Bạn đang đọc Chân Mệnh Hoàng Hậu – Chương 27
Editor: huyetsacthiensu
nói xong Hứa Tâm Dao tiếp tục rời đi, Hứa Tĩnh Ngữ đứng tại chỗ một lúc cũng đi trở về. Trở về phòng mình, Hứa Tâm Dao sai hạ nhân khóa chặt cửa phòng, ai đến cũng không được mở cửa, tự mình bước vào nội thất, nước ấm đã được chuẩn bị tốt, bày ra một khuôn mặt lạnh lùng mặc cho nha hoàn hầu hạ.
Quả nhiên, tắm được một nửa thì có một nha hoàn tiến vào bẩm báo.
“Đại cô nương đang ở bên ngoài.” Biết hdt tâm trạng không tốt, đã từ chối một lần, nhưng bên kia không nghe, cả hai bên đều là chủ tử, không thể đắc tội, chỉ có thể vào bẩm báo. “Nô tỳ nói người đã ngủ, nhưng đại cô nương không đi, nói là người mới trở về, làm sao nhanh như vậy đã ngủ, muốn cùng người trò chuyện.”
Tẩy đi một người toàn mồ hôi, sự không yên trong lòng Hứa Tâm Dao cũng vơi bớt đi, nghe được lời nói của nha hoàn, mày liễu nhăn lại, không cần nghĩ ngợi đã dặn dò “Vậy thì không cần để ý đến nàng ta, nàng ta thích đợi bao lâu thì đợi, chỉ cần làm việc của ngươi là được.” Nhà hoàn nghe lệnh đi ra, không cần biết có đắc tội hay không.”
Đại tiểu thư thì sao, cũng chỉ là con thứ, đại phu nhân cũng không quan tâm đến nàng ta.
nói thật, Hứa Tâm Dao cũng không thể lý giải vì sao Hứa Tĩnh Ngữ lại có tính tình vặn vẹo như vậy. Mặc dù đại bá mẫu không muốn bồi dưỡng nàng ta nhưng đồ ăn đồ mặc không bao giờ thiếu, cái gì nên có đều có. Mặc du nô tài không phải rất nghe lời nàng, nhưng cũng không đến mức cưỡi lên đầu nàng. Hơn nữa cũng không ngăn nàng ta lui tới cùng Lý di nương, là tự nàng ta không muốn để ý tới Lý di nương.
Nàng ta vì sao lại tự buộc mình thành người có tính tình như hiện giờ?
Lý di nương đôi lúc đầu óc không được rõ ràng, nhưng cũng không đến mức như Hứa Tĩnh Ngữ bây giờ, hoàn toàn không biết nàng ta đang nghĩ gì. Dường như không suy nghĩ đến bản thân sau này, nàng ta không dễ chịu, người khác cũng không dễ chịu. Lại còn cố tình lôi mình vào, cũng không biết ở yên một chỗ trong nhà mà đọc sách!
Đau đầu xoa huyệt thái dương, thật là không biết nên làm sao với nàng ta nữa, mặt lạnh hay nhiệt tình đều đã thử qua nhưng đều vô dụng! Luôn luôn giống như ngày hôm nay, như u hồn bỗng nhiên nhảy ra, nghĩ đến da đầu lại run lên.
Vẫn là nhà hoàn vừa nãy tiến vào “cô nương, đại cô nương đã trở về phòng của nàng, nhưng mà…” Dừng lại một chút mới nói tiếp “Người hãy nghỉ ngơi sớm, ngày mai nàng lại đến.”
Nha hoàn cũng hết cách, hai người ở phòng đối diện nhau, muốn giả bệnh cũng khó khăn.
Đầu lại đau hơn, dùng sức xoa huyệt thái dương, chỉ biết thở dài “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Dùng sức chống người ngồi dậy nhìn lại căn phòng mình đã ở vài năm nay, những đồ vật trưng bày còn quen thuộc với mình hơn so với phòng mình, nhắm mắt cũng có thể đi qua mà không có khó khăn gì. Nhưng mà cuối cùng nơi đây cũng không phải nhà mình, ngôi nhà thật sự của mình là ngôi nhà bên nhị phòng kia. Nhưng mà, bên kia đã có nữ chủ nhân mới, cũng sắp có tiểu chủ nhân.
