Đọc truyện Chân Tâm Thác Phó – Chương 2
Chương 2
Động tác của Thi Dật dừng lại một chút, nét mặt có chút cổ quái liếc nhìn Tống Tâm Nhiên. Tống Tâm Nhiên thản nhiên cầm qua một cuốn tạp chí cúi đầu lật tới lật lui.
Nửa ngày anh mới cảm nhận được Thi Dật chậm rì rì trở về phòng, chờ một lát người lại đến trước mặt anh, Tống Tâm Nhiên giương mắt, liền bất mãn nhíu mày:” quần đâu”
“Quá nhỏ, mặc không vừa”
“Nói bậy, rõ ràng là theo vòng eo của anh mà mua”
Vừa dứt lời, Tống Tâm Nhiên tức khắc có tật giật mình. Cảm thấy lời mình vừa nói có chút sơ hở,anh trộm đánh giá Thi Dật, thấy đối phương dạo bước đến cạnh mình, ngồi ở một bên, thuận tiện lấy cuốn tạp chí trong tay anh,một bên xem một bên cũng không ngẩng đầu lên nói: “Khóa quần còn chưa kéo lên kìa.”
Ha ha…… Tống Tâm Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe miệng, rồi rồi rồi, anh lớn nhất. Thật xin lỗi, mua cho anh cái quần nhỏ như vậy, tôi sai, lần sau mua cho anh quần thủng đáy mới đúng.
Thi Dật đang lật tạp chí, đột nhiên chỉ vào một trang trong đó trên mặt có chút hoang mang hỏi Tống Tâm Nhiên:” cái này nhìn có chút quen mắt, có phải có quan hệ gì với tôi không?”
Tống Tâm Nhiên theo đó nhìn lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhưng rất nhanh đã ngẩng đầu nói:” anh ngày thường hay xem cái này, cho nên mới cảm thấy quen mắt đi.”
“Ừm…… tôi trước đây làm gì?”
“Lập trình viên, hiện tại ký ức của anh tạm thời chưa khôi phục, cũng không nhanh như vậy có thể đi làm, vẫn là ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Tống Tâm Nhiên thản nhiên rút cuốn tạp trí từ tay Thi Dật, nhặt điều khiển từ xa mở TV, TV đang chiếu “Thê tử ngoại tình”, Tống Tâm Nhiên cười tủm tỉm nói với Thi Dật: “A Dật, trước kia anh thích nhất xem bộ phim truyền hình này còn khóc theo người ta, anh trước tiên cứ xem đi, có việc thì gọi tôi.”
Nói rồi đem tạp chí nhấc sang bên cạnh, quay lưng về phía Thi Dật nghiêm túc về thư phòng. Anh có thói quen thu thập những hạng mục thiết kế có Vu Văn tham dự, trăm triệu lần không nghĩ tới Thi Dật hiện tại mặc dù mất trí nhớ thế nhưng còn có thể ánh mắt đầu tiên đã nhận ra tác phẩm của Vu Văn.
Xem ra phải rửa sạch mọi đồ vật có quan hệ với Vu Văn ở trong nhà, kẻo Thi Dật lại bị kích thích mà nhớ tới.
Tống Tâm Nhiên thâm trầm nửa ngày, đột nhiên cả người kinh ngạc: “Từ từ! mình sao phải vì Thi Dật mà đem đồ của Vu Văn đều cất đi? Địch nhân còn chưa thèm công hãm lòng quân đã bắt đầu tan rã thế này là không được.”
Nhưng không thu thập lại không được, Tống Tâm Nhiên có chút buồn rầu, hiện tại Thi Dật cần phải ở nhà anh đến khi anh đem Vu Văn theo đuổi tới tay. Nhưng mà đồ vật của Vu Văn hẳn là bảo người cẩn thận đến thu thập mới đúng. Hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu là đem Thi Dật lừa ra ngoài rồi mới bảo người đến đây sửa sang lại.
