Bạn đang đọc Chân Tình Chân Mỹ – Chương 83
CHÂN TÌNH CHÂN MỸ
Tác giả :shevaanh
Chương 83
ĐÊM KHÔNG BÌNH YÊN(1)
-Được rồi ! Muội sai ! Là muội sai , được chưa ?
Lãnh Nhược Vân nghẹn ngào thốt lên , thanh âm đã khàn đi vì nước mắt .
Vạn Phong Vũ thực ra mấy ngày nay vẫn quanh quẩn ở Trung Nguyên chưa muốn quay về Tây Vực , nay tình cờ gặp lại Lãnh Nhược Vân , lại được nàng tỏ ý mời mình đi cùng thì vui vẻ nhận lời ngay . Y vốn say mê Lãnh Nhược Vân từ lúc mới gặp mặt , nay được mỹ nhân “ bật đèn xanh “ thì còn cầu gì hơn nữa .
Vĩnh Tiếu lái xe ngựa đi về hướng Tây Nam . Xe đi chừng hơn mười dặm thì rẽ hẳn về hướng Nam . Đường sá nơi đây tương đối nhỏ hẹp , chỉ vừa một cỗ xe đi . Mất thời gian ăn một bữa cơm thì đến một cái chùa nhỏ , tấm biển trên cổng đề ba chữ “ Ngọc Phật Tự “ .
Chàng nhảy xuống xe gõ cổng . Lát sau , một chú tiểu đi ra , vị tiểu tăng này nghe chàng giải thích sơ qua là cần gặp trụ trì có việc quan trọng thì cũng không hỏi nhiều mà dẫn cả bọn vào trong ngay . Phía trong chùa sạch như chùi không một vết bụi . Ngoài sân trồng mấy khóm trà hoa . Chú tiểu dẫn sáu người đi qua một điện đường lớn , chính giữa có đặt một pho tượng Quan Âm trông rất trang nghiêm .
Chú tiểu dẫn mấy người Vĩnh Tiếu đến một tòa am nhỏ phía đông rồi bỏ đi . Lát sau có người bưng trà mứt lại . Vạn Phong Vũ mở nắp chén trà , thấy mùi hương thoang thoảng đưa lên mũi , nước trà màu xanh biếc , nếm thử thì thấy mùi vị rất đậm đà , không kìm nổi mà thốt lên :
-Trà ngon !
Sáu người ngồi đợi một lúc thì có một nhà sư trẻ tuổi đi tới . Có lẽ người này cũng đã được chú tiểu kia bảo trước , vừa tới là đi ngay tới chỗ Vĩnh Tiếu hỏi xem có chuyện gì . Vĩnh Tiếu đứng lên nói sơ qua chuyện về nhà sư mặc tăng bào màu đỏ mình gặp trong rừng , rồi lấy cuốn kinh văn trong ngực áo ra đưa cho y xem , nói là theo ý nhà sư nọ chuyển tới đây . Chú tiểu hỏi kỹ về diện mạo nhà sư kia , khi nghe đến tin dữ thì thốt lên :
-Hỡi ôi ! Niệm Không sư thúc một đời hướng phật không ngờ lại đoản mệnh đến vậy ! Không hiểu gian tặc phương nào xuống tay làm ác , nhất định sẽ bị ông trời báo ứng , không có ngày nào yên !
Y nói xong thì cầm cuốn kinh văn kia và dẫn riêng Vĩnh Tiếu vào một tòa điện nhỏ . Tới nơi , y bảo chàng ngồi chờ một lát rồi bỏ đi về phía hậu viện , chắc là để thông báo với trụ trì . Căn phòng này tương đối đơn sơ mộc mạc , chỉ có hai bộ bàn ghế , một chậu hoa trà lớn và một kệ sách mà thôi . Trên tường có treo một bộ thư pháp , người đề không ngờ lại là Tống Lý Tông , hoàng đế đương triều hiện nay . Vĩnh Tiếu thấy thế thì lấy làm kinh ngạc , bụng bảo dạ chắc là do Tống Lý Tông đi vi hành ngang qua đây lưu lại . Song một ngôi chùa nhỏ nằm ở nơi thảo dã như thế này mà lại được vua lưu bút thì quả là khó hiểu và hiếm có vô cùng .
