Đọc truyện Chân Tình Hỏa Diễm – Chương 18: Chấn Động.
Ngọc Ân vừa thấy Mạc Ly, lao nhanh như tên bắn đến. Bàn tay ngọc ngà trắng nõn áp lên trán nhóc, miệng thở hồng hộc, nhưng vẫn cố gắng hỏi:
“Mạc Ly, con không sao chứ? Con có thấy khó chịu ở đâu không?”
Mạc Ly ngước mắt nhìn sư phụ mình, xiên kẹo hồ lô rơi tõm xuống. Cậu kinh ngạc tới mức run rẩy…
“…Sư phụ…là một…tỷ tỷ?”
Không khí tầng mười chín như ngưng đọng lại. Ở đây có đầy đủ các tai to mặt lớn, con ông cháu cha chỉ chuyên chú phá gia phá sản, ăn chơi chác táng. Cũng có mặt anh hùng hào kiệt tìm chút hoan lạc. Tất cả như quá kinh ngạc mà ngưng thở. Mộ trưởng sự cũng hoảng sợ tới mức đánh rơi cả chiếc chén quý cầm trên tay.
..Choang…Âm thanh vỡ tan của chén vọng trong không khí, cùng với những làn sóng huyền lực dao động dữ dội. Ngọc Ân hất nhẹ tay một cái, tất cả mọi người đều bị một luồng khí nóng đẩy lùi lại. Thất Dạ nhanh chóng đem Mạc Ly lui lại phía sau.
“Cung Chủ, ngài…” Mộ trưởng sự lo lắng hỏi, đem thân phận người con gái xinh đẹp tựa thiên tiên này vạch trần.
Mà, cơ thể Ngọc Ân đang ngày càng trở nên nóng rực, run rẩy cố kháng cự những đòi hỏi của nguồn linh lực khổng lồ. Nàng ngã khuỵu trên nền đất, cánh tay trắng ngần cố gắng giữ cho cơ thể được thăng bằng khỏi đổ xuống. Trong tâm trí nàng u tối đã lan tràn một mảnh. Huyền lực phát ra ngày càng dữ dội. Dung Ân, Dung Hoa cũng nhanh chóng chạy xuống, đầy run sợ. Mộ trưởng sự nhìn các nàng, ánh mắt loé lên tia nghi vấn. Thực là, bọn họ cũng không biết chuyện gì nữa. Chỉ là chút xuân dược thôi mà!
Dực Long bước tới, ngồi trên hai chân. Cái đuôi trắng xù lên, cuốn quanh bốn chân trắng nõn che đi long lân kì lạ.
“Bình tĩnh, hít thở thật đều. Chủ nhân, ngài cần điều hòa linh lực của mình.”
Mọi người còn đang kinh hoảng trước việc người con gái tuyệt sắc này là Cung chủ Diễm Tiên cung, lại càng thêm sợ hãi trước một chú cáo biết nói. Thực là một con cáo trắng biết nói a!
Ngọc Ân cố gắng điều hòa cơ thể, nhưng thất bại. Linh lực hùng hậu vẫn đang gầm thét đòi thoát ra.
Dực Long nhíu mày đầy lo lắng. Đột nhiên, Ngọc Ân đứng phắt dậy. Mái tóc xõa dài, lộ ra dung nhan tuyệt mĩ. Huyền lực mà mọi người cảm nhận được vẫn dao động như vậy. Ai ai cũng thầm khiếp sợ. Quá mạnh a!
Cơ thể Ngọc Ân như muốn đổ sụp xuống, nhưng nàng vẫn kiên cường chống cự. Dực Long tiến lên một bước, đầy lo lắng nhìn nàng.
“Dực Long, hiện thân!” Ngọc Ân trầm giọng. Giọng nói trong vắt gằn từng tiếng một đầy khó khăn.
Dực Long ngẩn người. Nó ngúc ngoắc cái đầu, cong đuôi chạy nhanh ra khỏi phòng. Mọi người đều yên lặng nhìn nhau. Rốt cuộc là như thế nào đây?
Grào……
Một con rồng to lớn với long lân đỏ rực phá nát một góc phòng xông vào. Đôi cánh lớn của nó thu lại trên lưng, tứ chi to lớn, móng vuốt sắc nhọn. Cần cổ dài thon thả, cùng những cái sừng lớn, với những chiếc gai nhọn hoắt đầy nguy hiểm. Thực sự là một con rồng! Cung chủ Diễm Tiên cung sở hữu một con rồng a!
Dực Long cúi đầu với chủ nhân đầy kính nể. Ngọc Ân liếc mắt một cái, rất nhanh, Dực Long quay người, thân thể đồ sộ to lớn làm gẫy nát mọi thứ khi nó chạm vào. Nó lao mình vào không trung, sải cánh bay một vòng. Ngọc Ân lắc lư cơ thể. Ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm Trang lão sư phụ, lại nhìn Mạc Ly cùng Liễu Hương đang run rẩy. Trang lão sư phụ thấy ánh mắt nàng, gật đầu hiểu ý. Bên cạnh, Nam Cung Hiên nắm chặt tay. Hắn chính là bất lực nhìn nàng chịu đựng đau khổ. Không! Hắn cần mạnh hơn, để che chở bảo vệ cho nàng.
Ngọc Ân nhìn về phía bóng tối. Dực Long đã vòng lại. Cơ thể của nàng uyển chuyển, linh hoạt, mặc dù còn hơi loạng choạng, nhưng nhanh như cắt, Ngọc Ân đã phi thân vào bóng đêm, xoay người một cách điệu nghệ trong không trung. Dực Long cùng nàng kết hợp, bay thấp xuống. Cơ thể to lớn cùng cái đuôi dài uốn thành một đường cong liệng một cái, an toàn đón lấy Ngọc Ân, gấp rút dời đi.