Chân Thành

Chương 13


Đọc truyện Chân Thành – Chương 13

Tề Minh gào lên một câu như thế làm Tống Ngạn Thành giật cả mình.

Lười phải nói những lời thừa thãi, anh dứt khoát cúp máy.

Nhưng Tề Minh không bỏ cuộc, không ngừng khủng bố anh bằng tin nhắn:

[Sao lại cúp điện thoại của tôi?]

[Đây là thái độ nhờ vả người khác của cậu à?]

[Ghê ghê ghê, nhìn không ra đấy, thì ra gu của cậu là sexy gợi cảm.]

[Kiểu mèo rừng nhỏ, meo meo meo như này đúng không?]

Tống Ngạn Thành úp màn hình điện thoại xuống, chênh lệch múi giờ khiến anh hơi nhức đầu.

Lê Chi đang đọc kịch bản trong phòng, cốt truyện và logic của “Ánh trăng rơi qua kẽ tay” rất chặt chẽ, mỗi nhân vật đều có sức hút riêng. Lê Chi thật sự ngưỡng mộ Thời Chỉ Nhược vì có thể nhận được một bộ phim tốt như vậy. Cô đã nghiên cứu kịch bản rất kĩ, lời thoại của nữ chính cũng thuộc lòng.

Lê Chi đọc xong câu cuối cùng, trong lòng trống rỗng.

Một vai diễn hay thế này, có lẽ cả đời này cô cũng không có cơ hội được diễn.

Lê Chi trở mình, ngẩn người nhìn trần nhà chằm chằm. Ngày mai còn phải dậy sớm đi diễn cho buổi lễ khai trường của một công ty vật liệu ở thành phố bên cạnh. Xưa nay công ty chưa bao giờ chịu lỗ trong mọi giao dịch. Hơn nữa, tài khoản weibo của cô cũng đã đưa cho công ty quản lý, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sẽ đăng một bộ ảnh gợi cảm nóng bỏng mắt.

Tài khoản weibo của Lê Chi có hơn 2 vạn người theo dõi, hơn nửa số đó là do Mao Phi Du mua cho. Nhưng cô rất thích chia sẻ về cuộc sống thường ngày của mình, dù chỉ là đôi ba câu cũng đặt vào đó rất nhiều tâm tư. Hầu như các bài đăng đều không có người bình luận, thỉnh thoảng mới có người hâm mộ nhắn nhủ vài câu “Cố lên”, “Ảnh này đẹp quá”.

Vậy mà Lê Chi vẫn cực kì thỏa mãn. Còn hiện tại, ngay cả đăng nhập cô cũng không màng. Suy nghĩ linh tinh một hồi, Lê Chi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

5 giờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên. Cô ngủ không sâu, lập tức rời giường đi trang điểm. Xe buýt của công ty sẽ xuất phát lúc sáu giờ rưỡi, Lê Chi chuẩn bị xong xuôi, vừa định rời khỏi nhà thì nhận được điện thoại từ trợ lý của Từ Phong.

Cô sửng sốt, “Gì cơ ạ?”

Đầu dây bên kia lặp lại một lần nữa.

Lê Chi vẫn không dám tin: “Em, em không phải đi nữa ạ?”

Không những không phải đi, công ty còn báo với cô rằng buổi chụp ảnh tối nay cũng hủy luôn.

Lê Chi không nhớ nổi bản thân đã đắc tội với ai mà ngay cả những lịch trình thế này cũng không thể nhận.


Tống Ngạn Thành vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã thấy Lê Chi thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha. Cô chậm chạp quay đầu lại, ánh mắt hiện rõ vẻ mờ mịt và luống cuống.

Tống Ngạn Thành thản nhiên liếc cô một cái, còn chưa mở miệng, Lê Chi đã ỉu xìu lên tiếng trước: “Anh cứ móc mỉa tôi tiếp đi, hôm nay tôi lại ăn không ngồi rồi trong nhà rồi.”

