Đọc truyện Chân Nhân Không Lộ Tướng – Chương 12: Thấy rất quen
Editor: Vivi
Cố Thường và Lục Đậu cùng nhau chạy trốn, ban đêm có lợi thế của ban đêm, Tiểu Bạch dễ nhận ra, nàng cũng nhuộm lông nó thành màu nâu rồi, hai nàng mặc quần áo màu gì chẳng quan trọng, đêm nay ánh trăng lại mờ, người đi đường cũng chẳng có mấy người, những con đường các nàng chọn đều không đi qua chợ, vì thế trên đường rất yên tĩnh.
“Tiểu thư, vì sao lúc nãy, người nói nhiều câu kỳ lạ thế?” Chạy rất xa, cảm thấy tạm thời an toàn, Lục Đậu mới đem nghi vấn của mình ra hỏi, ánh mắt nhìn Cố Thường giống như đang nhìn người bị bệnh thần kinh.
“Ngươi nghĩ đi, Lục Tử Triệt chỉ là thương nhân, nhưng ta cảm thấy hắn không đơn giản là một thương nhân bình thường, nếu không, đêm đó, lúc nhìn thấy tên họ Quách nằm trên mặt đất, sao hắn lqd dám nói chuyện? Rõ ràng, hắn biết tên họ Quách, lại còn dám nói, không phải không sợ thì là cái gì? Hắn đã không sợ họ Quách, vậy thì bản tiểu thư muốn lôi hắn đến kinh thành để doạ bọn nha sai.” Hiếm khi Cố Thường nhẫn nại giải thích cho Lục Đậu như vậy.
Dường như Lục Đậu cảm thấy tiểu thư nàng ta quen thuộc không giống như bình thường, khiếp sợ nói: “Tiểu thư, ngươi nói rất đúng!”
“Cái gì mà rất đúng? Vốn dĩ điều này luôn đúng rồi còn gì!” Cố Thường nhìn mặt nha đầu đang trắng bệch, nói tiếp, “Với lại, ta nghi ngờ việc ngươi bị bắt có liên quan tới hắn, trang điểm cho ngươi như vậy, ta lại không cưỡi Tiểu Bạch ra ngoài đường, sao lại bị nhận ra?”
Nghe vậy, Lục Đậu gật đầu lia lịa: “Đúng là kỳ lạ, lúc đó, nô tỳ chỉ đi hỏi mọi người xem ai chịu ngồi chung thuyền, bỗng lqd nhiên, hai gã quan sai từ đâu chui ra kéo nô tỳ đi, bọn họ khăng khăng nói rằng nô tì là một trong những hung thủ có ý đồ mưu hại Quách đại nhân, nô tì giải thích như thế nào bọn họ cũng không nghe.”
“Hừ, từ lúc ra khỏi nhà, ngoài gặp gỡ với tên họ Lục kia, chúng ta còn biết ai? Đã dịch dung còn bị nhận ra, nhất định là bọn chủ tớ nhà hắn đi tố cáo, nếu không tại sao lúc hai tên nha sai nhìn thấy ngươi, lại chắc chắn nói ngươi là người mà bọn họ muốn tìm?” Lúc đầu, đối với suy đoán của mình, Cố Thường cảm thấy hơi do dự, lqd nhưng lúc nàỳ, càng nghĩ nàng lại cảm thấy bản thân mình đã đúng, nếu không chẳng có cách nào có thể giải thích cho chuyện này.
“Thì ra là vậy…” Càng nghĩ Lục Đậu càng cảm thấy khả năng này rất cao, vì vậy càng cảm thấy vô cùng bội phục Cố Thường, “Tiểu thư, thì ra cũng có lúc người rất thông minh.”
“Bản tiểu thư luôn thông minh mà, là ngươi dốt thì có.” Cố Thường hơi đắc ý, nhưng khi nhớ đến phiền phức mà mình gặp phải thì lại nhíu mày, “Chúng ta mau rời khỏi chỗ này, nếu lại bị nhận ra chắc chắn sẽ vô cùng phiền phức.”
“Chúng ta lập tức về khách sạn lấy hành lý.” Lục Đậu cũng không thèm đau lòng tiền thuê phòng, chạy trốn quan trọng hơn nhiều.
Cố Thường không phản đối, thở dài: “Chỉ có thể như vậy, nhưng đi vào khách sạn kiểu gì?”
Lục Đậu: “…”
Chỉ lo chạy trốn, không nhớ kỹ đường, điều này vô cùng phiền phức, lúc đi trên đường, một người đi qua cũng chẳng có, bởi vậy chẳng có cách nào để hỏi đường.
