thực là cái tên dễ dọa người nha. Nơi này đẹp đẽ như vậy, làm gì có gì nguy hiểm?” Lãnh Thiên Hi vốn đang mê mẩn cảnh đẹp xung quanh, lại bị thái độ của Ngọc Ân làm cho tức giận. Ngọc Ân không thèm để ý nàng, tiếp tục nói.
“Thập ác Trấn thiên cảnh, ngoài vô cực cảnh giới sức mạnh, không có khả năng thoát ra ngoài.”
Lần này, lời nàng lại gây ra trấn động không nhỏ. Vô cực cường giả, không có giới hạn về sức mạnh, tùy ý nắm thiên địa trên tay, là một cái cấp bậc trong truyền thuyết, sao còn tồn tại?
“Không biết bao nhiêu lâu rồi không có một vị cường giả nào đạt đến cấp bậc ấy, làm sao tin được ngươi có hù người hay không?” Lãnh Tử Tiêu cố mạnh miệng nói, trấn an nỗi sợ hãi. “Thiên Hi muội muội cùng mọi người cũng đã thấy, nơi này nhìn có vẻ rất bình yên a.”
Ngọc Ân nghiêng đầu, không giải thích. Nàng nhặt một hòn đá ném ra giữa không trung. Những tưởng hòn đá sẽ rơi xuống vạn dặm vực sâu, nhưng không, nó lơ lửng trên không trung, như chờ đợi điều gì đó. Ngọc Ân nhìn Lãnh Tử Tiêu, hỏi.
“Ngươi sợ nhất là thứ gì?”
Lãnh Tử Tiêu sao có thể nói ra nỗi sợ của một đại nam nhân chứ. Hắn hừ lạnh, định không trả lời, lại bị Lãnh Tử Hạo vạch trần.
“Hắn sợ rắn, một con rắn yêu ba đầu, thân dài trăm trượng, da cứng như đá, đã suýt nuốt hắn khi còn bé.” Nghe Lãnh Tử Hạo nói, Lãnh Tử Tiêu nhảy lên, mặt đỏ hồng. Mất mặt quá!
“Mọi người nhìn!” Lãnh Thiên Hi kinh hãi hét to. Trước mặt họ, viên đá vừa rồi đã biến mất. Thế chỗ cho nó là hai con mãng xà cực đại, vô cùng to lớn đang cuốn lấy nhau. Ánh mắt của chúng màu xanh lục, rõ là vô cùng phiền chán bởi tiếng hét của Lãnh Thiên Hi. Lãnh Tử Hàn thấy vậy, vội vã đem cái miệng nhỏ kia bịt kín, tránh phát ra thêm bất kì thanh âm nào nữa. Bên kia, Lãnh Tử Tiêu run rẩy. Không phải hai con mãng xà bình thường. Mỗi con đều có ba đầu, làn da bóng loáng sáng như ngọc, lưỡi dài thè ra khỏi miệng đỏ như chậu máu. Hắn sợ đến mức muốn ngã ra, lại bị sức mạnh vô hình như trói cứng trên mặt đất. Mọi người cũng không khỏi ngây người, duy nhất Lãnh Thành còn đủ bình tĩnh, quả nhiên gừng càng già càng cay ha.
“Thiệt lập Ngũ Đỉnh trận Lãnh gia.” Ông thét lớn, túm lấy Lãnh Tử Tiêu còn ngơ ngác đứng vào vị trí. Lãnh Tử Hạo muốn đưa Ngọc Ân vào mắt trận, nhưng lại bị Lãnh Thành đánh hất ra. Hắn nhìn phụ thân của mình, ánh mắt lóe lên tia sáng lành lạnh, ưu nhã đem Ngọc Ân đẩy ra sau trận, nơi có thể nói là an toàn hơn một chút.
Ngọc Ân nhếch môi cười với Lãnh Tử Hạo, gật đầu ý bảo hắn yên tâm, lại quan sát hai con mãng xà xanh biếc này.
“Bích Lân Tam thủ đại xà, ba đầu, có khả năng phun lửa, sát thương vật lí cực cao. Điểm yếu…” Ngọc Ân quan sát mãng xà, lập tức đọc ra lai lịch của chúng. “…ba tấc dưới họng phía bên trái!”
“Tại Thập ác Trấn thiên cảnh, tầng một, là gấp đôi sức mạnh của người tạo ảo ảnh, tức tên nhóc kia, các ngươi nghiêm túc đánh một chút là ổn.” Dực Long khinh thường nhìn mãng xà, với sức của nó, một quyền liền diệt một con.
Gấp đôi sức mạnh của Tử Tiêu? Lãnh Tử Hạo nhướng mi, tùy tiện rời khỏi trận pháp Ngũ đỉnh đặc thù của Lãnh gia, đứng đối diện một con mãng xà, ánh mắt khiêu khích.
“Hạo ca, không nên!” Lãnh Thiên Hi lo lắng muốn lao đến, lại bị Lãnh Tử Hạo dùng linh áp ghim chặt tại chỗ. Tô Ngọc Ân một thân bộ pháp quỷ dị, chớp mắt đã đứng bên cạnh hắn, nhìn hai con mãng xà ba đầu đang lắc lư uy hiếp quan sát. Bọn họ không lộ sát khí, chúng cũng không tấn công lập tức.
