Đọc truyện Chân Tình Hỏa Diễm – Chương 24: Lãnh Gia Chủ.
Khi Ngọc Ân quay lại đình viện thì đã có người chờ sẵn nàng ở đó. Đó là một nam nhân khác, mái tóc xám bạc dài tới thắt lưng, vận một bộ trang phục màu xám, ngồi bên của sổ vẻ vô cùng thóng dong tự tại. Thấy nàng, hắn không cười cợt như Lãnh Tử Tiêu, mà trầm ngâm nhìn nàng như một thợ săn nhìn con mồi của mình. Ánh mắt sắc bén của hắn khiến Ngọc Ân có chút khó chịu, đôi mày liễu hơi nhăn lại, không thèm để ý đến hắn, thản nhiên bước vào phòng.
“Lãnh Tử Hàn.” Nam nhân mở miệng tự giới thiệu, lại nhìn Ngọc Ân hồi lâu, cũng không thấy nàng có ý nói tên mình. Hắn hơi nhíu mi. Không phải nữ nhân bị đại ca vứt lại trong viện sao, như vậy cao ngạo?
“Đến có việc?” Ngọc Ân cầm chén trà nhấp khẽ, bĩnh tĩnh nhìn người trước mặt. Lãnh Tử Hàn câu môi cười, bỏ lại một câu rồi biến mất.
“Lãnh gia chủ muốn gặp ngươi.”
Ngọc Ân vừa đặt chén trà xuống bàn, bên ngoài đã có người tới dẫn đường. Gặp thì gặp, sợ cái gì?
Theo chân người hầu tới trung tâm Lãnh gia trang, Thanh Mai viện, cũng chính là nơi Lãnh gia chủ ở, Ngọc Ân thủng thẳng bước từng bước, không run rẩy e sợ. Trong lúc ấy, tại Thanh Mai viện tràn ra tiếng nói cười đầy vui vẻ. Tiếng cười lanh lảnh của nữ tử nghe như tiếng chuông ling la ling la thật vui tai.
“Thiên Hi, cái miệng này của con thực là rất ngọt nha!” Tiếng Lãnh phu nhân hiền từ mang theo một vẻ cưng chiều tuyệt đối. Ngồi trước mặt bà chính là Lãnh Thiên Hi, xinh đẹp dịu dàng, một đôi mắt ướt át câu hồn người khác, lại thêm cơ thể vô cùng đầy đặn, vòng eo thon nhỏ thực dễ khiến người ta mê đắm.
“Bá mẫu, người quá khen con rồi.” LãnhThiên Hi che miệng khúc khích cười. Bên cạnh, Lãnh gia chủ vẫn đang yên lặng ngồi đánh cờ cùng Lãnh Tử Hàn. Đúng lúc này, một người hầu khép nép tiến vào, cúi mình bẩm báo:
“Thưa ngài, nàng ta đã tới.”
“Cho vào.” Lãnh gia chủ lạnh lùng hạ lệnh, tay đặt xuống một quân cờ.
Tô Ngọc Ân im lặng tiến vào. Đập vào mắt nàng là một khung cảnh hết sức ấm áp, nồng đậm niềm vui gia đình. Nàng đưa mắt, khẽ đánh giá chung quanh. Trong phòng có tất cả năm người. Ngoài Lãnh Tử Hàn mà nàng vừa gặp kia còn bốn người nữa, gồm một phu nhân dù đã trung tuần những vẫn giữ được vài nét xuân đẹp đẽ, hai thiếu nữ, một trong số đó chính là Lãnh Thiên Hi, cơ thể thành thục thướt tha, uyển chuyển lộ ra những đường cong mê người, người còn lại lại mang một vẻ ngây thở, nhưng ánh mắt lại lộ ra vài phần bướng bỉnh, tinh nghịch. Trong lúc Ngọc Ân lặng lẽ quan sát, Lan Minh Phương cũng khẽ đánh giá người trước mặt. Nàng ta rất đẹp. So với Lãnh Thiên Hi đệ nhất mĩ nhân ngồi cạnh bà đây thì nhan sắc của nàng thậm chí xinh đẹp hơn rất nhiều. Một sắc đẹp đầy mị hoặc, khiến người ta không tự chủ được mà sinh ra ham muốn, khao khát, lại không đem theo một tia lẳng lơ nào. Trên người nàng lại toát ra một cỗ khí thế vương giả, có chút mờ ảo không giống người thường. Chỉ tiếc, bản thân nàng ta một chút huyền lực cũng không có, là phế vật, sao xứng đứng cạnh Hạo nhi đây?
“Lớn mật, gặp mặt Lãnh gia chủ còn không mau quỳ xuống?” Lan Minh Phương lạnh giọng quát thị uy, đem tầm chú ý của mọi người đặt lên người Ngọc Ân.