Kiên trì đi tiếp, gặp được hai người qua đường, các nàng lập tức đi đến hỏi, hơn nửa đêm, hai người chẳng lo đi trên lqd đường sẽ gặp bọn cướp sắc, một người ăn mặc theo kiểu nam nhân, một người thì được trang điểm thành dạng xấu tới mức có thể doạ chết người ta, chẳng có người nào dám dây vào bọn họ đâu.
Liên tục hỏi đường, lúc nhìn thấy có quan binh đến truy lùng thì các nàng vội vàng đi trốn, trốn mãi như vậy cuối cùng cũng về tới khách sạn.
Cố Thường vội vàng dịch dung lại cho Lục Đậu, trang điểm cho nàng ta thành bà mối mặt dài, mồm to như chậu máu, Cố Thường tự vẽ nhưng điểm đỏ như mụn ở trên mặt của chính nàng, sau đó đội mạng che mặt đi ra cửa.
“Bến không có thuyền trống, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Lục Đậu lo lắng hỏi.
“Bây giờ chẳng biết phải gì nữa, đi bước nào hay bước ấy thôi.” Cố Thường cũng chẳng nghĩ ra cách nào, hơn nửa đêm không có nhà thuyền nào chịu lái thuyền đâu, chỉ mình may mắn, đợi đến gần sáng kiếm người nào dễ tính, xin họ cho đi cùng.
Bến tàu không có nhiều thuyền, đều im lặng, trên thuyền không có người, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước hoà cùng tiếng nước.
“Còn hai canh giờ nữa là trời sáng, chúng ta nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi.” Cố Thường nói, chuyện hừng đông để tới hừng đông mà nói, nàng đang rất mệt không muốn tiếp tục động não đâu.
Cạnh bến tàu có một cái đình, trong đình có một chiếc ghế dài, vừa đủ để hai người các nàng nó thể nằm.
Từ sau khi lông bị nhuộm màu, tâm trạng của Tiểu Bạch trở lên không tốt, khi chủ tử ngủ, nó ở ngay cạnh đình ăn cỏ, sau đó cũng ngủ luộn, Lục Đậu cũng không biết Tiểu Bạch bị đổi màu lên không nhận ra nói, mặc kệ nó cách xa chỗ hai người.
Trời vừa sáng thì mọi người bắt đầu thi nhau tới đây, phần lớn mọi người đều đi vào buổi sáng, bởi vậy họ tới đây từ rất sớm.
Thấy có âm thanh, hai chủ tớ nhà Cố Thường cũng tỉnh, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm người lên thuyền, suy nghĩ xem lên ra tay với người, hành động các nàng làm người ta nhìn thấy, lúc đi đều phải đi vòng qua các nàng.
Đang nhìn chằm chằm mọi người, bỗng nhiên nhìn thấy người quen, Lục Tử triệt mặt quần áo trắng, tay dắt Thiểm Điện, đi sau hắn là tuỳ tùng cũng đang dắt ngựa- Uông Tiểu Phi.
Thấy kẻ thù thì mắt long lên sòng sọc, ánh mắt Cố Thường và Lục Đậu đều thay đổi, nhìn bọn họ giống như ăn tươi nuốt sống vậy.
Cảm giác có người nhìn mình bằng ánh mắt không thiện cảm, Lục Tử Triệt nhíu mày, quay đầu nhìn, thấy một bà mối xấu xí, một nữ nhân đeo khăn che mặt.
Không biết thì chẳng cần để ý, Lục Tử Triệt cùng chẳng thèm quay đầu lại nhìn các nàng.
Thiển Điện đang đi thì bất ngờ dừng lại, quay đầu, sững sờ nhìn Tiểu Bạch đang uể oải, không phấn chấn, không chắc chắn gọi Tiểu Bạch một tiếng.
Tiểu Bạch ỉu xìu đáp lời.
Điều này làm Thiểm Điện vô cùng vui vẻ, không thèm để ý chủ của nó có đồng ý hay không, hưng phấn giật dây cương ra khỏi tay của Lục Tử Triệt, chạy về phía Tiểu Bạch.
Thấy vậy, Lục Tử Triệt vô cùng giận dữ: “Thiểm Điện trở nên hám ngựa cái từ lúc nào vậy!”
Uông Tiểu Phi cũng cảm thấy tò mò, hắn cứ nghĩ Thiểm Điện chỉ chung tình với con ngựa trắng kia thôi, ai mà nghĩ được chỉ sau vài ngày, nó lại lại đi tìm mùa xuân mới chứ?
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Lục Đậu hỏi.