Tống Tâm Nhiên rối rắm nửa ngày, đột nhiên khóe mắt liếc đến chiếc hộp trên mặt bàn. Đó là quà sinh nhật anh chuẩn bị cho Vu Văn, vì để mọi sự chu toàn anh đem sự tình công ty gấp rút hoàn thành trong nửa tháng để có thời gian mang Vu Văn đi Tam Á chơi một tuần.
Ai biết lễ vật còn chưa kịp đưa ra, Quách Dật lại vì gấp trở về tham dự sinh nhật Vu Văn mà bị tai nạn xe cộ. Nhìn ở một góc độ nào đó, Quách Dật xác thực là bởi vì Vu Văn mà chết, nói như vậy sợ là Vu Văn khó có thể quên. Mình chỉ có thể thu hồi chiến lược.
Nên làm cái gì bây giờ đây? Tống Tâm Nhiên nhéo mi tâm ở trong phòng xoay vài vòng, đột nhiên linh cơ vừa động, vọt tới cái bàn trước mặt cầm lấy hộp mở ra, nhìn chữ màu hồng phấn trên tấm card:” Cùng ái nhân của bạn ôn nhu du lịch Tam Á ba ngày hai đêm”
Đúng vậy, anh có thể đem Thi Dật mang qua Tam Á, trước tiên công hãm Thi Dật, anh cùng Vu Văn không có khả năng đi được, còn có thể đem Thi Dật tạm thời rời đi nơi này, rồi lại cho người đến đây dọn dẹp, quả thực là một công đôi việc.
Nếu là Thi Dật yêu mình… Tống Tâm Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này quá được không khỏi vui mừng ra mặt, âm thầm gật đầu.
………..
Sóng biển dập dềnh, biển cả một màu, trong không khí mang theo vị tanh mặn của nước biển, so với không khí thành thị càng làm cho người ta cảm thấy đầu óc phấn chấn. Tống Tâm Nhiên vẻ mặt mỉm cười, thâm tình chân thành, lấy bối cảnh bờ biển mỹ lệ hướng di động trong tay nói:” Anh xem, có thích không”
Lại quay chụp thêm vài đoạn video rồi mới cúi đầu đùa nghịch, cắt nối biên tập, phí tâm tư chọn nhạc. Tuy rằng làm như vậy rất có phong thái tiểu nữ sinh nhưng anh thật sự không cam lòng, người nên hưởng thụ lại không thấy được cảnh đẹp, không cảm nhận được tâm tư lao lực của anh.
Cũng không biết đoạn video tràn ngập tình yêu này Vu Văn có cảm nhận được được hay không đây.
Thi Dật bưng ly nước chanh, cắn ống hút đi tới liếc mắt một cái.
Hắn phe phẩy cái ly không chút để ý nói: ” Bảo bối, chúng ta đều ở chỗ này, anh đối với di động làm cái gì thế?”
Tay Tống Tâm Nhiên run lên, liền trực tiếp rời khỏi ứng dụng, trợn mắt há hốc mồm nhìn giao diện, nửa ngày mới hít sâu một hơi để chính mình bình tĩnh: “anh không tiếp tục phơi nắng nữa à?”
Thi Dật mặc một cái quần hoa màu hồng Tống Tâm Nhiên chuẩn bị cho hắn. Cái quần kia đưa cho Thi Dật rõ ràng mang theo ác ý, thế nhưng hoàn toàn không có hiệu quả. Thi Dật dùng sự thật chứng minh, chỉ cần dáng người đẹp có thể quất mọi thứ.
Thi Dật nghe vậy liền lập tức không vui nhăn mi lại, đem nước chanh trong tay đặt gần Tống Tâm Nhiên.
“Bên kia quá nhiều người, không thích.”
Tống Tâm Nhiên trong lòng biết rõ ràng, Thi Dật chắc là dụ tới một loạt ong bướm. Thời điểm Thi Dật vẫn là Quách Dật, tình hình chính là như vậy, Quách Dật cũng không thích bị người đến gần.