Lúc này rèm cửa vén lên , một vị lão tăng bước vào . Vị lão tăng này mặt vuông , gương mặt hiền từ song mục quang lại rất có thần , khắp người tỏa ra một cỗ khí tức trang nghiêm làm người khác nhìn vào không khỏi nảy sinh kính ý . Ông chắp tay nhìn Vĩnh Tiếu nói :
-Bần tăng pháp danh Tịch Huyền , là trụ trì bổn tự . Không biết thí chủ đường xa tới tận đây vì việc của bổn tự nên chậm trễ đón tiếp , xin thí chủ thứ cho !
Nói rồi cúi người định làm lễ . Vĩnh Tiếu thấy vị lão tăng này tóc bạc da mồi , tuổi tác thuộc hàng trưởng bối của mình thì nào dám nhận lễ , vội cúi người đỡ ông lên , miệng nói :
-Đại sư chớ để chút việc nhỏ nhặt này trong lòng . Vãn bối hôm đó sơ suất để vị cao tăng kia chết vì độc thủ của gian đồ thì vẫn còn áy náy tới tận bây giờ . Hôm nay đến đây hoàn thành chút tâm nguyện của người cũng là để lòng được nhẹ nhõm phần nào mà thôi .
Vị lão tăng pháp danh Tịch Huyền kia vốn là trụ trì của Ngọc Phật Tự . Ông mời Vĩnh Tiếu ngồi xuống, châm trà cho y rồi mới chậm rãi kể một hồi . Chuyện là nhà sư kia họ Lý tên An , pháp danh là Niệm Không , có việc rời chùa xuống núi cách đây hơn bốn tháng . Từ đó đến nay cũng chưa có chút tin tức gì , không ngờ lại gặp họa sát thân . Vĩnh Tiếu nhắc tới cuốn kinh văn kia . Chàng vừa nói tới nó thì Tịch Huyền Đại Sư thần sắc có vẻ kỳ quái , nhìn y một hồi không nói . Vĩnh Tiếu thấy ông thần tình lạ lùng như vậy , tưởng rằng trong đó có cơ mật gì không tiện lộ cho người ngoài thì vội giải thích
-Vãn bối đối với cuốn kinh văn đó quả là không kìm nổi mà có mở ra xem thử , song đối với ký tự trong đó thực không hiểu chút gì hết . Xin ngài đừng vì chuyện đó mà để tâm .
Tịch Huyền Đại Sư hai mắt quắc lên nhìn chàng như muốn kiểm chứng xem điều y nói là giả hay thực , song khi thấy vẻ mặt của Vĩnh Tiếu trước sau vẫn mật vẻ thành thực không có vẻ gì dối trá thì khẽ thở dài một tiếng :
-Thực ra cũng không có gì là bí mật . Cuốn sách đó thực ra chỉ là một quyển Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh thông thường của phật đạo được chép tay bằng Phạn ngữ , và đối với Niệm Không sư đệ có kỷ niệm không nhỏ mà thôi . Chắc vì thế mà y mới muốn đem nó về tận đây cho ta gìn giữ .
Vĩnh Tiếu vốn không biết cuốn kinh văn kia bên trong viết những gì , nghe đại sư nói thế cũng chỉ biết ậm ừ mà thôi . Chuyện vãn mấy câu , chàng định ra về thì bị ông giữ lại :
-Bây giờ mặt trời đã xuống núi, trời tối thực không tiện việc xuất hành . Thí chủ đã vì việc của Niệm Không sư đệ mà không quản đường xa tới đây , bổn tự nào có thể lơ là tiếp đón cho được . Xin người cùng bằng hữu ở lại nghỉ một đêm , sáng mai đi sớm cũng chưa muộn .
