Bạn đang đọc Chân Tình Chân Mỹ – Chương 23
CHÂN TÌNH CHÂN MỸ
Thể Loại :Kiếm Hiệp
Chương 23
TÁI NGỘ
Nghe cái tên Tiêu Viễn Sơn, Vĩnh Tiếu và Du Tiểu Yên bên này đều tái mặt.
Vĩnh Tiếu nắm lấy một tay của tiểu muội, mắt nhìn nàng động viên tỏ ý đừng quá lo lắng. Đoạn hướng sang nhìn Lãnh Nhược Vân dò hỏi.Nhược Vân thấy vẻ quan tâm của hai người tới câu chuyện của hán tử bàn bên, lòng đã đoán được hơn nửa, khẽ nói :
– Thạch Liên Động cách đây không xa, nhưng liệu lời của bọn họ có đáng tin hay không ?
Vĩnh Tiếu nhìn Tiểu yên một lần, rồi quay sang gật đầu trầm giọng :
– Dù chuyện này có phải thật hay không, chúng ta cũng phải đi một chuyến. Nhận ra vẻ lo lắng của Du Tiểu Yên, mấy người đều dùng bữa rất nhanh, Tử Ngưu đứng dậy gọi tiểu nhị thanh toán rồi sáu người lên đường tới Thạch Liên Động dưới sự dẫn đường cảu Lãnh Nhược Vân.
Mất hơn nửa canh giờ họ đã tới nơi, Thạch động này do tự nhiên tạo thành, nằm cách thôn Phát lập không xa, theo lời Nhược Vân thì bên trong thạch động rất rộng lớn,chia ra một số hang động nhỏ ,đủ chứa gần ngàn người.
Từ xa nhìn vào cửa chính thạch động vốn ngày thường không có một bóng người nay dày đặc bóng hắc y nhân đứng canh giữ,chứng tỏ chuyện hai hán tử nói trong tửu quán là không sai.Vĩnh Tiếu vận mục lực nhìn sâu vào bên trong thạch động ,chàng bất ngờ thấy bên trong thạch động rộng lớn nơi nào cũng có người của Ma Môn. trong đó có Thánh Tôn Giả Tư Mã Thính Phong và một nam tử trẻ tuổi cầm quạt sắt đang điều động chúng môn nhân dọn dẹp bày trí như để chuẩn bị đón tiếp ai vậy.
Đang tập trung quan sát thì từ bốn phía bỗng xuất hiện hơn hai mươi người tay cầm trường thương, phút chốc đã bao vây sáu người.
– Các người là ai, tới đây làm gì ?. Một chàng trai mặc một bộ y sam màu đen, tay cầm một thanh trường thương tinh mĩ , thân thương ánh lên một màu đen tuyền như hòa với áo,nhìn qua cũng biết là thứ tốt.Người này nhìn nhóm người Vĩnh Tiếu nghi hoặc hỏi.
Lãnh Nhược Vân đứng ra nói :
– Chúng tôi là người trong võ lâm,mới ngang qua đây , xin hỏi các vị có phải người của Thiên Vương bang ?
Nam tử tóc dài có vẻ là thủ lĩnh nhóm người này , sau khi nhìn qua mấy người Lãnh Nhược Vân không có vẻ gì là người của Ma Môn , bèn gật đầu nói :
– Tại hạ là phó bang chủ Thiên Vương Bang , các vị nấp ở đây là có mục đích gì, chẳng lẽ… Rồi nhìn về phía cửa Thạch Liên Động dò hỏi.
Vĩnh Tiếu bước ra nhìn người này cười đáp:
– Chúng ta cũng là bất mãn Ma Môn giữa ban ngày ban mặt bắt người ,mới có ý ở đây quán át hòng tìm cách vào động cứu người, không biết thiếu hiệp…
Người kia thấy đối phương đúng là có cùng mục đích với mình, vui mừng nói :
– Hôm nay tại hạ dẫn người tới đây cũng vì mục đích này , tiểu đệ họ Đinh tên Lập, Ma Môn càn rỡ trong địa bàn của Thiên Vương Bang , nên đệ mới có ý thu thập bọn chúng, giờ đã về chiều, mời các huynh về trại cùng bàn mưu tính kế, tối nay sẽ hành sự.
Mấy người Vĩnh Tiếu thấy nhóm người này đều có vẻ khẳng khái hiệp nghĩa, liền đồng ý nhập bọn, tối hôm đó, sau khi thảo luận, quyết định chia ra làm hai nhóm, thừa cơ trời tối tập kích Thạch Liên Động, một nhóm do Đinh Lập cùng bang chúng thiên Vương bang thu hút chú ý của Ma môn ở cửa chính thạch động, còn mấy người Vĩnh Tiếu cùng một số bang chúng tinh anh sẽ đi lối tắt đằng sau động vào trong cứu người.