“Quỳ? Tam giới chưa có kẻ nào dám bắt ta quỳ đâu.” Giọng nói nhẹ nhưng uy nghiêm không hề che giấu khiến đám người Lãnh gia có chút sửng sốt. Một tiểu hài tử mà cũng dám có thái độ này ư?
Lãnh gia chủ hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn về bóng dáng nhỏ bé, một cỗ linh áp mạnh mẽ hướng Ngọc Ân giáng thẳng xuống. Không chút dao động, toàn cơ thể nàng tràn ra sức mạnh bá vương khí tự bảo vệ, dù có chút chật vật, nhưng không đến mức khuỵu ngã trước mặt nhân loại. Lãnh Khang nhướn mày, đây là thứ võ công gì? Phải biết, trước linh áp của hắn chưa kẻ nào có thể đứng vững như vậy.
Hai ánh mắt trừng trừng nhìn nhau không chớp. Ngọc Ân tuy không thể phản kháng, nhưng vô cùng ngoan cường mà đối đầu. Chỉ cho đến khi Lãnh Thiên Hi mở ra bản lãnh vuốt mông ngựa, hai người mới dừng cuộc chiến ngầm kia. Ngọc Ân thở ra một hơi, chuyển tầm mắt ra chỗ khác.
“Bá phụ, ngài đừng làm khó muội đây mà, dù sao đây cũng là người Hạo ca mang về a!” Lãnh Thiên Hi không nặng không nhẹ mở miệng, khiến Ngọc Ân âm thầm vỗ tay khen hay. Tốt, kĩ năng ly gián, rất tốt.
“Hi nhi, con cứ nhân từ như vậy, có ngày cô ta trèo lên đầu con đó!” Lan phu nhân khẽ nhắc nhở, lại nhìn về phía Ngọc Ân: “Từ nay ngươi theo Thiên Hi tiểu thư hầu hạ cho thật tốt, nếu không…ngay cả Hạo cũng không cứu được ngươi đâu!”
Ngọc Ân nhíu mi. Này cái lũ người cao cao tự mãn, các ngươi nghĩ mình là ai mà dám râ lệnh cho bổn tôn? Hừ, hầu hạ ư? Còn khuya!
“Muốn ta hầu hạ nàng? Hừ, đem nàng giết trước đi, ta sẵn sàng đi một chuyến xuống Minh giới hộ tống đấy!” Giọng nói hoàn toàn mang vẻ uy hiếp, khiến Lãnh Thiên Hi tức giận phát run. Nàng ta là cái thá gì, dám uy hiếp nàng sao? Một thân phế vật mà cũng dám…
“Thiên Hi tỷ tỷ, mau tới dạy dỗ nàng ta một trận, xem ai mới là chủ a!” Lãnh Tang Thanh cất giọng lanh lảnh, lại khiến không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Lãnh Thiên Hi nhíu mày, nhìn về phía Lan phu nhân, thấy bà ta gật gật đầu, liền đứng dậy đối mặt với Ngọc Ân.
“Hừ, thực sự là phế vật bỏ đi, không có giáo dưỡng, hôm nay ngươi nhục nhã Lãnh gia, ta đây thay Bá mẫu làm chủ!” Dứt lời, nàng ta đánh ra một chưởng hướng Ngọc Ân mà tới. Cứ tưởng nàng sẽ thụ động chịu đòn, ai ngờ, thân thủ linh hoạt nhanh chóng né qua một bên. Lãnh Thiên Hi thấy nàng tránh được, liền liên tiếp tấn công. Thoáng chốc, đại sảnh đã loạn thành một mảnh. Lãnh Thiên Hi nhìn chằm chằm Ngọc Ân một cách hằn học. Một phế vật mà nàng cũng không thể đánh gục, sao còn mặt mũi nhìn bá mẫu cùng bá phụ? Nghĩ thế, Lãnh Thiên Hi xuất ra trong tay một thanh nhuyễn kiếm, lạnh lùng vung lên, quyết lấy cái mạng nhỏ của Ngọc Ân. Nhìn thanh kiếm, gương mặt Ngọc Ân có chút trắng bệch. Không công bằng a! Đột ngột, một thanh kiếm rơi trên tay nàng. Ngọc Ân quay đầu, chỉ thấy ánh mắt lành lạnh của Lãnh Tử Hàn đang chăm chú nhìn nàng. “Đừng để bị giết đấy!” Hắn nhẹ giọng nhắc nhở, lại quay đầu chú tâm trên bàn cờ.