Vĩnh Tiếu quay ra nhìn qua song cửa , thấy bên ngoài bây giờ trời đã tối mịt .Nghĩ tới việc nếu muốn tìm chỗ nghỉ tạm buộc phải quay về trấn nhỏ cách đây mười lăm dặm đường thì không khỏi ái ngại . Lại thấy Tịch Huyền Đại Sư lời lẽ chân thành thì cũng gật đầu đồng ý . Chàng vừa cất tiếng cảm ơn thì cửa phòng bật mở , một vị đạo sĩ từ ngoài bước vào . Người này dáng vẻ mập lùn , tuổi ngoại thất tuần , đầu tóc bạc trắng , gương mặt già nua đượm vẻ phong sương . Vĩnh Tiếu vừa thấy ông thì ngạc nhiên thốt lên :
-Sư phụ ?
Nhất Trần đạo trưởng thấy đồ đệ trong phòng thì ngạc nhiên hết mức . Vĩnh Tiếu từ lúc mới biết ông đặt chân tới Ngọc Long Sơn đã tới bái kiến ngay nên ông không lấy làm lạ , chỉ ngạc nhiên vì hắn cũng theo mình tới đây mà thôi . Mấy ngày trước ông vội vã xuống núi là muốn tranh thủ chút thời gian tạt vào thăm Tịch Huyền Đại Sư vốn là bạn cũ khi xưa , rồi mới về núi Võ Đang , vốn không nói với Thế Sơn câu nào , không ngờ hắn vẫn tìm đến đây được .
Nhất Trần đạo trưởng là người đã mang Vĩnh Tiếu lúc mới bảy tuổi lưu lạc khắp nơi về nuôi nấng , có thể nói ông chính là người cha thứ hai của chàng . Tịch Huyền Đại Sư hỏi ra mới biết hai người là thầy trò , từ đó ánh mắt nhìn Vĩnh Tiếu cũng tin tưởng thêm mấy phần . Lúc đó trời cũng đã tối , chàng định để sáng mai dẫn Nhược Vân tới vấn an người cũng chưa muộn . Tịch Huyền Đại Sư hóa ra là bạn cũ của Nhất Trần Đạo Trưởng , tình cảm xem ra cũng không tệ .
Đêm đó , chàng và Nhất Trần sư phụ nghỉ chung một phòng , kế bên là thiền phòng của Tịch Huyền Đại Sư . Hai người Lâm , Lãnh một phòng , bên cạnh là phòng của ba người Vạn Phong Vũ , nằm cạnh nhau tại dãy nhà phía Đông cách đó khá xa .
Canh hai , Thạch Thanh xuống giường nhẹ bước ra ngoài . Qua bao ngày ở chung , nàng biết Lãnh Nhược Vân tính tình cẩn thận , thính giác rất nhanh nhạy nên cũng không cần phải lén la lén lút làm gì , cứ đường đường chính chính mở cửa ra ngoài .
Thạch Thanh khép cửa , đi một mạch ra hoa viên cuối dãy nhà phía Đông , thấy xung quanh không có động tĩnh gì thì huýt sáo liền ba tiếng . Hai tiếng đầu ngắn và nhỏ , tiếng thứ ba trầm bổng và dài hơn . Chỉ cỡ khoảng thời gian uống một tách trà , một bóng người hạ xuống nơi nàng đứng . Người này ăn vận một thân hắc y , mi thanh mục tú , ngoài Tiểu Tam ra thì còn ai vào đây được nữa .
Thạch Thanh nhìn y khẽ nói :
-Đêm nay là cơ hội tốt . Nếu không ra tay ngay thì chỉ sợ không có dịp nào hơn được nữa .
Nói rồi kề tai nói nhỏ với Tiểu Tam một hồi . Hai người thì thầm bàn tán một hồi lâu thì nàng mới yên tâm chia tay y quay trở về phòng . Lúc này , Lãnh Nhược Vân đang nằm mơ , nàng đang mơ một cơn ác mộng . Nhược Vân trán đẫm mồ hôi , cơ thể không ngừng run lên bần bật . Kể ra nếu bây giờ Tiểu Tam ra tay thì mười phần đã chắc chín , nhưng do Thạch Thanh có phần quá cầu toàn và không để ý tới nên mới bỏ lỡ cơ hội tốt .