Tống Ngạn Thành: “Chuyện bình thường mà, có gì phải móc mỉa?”

“…” Lê Chi cúi đầu, đau lòng không nói thành lời.

Tống Ngạn Thành mặc áo khoác lên, tay phải sửa sang lại cà vạt. Anh đứng trước mặt Lê Chi, dáng người cao lớn che hết cả ánh sáng. Tống Ngạn Thành thoáng nhìn qua hình ảnh phản chiếu trên màn hình TV, Lê Chi thu mình trong khoảng tối mà anh tạo ra như một chú ốc sên nhỏ tội nghiệp.

Tống Ngạn Thành lại một lần nữa chứng thực suy nghĩ của bản thân tối hôm qua, bộ dạng này của cô mà theo đuổi hình tượng gợi cảm là sai quá sai.

Mặc dù body của cô cũng được, viền ren đen rất tôn da, sequin lấp lánh trên rốn là hàng rẻ tiền nhưng cũng không che giấu được vòng eo con kiến…

Tống Ngạn Thành thoát khỏi dòng suy nghĩ, cau mày khó chịu, anh nghĩ lung tung cái gì không biết.

Anh quay đầu, vẫn nhăn mày không vui, lạnh giọng nói: “Tối nay dùng bữa cùng tôi.”

Lê Chi ngước mắt nhìn anh, mất tập trung, “Chắc là không được đâu.”

Nhỡ đâu công ty lại thông báo tối nay cô vẫn sẽ tham gia buổi chụp hình thì sao.

Kiên nhẫn của Tống Ngạn Thành đã khô kiệt, anh nhắc nhở: “Đừng quên ai mới là người trả cô 10 vạn tiền lương một tháng.”

*

Ở nhà họ Tống, cứ mỗi nửa tháng là cả gia đình sẽ quây quần bên nhau ăn một bữa cơm. Nói là gia đình sum họp nhưng thông thường chẳng ai báo với Tống Ngạn Thành một câu. Bốn chữ “mượn gió bẻ măng” được hội nhà giàu này học hiểu không lệch một ly.

Trong quá khứ, nếu có thể tránh được Tống Ngạn Thành chắc chắn sẽ tránh, một là vì anh khinh thường, hai là không muốn diễn tuồng cùng những người này. Nhưng bây giờ không giống ngày xưa nữa rồi, anh đã chuẩn bị kĩ càng, sẵn sàng phối hợp với đám người đó bất kì lúc nào.

Tống Hưng Đông dưỡng bệnh tại nhà, cứ mơ mơ hồ hồ, lúc thì minh mẫn, khi lại ngu ngơ, tối hôm qua ông cụ bỗng nhiên làm ầm lên, nói muốn gặp đôi vợ chồng son nhà Tống Ngạn Thành. Nếu không, với tính tình của Quan Hồng Vũ, còn lâu bà ta mới chủ động gọi điện cho người con riêng này.

Đúng năm rưỡi, Tống Ngạn Thành dẫn Lê Chi về đến nhà. Dì Minh là người vui mừng nhất, rót trà nóng cho bọn họ, nhỏ giọng kể: “Hôm nay tất cả mọi người đều sẽ về.”

Vãn bối trong nhà đều tới chào hỏi, người nào người nấy một câu “Anh hai”, ngoài mặt tươi cười nhưng thật ra trong lòng ngược lại.

Quan Hồng Vũ mặc một bộ sườn xám màu xanh sẫm, bên ngoài khoác áo choàng lông màu ngọc lục bảo càng làm nổi bật kên sự quý phái và khí chất thực thụ của một nữ chủ nhân. Khóe miệng bà ta hơi cong lên, nở nụ cười không có chút thành ý nào, “Ngạn Thành hiếu thảo quá, ông nội bị bệnh như vậy mà vẫn nhớ mong con nhất.”


Tống Ngạn Thành cười, “Chỉ cần ông nội vui là được, con tận hiếu là chuyện đương nhiên.”

