Bạn đang đọc Chân Tình Chân Mỹ – Chương 38: Hồi Ức ( Hạ )
CHÂN TÌNH CHÂN MỸ
Tác giả : shevaanh
Chương 38 : Hồi Ức ( Hạ )
Thảo luận – Góp Ý: tangthuvien /forum/showthread.php?t=75857
Suốt ba tháng sau đó, Vĩnh Tiếu gần như chỉ nằm liệt một chỗ . Thức ăn hàng ngày chỉ vỏn vẹn có một thứ quả cây chát xít không rõ là gì và cá dưới thủy đàm . Trong động chỉ có hai người, chàng và lão nhân nọ . Chàng lân la dò hỏi thì biết được lão nhân kia tên là Phùng Hiểu Phong, đệ nhất cao thủ Thiên Bảng hơn hai mươi năm về trước. Hôm đó lão nghe thấy tiếng động và tiếng gầm rú của con Ngân Giác Thú ở bên kia thì hiếu kỳ bơi qua xem , đúng lúc chàng bị nó đánh rơi xuống thủy đàm.
Thủy đàm này ăn thông với thạch động bên kia . Phùng Hiểu Phong vốn cô quạnh ở đây hơn hai chục năm trời nay thấy có người lạc xuống giống mình thì vui mừng khôn xiết . Lão bèn ôm Vĩnh Tiếu lúc đó đã bất tỉnh nhân sự về bên này . Lúc tới nơi thì toàn thân chàng đều là máu, thương thế đầy mình , lại còn uống không biết bao nhiêu nước nữa thì lão chắc mẩm phen này chàng khó mà thoát chết . Song lão nhân họ Phùng này vốn là cao thủ từng bài danh đệ nhất Thiên Bảng khi xưa , thực lực không tệ , bèn nghĩ ra cách dùng nội lực đả thông kinh mạch cùng chữa trị thương thế cho Vĩnh Tiếu . Hàng ngày lão lại còn bón thịt cá giã nhỏ cho chàng ăn. Có thể nói là đã hết lòng hết sức rồi.
Song trớ trêu thay , việc lão làm tưởng như giúp hóa ra lại là hại chàng . Vĩnh Tiếu vốn tu luyện nội công nhập môn của Võ Đang Phái theo hướng dương cương , nay bị nguồn nội lực mang tính cực âm hàn của lão quán nhập vào người ngày này sang ngày khác khiến cho thương thế của chàng bên ngoài thì không có gì lạ nhưng bên trong dần dần hoại tử , lâu ngày dẫn tới tàn phế . Nếu như Phùng lão không dùng nội lực đả thông kinh mạch cho chàng thì cùng lắm là hai , ba năm nữa thương thế của chàng cũng sẽ khỏi hoàn toàn . Song cũng là ý trời vậy, mãi nửa năm sau Vĩnh Tiếu mới nhận ra sự thực cay đắng này, dẫu rất không cam tâm song chàng cũng không có cách nào cả.
Phùng Hiểu Phong thấy mình vô tình hại thiếu niên này thành tàn phế thì lòng áy náy vô cùng.Một hôm, lão ôm chàng đi vào một ngách hang ngoằn ngoèo ăn thông với một động nhỏ khác . Vĩnh Tiếu tuy thấy khó hiểu song vẫn không nói năng gì, gần một năm sống cùng Phùng lão , được lão quan tâm chăm sóc chàng vốn đã coi lão như người thân của mình.
Hang động này là một ngõ cụt , bên trong là một thạch động ánh màu sáng xanh , cũng không hiểu đá trong này là loại đá gì mà có thể phát sáng . Chàng ngước mắt lên , đập vào mắt là những hàng chữ được khắc sâu vào vách đá . Vĩnh Tiếu định thần nhìn kỹ thì nhận ra đó là một pho võ công được một người dùng chỉ pháp khắc sâu lên vách động . Chỉ pháp của người này thực vô cùng cao cường . Vĩnh Tiếu đã thử qua, đá trong này không hiểu là gì mà vừa có thể phát quang, độ cứng lại không thua gì hoa cương . Muốn tạo một vết trầy trên mặt đá cũng vô cùng khó khăn chứ chưa nói tới khắc chữ sâu năm phân như vị tiền bối này .
Phùng Hiểu Phong mắt sáng lên,nhìn vách động nói :
-Tiểu tử họ Trương, đây là pho võ công thượng thừa từ xa xưa do Đạt Ma Tổ Sư truyền lại có tên là Tử Hà Thần Công.Theo như lời ngài trên vách động, xưa kia Đạt Ma Tổ Sư ngẫu nhiên có được pho bí kíp này.Do sự bá đạo cùng tác dụng phụ của nó mà ngài đã quyết định đem nó chôn sâu dưới Vô Nhai Động .Con Ngân Giác Thú ngoài đó cũng là dị thú mấy trăm năm được ngài bố trí ở đó để ngăn cản những kẻ xâm nhập.