Trong mơ , Nhược Vân thấy Tiểu Linh gặp nạn , cả người bị chặt ra làm mấy khúc, thảm thương vô cùng . Trong suốt giấc mơ ,Tiểu Linh cứ dùng mãi đôi mắt tuyệt vọng và sợ hãi nhìn về phía Nhược Vân , khiến nàng tuy đau xót song không cách nào can thiệp cho được , chỉ biết nhìn Tiểu Linh bị chặt ra làm từng khúc , từng khúc mà thôi . Điều lạ lùng nhất là , nàng thấy Vĩnh Tiếu đang ở gần đó , nhưng lại dùng ánh mắt vô hồn nhìn hai người như chẳng có chuyện gì xảy ra .
“ A !”
Lãnh Nhược Vân choàng tỉnh , áo ngủ không biết từ lúc nào đã thấm đẫm mồ hôi . Nàng không ngừng thở hào hển , một tia bất an mãnh liệt xâm chiếm đầu óc . Với kinh nghiệm và linh tính lâu nay , nàng biết chuyện vừa rồi không hẳn chỉ là một giấc mơ , mà chính là một lời cảnh báo .
Nàng trước giờ cùng Tiểu Linh tuy là phận chủ tớ song thân nhau còn hơn cả chi em ruột trong nhà . Lúc này hễ nghĩ tới nàng ta , Nhược Vân lại thấy tim đập bình bịch trong lồng ngực . Biết chắc rằng Tiểu Linh trên đường hộ tống linh cữu sư phụ cùng Bát Cực Tiên Ông về núi Chung Nam mai táng đã gặp chuyện chẳng lành, Nhược Vân kéo chăn , đứng dậy thay y phục .
Cửa phòng bật mở , Thạch Thanh từ ngoài bước vào , thấy Nhược Vân nửa đêm đã thức dậy , còn đang thay y phục như chuẩn bị ra ngoài thì lạ lắm , song vẫn nói :
-Lãnh tỷ tỷ , đại ca nhờ muội chuyển lời hẹn gặp tỷ khoảng nửa canh giờ nữa ở dốc đồi chúng ta mới đi qua hồi chiều cách đây hơn một dặm . Tỷ biết rồi à ?
Lãnh Nhược Vân vấn tóc , đưa tay cầm thanh trường kiếm trên bàn rồi quay sang nhìn nàng hỏi :
-Y nhờ em chuyển lời à ? Sao không tới gặp tỷ luôn mà còn vẽ vời đến vậy ? Cũng tốt , tỷ cũng đang có chuyện muốn nói với y đây .
Thạch Thanh lấy tay vuốt tóc , khẽ nói :
-Vâng , vì chuyện gì thì em cũng không rõ . Tỷ cứ ra gặp huynh ấy thì biết .
-Được .
Nàng thu xếp xong xuôi thì mở cửa bước ra ngoài . Thạch Thanh một lúc sau cũng đi theo . Hai người cùng tới một nơi , song lộ trình và mục đích lại hoàn toàn khác nhau .
Đêm nay , là một đêm không bình yên .
…
Trong thiền phòng , Tịch Huyền Đại Sư vặn cây đèn dầu lên hết cỡ , lại thắp thêm hai cây nến to bằng cánh tay trẻ em nữa , khuôn mặt nghiêm nghị cầm cuốn kinh văn Vĩnh Tiếu đưa cho ông hồi chiều lên bàn .