Đêm Đến.Ánh trăng mờ ảo chiếu xuyên qua từng kẽ lá.
Vĩnh Tiếu ngửa mặt nhìn trời, thầm nhủ nay đã quá ngày đó hai ngày rồi, không hiểu sao, thứ đó vẫn chưa tới, lòng chàng không hiểu sao vô cùng bất an.
– GIẾT !
Đinh Lập huy động bang chúng công kích cửa động , trong thạch liên động vang ra những tiếng la hét ồn ào , nhất thời cửa động phát sinh một hồi chiến đấu kịch liệt.Nhóm người còn lại do Vĩnh Tiếu dẫn đầu đi vào từ cửa khác thông vào bên trong động, lối vào này tương đối bí mật,chỉ có một số ít người dân bản địa là biết, trên đường tiến vào rất thuận lợi.
– Ở đây, nhanh lên nào !
Tử Ngưu hét lên ấy người khác nghe, đoạn lao vào trong trước, mọi người nhất tề theo sau, phát hiện bên trong giam giữ khoảng hơn chục người, làm mọi người kinh sợ là vì đâu đều là những nhân vật đức cao vọng trọng trong giang hồ, Thiên Tâm Chân Nhân, Tĩnh Nan Đại Sư, Mã chương chưởng môn phái Không Động , Tiêu Viễn Sơn giáo chủ Thanh thành, Thanh Tịnh Tán Nhân chưởng môn Nga My, Diệp Tịnh môn chủ Vọng Linh Môn, cùng vài tinh anh đệ tử Vĩnh Tiếu nhận ra hồi tụ hội Vô Nhai Động.tất cả hầu hết đều đang hôn mê.
– Mau, đưa họ ra khỏi đây.
Tất cả được đưa lên một chiếc xe ngựa được chuẩn bị sẵn. Vĩnh Tiếu lướt nhìn qua một lượt, phát hiện ra góc động còn có một người, người này chàng cũng không xa lạ gì, chính là Băng Chi Tiên Tử Lục Vô Song.Thật không ngờ cô nàng này cũng bị bắt vào đây, Vĩnh Tiếu thầm than mình với nàng ta đúng là có duyên, nếu tính ra thì đây là lần thứ tư mình ra tay cứu nàng ta rồi.Chàng đỡ Lục Vô Song lên xe ngựa ,rồi giục mọi người nhanh tay để tránh bị phát hiện.
Lục Vô Song lúc này cũng đã mơ hồ dần tỉnh lại,thấy mình đang được một người cõng trên vai, đầu óc nàng vẫn còn chút mơ hồ nên cũng không nhận được ra đây là ai , nàng chỉ nhớ mình cùng một trung niên nhân tóc dài cầm trường đao giao thủ thất bại, rồi ngất đi tới giờ.
” TẶC TỬ. CHẠY ĐÂU ?”
Một giọng nói giận dữ vang rền, người chưa thấy quyền kình như sấm sét đã đến. Vĩnh Tiếu hét lên với mấy người đi trước :
– Lãnh Nhược Vân, Tử Ngưu , Tiểu Linh, mấy người bảo hộ Tiểu Yên, mở đường bảo hộ xe ra ngoài, bên ngoài có người của Đinh Lập tiếp ứng, nơi này để cho ta !
Đoạn lao tới đỡ một quyền đánh tới của Tư Mã Thính Phong , lão bị chàng đánh lùi ra sau hai bước, mắt trợn trừng khó tin, sau khi nhìn kỹ người vừa ra tay đối quyền với mình , lão nheo mắt cười gằn :
– Tiểu tử, hóa ra là ngươi , hôm nay xem ngươi làm sao chạy thoát tay lão phu !.
Vĩnh Tiếu chợt có dự cảm không lành, vội thối lui ba bước, nơi chàng đứng đã ghim ba mũi ám khí tự bao giờ.Liền đó, một thiếu niên mặc y phục hoa lệ, khuôn mặt thư sinh, tay cầm quạt sắt hạ xuống bên cạnh Tư Mã Thính Phong, nhìn chàng cười lạnh.Chàng biết hôm nay khó tránh một trận ác chiến,liền vận Tử Hà Thần Công tầng thứ hai, tiên phát chế nhân, xông tới tấn công thư sinh cầm quạt bên kia trước.
Mộc Phong mỉm cười, gấp quạt, dùng một bộ pháp kỳ dị tránh thế công tới tấp của chàng, thân hình lảo đảo ngả nghiêng như sắp ngã , nhưng thủy chung không trúng lấy một đòn.Vĩnh Tiếu càng đánh càng cả kinh, nãy giờ chàng cả vạt áo của đối phương cũng không cham tới, thân thủ người này còn inh hơn Độc Long Bộ của chàng nhiều lần, trong lòng không khỏi đánh giá thư sinh nọ cao hơn vài phần.Bên này, Thánh Tôn Giả cũng đã tham chiến, làm chàng một lúc phải đối phó cả hai người.