Vĩnh Tiếu nghe Phùng lão nói như vậy thì khó hiểu hỏi :
-Vậy tại sao ngài còn không hủy nó đi, mà còn cất công bày bố đến vậy ?
Phùng lão lắc đầu, chỉ lên mấy dòng đầu khắc trên thạch động:
-Đạt Ma Tổ Sư quan niệm võ công chỉ là vật chết, không phân chính tà , quan trọng là ở người sử dụng là xấu hay tốt mà thôi. Ngài không nỡ để môn Tử Hà Thần Công thất truyền nên mới nghĩ ra cách như vậy để truyền lại cho đời sau.
Vĩnh Tiếu trầm ngâm nhìn những dòng chữ được khắc trên thạch động, hồi sau mới thở dài nói :
– Ngừoi dẫn vãn bối tới đây chỉ là để xem thứ này thôi sao,dẫu sao ta bây giờ cũng đã là một kẻ tàn phế, dẫu có bí kíp thượng thừa đi chăng nữa thì cũng phỏng có ích gì ?
Phùng Hiểu Phong cười khà khà nhìn y nói :
-Tiểu tử họ Trương, mi không biết đấy thôi . Đây chính là hy vọng duy nhất giúp mi thoát một kiếp tàn phế suốt đời đấy !
Vĩnh Tiếu nghe vậy thì cả người run lên vì hưng phấn , kích động nhìn lão đến nỗi không thốt ra lời . Phùng lão thấy thế thì nhếch miệng cười chầm chậm giải thích :
-Môn Tử Hà Thần Công này có năm tầng . Tầng một chỉ là luyện khí, tu luyện rất dễ. Chỉ cần người luyện không quá ngu đần là có thể luyện thành , nhanh thì nửa tháng, lâu thì một năm . Sau khi luyện thành sẽ có Tử hà Chân Khí hộ thể, có thể dùng nó để từ từ chữa trị các khớp xương đã hoại tử trên người ngươi . Thực ra , ta cũng tu luyện Tử Hà Thần Công tới tầng thứ hai , song bây giờ nội lực trong người ta âm dương lẫn lộn không được tinh thuần , nên không thể chữa trị cho ngươi được .
Chàng cả mừng nhìn lên vách động.
-Hay quá, chỉ cần thoát kiếp tàn phế thì vãn bối nguyện cố hết sức mình !
Song Phùng lão khẽ lắc đầu,nghiêm nghị nhìn chàng nói tiếp :
-Tiểu tử, mi hãy suy nghĩ cho kỹ càng . Môn Tử Hà Thần Công này ngoại trừ tầng một luyện rất đơn giản ra, thì từ tầng hai tới tầng năm đều phải có tuệ căn, ngộ tính cùng cả may mắn mới có thể luyện thành được . Như Đạt Ma Tổ Sư đã ghi: luyện tới tầng thứ ba là có thực lực của nhất lưu cao thủ , luyện tới tầng thứ tư có thể ngạo thị thiên hạ không địch thủ.Còn nếu như thành công đột phá tầng thứ năm sẽ đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, lập địa thành phật.Chỉ là…..
Vĩnh Tiếu nghe vậy thì há hốc mồm kinh ngạc.Chàng đang định hỏi như vậy thì có gì là không tốt thì giọng nói của Phùng lão lại chầm chậm vang lên:
-Song từ trước tới nay , đã mấy trăm năm, số người luyện tới tầng thứ ba cũng không ít, tầng thứ tư cũng có bốn năm người . Song thủy chung không ai luyện được tới tầng thứ năm, ngươi có biết lý do vì sao không ?
Vĩnh Tiếu ngơ ngác lắc đầu nhìn lão.Phùng Hiểu Phong hắng giọng một cái rồi nói tiếp:
-Đó là bởi vì những người tập luyện môn thần công này từ lúc mới tập chưa có một ai sống quá được hai mươi lăm năm cả !
Chàng nghe vậy thì thất kinh nhìn lão.
-Môn võ công này là môn võ công có tính chí dương chí cương . Càng luyện lâu , cỗ khí tức này sẽ không ngừng tích tụ trong người và ngày càng tăng theo thời gian . Tùy theo thể nội của mỗi người mà sẽ đến một lúc chịu không nổi.Theo như ghi chép trên thạch động thì có kẻ sáu , bảy năm, có người hai ,ba năm là dương khí quá thịnh mà chết .Người cao nhất trước giờ là ba mươi lăm năm.Tóm lại , trừ phi luyện được tới tầng thứ năm, nếu không thì không thể thoát khỏi cái chết.