Quan Hồng Vũ khẽ biến sắc, bà ta nhìn sang Lê Chi, “Yêu đương ngọt ngào quá, đi đâu cũng có nhau.”

Nói thật là lực công kích này còn chẳng bằng một phần mười Tống Ngạn Thành. Lê Chi chẳng mất đi kĩ năng nào mà còn cười nhã nhặn, “Chào dì Hồng, dì càng ngày càng dễ mến đó nha. Mới đầu con còn hơi căng thẳng, nhưng gặp dì rồi lại thấy cực kì gần gũi, nhất định sau này sẽ cùng Ngạn Thành thường xuyên đến thăm dì!”

Ý cười trên biểu cảm của Quan Hồng Vũ biến mất, “Không cần, tới thăm lão gia là được rồi.”

Lê Chi gật đầu, “Vâng ạ, bảo đảm sẽ không làm dì thất vọng.”

Quan Hồng Vũ sầm mặt rời khỏi đó. Lê Chi thở nhẹ một hơi, ngẩng đầu nhìn Tống Ngạn Thành, nhỏ giọng hỏi: “Đây là mẹ anh hả? Giống mấy vai nữ phản diện trong kịch bản phim lắm đấy.”

Gương mặt Tống Ngạn Thành không cảm xúc, không nói gì.

Lê Chi ngó trái nhìn phải, không kìm được xích lại gần anh: “Anh có thể biểu cảm hơn chút được không? Tôi là bạn gái anh chứ không phải bà mẹ vừa rồi của anh.”

Tống Ngạn Thành: “…”

Lê Chi cười rực rỡ, “Nhưng mà nếu anh muốn gọi tôi là mẹ cũng không vấn đề gì đâu.”

Tống Ngạn Thành: “…”

Lặng lẽ trêu chọc người đàn ông này xong, Lê Chi nhanh chóng chuồn trước. Đến Tống Ngạn Thành kịp phản ứng lại, cô đã trốn bên cạnh bàn ăn ăn anh đào.

Bữa tối bắt đầu vào đúng sáu giờ. Tống Hưng Đông được y tá đỡ xuống lầu, tất cả mọi người đều tới vây quanh ông cụ, ân cần lo lắng, “Lão gia đi từ từ thôi ạ.”

“Ông nội, hôm nay có món thịt kho Đông Pha mà ông thích nhất đấy.”

Tống Ngạn Thành và Lê Chi “vô tình” bị đẩy ra khỏi đám người, một khe hở cũng không để lại cho bọn họ.

Ánh mắt Tống Hưng Đông đờ đẫn, nhắm mắt làm ngơ trước cảnh tượng này, chậm rãi đảo mắt nhìn xung quanh. Lê Chi kiễng chân lên, vẫy vẫy tay với ông, cười rạng rỡ, đuôi mắt cong cong, cả gương mặt sáng bừng.

Tống Hưng Đông lập tức toét miệng cười vui vẻ, “Cháu ngoan, cháu ngoan.”

Cứ như vậy, Lê Chi và Tống Ngạn Thành đương nhiên được xếp ngồi cạnh hai bên trái phải của Tống Hưng Đông. Suốt bữa cơm, Lê Chi không ngừng gắp thức ăn cho ông khiến ông cực kì cao hứng. Mặc dù Tống Ngạn Thành không nói nhiều, nhưng cả nhà đều nhìn ra, rõ ràng thái độ của lão gia đối với anh đã rất khác.


Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bên ngoài vẫn duy trì không khí gia đình ấm áp, nhưng thật ra nội tâm đã cuộn trào như nước.

Không có gì ngạc nhiên khi sau bữa ăn, Tống Hưng Đông ồn ào muốn Tống Ngạn Thành và Lê Chi vào thư phòng ngồi cùng ông một lát. Ở bên ngoài Quan Hồng Vũ đứng ngồi không yên, không nhịn được phàn nàn, “Duệ Nghiêu cũng thật là, chuyện xã giao có thể quan trọng hơn việc ăn cơm cùng ông nội chứ. Để thứ rơi vãi bất chính ngôn bất thuận kia được nước lấn tới.”