Ông từ từ lật tới trang cuối cùng . Hai trang cuối chỉ là một tờ giấy trắng , không có một chữ nào cả . Tịch Huyền Đại Sư thoa một chút bột màu nâu lên hai trang cuối , rồi cầm ly nước trên bàn đổ lên . Một lát sau , trang đầu tiên trong hai trang chữ bắt đầu hiện lên . Tịch Huyền Đại Sư ngưng thần đọc bức mật thư ấy hồi lâu mới thốt lên :
-Ông trời có mắt . Cuối cùng hoàng thượng cũng đã …
Lời còn chưa dứt thì bên ngoài bỗng có tiếng lịch kịch truyền vào . Tịch Huyền Đại Sư lúc này đang trong trạng thái ngưng thần tập trung nên nhận ra ngay . Ông lập tức để cuốn kinh văn vào ngực áo rồi toan đứng dậy .
Một thanh âm trầm đục vang lên , tiếp theo là tiếng song cửa bằng gỗ bị phá hỏng đánh “ Rầm “ một cái . Từ cửa sổ , một bóng trắng lao vào . Người này ăn mặc toàn đồ trắng , đeo mặt nạ hý kịch hình mặt cười trông rất kỳ dị . Chính là Bạch Vô Thường mà Vĩnh Tiếu đã từng giao thủ trước đây .
Tịch Huyền Đại Sư phản ứng rất nhanh . Ông cầm cây thiền trượng đặt trên bàn vung mạnh một cái , hất cây phất trần cùng gã áo trắng va vào tường đánh “ ầm “ một cái , đoạn lùi về phía cửa . Song ông vừa mở cửa định thoát ra ngoài cho tiện giao thủ thì một bóng đen đã chờ sẵn từ ngoài vọt vào , khẽ phất tay áo nhằm mặt ông đánh tới .
Lần này Tịch Huyền Đại Sư bất ngờ không đề phòng kịp . Ông thoáng hít vào một hơi thì biến sắc , lập tức bế khí . Thiền trượng trong tay vung ra như một con giao long đánh thẳng vào ngực tên áo đen kia .
Bóng đen bị thiền trượng của ông đánh trúng lăn ra ngoài mấy bước , hú lên một tiếng quái dị . Lúc này Tịch Huyền Đại Sư đã thoát được ra ngoài . Tên áo trắng từ thiền phòng lao ra , huơ phất trần đánh tới mặt ông , nhưng bị thiền trượng hất văng đi .
Nghe tiếng động từ thiền phòng , Vĩnh Tiếu và Nhất Trần Đại Sư ở ngay phòng bên tới trước nhất . Chàng từ xa thấy Tịch Huyền Đại Sư đang ác đấu với hai tên ma cô từng bám theo mình tới đây thì lòng đã hiểu ngay chuyện gì xảy ra . Vĩnh Tiếu biết hai tên này đối với cuốn kinh văn trong tay mình hình như có dã tâm không nhỏ , đã từng không tiếc công sức bám theo chàng và Thạch Thanh vì nó , song cuối cùng bị chàng làm ất dấu . Có lẽ chúng đã đoán trước được chàng sẽ tới Ngọc Phật Tự trao trả kinh văn nên mới ẩn nấp sẵn nơi đây để chờ cơ hội động thủ cướp đoạt .
Lúc này Hắc Vô Thường cũng đã đứng dậy cùng đồng bọn vây công Tịch Huyền Đại Sư . Nếu bình thường , một mình ông đánh bại hai tên này cũng không phải quá khó khăn . Song do vừa nãy đã trúng một ít độc tán của đối phương nên khiến cho Tịch Huyền Đại Sư lúc này cảm thấy đầu váng mắt hoa , động tác dần dần chậm lại . Bại cục chỉ là vấn đề thời gian .
Vĩnh Tiếu tới nơi thì Hắc Vô Thường tay phải đã bổ trúng ngực đại sư một chưởng , đang định lục lọi tìm kinh văn thì bị Vĩnh Tiếu tóm chặt cổ tay , vận lực ném cả người y ra ngoài . Chàng một tay đỡ lấy Tịch Huyền Đại Sư , một tay bổ về phía Bạch Vô Thường đang lao vào một chưởng .