Ngọc Ân nhìn kiếm trên tay, môi vẽ ra một nụ cười lạnh. Lãnh Thiên Hi lao tới, chém trực diện một cú trước mặt Ngọc Ân. Nàng xoay kiếm đỡ ngang, lập tức mượn lực ở chân hất Lãnh Thiên Hi ra xa. Ngọc Ân xoay người, bắt đầu tấn công. Từng hồi chiêu thức kết hợp được sử dụng nhuần nhuyễn vô cùng đẹp mắt. Ánh kiếm loe lóe, khác với sát khí rõ rệt của Lãnh Thiên Hi, đường kiếm của Tô Ngọc Ân nàng thâm trầm huyền bí, lại vô cùng đẹp mắt, linh hoạt uyển chuyển, mạnh mẽ mà mềm mại, trong nhu có cương, cương lại có nhu, khiến Lãnh Thiên Hi trong chớp mắt đã rơi vào thế hạ phong. Lãnh Tang Thanh thấy vậy, không chần chừ suy nghĩ, rút kiếm cùng tấn công Ngọc Ân.
“Thiên Hi tỷ tỷ, để muội giúp tỷ!”
Những tưởng hai đấu một sẽ áp đảo được Ngọc Ân, nhưng ngược lại, hai người như bao cát để nàng mặc sức đùa bỡn. Kiếm kĩ tuyệt hảo đến mức ngay cả Lãnh Khang cũng phải dừng lại để xem, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc. Ngay cả hắn đã sống tới gần ngàn tuổi, nhưng kiếm thuật tinh tế cỡ này, chính hắn cũng chưa thể luyện ra nổi. Cô nhóc này, rốt cuộc là ai?
Trận chiến khốc liệt không thể diễn ra mãi. Lãnh Tang Thanh cùng Lãnh Thiên Hi đồng thời bắn bật ra phía sau, quần áo rách tả tơi, không bị thương nhưng vô cùng chật vật. Lãnh Thiên Hi căm giận nhìn Ngọc Ân, trong tay, huyền khi xanh nhạt hiện lên. Tay nàng vô thức kết thành thủ ấn, muốn thi triển vũ kĩ để giết kẻ trước mặt đã khiến nàng nhục nhã cỡ này.
“Đi chết đi!” Lãnh Thiên Hi hét lớn, còn Ngọc Ân tròn mắt nhìn những giọt nước đang bắn về phía mình. Chậc! Phải làm sao bây giờ? Ngọc Ân chưa kịp nghĩ ngợi, cơ thể đã rơi vào một vòng ôm ấm áp, với mùi xạ hương quen thuộc. Giọng nói âm trầm dễ nghe cực động lòng người vang lên.
“Các ngươi đang làm cái gì thế?” Lãnh Tử Hạo sắc mặt lạnh như băng quét mắt nhìn Lãnh Tang Thanh và Lãnh Thiên Hi, nhất là Thiên Hi, kẻ đầu sỏ muốn giáo huấn Ngọc Ân. Khẽ vung tay một cái, huyền khí màu lam tan trong không trung.
“Hạo ca ca, huynh…huynh trở lại…khi nào vậy?” Lãnh Thiên Hi như run lên trước ánh mắt của Lãnh Tử Hạo. Thật mất mặt, hình tượng nàng duy trì lâu nay…
“Vừa mới.” Nói xong, hắn cúi đầu cao thấy kiểm tra một lượt. Thấy Ngọc Ân hảo hảo vô khuyết, hắn mới an tâm buông nàng ra.
“Ân nhi, nàng…”
Bốp! Tiếng bạt tai vang vọng trong không khí. Lan phu nhân đứng bật dậy, sắc mặt vặn vẹo. Nhi tử của nàng, nàng còn chưa nỡ đánh đâu…Huống chi,… Lãnh Thiên Hi dùng sức che cái miệng nhỏ lại, ngăn tiếng thét phát ra. Dám đánh Hạo ca? Cô ta thực chán sống rồi!
Lãnh Tử Hạo một lời không nói, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Ngọc Ân. Trong mắt nàng chỉ có sự cắm ghét cùng phẫn hận tới đỉnh điểm. Mà nàng, từ lúc nhìn thấy nam nhân này, trong lòng dâng lên nỗi xúc động muốn giết người.
“Là ngươi! Dám lấy đi sức mạnh của ta! Nhân loại đáng chết! Đồ gian manh, trộm cắp! Trả lại đây! Chết tiệt, ngươi nghĩ ngươi mang dòng máu của Hắc Long tộc mà ta không dám giết ngươi sao?” Ngọc Ân gần như phát điên mà điên cuồng vung lên những nắm đấm nhỏ bé hướng Lãnh Tử Hạo đánh xuống. Lí trí của nàng tựa hồ như bị cơn uất hận khi chịu ủy khuất mấy ngày qua che lấp hết, hoàn toàn chỉ dùng sức mà phát tiết cơn giận dữ. Cảm thấy dùng sức không làm gì được nam nhân trước mặt, Ngọc Ân lấy hết sức, vươn đôi tay nhỏ bé đẩy Lãnh Tử Hạo ra, chân thuận thế làm nên một đường cong đẹp mắt hất kiếm rơi trên đất bắt lấy, chém một nhát không lưu tình về phía Lãnh Tử Hạo. Hắn nhanh chóng tránh né, âm thầm kêu khổ. Nữ nhân tức giận, quả thực kinh người.