Một đứa cháu ngồi bên cạnh trấn an, “Anh cả Duệ Nghiêu mới là người mà lão gia coi trọng nhất, bác đừng lo lắng quá.”

Quan Hồng Vũ liếc xéo đối phương một cái, không nói gì, nhìn chằm chằm cửa thư phòng, bên trong thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười, hẳn là không khí vui vẻ hòa thuận lắm. Bà ta không thể không thừa nhận, đây là lần đầu tiên bà ta cảm nhận được mối nguy hiểm từ người con riêng này.

Nửa tiếng sau, Tống Ngạn Thành và Lê Chi mới rời khỏi thư phòng. Mọi người trong nhà làm bộ nhìn qua chỗ khác, mãi đến khi hai người đi ra tới cửa, những ánh mắt thăm dò suy đoán mới dám chặt vào họ như nung sắt in dấu trên lưng.

Dì Minh mở cửa cho Tống Ngạn Thành, anh đưa tay giữ cánh cửa giúp bà, nhẹ giọng, “Con cảm ơn, liên lụy đến dì rồi.”

Vừa dứt lời, một chiếc xe hơi màu đỏ đỗ ngày trước cổng biệt thự, cửa xe từ từ mở ra, Minh Hi tháo kính râm bước xuống xe. Ánh mắt cô ta dán chặt vào người Tống Ngạn Thành, nhếch môi, dáng vẻ cao ngạo và xinh đẹp.

Lê Chi có chút ấn tượng với cô ta, lần trước đã từng chạm mặt ở nhà họ Tống. Cô còn tưởng Tống Ngạn Thành sẽ tiến tới chào hỏi, nhưng anh lại cứ thế bước đi không có ý định dừng lại.

Lúc hai bên lướt qua nhau, Minh Hi không kìm được lòng ngăn anh lại, “Anh sợ cái gì mà phải tránh em?”

Yên lặng một lúc, Tống Ngạn Thành hạ giọng, “Anh tránh em ư?”

Nội tâm Lê Chi điên cuồng gật đầu, ai cùng nhìn ra mà.

Tống Ngạn Thành nhàn nhạt nói tiếp: “Anh không tránh, mà là không muốn gặp em.”

Đáy lòng Lê Chi khẽ run lên, dù biết rằng những lời này không phải nói với mình nhưng cô vẫn cảm nhận được tính sát thương trong đó.

Minh Hi cũng sửng sốt, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc cứng đờ, mãi lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Trên đường trở về căn hộ ở Minh Thủy, Tống Ngạn Thành luôn giữ trạng thái trầm mặc ít nói, không biết có phải là do bị ảnh hưởng bởi tình huống vừa rồi hay không, Lê Chi có cảm giác lạnh lùng băng giá của anh lúc này còn nhiều hơn so với bình thường ba thước.

Hay quá, Tống Ngạn Thành không trở về thư phòng mà ngồi luôn ở phòng khác xoa mày.

Cứ chốc chốc, Lê Chi hết xuống phòng bếp uống nước rồi lại đến đi lấy khăn tay, động tác của cô cực kì nhẹ nhàng, nhưng vẫn không làm giảm được cảm giác tồn tại mãnh liệt.

Cô cứ lượn lờ suốt như thế vài lần, Tống Ngạn Thành cuối cùng không chịu được nữa, “Muốn nói gì thì nói đi.”

Lê Chi ôm cốc nước, không hề phủ nhận, con ngươi đảo tròn, thận trọng mở lời: “Tôi cho anh một lời khuyên chân thành nhé.”

Tống Ngạn Thành nhìn cô.

“Đúng vậy, hiện tại chúng ta đang là một cặp tình nhân, mặc dù chỉ là giả vờ thôi, nhưng kể cả có giả trân đến mấy thì cũng phải cố mà diễn cho giống thật đúng không?” Lê Chi cân nhắc câu từ, khéo léo diễn đạt: “Tôi nghĩ anh nên học một khóa đào tạo.”

