Đọc truyện Chân Nhân Không Lộ Tướng – Chương 46: Ai chọc giận ngươi
Cố Thường và Quách Tiểu Trà ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ tầng hai của quán trà, vừa phơi nắng vừa uống trà, khỏi phải nói thoải mái nhường nào, so với mấy ngày trước ở trong phòng dưỡng thương buồn bực, lúc này đắm chìm trong ánh mặt trời, nghe thanh âm ồn ào bên ngoài người đến người đi, quả thực cảm giác thoải mái giống như đang ở thiên đường.
Quách Tiểu Trà bắt chéo hai chân híp mắt vừa cầm quạt giấy nhẹ nhàng gõ vào tay nắm ghế dựa vừa khẽ ngâm nga tiểu khúc, rõ ràng tâm tình của hắn lúc này cũng rất tốt.
“Hiếm khi đi ra ngoài một lần, nhưng mà ta vẫn không thể ngồi lâu, đúng giờ phải về uống thuốc.” Cố Thường nói, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, quan hệ của nàng và Quách Tiểu Trà bỗng nhiên thân cận hơn rất nhiều, cũng đã đạt đến trình độ hẹn nhau ra ngoài uống trà, giữa hai người bọn họ chỉ thuần túy là quan hệ bằng hữu, không chứa bất kỳ tạp chất, sau này cũng sẽ vẫn như vậy, ngẫm lại cảm thấy rất hiếm có.
“Chúng ta tính ra thật là đồng bệnh tương lân, lúc ở nhà ngươi ta bị Ngọc Diện Hồ đả thương, lần này đến phiên ngươi.” Quách Tiểu Trà vô cùng đồng cảm nhìn Cố Thường.
Cố Thường nghe vậy chân mày hơi nhíu lại, bất mãn sửa chữa: “Là do nam nhân đeo mặt nạ đánh, tỷ tỷ ta mới không có làm hại ta!”
“Được được, tỷ tỷ ngươi là người tốt.” Quách Tiểu Trà giơ hai tay lên đầu hàng, cuối cùng vẫn không được nhịn lầu bầu một câu, “Còn không phải do nàng dẫn ngươi đi mới hại ngươi bị thương? Xí.”
“Ta khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, ngươi cố tình chọc giận ta có phải không?” Cố Thường lườm hắn.
Hôm nay, nàng mặc nữ trang, kiểu dáng quần áo và màu sắc đều tương đối mộc mạc, hôm nay ra ngoài giải sầu, đương nhiên chọn y phục thoải mái thuận tiện hoạt động.
Vốn dĩ nàng muốn mặc nam trang, kết quả bị Lục phu nhân mạnh mẽ cản lại, khiến cho nàng sau này ít mặc nam trang, khiến người ta hết sức ngạc nhiên chính là cha nàng lại tán thành quan điểm của Lục phu nhân, lấy đi toàn bộ nam trang nàng mang theo, không có cách nào khác nàng chỉ có thể mặc nữ trang.
Cố Thường bị thương nằm trong phòng dưỡng mấy ngày, khí sắc còn có vẻ có chút tái nhợt, lúc này trông bộ dáng như kiều nữ yếu đuối nhu nhược, dáng vẻ trừng mắt còn chưa nói tới có bao nhiêu lực uy hiếp, ngược lại giống như đang đùa mang một chút dỗi hờn, đã có vài ánh mắt của nam nhân quét thẳng lên người nàng.
Quách Tiểu Trà không giống nam nhân khác khi thấy khuôn mặt hấp dẫn lòng người của Cố Thường thì trong lòng rối loạn, cũng không phải ánh mắt hắn đui mù không phân biệt được xấu đẹp, chỉ vì từ đáy lòng hắn coi nàng là anh em, cho dù một ngày kia nàng trang điểm xinh đẹp diễm áp quần phương, nhiều nhất là hắn sẽ choáng váng vài cái, cũng sẽ không có ý tưởng không an phận.
“Được rồi, là ta sai, ta lấy trà thay rượu tự phạt một ly.” Quách Tiểu Trà quyết định nam nhân tốt không đấu với phụ nữ, tạm thời nhường nàng một lần.
Uống trà xong, hai người lại “Không so đo hiềm khích lúc trước” trò chuyện giết thì giờ, bất tri bất giác nói đến Lục Tử Triệt, Quách Tiểu Trà cắn răng nghiến lợi nói: “Ta biết vì sao lần trước tới Lục gia Lục Tử Triệt đối với ta không bằng mặt bằng mũi rồi!”
“Vì sao?” Cố Thường liếc hai mắt nhìn Quách Tiểu Trà, cảm thấy với cái tên gia hỏa không đáng tin như cơm bữa này, nhận người không cần gặp mặt, đơn giản lại đang khó chịu.