Còn mình nên làm thế nào đây?
Chờ A Đoàn ngủ một giấc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, mơ màng mở mắt, vẫn tưởng mình đang ở trong cung, mở miệng gọi cô cô. Cẩm Tú vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng, nhìn thấy bộ dáng mơ màng của A Đoàn, cầm một chiếc khăn ấm cho nàng rửa mặt cho tỉnh trước, chờ đến khi tỉnh hẳn mới cười nói “Ở đây không có cô cô, cô cô đang ở trong cung.”
Thái Tử luôn để cho nàng ngủ đến khi tự tỉnh, Trần thị cũng vậy. Các ma ma phục vụ đã đi lại mấy vòng, phu nhân đã phái người đi qua hỏi mấy lần, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi tam cô nương mới ngủ dậy. A Đoàn nhìn bốn phía một lúc mới tỉnh hẳn nhận ra đây là nhà mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn do ngủ nhiều mà hơi sưng lên, mắt cũng sưng lên, híp mắt cười “Chào buổi sáng, Cẩm Tú tỷ tỷ.”
“Bây giờ đã không còn là buổi sáng nữa rồi, cô nương nhìn bên ngoài xem, bây giờ đã là buổi trưa.” Cẩm Tú một bên nói, một bên giúp A Đoàn mặc quần áo. A Đoàn nghe lời híp mắt nhìn ra bên ngoài, đúng là mặt trời đã lên cao, không còn là buổi sáng nữa. Bị mặt trời chiếu vào một mắt nhắm một mắt mở.
Vẫn chưa tỉnh hoàn toàn.
Khuôn mặt A Đoàn vốn đã tròn trịa nhỏ nhắn, hôm nay mặt bị sưng nên tròn hơn. Vừa tỉnh ngủ nên mơ hồ, âm thanh mềm mại, thật là đáng yêu không nói lên lời. Cẩm Tú dẫn A Đoàn ngồi trước bàn trang điểm, tự mình búi tóc cho nàng, vừa búi vừa lẩm bẩm “Nô tỳ biết nhiệt độ ban ngày làm cô nương dễ khát nước, buổi tối cô nương uống một hớp nước nhỏ thôi, đừng uống nhiều, mặt sẽ bị sưng,”
“Ngươi nói là như này.”
A Đoàn chỉ vào gương mặt tròn tròn trong gương.
A Đoàn cũng thấy gương mặt của mình bây giờ, từ mặt bánh bao nhỏ biến thành mặt bánh bao lớn, mắt cũng sưng như vậy. Nghe được lời của Cẩm Tú, dừng một chút, lại híp mắt cười nói “Ta biết rồi, lần sau sẽ không uống nhiều như vậy nữa.”
âm thanh nghe có chút vô lực, Cẩm Tú lại tưởng do A Đoàn ngủ quá lâu, ngủ quá lâu sẽ không có tinh thần. Tốc độ ở tay nhanh hơn búi xong tóc cho A Đoàn để A Đoàn có thể đi vòng vòng quanh phòng, khôi phục tinh thần. A Đoàn nghe lời đứng dậy, đứng dậy theo ý của Cẩm Tú đi lại trong phòng.
Ánh mắt A Đoàn luôn không tập trung, Cẩm Tú vừa không để mắt một lúc đã nghe phịch một tiếng, vội xoay người lại, thấy A Đoàn đang che trán ngồi trên mặt đất.
Người gác cổng nhìn thấy ở xa xa có đoàn người cưỡi ngựa trở về, hét to một tiếng, mấy người đang ngồi túm năm tụm ba cũng lấy lại tinh thần tiến lên nghênh đón.
“Đại thiếu gia trở lại! Ban ngày trời nóng, mau trở về nghỉ ngơi, đứng ở bên ngoài phơi nắng!