Tên này đã biết sự lợi hại của chàng từ lâu , thấy chưởng phong uy mãnh tựa gió cuốn lá khô thì nào dám cự lại , hú một tiếng lùi ra sau . Lúc này trong tự tiếng hò hét mỗi lúc một nhiều , tăng nhân kéo đến càng lúc càng đông . Cả hai thấy việc khó thành thì cùng hú lên một tiếng rồi phi thân đào thoát .
Vĩnh Tiếu đỡ Tịch Huyền Đại Sư trong tay , thấy ông thần sắc tái nhợt , nước da dần chuyển sang màu tím thì biết là đã trúng độc thủ của đối phương . Nếu không nhanh chóng tìm ra giải dược thì khó mà bảo toàn tính mạng . Chàng nghĩ tới cái chết của Niệm Không Đại Sư lúc trước thì vội phong bế mấy đại huyệt trên người ông , giao cho Nhất Trần sư phụ bên cạnh rồi nói :
-Sư phụ , người ở lại đây trông nom cho Đại Sư , để con đuổi theo phường ác tặc bắt chúng lấy giải dược mang về .
Chàng vừa dứt lời liền vận Độc Long Bộ truy theo hai tên ma cô kia ngay . Sự việc diễn ra quá đỗi bất ngờ , chúng tăng nhân đệ tử tới nơi thấy trụ trì sắc mặt nhợt nhạt , đang ngồi bệt xuống mặt sân thì đều kinh hãi . Thứ độc mà ông trúng là Vong Âm Tán , được điều chế từ mười hai loại độc tính khác nhau . Chỉ cần hít phải một lượng nhỏ thôi cũng đủ để mất mạng . Nếu không phải Tịch Huyền Đại Sư nội lực cao cường phong bế kinh mạch kịp thời thì đã sớm vong mạng như Niệm Không sư đệ của ông rồi .
..o0o..
Cách Ngọc Phật Tự về phía tây gần nửa dặm , có hơn mười người đang nấp sau tán cây nhìn về triền đồi phía xa . Hôm nay vừa vặn là ngày trăng rằm , nương theo ánh trăng có thể thấy người hàng đầu là một cô gái trẻ tuổi .
Nữ tử này nhan sắc mặn mà , dung mạo mỹ miều , tuổi tầm mười chín hai mươi . Nàng nhỏ giọng nói với nam tử ngay cạnh :
-Tiểu Tam, mấy tên thuộc hạ của ngươi có tin được không vậy ?
Nam tử mặc đồ đen đằng sau gật đầu quả quyết :
-Nếu chỉ có một mình thị tới , thì ta bảo đảm , đêm nay cô ta tuyệt đối không còn mạng rời khỏi nơi đây !
Nữ tử nét mặt vẫn còn vẻ hoài nghi . Bất chợt nàng mở tròn mắt nhìn về phía con đường mòn đằng xa . Nơi đó có hai bóng người đang đi tới , một nam một nữ . Nữ là Lãnh Nhược Vân , nam không ngờ lại là Vạn Phong Vũ . Nữ tử nọ sắc mặt trầm xuống . Nàng đã từng chứng kiến bản lĩnh của tên thư sinh họ Vạn kia hồi còn trong Vô Tình Cốc , biết y tuyệt đối không phải là hạng người dễ đối phó .
Tiểu Tam nhìn hai người đứng phía xa kia dò hỏi :
-Thế nào ? chúng ta hành động được chưa ?
Nữ tử nọ sắc mặt biến đổi không ngừng . Chẳng lẽ tới tận đây rồi lại bỏ cuộc ? Hay là cứ để mấy tên này liều mạng một phen ?
Lãnh Nhược Vân từ lúc bị tập kích tới giờ đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều . Nàng thấy hơi kỳ quái với việc Vĩnh Tiếu hẹn mình tới đây giữa đêm khuya nên mới rủ Vạn Phong Vũ đi theo đề phòng bất trắc . Đằng sau còn có hai người Dư Thiên Bình thủ hạ của y bí mật đi theo bảo vệ nữa .