Trong người chàng bỗng cảm thấy một tia điên cuồng len lỏi từ đáy lòng, tiếp đến là ruột gan bắt đầu đau thắt,lòng VĨnh Tiếu khôn khỏi lạnh :” Đến rồi, lúc nào không đến,lại đến đúng lúc này “
Trong một sát na phân tâm ấy, một mũi tên như lưu tinh xé gió lao tới, uy lực như hủy thiên diệt địa, phá vỡ tầng phòng ngự của Tử Hà Thần Công tầng thứ hai như xé một tờ giấy mỏng, ghim thẳng vào vai chàng, cả người lẫn tên lao thẳng về một bên vách động, đau đớn làm Vĩnh Tiếu gào lên thảm thiết :
“Aaaaaaaaaaaaaa….”
” Đau đầu quá “
” Mình đang ở đâu thế này ?”
” Giọng nói này …”
Lục Vô Song mơ hồ nhìn vào bóng lưng nọ, đã rất lâu rồi, nàng mới nhìn thấy bóng hình đó.
” Đúng rồi, chính là huynh ấy “
Mấy người Lãnh Nhược Vân không hề để ý, một người đã từ từ xuống khỏi xe ngựa, đi ngược hướng với họ từ lúc nào.
“Aaaaaaaaaaaaa….”
Một nam tử tuổi ngoài ngũ tuần béo lùn, mặc cẩm phục hoa lệ, tay cầm một cây cung màu bạc vô cùng tinh mĩ, trên mặt là nụ cười nửa miệng không bao giờ tắt, chính là Tả Hộ Pháp Ma Môn – Nhất Tiễn Đoạt Mệnh Thiên Long Khách Đệ Nhị Thiên Bảng.
Bên cạnh là một nam nhân để tóc dài che kín gần hết khuôn mặt, mặc một bộ trường sam cũ kỹ màu trắng nhạt , tay cầm một thanh trường đao , lưỡi đao màu đỏ như máu, Đệ Tam Thiên Bảng Độc Hành Khách Vô Danh Thư Sinh – Hữu Hộ Pháp Ma Môn.
– Còn đợi gì nữa, còn không mau đuổi theo bọn người kia ?. Nam tử béo lùn cười híp mắt nhìn Phong Hành Giả.
Mộc phong vừa ứng tiếng định đi, thì bỗng cảm thấy không ổn, vừa quay người lại thì một thân ảnh đỏ rực đã áp sát mình từ bao giờ, bất ngờ đến nỗi hắn không kịp có một chút phản ứng thì đã lãnh trọn một chưởng vào ngực , văng ra xa hai trượng ,miệng nôn ra mấy hộc máu tươi , giãy dụa không rõ sống chết.
” Hảo Công Phu “
Nam tử tóc dài rút đao lăng không chém một đao, một con hỏa long ( rồng lửa ) cực lớn gào thét lao về phía thân ảnh đỏ rực nọ.
Vĩnh Tiếu vận Tử Hà Thần Công tầng thứ ba lên cực hạn đỡ một đao này, một vùng bán kính hai trượng bị đao kình chấn thành bình địa, cả thạch động rộng lớn rung chuyển. chàng bị một đao này đẩy lùi về sau ba bước, miệng rỉ máu, khí huyết nhộn nhạo, chỉ một chiêu, chàng đã biết thực lực của mình còn kém nam tử tóc dài kia một khoảng cách không nhỏ.
Thiên Long Khách cười cười hạ xuống bên cạnh nam tử tóc dài kia nhìn chàng,Vĩnh Tiếu cố nén đau đớn một bên vai trái vừa trúng một tiễn kinh người kia,cố giữ tỉnh táo, lòng phát lạnh, hôm nay gặp hai đại cường địch thế này, một mình Vô Danh Thư Sinh chàng còn không địch nổi,nữa là còn một kẻ thực lực còn xếp trên hắn một bậc, bên cạnh còn Thánh Tôn Giả Tư Mã Thính Phong, tuy chàng đã đánh lén thành công Phong hành Giả Mộc phong, làm bớt đi một địch thủ, nhưng tình thế trước mắt vẫn không khả quan hơn chút nào.
Chưa bao giờ chàng cảm thấy bất lực đến thế,..trừ phi….
.
Khóe mắt Vĩnh Tiếu giật giật, chàng khàn khàn nói:
– Cô.. còn quay lại đây làm gì ?
Im lặng.
” Muội …”
Không gian như ngừng lại.
” Muội không muốn lại một lần nữa bỏ chạy… để huynh lại một mình gánh chịu tất cả như trước kia nữa !”
Vĩnh Tiếu quay lại nhìn nàng, con mắt sau tấm mặt nạ che nửa khuôn mặt hằn lên những tia máu li ti màu tím.