Vĩnh Tiếu nghe vậy thì tái mặt.Chàng liền tập trung nhìn công pháp cùng khẩu quyết khắc trên thạch động.Ánh mắt chàng lướt qua một vòng rồi như phát hiện ra điều gì liền kinh hãi nói lớn :
-Phùng lão , tầng thứ năm…tại sao không khắc một chữ nào vậy ?
Phùng Hiểu Phong thở dài , nhìn lên phần thạch động trống không trên khắc ba chữ ngũ trùng thiên mà than thở :
-Điều này là sự nghi hoặc cũng là bí ẩn không lời giải mấy trăm năm nay của bao vị tiền bối. Có người vừa nhìn thấy môn công pháp này đã mừng như điên rồi lao vào luyện tập mà không hề đọc kỹ lời cảnh báo của Đạt Ma Sư Tổ.Để rồi có luyện tới tầng thứ tư cũng vô phương thoát khỏi bạo khí mà chết.Từ xưa tới nay, đã có bao vị tiền bối từng vào đây đã khắc lại kinh nghiệm bản thân mình.Ngươi hãy nhìn phía bên kia mà xem.Thật không hiểu Đạt Ma Tổ Sư vô tình hay cố ý mà không ghi một chữ gì về tầng thứ năm này cả.Khiến cho bao người phải tạ thế trong tuyệt vọng cùng ấm ức.
Vĩnh Tiếu sau khi nghe rõ mọi chuyện thì lặng yên nhìn thạch động .Một hồi lâu, chàng cuối cùng cũng đưa ra quyết định cuối cùng của mình.
Chàng thà học môn Tử Hà Thần Công này còn hơn là phải chịu một thân tàn phế suốt đời.
Từ đó Vĩnh Tiếu ở lì trong động mà tu luyện Tử Hà Thần Công . Ngoài việc ăn uống ra đầu óc chàng chung quy chỉ tập trung cho việc tu luyện . Chàng biết chỉ có thể dựa vào chính mình,chỉ có chính mình mới có thể tự cứu lấy mình.
Chàng tin mình có thể luyện thành Tử Hà Thần Công tam trùng thiên, lúc đó chàng có thể thoát khỏi nơi này để tìm cha.
Lúc ấy, chàng có thể gặp lại nàng..
Phùng Hiểu Phong vốn là đệ nhất Thiên Bảng lần hai ba mươi năm trước.Khi đó lão thực lực cường đại, uy danh như cồn.Một thân công phu Phệ Hồn Chưởng khiến bất cứ ai trong giới giang hồ thời ấy nghe tên mà đã sợ mất mật . Khi đó gần như tất cả danh vọng đều đã nằm trong tầm tay, khiến cho lão ngay cả mục đích phấn đấu cũng không có nữa.
Sau đó vì hiếu kỳ về truyền thuyết bấy lâu nay của Vô Nhai Động, Phùng Hiểu Phong quyết định nhập động nhằm vén tấm màn bí mật . Song lúc đầu lão cũng như biết bao người khác không sao tìm được bí ẩn trong động.Cuối cùng sau hai tháng đi hết mọi ngõ ngách trong động , lão đã tìm thấy một nơi từ đó cảm nhận được hang động ngầm phía dưới rõ rệt nhất. Khỏi phải nói , vì việc này mà lão mừng như điên . Cuối cùng, Phùng Hiểu Phong đã quyết định dùng cường lực mở đường xuống dưới . Sau một tháng trời cuối cùng lão cũng đã thành công.
Song chờ đợi lão bên dưới không gì khác ngoài con Ngân Giác Thú khổng lồ đã uy hiếp mấy người Vĩnh Tiếu về sau này.Lão đơn đả độc đấu với nó một ngày một đêm không phân thắng bại . Song con dị thú sức mạnh gần như vô cùng vô tận trong khi lão càng ngày càng xuống sức không thể đương cự nổi nữa . Túng thế , Phùng Hiểu Phong chỉ còn cách nhảy xuống thủy đàm hòng thoát thân . Quả đúng như dự liệu của lão, con dị thú này hình như không biết bơi nên không hề có ý truy đuổi . Từ đó lão phát hiện ra sơn động ngầm ăn thông phía bên này cùng pho bí kíp động trời do Đạt Ma Tổ Sư lưu lại.
Lúc đầu lão cũng vô cùng hưng phấn vì đã tìm ra bí ẩn chôn giấu bấy lâu nay của Vô Nhai Động . Song khi đọc những dòng ghi chép để lại của các bậc tiền bối từng thâm nhập được vào đây thì lão không khỏi úy kị.Suốt mười năm trời trong động lão không hề tập luyện môn Tử Hà Thần Công này mà chỉ chuyên tâm luyện thành Phệ Hồn Chưởng tới lô hỏa thuần thanh hòng tiêu diệt con dị thú bên kia để thoát thân.
