Đọc truyện CHĂN NUÔI TOÀN NHÂN LOẠI – Chương 11: Lại Vào Sa Bàn
Đồng Thành cũng coi như là một thành phố lớn, Hứa Chỉ và Trần Hi đi dạo một vòng.
Hắn đi dạo cửa hàng một chút, mua máy giặt, lò vi sóng, tủ lạnh, to to nhỏ nhỏ một đống lớn, dự định hiện đại hóa cho nhà cũ của mình.
Ông chủ cửa hàng tất nhiên là mặt mày hớn hở. Hiện tại phần lớn đều sẽ mua trên mạng, rất hiếm thổ hào đến trực tiếp cửa hàng như vậy, cho nên hứa hẹn sẽ lập tức điều xe chở về thôn quê.
Đối với đồ điện gia dụng, Hứa Chỉ cũng không có khuynh hướng mua trên mạng.
Dù sao tính năng phần lớn cũng không khác mấy, hắn chủ yếu xem xét vẻ ngoài của dụng cụ, để làm sao thích hợp nhất với bố trí trong nhà.
Tiếp đó, dưới sự dẫn dắt của Trần Hi, hắn lại đi đến một số cửa hàng, mua một chút máy móc và thiết bị. Ví dụ như súng phun nước cao áp, cưa điện, dụng cụ phun nước… Đều là những công cụ để cải tạo vườn nông.
Dù sao, đây đều là công cụ cần thiết của tạo vật chủ mà!
– Đóng gói, đóng gói tất cả lại, miễn phí đưa đến nhà cho anh bạn này.
Đối mặt với thổ hào, ông chủ vui vẻ cười nói.
Có chút thiết bị mấy ngàn đến hơn vạn, đến bây giờ Hứa Chỉ đã bỏ ra bảy, tám vạn, nhưng trên người vẫn còn có mười một vạn tiền tiết kiệm. Trong thời gian ngắn tuy không có tiền thu vào, nhưng hắn cũng lười suy nghĩ nhiều như vậy.
Có tiền cứ tiêu, dù sao ta có sức mạnh của tiền giấy mà.
Trên đường trở về, Hứa Chỉ ngồi phía trước lái xe điện, Trần Hi ngồi ở phía sau, nàng nhịn không được sờ sờ mái tóc đen nhánh của Hứa Chỉ, bỗng nhiên dùng sức nhổ ra một sợi tóc, trong nháy mắt làm cho Hứa Chỉ đau đến nỗi nước mắt đều sắp chảy ra, nhe răng trợn mắt nói,
– Em làm gì đấy? Chân tay lóng ngóng!
Trần Hi cũng rất giật mình, ném đi sợi tóc vừa nhổ, tràn đầy kinh ngạc,
– Sợi tóc quá chắc chắn! Thật sự là anh đã trải qua những gì vậy?
Hứa Chỉ rất đau đầu.
Vì cái gì em cứ xoắn xuýt chuyện anh mọc tóc như vậy, chẳng lẽ anh không thể mọc tóc sao?
Hắn im lặng một chút, sau đó rất đau khổ nói:
– Anh nói này, là do trị bệnh bằng hoá chất, trị bệnh bằng hoá chất đó! Di chứng của nó đã được tu dưỡng khỏi rồi, anh cũng đâu phải bị hói bẩm sinh.
– Thật sao?
Trần Hi trừng to mắt.
– Thật đó!
Gương mặt Hứa Chỉ đầy vẻ chân thật.
– Vậy thì thật sự quá khoa trương rồi.
Trần Hi rất khiếp sợ.
Dù sao đã đưa cơm được mấy ngày, nhìn dáng vẻ cũng không giống hồi quang phản chiếu, thật sự không hiểu làm sao lại thay đổi nhiều như vậy? Tóc mọc ra thì cũng thôi, liền ngay cả thân hình và gương mặt cũng trở nên đẹp trai hơn nhiều. Chẳng lẽ thật sự chỉ là do tu dưỡng tốt, cộng thêm việc rèn luyện thân thể?