Nhìn thấu Cố Thường xem thường, Quách Tiểu Trà không vui hừ một tiếng: “Đại ca ta không biết sao lại tra ra được chuyện xấu của huynh ấy là do người của Lục Tử Triệt tung ra, sau đó huynh ấy sai người đi tìm Lục Tử Triệt gây khó dễ, quấy rối chuyện làm ăn của người ta, hiển nhiên Lục Tử Triệt biết việc này, trong lòng tức giận lâu rồi, nhìn thấy ta cũng là người Quách hắn có thể có vẻ mặt hoà nhã sao?”
Cố Thường nghe vậy kém chút nữa không phun trà ra ngoài, ngạc nhiên nói: “Đại ca ngươi vẫn còn ghi hận sao? Hắn cũng đã trả thù Lục Tử Triệt rồi, vậy ta cũng ở kinh thành, chẳng phải là…”
“Sẽ không đâu.” Quách Tiểu Trà lắc đầu, nói, “Huynh ấy vẫn cho là lúc đó ngươi tới nhà họ hàng, biết là người của Cố Gia Bảo làm hại hắn xấu mặt cũng sẽ không đổ lên đầu ngươi.”
Quách Tiểu Trà có một câu chưa nói, đại ca hắn có lòng bất chính đối với Cố Thường, nhìn thấy ánh mắt của nàng tim đã sôi sục, đâu có thể nhẫn tâm trả thù nàng?
Cố Thường không nhịn được nghĩ Lục Tử Triệt và cái tên Quách đại lang kia rốt cuộc ai lợi hại hơn? Lục bá phụ không làm đại tướng quân nữa, luận gia thế Lục Tử Triệt còn kém tên Quách đại lang kia, nhưng là luận thực lực sợ là hơn rất nhiều.
“Nghĩ gì thế? Không phải là đang lo lắng cho Lục Tử Triệt chứ?” Quách Tiểu Trà giễu cợt
.
Cố Thường liếc trắng mắt nhìn Quách Tiểu Trà: “Lo lắng hắn làm sao? Nếu không có hắn xả thân cứu giúp, lúc này xác ta còn không biết ở nơi nào, lo lắng cho ân nhân cứu mạng không phải là rất bình thường sao? Chẳng lẽ ta phải lo lắng cho tên huynh trưởng nhìn thấy nữ nhân liền không đi nổi kia của ngươi?”
Quách Tiểu Trà bị nghẹn một chút, trừng hai mắt nhìn Cố Thường, nghiêng đầu qua một bên không nói nữa, tuy rằng Quách đại lang luôn cho rằng có một đệ đệ như hắn thì lấy làm hổ thẹn, thì đâu biết đã lâu rồi hắn vì có một đại ca như vậy cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng!
Có câu nói rất hay, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.
Hai người bọn họ vừa nhắc tới Quách đại lang, kết quả bỗng nhiên người ta đã tới quán trà rồi, thật không khéo đúng dịp cũng vì tầng một người đông mà lên tầng hai.
Hai người Quách Tiểu Trà và Cố Thường một người còn đang hờn dỗi một người rót trà uống, cũng không thấy Quách đại lang.
Là Quách đại lang nhìn thấy Cố Thường trước, chợt vừa nhìn thấy mỹ nhân tâm tâm niệm niệm rất lâu, nháy mắt hai mắt giống như khảm 200 ngọn đèn sáng tới mức dọa người.
“Cố cô nương, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt !” Quách đại lang hai mắt tỏa sáng nhìn Cố Thường, cũng không có hỏi một câu liền không khách khí ngồi xuống bên cạnh Quách Tiểu Trà, kêu tiểu nhị mang thêm ly trà và ấm trà mới lên trong khi ánh mắt cũng chưa từng dời khỏi mặt Cố Thường.
Đây là cái ngày ngày vậy, ra cửa không coi ngày! Cố Thường nhìn thấy đầu heo này tâm tình tốt đẹp nháy mắt liền không còn, mặt trầm xuống rất không nhịn được hỏi một câu: “Vị đại thúc này là vị nào? Chúng ta từng gặp qua chưa?”
Từ nhỏ da mặt Quách đại lang đã dày, đặc biệt dày khi đối mặt mĩ nhân, đoạt lấy quạt giấy trong tay Quách Tiểu Trà, xoạt một cái mở ra, vừa từ từ quạt vừa lộ ra nụ cười tự cho là anh tuấn mê người nhất ôn nhuận nói: “Cố cô nương thật mau quên, trước đây không lâu ta và nhị đệ tới Cố Gia Bảo đón tiểu Trà, lúc ấy chúng ta từng gặp mặt một lần.”