Vừa cười nghênh đón vừa kéo dây cương ngựa.
Hứa Tiêu Nhiên tiện tay đem dây cương ngựa ném cho tùy tùng, nghiêng người nhìn về phía Ngô Đồng. Ngô Đồng lưu loát xoay người nhảy từ trên ngựa xuống, cũng có tùy tùng lập tức nhận lấy dây cương. Mặc dù đại thiếu gia chưa nói đây là công tử nhà ai, nhưng nhìn khí thế kia hình như còn lớn hơn đại thiếu gia?
Cũng không dám hỏi nhiều, nụ cười vừa rồi cũng thu lại, chỉ cúi đầu nhận lệnh làm việc.
Xuống khỏi ngựa liền mặt lạnh đảo khách thành chủ bước nhanh vào bên trong. Hứa Tiêu Nhiên chỉ cười một cái, đi theo Ngô Đồng vào cổng nhà mình. Hai người đi trên đường không nói lời nào, chỉ lườm chủ quản đang dẫn đến phòng chính. đi được một nửa Hứa Tiêu Nhiên đột nhiên dừng bước, Ngô Đồng nghi hoặc quay đầu, nhướn mày.
Mặt không thay đổi, thật sâu trong đuôi mắt là sự xao động.
“Ta đi xuống dưới nói chuyện, lấy thân phận là đại ca của A Đoàn để nói.”
Hứa Tiêu Nhiên cũng không thừa nước đục thả câu “Ta nói cho ngươi biết là bởi vì ta biết sự việc của tiểu muội, ngươi là người hiểu rõ nhất, cũng chỉ có ngươi mới giải quyết được. Thân là đại ca, ta rất vui vì bộ dáng gấp gáp của ngươi bây giờ, điều này chứng tỏ ngươi rất quan tâm A Đoàn. Nhưng mà ta không đồng ý để ngươi đi gặp nàng với bộ dáng như này, tâm tình của ngươi quá lộ liễu.”
“Thời gian ta ở với A Đoàn không nhiều, nhưng mà trải qua tối hôm qua ta biết nàng không muốn cho người khác biết chuyện.”
“Mẫn cảm, nhát gan, không muốn nói cho người khác biết, rất biết giả vờ không có việc gì.”
“Nếu nàng đã chọn về nhà lúc này, tức là không muốn cho ngươi biết hoặc không biết làm cách nào nói cho ngươi biết, nàng đang trốn tránh. Bây giờ ngươi mang bộ dáng như sắp có mưa bão đi chất vấn nàng, ngươi nghĩ nàng sẽ nói ra như thế nào đây? nói cho ngươi biết tình hình thực tế sao?”
“Ngươi đi như vậy sẽ chỉ làm nàng che giấu càng kỹ.”
Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp có người dùng giọng điệu thuyết giáo nói với Ngô Đồng. Vẫn luôn thành thạo trong việc xử lý những việc khác, kể cả thời điểm mới tiếp xúc với chuyện triều chính kiếp trước, phương thức xử lý của mình cũng có thể làm cho phụ hoàng vừa lòng. Ngay cả phụ hoàng cũng không dùng giọng điệu như này nói chuyện với mình.
Nhưng mà gặp phải A Đoàn tất cả đều loạn hết lên.
Nghe nói qua một chút trong lòng liền sợ hãi, miễn cưỡng chịu đựng qua một buổi sáng, thực ra muốn nhìn thấy nàng ngay lập tức, cũng muốn hỏi nàng, vì sao lại như vậy? Vì sao lại giống kiếp trước như vậy, có chuyện gì cũng không nói, chỉ biết chịu đựng một mình. Cũng thật hận chính mình, vậy mà lại không phát hiện chút manh mối nào.
thật muốn cho mình hai cái tát, đây là chăm sóc thật tốt sao?
Mỗi ngày ở cùng nhau còn không bằng các ca ca chỉ ngẫu nhiên gặp mặt.
không biết nên làm như thế nào với A Đoàn, không biết nên làm như thế nào để cứu vãn tình hình, không biết hai người có thể lại đi đến kết cục bi thảm giống như kiếp trước hay không…
Tuyệt đối không được!