Luôn cảm thấy có chút không đúng.
– Nghi thần nghi quỷ, anh chẳng muốn để ý đến em nữa.
Hứa Chỉ ngồi phía trước xe đạp điện, phía sau là Trần Hi với vẻ mặt choáng váng. Trên con đường đất về thôn, thỉnh thoảng gặp phải bãi phân trâu đều bị hắn đi xe nghiến qua.
Dù sao xe cũng không phải của hắn.
Hai bên là đồng ruộng chỉnh tề, thường thường có a di, đại thẩm nhiệt tình chào hỏi:
– Ồ, tiểu Chỉ và nha đầu vừa mới vào thành về à!
– Hai người trẻ tuổi các cháu nên đi dạo nhiều hơn một chút,.
– Trong thôn chúng ta chỉ còn lại toàn người già, người trẻ tuổi không đi học thì cũng đi làm công, hiện tại cũng chỉ còn hai người các cháu thôi!
– Chào Lý thẩm, Trương thẩm!
Hứa Chỉ cười ha ha đáp lại,
– Cháu mang theo Trần Hi ra ngoài, mua chút vật dụng sinh hoạt.
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống.
Đã hơn sáu giờ, trên bầu trời đã lờ mờ nhìn thấy ánh sao. Nông thôn khác biệt với thành phố ô nhiễm nghiêm trọng, bầu trời sao ở nơi này rất dễ quan sát.
Chắc chắn, cho dù có ở trong mảnh sa bàn cỡ nhỏ này, ở trong thời gian đêm tối dài đến năm mươi năm, cũng có thể nhìn thấy trăng tròn và bầu trời đầy sao, nhìn rõ ràng cái vũ trụ mênh mông rộng lớn và vô hạn khả năng này.
– Thế giới đó mới nhỏ bé làm sao? Đối với bọn hắn thì hơn đã là hơn hai trăm năm dài dằng dặc, trải qua năm sáu thế hệ sinh lão bệnh tử, nhưng ở chỗ này của ta lại chỉ qua hơn hai ngày, chỉ là chút thời gian ra ngoài mua sắm mà thôi…
Hứa Chỉ cười một tiếng, tạm biệt Trần Hi, sau đó trở lại sân nhỏ quan sát sa bàn một chút, lúc này mới vừa vặn biết được tin Gilgamesh sắp chết già từ Phó não Trùng Sào.
– Đại khái trong tối nay, thậm chí trong nửa giờ.
Phó não Trùng Sào nói.
– Nhanh như vậy? Căn bản không có bất kỳ cảm giác gì.
Nhìn vào vườn trái cây, Hứa Chỉ ngẩn ra một chút.
Hắn cầm dao nhỏ trong tay, yên lặng gọt vỏ cam, gọt ra từng vòng từng vòng vỏ cam.
Bỗng nhiên quá tay một chút.
Đứt mất.
– Đáng tiếc không gọt thành công.
Hứa Chỉ gãi gãi đầu, nghĩ một chút, sau đó đứng người lên.
Con trùng vượn nhỏ bé năm đó, vậy mà có thể đi đến một bước này, viết ra một cuộc đời sử thi mênh mông, để cho Hứa Chỉ rất tán thưởng.
Hứa Chỉ cũng chỉ đưa cho hắn một chút công cụ mà thôi. Khi nhận được một cái đòn bẩy văn minh, không phải ai cũng có thể khiêu động toàn bộ lịch sử, trở thành vĩ nhân. Không thể nghi ngờ, Gilgamesh là một vị quân vương xuất sắc, mặc dù tính cách của hắn quá ác liệt và tàn bạo.
Tộc trùng vượn mà chính mình sáng tạo ra, chủng tộc năm đó luôn miệng kêu “Hói” “Hói”, cuối cùng đã sinh sôi đến bước này.