Đã quá giờ hẹn từ lâu , mà hai người đứng đây vẫn không thấy chút động tĩnh gì . Lãnh Nhược Vân tâm thần đang để vào chuyện của Tiểu Linh , nay lại phải chờ đợi thì lại càng thêm nóng ruột . Xưa nay Vĩnh Tiếu luôn có gì nói nấy , không rắc rối phức tạp như thế này bao giờ . Nhược Vân nhớ tới giấc mơ ban nãy , lòng bỗng lên một cảm giác bất an thiêu đốt tim gan mà không rõ là gì .
Vạn Phong Vũ thấy nàng một đường cứ giữ mãi nét mặt âm u thì nào dám hỏi han gì . Đúng lúc Nhược Vân hết kiên nhẫn định quay về thì một thân ảnh từ xa xuất hiện , chậm rãi đi lên triền đồi . Nàng nhìn thoáng qua đã biết đây là ai , liền vận khinh công phóng như một cánh én nhẹ nhàng hạ xuống đứng đối diện y , gấp gáp nói :
-Vĩnh Tiếu , Tiểu Linh gặp nguy rồi , chúng ta phải rời khỏi ..
Người này là một nam tử tầm thước , mái tóc dài buộc túm ra đằng sau gáy , trên má trái có một vệt sẹo dài , đối với Nhược Vân đã quá quen thuộc . Song lúc này trên môi y không còn nụ cười mỉm như thường ngày nữa , không chờ nàng nói hết đã cắt lời : nguồn
-Nhược Vân , Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng .
Lãnh Nhược Vân dự cảm bất an trong lòng càng mạnh , tim như khẽ ngừng đập , nhìn y nói :
-Chuyện gì ?
Giọng nói quen thuộc nhưng lạnh lùng đó lại từ từ vang lên .
-Ta muốn về núi Võ Đang một mình . Nàng hiểu rồi chứ ?
Nhược Vân thừ người , mở to mắt nhìn nam tử trước mặt . Điều nàng lo lắng nhất từ trước tới giờ cuối cùng cũng xảy ra . Một lúc sau , nàng đột nhiên mỉm cười :
-Huynh đùa gì vậy ? Thế còn muội thì sao ?
Nam tử nọ giương cặp mắt vô tình đảo qua Vạn Phong Vũ đằng xa , rồi quay lại nhìn nàng trầm giọng :
-Nàng cùng y muốn trở về Vô Tình Cốc hay đi đâu cũng được , việc này còn cần ta quản hay sao ?
Y nói xong thì quay lưng từ từ hướng về phía chân đồi chậm rãi bước đi .
-Khoan đã !
Nhược Vân quát lên , đoạn chỉ về Vạn Phong Vũ đứng đằng xa hạ giọng :
-Huynh hiểu lầm rồi , muội với y đâu có tình cảm gì ? Chẳng lẽ .. chẳng lẽ bao lâu nay huynh còn chưa hiểu lòng muội hay sao ?
Trong đêm khuya thanh vắng , lời của nàng tuy không lớn lắm song cũng đủ để cho Vạn Phong Vũ nghe được . Y sắc mặt vô cùng khó coi , rõ là vì một câu nói vô tình vừa rồi mà khó chịu trong người . Nam tử nọ dừng bước , nhưng chỉ được giây lát , sau đó lại tiếp tục đi tiếp , như bỏ ngoài tai lời của nữ tử kia vậy .
-Được rồi ! Muội sai ! Là muội sai , được chưa ?
Lãnh Nhược Vân nghẹn ngào thốt lên , thanh âm đã khàn đi vì nước mắt .
Hắn nghe đến đây thì đột nhiên quay đầu lại nói lớn :
-Muội không có lỗi gì cả . Người sai chính là ta. Xin lỗi muội , Nhược Vân .
Một tia sáng lóe lên , khi nam tử nọ định thần lại thì một lưỡi kiếm lạnh lẽo đã kề bên cổ . Một giọt mồ hôi khẽ lăn dài trên má , y trầm giọng :
– Nhược Vân , muội định làm gì ?