Thế cho nên Tống Tâm Nhiên hoài nghi Quách Dật vẫn luôn không gần nữ sắc có phải là “không được” hay không, từ trước đến nay anh vẫn ác ý phỏng đoán về kình địch như vậy,
Nhưng mà cái suy đoán này vào buổi sáng Thi Dật bước đến phòng tắm liền tan biến, phía bụng dưới tên kia một túp lều phồng lên to tướng đầy đủ chứng minh hắn là một người đàn ông khỏe mạnh, hơn nữa tinh lực bừng bừng.
Lúc ấyTống Tâm Nhiên còn đang rửa mặt cạo râu, Thi Dật đột nhiên ôm lấy cả người anh, ở phía sau lấy cằm cọ cọ tóc anh, trong gương phản xạ lại bộ dáng Thi Dật mắt buồn ngủ mông lung.
Mông anh bị cái thứ cứng rắn kia chạm phải, trời mới biết đó là cái gì, Tống Tâm Nhiên cả người từng tầng da gà bắt đầu liên tiếp nổi lên.
Một hồi lâu sau Thi Dật mới giật mình tỉnh lại, lập tức buông ra, biểu tình trên mặt cũng vô cùng hốt hoảng. Nửa ngày mới mở miệng nói:” xem ra trước kia tôi với anh thực sự ở bên nhau, thân thể cũng có ký ức.”
Tống Tâm Nhiên ra vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm kêu gào muốn thổ huyết. Đúng vậy, thân thể ký ức, hắn cùng với ai có ký ức này! Trừ bỏ Vu Văn! Còn có thể có ai, tên khốn này!!!”
Trong lòng giận giữ, cho nên khi Thi Dật ra tới cửa trên người mặc một đại áo bông đông bắc cùng quần họa tiết bờ cát. Cũng không biết Tống Tâm Nhiên từ khi nào mua về.
Tống Tâm Nhiên không thèm để ý đến hắn, chuyên chú dùng di động ghi hình, đột nhiên màn hình di động xuất hiện một người, Thi Dật đem đầu mình duỗi lại, khô khốc nói:” cùng nhau chụp?”
Tống Tâm Nhiên trong lòng đã có mười vạn cái văn tự không ngừng cuồn cuộn, nhưng mà anh lại không thể cự tuyệt, bởi vì bọn họ là “người yêu”! Vốn là nên thân thân mật mật.
Vốn đang trông cậy vào phản ứng của Thi Dật, nhưng tên này không biết ăn sai thuốc gì, từ sự kiện ở phòng tắm sáng nay, phảng phất như là thức tỉnh tâm hồn gay chúa, nhanh chóng đem mình nhập thành người yêu của Tống Tâm Nhiên, cũng coi đây là hành động nên làm lôi kéo Tống Tâm Nhiên chụp ảnh.
……………………
Nếu nói ngày nào đó có người nói cho Tống Tâm Nhiên rằng anh với Quách Dật bên nhau cùng ngủ, anh khẳng định sẽ nói cho người kia anh thà chết còn hơn.
Nhưng mà sự tình chính là bi thảm như vậy, một ngày trước ở Tam Á, bọn họ tham gia một cái party, uống say khướt, ngày hôm sau lúc Tống Tâm Nhiên mở to mắt liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Thi Dật phóng đại gần ngay trước mắt.
Anh hung hăng hít hà một hơi, cảm nhận được xúc cảm phần eo bị ngăn chặn, trên đùi ấm áp, lại nhìn đến cơ thể xích lõa của đối phương lộ ra bên ngoài chăn, Tống Tâm Nhiên tức khắc có một loại cảm giác choáng váng. Tên khốn này dám không mặc quần áo, lõa lồ mà bò lên giường anh.
Anh là cong! là cong!như thế này đã có thể cấu thành tội quấy rối tình dục hiểu không!!! Anh muốn báo cảnh sát, muốn đem tiện nhân này đưa về bệnh viện, anh cũng muốn điên luôn rồi.