– Được rồi, nếu đã muốn thấy ta, thế thì cũng nên đi xem một chút. Ta không thể nào cải biến tuổi thọ của hắn, nhưng vẫn nên đi gặp cố nhân một lần cho thỏa đáng. Đồng thời, cũng nhất định phải ngăn cản chủng tộc này lại, không nghĩ tới mới mấy ngày ngắn ngủi mà bọn hắn đã phá hư vô số sinh thái, diệt tuyệt rất nhiều giống loài. Bọn hắn giống như châu chấu đi chinh phục, chiến tranh, giết chóc, không hề yêu quý sinh thái một chút nào. Nếu tiếp tục như vậy, đoán chừng không được bao lâu sa bàn sẽ hỏng mất, vô số giống loài diệt tuyệt, sẽ chỉ còn lại bọn hắn. Phải đi khuyên bọn hắn tiết chế một chút mới được!
Hứa Chỉ đứng người lên, thả quả cam xuống. Dù sao cũng chỉ đi một chút, chờ lát nữa trở về ăn cũng không muộn.
– Khôi phục tốc độ chảy của thời gian trong sa bàn về bình thường.
Hứa Chỉ dứt lời, đi vào ủng thí nghiệm màu xanh, sau đó chậm rãi bước vào sa bàn.
Bịch, bịch, bịch!
Mặt đất khẽ chấn động, vô số cây cối bị giẫm đạp, khe núi lưu lại dấu chân to lớn, vô số tẩu thú trong rừng rậm điên cuồng đào vong.
– Đây là…
– Thành trì, sắp sụp đổ rồi?
Thời gian dần trôi qua, toàn bộ vương thành Uruk phảng phất hơi run rẩy, tường thành, phòng ốc, mặt đất, đường phố cùng với những người đi đường nhỏ như con kiến, trên gương mặt tràn đầy kinh hãi.
Gilgamesh dẫn đầu chúng thần, quỳ ở trên mặt đất, bỗng nhiên cảm giác được cái gì đó, trên gương mặt già nua của vị quân vương vĩ đại này lần thứ nhất xuất hiện vẻ mừng rỡ như đứa trẻ,
– Thời gian trôi qua hai trăm năm, cự thú trí tuệ vĩ đại lúc còn nhỏ ta nhìn thấy, cự thú ban cho ta ba loại bảo vật văn minh, cuối cùng đã trở về rồi…
Mặt đất đang run rẩy, cả tòa vương thành Uruk cũng run rẩy theo.
Tòa thành phố hình tròn cao ngất này đã dung nạp trọn vẹn trên ngàn vạn nhân khẩu, nhưng ở trong mắt của Hứa Chỉ, nó cũng chỉ lớn ngang cái mâm tròn mà thôi.
Dù sao cũng là thành phố của sinh vật lớn ngang con kiến, như thế đã cực kỳ to lớn tráng lệ rồi.
Mỗi một chỗ đều được tạo hình tinh tế, xa xỉ, mỗi chi tiết đều rất tinh mỹ. Ở trong mắt những con kiến này, đó là loại mỹ cảm thế nào chứ?
Phảng phất là lô cốt hoàn mỹ nhất trên thế giới, dù cho tòa thành lớn này cũng không phải rất kiên cố. Văn minh của bọn hắn còn quá đơn sơ, không hiểu nhiều về việc chôn sâu một phần của tường thành xuống đất làm nền tảng, khiến cho Hứa Chỉ dẫm chân xuống liền khẽ run rẩy.
– Chuyện này có quan hệ với việc bọn hắn không thể nào sử dụng xi măng, chỉ đơn thuần dùng tảng đá ghép lại với nhau, tính kiên cố quá thấp.
Hứa Chỉ nhanh chân đi về phía vương thành, từng mảnh từng mảnh cây cối xanh biếc bị giẫm đạp, cuối cùng hắn cũng đã đến trước thành phố có chút phong cách Bắc u này.
Hắn nhìn xuống tế đàn thần miếu tinh xảo ở bên trong thành phố.
Vị anh hùng vương già nua toàn thân trắng như tuyết kia đang ngửa đầu, tay nắm chặt thanh kiếm Damocles, hai mắt chảy ra hai hàng lệ trong suốt, nhìn thẳng vào chính mình.
– —————–