Đọc truyện Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn – Chương 8
Chưa đầy 10 phút sau, Lãng Tử có mặt, anh ấy vội vàng kéo tôi đứng dậy. Ôi trời!thú thật với các bạn rằng tôi đã cố tình để mình trông tội nghiệp và khổ sở hơn thực tế (một trong những mánh để các bạn thử tình cảm của đối phương là giả vờ tội nghiệp hơn mức cho phép, thử đi, rồi bạn sẽ biết). Lãng Tử dựng xe và săm soi người tôi xem có bị đau ở đâu không. Tất nhiên là không đau, tôi hết đau từ đời tám hoánh nào rồi. Lãng Tử nhìn xuống chân tôi và thốt lên: “Ôi! Chân kìa”. Lạy trời, đừng nói là nó chảy máu nhé! Đừng để thảm họa Hoành Tá Tràng lặp lại lần nữa nhé. Tôi nhìn xuống chân mình và thấy hai bàn chân đen ngòm bẩn thỉu. Khổ quá! Vì diễn quá nhập vai mà tôi đã trót thò cả hai chân vào rảnh nước thải ấy. Thật tệ. Tôi đã trả một cái giá quá đắt! Ôi trời ơi! Tôi muốn hét lên một tiếng rạch trời rằng “Bà thù cái đứa chết tiệt nào đào cái rãnh nước chết tiệt dưới chân bà!”
Trong lúc tôi đang loay hoay cắn lưỡi để không phun ra câu chửi rạch trời đó thì Lãng Tử chạy ù đi. Ôi trời, đã bỏ chạy rồi sao? Mới nhìn thấy đôi chân bẩn của mình đã chạy tóe khói rồi thì còn nước non, yêu đương cái khỉ gì nữa. Tôi buồn quá, tôi thấy vọng quá!!! Biết thế không thử nữa, để thế còn có cái mà lung linh mà mơ mộng. Tôi ngu dại quá!!! (Lần đầu tiên tự nhận mình ngu dại cơ đấy). Mà không, cái đứa ngu dại và đáng chết nhất là cái đứa đào rãnh nước thải ở đây cơ!!!
Chưa kịp hoàn hồn, Lãng Tử lại xuất hiện. (anh ấy quên gì chăng). Ồ không, anh ấy ôm nguyên một thùng nước Lavie ra. Đừng nói với tôi rằng, anh định dứt tình tôi bằng một thùng nước nhé, tôi đáng giá hơn thế gấp trăm lần. Lãng Tử chẳng thèm nhìn tôi, anh ấy bảo tôi ngồi lên yên xe và từ từ…mở chai Lavie ra dội nước…rửa chân cho tôi. Ối cha mẹ ơi! Từ bé tới giờ tôi chưa nhìn thấy cảnh này!!! Tôi như đứa hụt hơi, cố bám vào yên xe cho khỏi ngã. Có gì đó thật ấm áp len lỏi trong từng tế bào cơ thể tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi muốn khóc! Ngay lúc này, nhìn người đàn ông đang lúi húi rửa chân cho tôi, tôi chỉ muốn gào lên rằng “Mình yêu nhau đi!”. Quả thật, Lãng Tử khiến tôi chết lịm từ giây phút ấy. Mặc dù, tôi vẫn nghĩ thầm, giá như anh ấy chỉ cần xin bà bán hàng một gáo nước thì đõ tốn kém biết bao. Nhưng nói đi thì phải nói lại, chẳng lẽ để chiếm được tình cảm của tôi, anh ấy không cần mất một xu sao? Ít ra thì một thùng Lavie cũng hơi rẻ mạt, nhưng đó lại là khoản đầu tư không tồi. Tôi chả biết là trong lúc ngu xuẩn nhất tôi có gào lên cái câu chết người như ở trên không, nhưng tôi thấy Lãng Tử ngẩng đầu lên cười đầy vui sướng. Ôi, mặc xác tình yêu này có thật hay không! Mặc xác ai yêu ai nhiều hơn, mặc xác lí do tại sao Lãng Tử lại yêu tôi, mặc xác tất cả…tôi chỉ cần cảm thấy mình được nâng niu, thế là đủ. Bạn thân mến! một khi đã yêu thương thì không cần lí do, đừng phân tích lí do trong khi con tim của bạn không ngừng thổn thức. Trái tim tự thân nó sẽ dẫn đường cho bạn. Không cần bạn đúng hay sai, chỉ cần bạn thấy vui là được. Tôi cũng chỉ cần có thế, hãy liều một chuyến xem sao…
Lãng Tử gửi ô tô và đi xe máy của tôi, chở tôi về nhà. Đương nhiên, tôi vẫn không thể tin rằng sau tất cả những gì đã xảy ra, tôi lại có được tình yêu mà mình theo đuổi suốt mấy năm trời. Tôi không cho Lãng Tử đến gần nhà, vì tôi sợ không biết giải thích thế nào với bà mẹ lắm chuyện và đầy mơ mộng hão huyền của tôi. Tôi rất xe vào nhà và vẫn không thôi run rẩy, một cảm giác kì lạ tôi chưa bao giờ trải qua trong đời. Tôi phi lên phòng với vận tốc của tên lửa và ôm điện thoại chờ đợi. Lãng Tử ngay lập tức nhắn tin “Này! Mình yêu nhau thật nhé”. Ơ hay, thật chứ giả vờ à? Anh ấy đẹp trai thế nhưng vẫn không thế thông minh bằng tôi. Tôi nhắn lại “Thật”. Thôi, thế là xong! Tình yêu theo đuổi mấy năm trời của tôi đã được xác nhận bằng một tin nhắn trị giá 200 đồng lẻ. Thật rẻ mạt! nhưng dù sao cũng không nên tính toán, nếu cộng cả giá tiền của một thùng Lavie để rửa chân thì cũng không đến nỗi rẻ lắm. Tôi vui mừng rúc vào chăn và nằm cười một mình như một con điên. Điên hơn nữa là tôi đã lao tới trước gương, tự ngắm nghía mình trong đó, rồi nhảy cà tưng cà tưng như một đứa dở người dẫm phải gai. Mỗi người có một cách biểu lộ niềm vui khác nhau và tôi cũng có quyền của tôi chứ. Chưa bao giờ tôi thấy mình đẹp và quyến rũ như hôm nay, mặc dù ngày thường tôi vẫn coi mình là hơn tất thảy những đứa con giá khác.
Hoành Tá Tràng gọi điện cho tôi thật đúng lúc, tôi nhấc máy với giọng quá nhiệt tình và giọng hồ hởi. Hoành Tá Tràng hơi sựng lại rồi hỏi, “Có mỗi cái xe mới mà vui đến thế sao. Tôi nói “haha! Không phải mỗi xe mới đâu thôi”. “Còn gì nữa?”
Đến nước này tôi chả cần phải giấu, niềm vui đã lấn át lí trí của tôi, tôi hét toáng lên trong điện thoại bằng giọng phấn khích nhất có thể.
“Này, tôi có người yêu rồi! Tôi nhận lời rồi.”
Bên kia im bặt, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở. Phải mất một lúc khá lâu sau điệu cười hết sức vô duyên của tôi, Hoành Tá Tràng mới cất giọng khàn khàn
“Tôi biết rồi!”
Anh ta cúp máy. Người đâu mà nhỏ nhen dã man, mình đang vui như thế mà cũng không thèm chúc mừng lấy một câu, thảo nào chỉ đi làm cảnh sát chứ chẳng làm giám đốc!!? (Hai cái này thì liên quan quái gì đến nhau).