Gian nan trở mình từ trong giam cầm của Thi Dật, Tống Tâm Nhiên mặt đỏ lên duỗi tay lấy điện thoại, giây tiếp theo, di động lại rung lên. Tên Vu Văn ở trên màn hình nhảy lên, Tống Tâm Nhiên lập tức muốn đứng dậy, nhưng mà Thi Dật lại trong lúc ngủ mơ không vui hừ một tiếng, dùng sức đem anh kéo trở về.
Cánh tay sôi sục cơ bắp của đối phương cũng không phải là nói giỡn, Tống Tâm Nhiên bị ôm ghì trong lồng ngực, anh không mặc gì, lưng còn dán lên cơ ngực cường kiện của đối phương, nhịp tim bên trong đập thùng thùng đánh lên bả vai anh.
Gân xanh trên trán Tống Tâm Nhiên cũng muốn nhảy loạn lên, thiếu chút nữa muốn ở trên cái giường này đánh nhau với Thi Dật. Nhưng mà hiện tại, nhận điện thoại Vu Văn mới là nhiệm vụ hàng đầu Thi Dật anh có thể chậm rãi giáo huấn.
Nén giận, anh ôn nhu dỗ Thi Dật buông ra, ai ngờ Thi Dật say rượu khí lực lớn, duỗi chân đem âm thanh không an phận quấy nhiễu giấc ngủ của hắn đá xuống dưới giường.
Tống Tâm Nhiên mặt đen sì ngồi dưới đất đỡ eo mông đau. Không biết vì sao, hắn hiện tại chỉ cảm thấy có câu nói nói rất đúng, chính mình chọn đường, quỳ cũng muốn đi cho xong. Chính mình mang người về, khóc lóc cũng muốn dạy cho tốt.
Khập khiễng lấy qua di động đi đến ban công khách sạn, anh gọi điện lại, thanh âm Vu Văn rầu rĩ từ bên kia điện thoại truyền đến, Vu Văn nói cho Tống Tâm Nhiên hắn từ chức định đi C thành phát triển.
Tống Tâm Nhiên giống như bị dội cho một gáo nước lạnh, nội tâm lập tức nguội lạnh. C thành, không phải là nơi Quách Dật xảy ra chuyện hay sao, Vu Văn không phải là nghĩ đợi Quách Dật tìm hắn trở về hay sao.
Tống Tâm Nhiên canh giữ ở bên người Vu Văn ba năm, đào tim đào phổi cho hắn, kết quả đào còn không bằng một ” người chết”. Thật châm chọc, người sống chung quy không bằng “người chết”.
Sự thật rõ ràng, mặc dù Quách Dật không còn nữa, Vu Văn cũng không phải là của Tống Tâm Nhiên. Anh hung hăng nhéo di động, trong lòng lại càng thêm phẫn hận.
Quách Dật Quách Dật Quách Dật! Hắn rốt cuộc có cái gì tốt!! Tống Tâm Nhiên mặt vô biểu tình trở lại trong phòng, nhìn Thi Dật đang ngủ say, dùng sức đem chăn kéo qua một bên.
Kết quả dùng lực quá lớn làm cho cái eo đau do vừa ngã xuống lại nhói lên một chút, càng đau. Anh hít mạnh một hơi, đỡ eo đau, quật cường chen chân vào đem người hung hăng từ trên giường đạp xuống.
Bùm một tiếng, Thi Dật ăn đau tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy Tống Tâm Nhiên quần áo xốc xếch, đỡ eo, nộ khí đằng đằng đứng ở trước người mình.
Hắn chớp chớp mắt, xoa xoa tóc khàn khàn hỏi: “Tối hôm qua tôi đem anh ngủ?”
Tống Tâm Nhiên: “……!!!!!”
—
Yan: cái khúc cuối, mình định để là ” Tối hôm qua tôi lên giường với anh?” Nhưng cảm thấy anh Dật rất ngáo, nên để là “tôi đem anh ngủ” cho nó đúng vị hahaaa