Cố Thường nhìn Thiểm Điện cọ xát Tiểu Bạch không ngừng, thở sâu rồi nói: “Đã chạm mặt hắn, vậy chúng ta theo họ Lục cùng lên thuyền, hắn hại ngươi bị bắt, chúng ta ngồi thuyền của hắn cũng chẳng quá đáng.”
Lục Tử Triệt đưa tay vào miệng huýt gió gọi Thiểm Điện, nghe tiếng huýt gió của hắn cũng có thể biết tâm trạng của hắn tồi tệ tới mức nào.
Thiểm Điện nghe thấy tiếng huýt gió, ngẩng đầu nhìn chủ, muồn đi nhưng lại lưu luyến Tiểu Bạch, đi hai bước lại quay đầu nhìn Tiểu Bạch, ra hiệu cho Tiểu Bạch đi theo nó.
Tiểu Bạch đi vài bước thăm dò, thấy chủ nhân không ngăn cản, vì thế vui vẻ chạy theo Thiểm Điện.
Thiểm Điện hí lên vui sướng chạy tới đứng bên cạnh Lục Tử Triệt- mặt đang đen sì, khó khăn lắm Tiểu Bạch mới tỏi ra hoà nhã với nó, lại còn đi theo nó, làm sao mà tâm trạng nõ có thể không vui chứ, vô lqd cùng lấy lòng, liên tục dụi đầu vào lưng chủ nhân.
“Ngươi dẫn bọn họ tới đây làm gì? Bản thiếu gia không muốn cho những người không liên quan lên thuyền đâu!” Lục Tử Triệt thấy hai nữ nhân kia cũng đi về phía mình, giọng nói không vui.
Mắt Cố Thường trợn trừng, hừ một tiếng: “Ngươi nghĩ bản cô nương muốn ngồi thuyền của ngươi lắm hả? Nếu không phải có chuyện khẩn cấp, ai thèm nhờ ngươi!”
Nghe vậy, Lục Tử Triệt lập tức quay đầu nhìn lại, đôi mắt lợi hại, nhìn mặt Cố Thường chằm chằm, sau đó nói một cách chắc chắn: “Ngươi là nữ nhân họ Chu chứ gì.”
“Đúng thì sao? Đã biết ta là ai thì hãy ngoan ngoãn đưa chúng ta lên thuyền, nếu không đừng trách bản cô nương lqd không khách khí!” Cố Thường kiên quyết muốn ngồi thuyền của Lục Tử Triệt, lúc này cũng chẳng thèm quan tâm hắn ghét nàng mấy phần thật mấy phần giả, nếu cứ tiếp tục dây dưa, chẳng biết quan phủ lại phái thêm bao nhiêu người nữa tới bắt các nàng.
“Á.” Uông Tiểu Phi sợ hãi, nhìn chằm chằm Lục Đậu, tuy khuôn mặt của Lục Đậu thay đổi nhưng hình dáng và chiều cao lại không đổi, nói, “Nàng, nàng ta không phải bị bắt rồi sao?”
Giọng nói vừa dứt, mắt Cố Thường và Lục Đậu lườm hắn sắc như dao, chuyện này chưa đánh hắn đã khai rồi !
“Quả nhiên là do các ngươi tố cáo, đồ tiểu nhân đê tiện!” Cố Thường cười lạnh, nàng đang cân nhắc sau khi lên thuyền nên dùng “thứ tốt” gì để tiếp đón tên nô tài nào đó khiến nàng ghét.
Phản ứng của Lục Đậu rất trực tiếp, giơ chân đá hắn: “Ngươi là tên khốn kiếp, hại cô nãi nãi bị… ưm….”
Cố Thường che miệng Lục Đậu cảnh cáo: “Đừng nói linh tinh, không sợ người khác nghe thấy hả?”
Uông Tiểu Phi tránh né chân của Lục Đậu, không chút nào áy náy nói: “Ta đây là thay trời hành đạo.”
Lục Đậu tránh thoát khỏi ma trảo của tiểu thư nhà mình, trừng mắt oán hận nhìn Uông Tiểu Phi, tiểu thư nhà nàng căm ghét tên họ Lục bao nhiêu, nàng căm ghét tên họ Uông này bấy nhiêu.
Lục Tử Triệt không thèm để ý tới cuộc cãi vã của hai hạ nhân, lạnh lùng quan sát Cố Thường, miệng cười nhưng trong lòng không cười: “Không nhìn ra, ngươi còn biết thuật dịch dung.”
“Tất nhiên, bản cô nương bao nhiêu bản lĩnh, lần trước đi thuyền ngươi cũng đã nhớ kỹ rồi đó.” Cố Thường đắc ý, vênh váo sờ chòm râu, cuối cùng lại sờ phải mạng che mặt, lúc này mới nhớ ra hai chòm râu đã bị nàng vặt sạch rồi.