Tống Ngạn Thành: “Học diễn xuất à?”


Lê Chi lắc đầu: “Học cách trở thành một người bạn trai.”

“…” Tống Ngạn Thành hóa đá mất mấy giây, ánh mắt vô ý thức rời khỏi người trước mặt, sau khi ổn định tâm trạng mới lại nhìn cô “Ví dụ như?”

“Ví dụ như sau khi xuống xe, anh không nên một mình đi trước, tôi là “bạn gái” anh cơ mà, anh phải quan tâm tới tôi, chờ tôi đi cùng. Lúc vào trong nhà, nhiều họ hàng thân thích đứng đó theo dõi như thế mà biểu cảm của anh quá cứng nhắc, chẳng có chút vui vẻ nào. Tôi là “bạn gái” anh đúng không, vậy thì chí ít cũng phải nắm tay nhau mới khiến người ta cảm thấy chúng ta đang thực sự yêu đương chứ.”

Tống Ngạn Thành hồi tưởng lại, gật đầu tiếp thu, “Nói tiếp đi.”

Lê Chi bước lại gần anh, nghiêm túc phân tích: “Lúc ăn cơm, anh thậm chí còn không gắp thức ăn cho tôi, còn nữa, chúng ta phải chui vào một góc thì thầm mùa xuân với nhau để cho người nhà anh phải thốt lên, trời ơi, hai người này yêu nhau thắm thiết nồng nàn quá đi.”

Tống Ngạn Thành ngắt lời cô: “Đại bạch thỏ là cái gì [1]?”

[1] Câu gốc mà Lê Chi nói là “hai người này mang lại cảm giác quá là đại bạch thỏ” ý là chuyện yêu đương của hai người đúng là thật rồi, rõ như ban ngày. Nhưng anh Tống không hiểu từ này nghĩa là gì nên mới hỏi lại.

Lê Chi giải thích: “Là một loại kẹo sữa có vị rất ngọt.”

“…” Tống Ngạn Thành gật đầu ra hiệu, “Tiếp đi.”

“Nói xong rồi.” Lê Chi tổng kết lại một câu, “Tìm đỏ mắt cả thành phố này cũng không có người bạn trai nào như anh.”

Tống Ngạn Thành: “…”

Nhìn dáng vẻ không thể phản bác được của anh, Lê Chi cảm thấy vui mừng như vừa thắng trận. Cô hắng giọng một cái, đường đường chính chính nói: “Thật ra anh cũng không phải tự ti đâu, chút nữa tôi sẽ đề cử vài bộ phim tình cảm kinh điển để anh học hỏi xem làm thế nào để trở thành một người bạn trai đạt chuẩn nhé.”

Lông mày Tống Ngạn Thành chau xuống, ánh mắt u ám không rõ.

Lê Chi bỏ qua chi tiết này, “Không cần phải cảm ơn tôi đâu, dù sao cũng đã nhận của mười vạn tiền lương thì nhất định phải giúp anh tiến bộ chứ.”

Khóe miệng Tống Ngạn Thành khẽ cong lên, biểu cảm thay đổi, đôi mắt thanh mảnh như cánh én bay, đột ngột tập kích Lê Chi.

Tống Ngạn Thành: “Cô xuất sắc quá nhỉ.”

Lê Chi thấy hơi mơ màng nhưng vẫn cực kì kiêu ngạo, “Đương nhiên, gọi tôi một tiếng cô giáo Lê đi thôi.”

Tống Ngạn Thành cúi đầu, khi anh ngẩng đầu lên, ánh mắt xuất hiện một tia ấm áp hiếm có, cố gắng nhịn cười, “Cô giáo Lê có thấy vậy không?”

Lê Chi: “?”

Anh thì thầm: “Bạn gái anh tuyệt vời thật đấy.”

Lê Chi: “…”

Hết chương 13


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.