“Cầm lấy.” Ngọc Ân nắm lấy tay Lãnh Tử Hạo, đưa hắn một thanh đoản đao vỏ khảm hồng ngọc, bên trong lưỡi đao cũng rực đỏ hừng hực. Hắn nắm lấy thanh đao, lóe lên sát khí, tung mình ra không trung.
Hai con Bích lân xà thấy sát khí, lập tức tấn công, một con nhắm ngay đám người Lãnh Thiên Hi công kích, miệng máu há rộng, phun ra một luồng lửa vàng chói mắt. Dực Long xuất ra một trường đao dài tới hơn hai trượng, nặng có lẽ phải tới mấy trăm cân, múa lên chém vào đoàn lửa đang phóng tới. Ngọn lửa tách làm đôi, nhanh chóng tán trong không khí.
Mà bên này, Lãnh Tử Hạo tung mình trong không trung, theo đà rơi xuống đem đoản đao nhằm ngay điểm yếu của đầu rắn thứ nhất cắm tới, tạo ra một vết thương xẻ dọc thân rắn. Hắn đáp nhẹ nhàng lên thân rắn phía dưới, khó khăn di chuyển theo những động tác giận dữ uốn lượn của mãng xà. Ngọc Ân nhìn thấy cảnh đó, nhịn không được nhíu mi, tung mình vào khoảng không. Trong đầu nàng âm thầm liên hệ với linh miêu chuẩn bị. Cơ thể nhỏ bé của Ngọc Ân xé gió lao tới phía con mãng xà. Hai cái đầu còn sống như điên lên, điên cuồng phun lửa vào bóng dáng nhỏ bé ấy. Miệng lớn lao tới táp những miếng thô bạo, mắt đục ngàu như muốn hủy diệt tất cả. Ngọc Ân tựa theo hướng gió mà nghiêng người né tránh. Trong tay nàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện Long ô trường tiên. Ngọc Ân vung trường tiên lên, túm lấy một bên răng nanh của mãnh xà, theo quán tính và chiều gió, đu người nhắm thẳng tới nơi yếu điểm kia. Chùy thủ trong tay nàng ánh lên tia lạnh lẽo, cắm vào cổ mãng xà. Khác với cái đầu mà Lãnh Tử Hạo giết xong còn giãy dụa thống khổ, nhưng đầu này, chỉ một dao, cái đầu liền lập tức rũ xuống, sinh mệnh biến mất.
Còn lại một đầu duy nhất, Bích lân xà càng thêm điên cuồng. Nó tụ hợp sức mạnh, phóng ra một đoàn hỏa diễm. Ngọc Ân thầm gọi Linh Miêu, ngồi trên thân thể to lớn của nó, nhìn chằm chằm đoàn lửa đang phóng tới. Nàng là nữ hoàng của lửa, nó sẽ không bao giờ hại nàng. Quả thật như vậy, đoàn lửa vốn đến trước mặt Ngọc Ân nhưng lại chỉ dừng lại trên không trung. Cổ tay trắng nõn khẽ chuyển, hỏa diễm theo sự chỉ huy của nàng mà phóng ngược lại tấn công bích lân xà. Dựa vào cơ hội đó, Ngọc Ân nhanh chóng phi thân giữa không trung, theo sau đoàn hỏa diễm rực rỡ, nhất kích trí mạng, kết thúc sự sống của Bích lân xà. Lãnh Tử Hạo lăng không tiến tới, ôm nàng bay lên lưng Linh miêu, an toàn đáp xuống đất. Mà bên kia, Lãnh Tử Tiêu dưới sự chỉ đạo của Dực Long, cũng đã đả bại được Bích lân xà, đang ngồi phục trên đất thở hồng hộc bình ổn tâm trí.
Nơi bọn họ đứng là tầng 1, cũng chính là đảo bay, liền như rung động. Tiêu diệt quái, liền nhảy tầng. Không gian quanh bọn họ trở nên văn vẹo một chút, khi trở lại bình thường, cũng là đứng trong một rừng cây bạt ngàn khác, xa xa còn nghe có tiếng nước chảy róc rách.
“Đêm nay nghỉ ở đây thôi.” Lãnh Thành thở dài, sau khi chứng kiến mọi việc, có vẻ ông đã nhận ra tình thế hiện tại của bọn họ, là vô cùng nguy hiểm.
Ngọc Ân kéo tay Tử Hạo, khẽ thì thầm: “Đi với ta một chút.” Lãnh Tử Hạo vốn muốn đi theo lại bị Lãnh Thiên Hi cắt ngang.
“Hạo ca ca, ngươi đi đâu vậy, có thể mang ta theo cùng không?”
Lãnh Tử Hạo âm trầm nhìn nàng. Đúng là kẻ chuyên gây rắc rối. Ngọc Ân liếc nhìn nàng ta đang khiêu khích, lấy ra trong tay một hộp gỗ nhỏ xíu. Nàng nhếch môi cười, nắm chặt chiếc hộp. Không gian lập tức vặn vẹo, cả khi Lãnh Thiên Hi lao đến cũng không kịp, bọn họ đã rời đi.