Ánh mắt Cố Thường long lanh, thần thái của nàng khiến Lục Tử Triệt rung động, cẩn thận quan sát khuôn mặt nàng như có điều suy nghĩ.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Mau chạy lên thuyền đi chứ!” Bị Lục Tử Triệt nhìn chằm chằm, Cố Thường vô cùng sợ hãi, hiển nhiên nàng sẽ không cho rằng hắn bất ngờ vừa ý với dung mạo của nàng, nàng cảm thấy lúc này hắn nhìn nàng là không có chuyện gì tốt rồi.
“Đây là dung mạo thật của Chu cô nương?” Lục Tử Triệt hỏi.
“Đúng thì sao? Không đúng thì thế nào?” Cố Thường tức giận trừng mắt nhìn.
“Không có gì, chẳng qua cảm thấy khuôn mặt ngươi rất quen thôi.” Lục Tử Triệt nói xong, mày liền chau lại, lúc này, hắn không nhớ ra nổi khuôn mặt của nàng giống ai.
Uông Tiểu Phi nghe vậy cũng tỉ mỉ quan sát Cố Thường, lần này sự quan sát của hắn vô cùng có hiệu quả, hắn kinh ngạc hô lên: “Tiểu nhân biết nàng giống ai rồi, nàng giống đại tiểu thư Cố Gia bảo!”
Cố Thường nghe thấy lời Uông Tiểu Phi thì vô cùng hốt hoảng, trừng mắt hô to gọi nhỏ hỏi Uông Tiểu Phi: “Các ngươi biết Cố Gia đại tiểu thư?”
Lục Tử Triệt nheo mắt lại, nhìn Cố Thường, ánh mắt lạnh thêm vài phần: “Nếu Chu cô nương muốn đi thuyền cùng bản thiếu gia như vậy, ta sẽ thanh toàn cho ngươi, có chuyện gì lên thuyền chúng ta nói tiếp.”
Mày Cố Thường giật giật, câu cuối cùng hắn nói sao giống câu “có chuyện gì chúng ta lên giường nói tiếp” vậy? Nàng vội vàng vỗ đầu, ném bỏ những ý nghĩ linh tinh ra khỏi đầu: “Nếu ngươi đã biết tiến biết lùi,lqd thấy Lục đại gia mời ta tận tình như vậy, bản cô nương đành bất đắc dĩ đi cùng thuyền với ngươi vậy.”
Tay Lục Tử Triệt nắm lại thật chặt, ngấm ngầm chịu đựng lườm nàng một cái rồi đi luôn.
Trước đó, thuyền đã được chuẩn bị tốt, Cố Thường cùng Lục Tử Triệt lên thuyền, nhà đò thấy người cũng lên đủ, bắt đầu rời bến lái thuyền đi.
Thuyền thong thả rời bến, Lục Tử Triệt thấy càng lúc càng xa bờ sông, đột nhiên hỏi: “Vừa nãy Uông Tiểu Phi nói hình dáng Chu cô nương rất giống đại tiểu thư Cố Gia bảo?”
Nghe thấy lời hắn hỏi, mí mắt Cố Thường giật giật, nhảy dựng lên, lấy tay giật mạng che mặt ra để lộ khuôn mặt với những nốt đỏ loang lổ: “Ngươi nhìn xem?”
Bỗng nhiên một khuôn mặt bị bệnh sởi tàn phá hiện ra trước mặt Lục Tử Triệt làm hắn giật mình, giận dữ: “Nói kéo lập tức kéo mạng che mặt lên, ngươi định doạ chết ta hả?”
“Là ngươi muốn hỏi cơ mà, mắc mớ gì tới ta.” Cố Thường cũng chả thèm quan tâm tới việc mặt mình khủng khiếp tới mức nào, lúc ở khách sạn, tình hình vô cùng nguy hiểm, nàng chấm rất nhiều điểm đỏ ở dưới mắt, hầu như hai sườn mặt không còn chỗ nào lành lặn.
“Nữ nhân biến thái!” Mắng xong, Lục Tử Triệt vội vàng đi vào khoang thuyền, cầm giấy mực có sẵn vội vàng tốc ký, một lát sau, một nữ tử với dung nhan kiều diễm, tuyệt sắc hiện ra.
Cầm bức họa ra khỏi khoang thuyền đưa cho Cố Thường, hỏi: “Chu cô nương, ngươi nhìn bức tranh này đi, xem nó giống ngươi tới mức nào?”