“Vậy sao? Thật ngại quá, đối với người có bộ dạng khó coi nhân phẩm cũng không xuất chúng từ trước đến giờ ta đúng là không nhớ được.” Cố Thường bị Quách đại lang nhìn chằm chằm đến độ ngồi không yên, lạnh lùng đáplại một câu khó nghe, hễ là người có chút tự ái nghe thấy lời nói như vậy đều sẽ biết khó mà lui.
Sự thật chứng minh nàng rõ ràng đã đánh giá thấp Quách đại lang, đối phương chẳng những không tức giận, ngược lại cho rằng nàng đang cùng hắn nói đùa, tiếp nhận trà mới do tiểu nhị bưng lên, trước tiên rót một chén cho Cố Thường, cười nói: “Cố cô nương thật thú vị.”
Mắt thấy Cố Thường đã chạm tới ranh giới giận dữ, Quách Tiểu Trà vội đứng lên nói với cái người từ trước đến giờ luôn không để ý tới hắn: “Đại ca, Cố cô nương vừa nói có việc gấp, chúng ta chớ trì hoãn nàng xử lý công việc.”
Rầm một cái Quách đại lang để bình trà xuống, không vui nhìn Quách Tiểu Trà: “Ngươi muốn đi thì đi.”
“Không phải ta muốn đi, là Cố cô nương muốn đi.” Quách Tiểu Trà kiên trì nói.
Cố Thường nghe thấy lối thoát Quách Tiểu Trà vạch ra cho mình, lập tức đứng lên gọi Lục Đậu lại nói: “Vừa rồi không phải ngươi nhắc nhở ta nên trở về uống thuốc sao? Chúng ta đi thôi.”
“Cố cô nương phải trở về uống thuốc? Bị ốm sao? Đã mời đại phu chưa? Không bằng ta giúp nàng mời một vị thái y xem một chút nhé?” Quách đại lang thấy Cố Thường muốn đi, vội đứng lên chắn trước mặt Cố Thường trước nói.
Tên khốn kiếp này, chuyện lần trước bị ra quần đã quên rồi? Nàng không ngại giúp hắn nhớ lại! Ngón tay Cố Thường nâng lên, lúc đang nhắm tay của Quách đại lang muốn ra tay, đột nhiên tay bị người khác cầm, nghiêng đầu nhìn một cái, lại là Lục Tử Triệt.
Lục Tử Triệt kéo Cố Thường về phía sau, đứng che trước mặt nàng, bình tĩnh bày ra khuôn mặt tuấn tú đối diện với sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi của Quách đại lang nói: “Quách đại gia đúng là làm cho tại hạ bất ngờ, trước mắt bao người lại chặn đường con gái nhà lành, Quách đại nhân đã dạy con như vậy sao? Không biết tại hạ đem chuyện này nói cho Ngự Sử sẽ có hậu quả gì?”
Quách Tiểu Trà vừa nghe Lục Tử Triệt nhắc đến Ngự Sử, bỗng giật mình, vội vàng tiến lên làm động tác vái chào: “Đại ca, đây đều là hiểu lầm, huynh cũng đừng tìm Ngự Sử.”
Quách đại lang đá Quách Tiểu Trà một cước, cả giận nói: “Ngươi coi ai là đại ca đây? Đại ca ngươi ở đây này!”
Che cái mông bị đạp đau, Quách Tiểu Trà khóc không ra nước mắt: “Huynh là đại ca ruột thịt của ta, huynh ấy là đại ca kết nghĩa của ta, cả hai đều là đại ca, không mâu thuẫn.”
Cố Thường không muốn đợi tiếp nữa, thừa dịp lúc Lục Tử Triệt và nam nhân ghê tởm nam “giao chiến” mang theo Lục Đậu ở một bên xuống lầu .
Quách đại lang thấy thế vội muốn đuổi theo, kết quả bị Lục Tử Triệt ngăn trở, vội la lên: “Ngươi làm cái gì? Tránh ra!”
“Nàng là khách của huynh đệ tốt của ta, ta có quyền bảo vệ nàng khỏi bị mấy kẻ bất lương tính kế.” Lục Tử Triệt như một ngọn núi vững vàng chắn trước người Quách đại lang, bất kể đối phương di chuyển thế nào hắn trước sau đều có biện pháp ngăn cản đối phương.
Quách Tiểu Trà nhìn hai người giương cung bạt kiếm, rối rắm một lát, cảm thấy mình không có năng lực khuyên giải bọn họ, vì thế ưỡn thẳng lưng, nhanh chóng đoạt lấy quạt giấy bị Quách đại lang lấy đi nhanh như chớp chạy mất.
Hôm nay, Cố Thường đi bộ tới đây, vì sợ động đến miệng vết thương nên không cưỡi ngựa, ra khỏi quán trà, lúc đã đi được một đoạn nhìn thấy Quách Tiểu Trà chạy tới, cười nói: “Sao lại chạy vội vả như vậy? Giống như phía sau có hổ đuổi theo vậy.”