Cảm thấy phát tiết dường như không đủ, Ngọc Ân vứt kiếm qua một bên, mắt lóe lên sát khí. Tên chết tiệt, dám chiếm tiện nghi của nàng, lại vứt nàng ở đây tùy người khác khi dễ. Nàng là thần đế tối cao a, lại chịu ủy khuất hầu hạ con người, hừ hừ, đều do tên nam nhân chết tiệt kia. Hắn là Hắc Long vương đời tiếp theo thì sao chứ? Hắn có là phu quân trời định của nàng sao, lại để nàng dễ dàng bị ức hiếp mấy ngày nay, cơm không được ăn, nước không được uống, phải làm bao nhiêu việc, là bị một Lãnh Thiên Hi khi dễ chưa đủ, lại còn bị cả một nhà hắn làm càn. Nàng, nữ vương của trời đất, cao cao tại thượng, lại dám bắt nàng quỳ, làm người hầu cho kẻ khác? Hừ, đều là tại hắn! Hắn có chết vạn lần không rửa hết nhục nhã lần này của nàng! Ngọc Ân bị cơn cáu giận che lấp, trong lúc vô thức, không biết tự lúc nào, tay đã đưa lên trước ngực kết một thủ ấn kì lạ. Hắc khí tà ác vây quanh nàng, đôi mắt màu đen dần trở về màu đỏ khát máu, gương mặt như ma quỷ đòi mạng. Hắc khí kia, không phải thứ gì khác, chính là thứ Quỷ đạo ăn mòn linh hồn con người, được tạo nên từ oán khí nặng nề, gây sát nghiệp vô tận. Lãnh Tử Hạo toát mồ hôi lạnh. Thứ kia…hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của nó. Không phải vũ kỹ, không phải huyền lực, thứ đó, còn kinh khủng hơn gấp vạn lần so với huyền lực. Quá mạnh! Ngay cả hắn cũng chưa chắc đỡ nổi một đòn này. Xem ra, Ân nhi quả thực muốn giết hắn mà!
“Quỷ đạo cấp 3: Tro tàn địa ngục!” Ngọc Ân bật thét, không đợi Lãnh Tử Hạo kịp phản kháng, liền tung ra quỷ đạo kinh dị kia.
Rống!!!! Trên bầu trời đột ngột xuất hiện thêm một thân hình to lớn. Dực long vừa nhìn thấy cảnh tượng dưới mặt đất, mắt lóe lên tia khiếp đảm, thân mình đồ sộ trong chớp mắt đã lao tới chắn trước mặt Lãnh Tử Hạo, nhanh chóng vận một nguồn linh lực cực lớn đem đánh tan một chiêu Quỷ đạo mạnh kinh hồn kia.
“Ngài làm cái chết tiệt gì thế hả? Tỉnh! Tỉnh ngay lập tức! Tô Ngọc Ân! Ngài tỉnh ngay lập tức cho ta!” Tiếng gầm rống của Dực Long rốt cuộc cũng kéo lại sự bình tĩnh cho Ngọc Ân. Nàng ngơ ngác nhì xung quanh một hồi. Nhà cửa, cây cỏ bị tàn phá nát bét hết lượt, lại bị tro tàn địa ngục làm cho khô héo mất hết sức sống. Lãnh Khang, Lãnh Tang Thanh, Lãnh Thiên Hi, Lãnh Tử Phong, hay cả Lan phu nhân cũng đã ngã cả ra đất, miệng phun máu bởi sức ép quá lớn từ chiêu thức Quỷ đạo vừa rồi. Trên lưng Dực Long là Nam Cung Hiên, Trang lão tiền bối, cùng Mạc Ly và Diễm Hương, đều bị lực ép kinh người mà khí huyết không thông, tái xanh tái xám gương mặt. Thậm chí Mạc Ly vì sợ hãi quá độ, đã trực tiếp bất tỉnh.
Nàng đã làm gì vậy? Ngọc Ân ngơ ngác, ánh mắt như một con thỏ nhỏ sợ hãi, co rụt toàn cơ thể lại. Nàng đưa tay ôm đầu, nhìn về phía xa xa, thân ảnh Lãnh Tử Hạo đằng sau Dực Long, đang ngây người nhìn nàng. Ngọc Ân cúi nhìn hai bàn tay mình, cơ thể ngã nhào xuống nền đất lạnh, trực tiếp ngất xỉu. Một giây nàng ngã xuống, Lãnh Tử Hạo ánh mắt sợ hãi, lao tới bên cạnh nàng, thét lớn: “Ân nhi!”