Ngô Đồng cúi đầu, Hứa Tiêu Nhiên không nhìn rõ sắc mặt hắn, chỉ có thể thông qua chân mày đang nhíu chặt cùng hô hấp dồn dập mà phán đoán. Bây giờ cảm xúc của hắn rất không ổn định, nghi hoặc trong lòng ngày càng sâu. Đúng là tính tình A Đoàn như vậy là không tốt, cái gì cũng giấu trong lòng, ngay cả người nhà cũng không nói ra.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ đi đến tình trạng không thể cứu vãn.
Nhưng mà bây giờ A Đoàn chỉ là một đứa nhỏ, không thể hoàn toàn giấu giếm tâm tư của mình. Nàng còn nhỏ, có thể từ từ chỉ đường cho nàng, kéo nàng trở về.
Vì sao lại khiến cho Thái Tử có phản ứng lớn như vậy?
Đưa tay đẩy nhẹ “Ngươi không sao chứ?”
Ngô Đồng đưa hai tay che mặt không nói được lời nào, phút chốc đã ngẩng đầu lên, lại khôi phục lại vẻ vân đạm phong kinh. Chút điên cuồng vừa rồi chớp mắt đã không còn. Bình tĩnh nhìn Hứa Tiêu Nhiên chân thành nói cảm ơn.
“Cảm ơn.”
Hai chữ đơn giản đã làm cho Hứa Tiêu Nhiên hài lòng, không để ý nhiều, Thái Tử cũng sẽ không nói suông.
Thấy hắn đã khôi phục thái độ bình thường, cũng không dừng lại, tiếp tục đi về hướng phòng chính.
Cẩm Tú đúng lúc đi ra lấy gì đó, nhìn thấy đoàn người đi tới đây thì kinh ngạc “Đại thiếu gia sao lại trở về vào lúc này? Trước nay toàn là ở thư viện đến qua trưa, bây giờ là giữa mùa hè, cưỡi ngựa về không chừng còn có thể bị cảm nắng. Sau đó lại nhìn sang bên cạnh, hai mắt mở to, lập tức quỳ xuống “Nô tì thỉnh an Thái Tử!”
âm thanh run run, sao Thái Tử lại đến lúc này!
“Đứng lên đii.”
Hứa Tiêu Nhiên vừa đi vào trong vừa hỏi “A Đoàn đang ở cùng mẫu thân sao? Hay là nàng còn chưa dậy?”
Cẩm Tú chột dạ nhìn qua Thái Tử điện hạ, nhỏ giọng đáp.
“Tam cô nương đang ở bên trong…” Lúc này âm thanh càng run hơn, không chỉ Hứa Tiêu Nhiên nhíu mày, ngay cả ánh mắt của Ngô Đồng cũng dừng lại lên người Cẩm Tú. Vốn đã rất sợ hãi, ánh mắt không thay đổi của Thái Tử làm cho cả người Cẩm Tú run lên, ấp úng một lúc cũng không nói được lý do.
Hứa Tiêu Nhiên đã hết kiên nhẫn, Ngô Đồng đã đi trước một bước, đưa tay vén rèm bước nhanh vào.
Trần thị đang cẩn thận dùng khăn đắp lên trán A Đoàn đang mơ màng nằm trên giường, Cách tấm khăn cũng có thể nhìn thấy sưng lên một cục u thật to. Nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên, tưởng là Cẩm Tú đến đổi khăn, giơ tay ra “Đưa cho ta.”
Vươn tay ra không chạm đến cái gì, trong mắt đột nhiên hiện ra một cánh tay quen thuộc lấy đi tấm khăn đang đắp trên trán nàng. Kinh ngạc ngẩng đầu, thấy vẻ mặt nổi giận của Ngô Đồng, đôi mắt đen nhuốm đầy tức giận.
Trần thi khiếp sợ quên cả thỉnh an, ngồi ở trên giường mở to mắt.
“Thái Tử điện hạ?!”