“So với bị hổ tóm còn đáng sợ hơn, sau khi trở về đại ca ta lại tố cáo ta với cha ta.” Quách Tiểu Trà không vui nói.
“Đại ca ngươi thật không ra gì, thật khó cho ngươi không bị tấm gương xấu xa như hắn ảnh hưởng đến, dù là kẻ vô tích sự, ít nhất thì miễn cưỡng cũng được coi như đứa trẻ ngoan ngoãn lương thiện.”
Quách Tiểu Trà nghe vậy cảm động hai tay đặt ở trước ngực, vui thích nói: “Mặt tốt của bản thiếu gia chỉ có ngươi có thể nhìn thấy được, tri kỷ!”
Cố Thường bị chọc cho vui vẻ, vì Quách đại lang mà tâm tình bị ảnh hưởng giờ lại tốt lên rồi.
“Các ngươi nói chuyện rất vui vẻ nhỉ!” Đột nhiên, từ phía sau hai người truyền đến thanh âm lạnh lẽo.
Cố Thường quay đầu nhìn thấy bộ mặt Lục Tử Triệt đanh lại giống như ai nợ bạc hắn không trả, nể tình công lao hắn vừa mới giúp nàng ngăn cản ruồi bọ nên không so đo với hắn, cười hỏi: “Cái kẻ tạp nham kia bị ngươi giải quyết rồi?”
Quách Tiểu Trà thân là đệ đệ của kẻ “Tạp nham” kia mi tâm giật giật liên tục, muốn nói lại thôi nhìn Cố Thường.
Lục Tử Triệt lạnh lùng nhìn Quách Tiểu Trà, nói với hắn: “Đại ca ngươi đang muốn tìm ngươi tính sổ đấy, khôn ngoan còn không mau đi.”
“Cái gì? Đại ca ta muốn tìm ta?” Quách Tiểu Trà nghe vậy lập tức đứng không yên, không có thời gian phân tích lời nói thật giả sau khi cáo từ Cố Thường liền co chân chạy không thấy bóng dáng.
Cố Thường nghi ngờ quan sát Lục Tử Triệt vài cái, hỏi: “Ai chọc ngươi tức giận, thế nào luôn bày ra một bộ mặt quan tài?”
“Trừ ngươi ra còn có ai?” Lục Tử Triệt liếc mắt nhìn Cố Thường, nhấc chân bước đi.
“Ta đâu chọc giận ngươi?”
Lục Tử Triệt mím môi không nói một lời, bị hỏi dồn rốt cuộc phun ra một câu: “Không ngoan ngoãn ở trong phủ đợi, nhất định muốn chạy ra bên ngoài, thu hút kẻ không đứng đắn một tên tiếp một tên nhìn chòng chọc mặt ngươi, như vậy ngươi mới hài lòng?”
Cố Thường nhíu mày nhìn về phía Lục Tử Triệt đang nộ khí hơi lớn: “Ta chỉ nghe nói nữ nhân trong ngày đặc thù mỗi tháng tính tình sẽ thay đổi thất thường, đó là sinh lý con người, do người gây ra không cách nào khống chế, sao ngươi một nam nhân cũng như vậy…”
Đây là lời nói thối gì! Lục Tử Triệt cảm giác lửa giận trong bụng một đường bốc lên tới đỉnh đầu, trước khi hắn muốn bóp chết Cố Thường khó khăn lắm đem lửa giận khống chế được, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, không tiếp tục để ý tới nàng bước nhanh hướng Lục phủ mà đi.
Cố Thường và Lục Đậu bị bỏ lại đằng sau, vẻ mặt hai người đều nghi ngờ đánh giá Lục Tử Triệt đi phía trước.
“Lục Đậu, ngươi nói Lục Tử Triệt có phải buổi sáng lúc ra cửa không cẩn thận đạp phải phân hay không?” Cố Thường nhỏ giọng hỏi.
Lục Tử Triệt đi ở phía trước nghe vậy tức khắc nắm chặt hai nắm tay kêu rắc rắc, hít một hơi thật sâu, nam tử anh tuấn tiêu sái ưu nhã giống như hắn, là loại người sẽ dẫm phải phân sao? !
“Trời ơi, vị trẻ tuổi này, ngươi giẫm lên phân rồi.” Một đại nương bên cạnh hảo tâm dùng tay níu Lục Tử Triệt quyết tâm không lưu lại chỗ này.
Lục Tử Triệt nghe vậy lập tức đứng lại, nhìn xuống dưới, tròng mắt kém chút nữa trừng rớt ra ngoài.
Chậm rãi nâng chân trái lên, chỉ thấy thì ra chỗ chân dẫm lên có một bãi phân ngựa hôi thối…