Thời gian qua lão cũng đã thử qua bao cách hòng thoát khỏi nơi đây. Song thủy đàm tuy ăn thông ra bên ngoài, bằng chứng là vẫn có cá sinh sống nhưng hoàn toàn không thể làm lối thoát được.Lão đã mười mấy lần lặn xuống tìm đường ra song vẫn phải quay trở về vì không đủ dưỡng khí đi tiếp.Thạch động bên này thì khắp nơi là một loại đá phát quang cứng còn hơn đá hoa cương , muốn lưu lại một vệt trầy còn khó chứ đừng nói ngạnh cứng đi lên.Lối thoát duy nhất vẫn là bên kia nơi có con Ngân Giác Thú canh giữ năm này qua năm khác.
Phùng Hiểu Phong dù đã cố hết sức, dùng mọi thủ đoạn nhưng thủy chung không thể làm gì nổi con Ngân Giác Thú đó.Nản lòng,lão không chịu được cô tịch mà tu luyện Tử Hà Thần Công . Đến nay đã được gần mười năm, cũng đã luyện tới tầng thứ hai đỉnh phong, sắp đột phá tầng thứ ba rồi.
Trên thạch động có khắc rõ: chỉ cần luyện đến Tử Hà Thần Công tầng thứ ba trở lên sẽ không còn bị Ngân Giác Thú chủ động công kích nữa. Lão tuy bán tín bán nghi nhưng cũng không còn cách nào ngoài việc tin vào nó . Đó chính là động lực lớn nhất giúp Phùng Hiểu Phong quyết tâm đột phá Tử Hà Thần Công tầng thứ ba.
Vĩnh Tiếu sau nửa năm tu luyện cũng đã thành công đột phá tầng thứ nhất . Lúc này chàng đã có thể nhờ vào Tử Hà Chân Khí để hóa giải hoại tử trong cơ thể . Một năm sau chàng đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng tàn phế mà trở lại bình thường.Trong suốt quãng thời gian ở trong này, lúc không có việc gì làm Vĩnh Tiếu vẫn thường cùng Phùng lão giao thủ cho bớt nhàm chán.Tất nhiên, kẻ chiến bại toàn là chàng , song qua đó Vĩnh Tiếu học được rất nhiều kinh nghiệm đối chiến cùng kiến thức võ học từ lão . Chàng coi Phùng Hiểu Phong như sư phụ của mình vậy.
Mãi hai năm sau, Vĩnh Tiếu mới thành công đột phá tầng thứ hai . Lúc này chàng mới hiểu ra Tử Hà Thần Công thực ra chỉ là một môn nội công có tác dụng hộ thể và đả thông kinh mạch cũng như cải tạo lại toàn bộ cơ địa của người luyện ,giúp người tập nó thoát thai hoán cốt chứ không hề có bài bản chiêu thức gì cụ thể cả . Do chịu ảnh hưởng và hướng dẫn từ Phùng Hiểu Phong, chàng cũng quen dần với việc điều động Tử Hà Chân Khí vào chưởng thế làm tăng lực sát thương . Có thể nói càng luyện lên cao, cỗ nội lực chí dương chí cương trong cơ thể chàng gần như càng vô cùng vô tận,khiến chủ nhân vô cùng bức bối khó chịu , kích phát sát tính tiềm ẩn trong mỗi người . Nếu người luyện không có tâm tính kiên định như núi thì việc trở thành một ác ma chỉ biết giết chóc để phát tiết chỉ là vấn đề thời gian.Lúc này Vĩnh Tiếu mới hiểu ra lý do vì sao Đạt Ma Tổ Sư lại tốn bao công sức đem nó chôn giấu sâu dưới thạch động dưới lòng đất này .
Nhưng vào một ngày nọ một chuyện bất ngờ xảy ra làm thay đổi mọi dự tính của Vĩnh Tiếu.
Đó là một ngày đầu năm thứ tư kể từ khi chàng lần đầu bước vào Vô Nhai Động cho tới bây giờ .
Lúc ấy Vĩnh Tiếu còn đang ngủ, song chàng rất nhanh đã tỉnh lại vì cảm thấy khó thở vô cùng . Chàng mở to hai mắt , kinh hãi khi thấy một bàn tay vừa lạnh vừa nóng đang bóp chặt cổ mình . Vĩnh Tiếu lấy tay cố hết sức gỡ bàn tay to bè đó ra ,vận Độc Long Bộ nhảy ra xa hơn mười thước kinh hãi nhìn người trước mặt :
– Sư phụ , người làm sao vậy ?
nay tung 2 chương nhớ:dai ca: