Chân Long Va Phải Ác Nữ

Chương 6: Ánh mắt nghề nghiệp


Đọc truyện Chân Long Va Phải Ác Nữ – Chương 6: Ánh mắt nghề nghiệp

Editor: Yenhi

Thấy bà Kiều dong dài không ngừng, cô không thể không cắt đứt lời bà nói lần nữa, “Thực xin lỗi, bà Kiều, con thật sự phải đi rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm.” Bà nội Kiều vỗ vỗ trán, giống như vừa tỉnh giấc mộng, “Ai nha, con coi trí nhớ của bà. Nhạc Thần con nhanh lái xe đưa Doãn tiểu thư về đi.”

Doãn anh Ninh giống như e lệ mà cười cười, nói: “Vậy làm phiền Kiều tiên sinh rồi.” Đùa à, từ vùng ngoại thành bắt xe về nhà ít nhất cũng hơn 100, còn chưa chắctới đúng chỗ. Có xe sẵn tại nơi này mà không xài, trừ khi cô bị hỏng não rồi.

Đột nhiên cô chợt thấy đáy mắt Kiều Nhạc Thần có chút mất kiên nhẫn, làm cô khôngngờ tới. Tuy rằng trong lòng có chút khó chịu, nhưng ở trước mặt bà Kiều cô vẫn muốn bảo vệ hình tượng ngoan ngoãn dịu dàng, phải biết rằng bà Kiều trước mặt cô chính là Thần Tài, dỗ bà ấy vui vẻ quan trọng hơn.

“Bà nội, bà nghỉ sớm một chút, con đưa Doãn tiểu thư trở về.”

Tuy rằng hai người không ưa gì nhau, nhưng vẫn cực kỳ ăn ý giữ hòa khí ở trước mặt bà. Tạm biệt bà nội Kiều, hai người một trước một sau rời khỏi nhà, Kiều Nhạc Thần lại xoay người đi về phía gara, hắn đột nhiên dừng lại, “Xin lỗi, Doãn tiểu thư, tôi có rất nhiều việc gấp, không thể tiễn cô được. Phiền cô tự gọi xe trở về đi. nói xong hắn lấy một xấp tiền từ trong túi áo sơ mi ra, tùy ý rút mấy tờ đưa đến trước mặt Doãn anh Ninh……

Nhìn bàn tay cầm mấy tờ tiền lớn kia, thủ đoạn xử lý rất chuyên nghiệp, ít nhất đây cũng phải hơn 60 vạn (khoảng 180.000.000 VND, không hiểu sao cho nhiều vậy). Cái giá này đã đòi tống cổ cô đi cũng khá nhiều à!


Kiều Nhạc Thần thấy cô nhìn tiền sững sờ, lại móc ra thêm mấy tờ đưa cho cô, “Nhiêu đây là đủ rồi đó.”

Tuy rằng hắn có tiền, nhưng không phải nhà từ thiện, cho cô nhiêu đây tiền đã đủ để côđi tới đi lui hai lần rồi. cô gái này quá tham lam.

“Được rồi. Tôi miễn cưỡng nhận vậy.” Doãn anh Ninh thức thời mà giựt lấy tiền, tư thế cao ngạo đạp giày cao gót rời khỏi hoa viên nhỏ. Kiều Nhạc Thần bị cô bỏ lại sau lưng sợ ngây người. cô gái này không hề che dấu sự tham lam của mình, cũng không cảm thấy hành vi này rất đáng xấu hổ. Khí thế bỏ đi lại cao ngạo như thế…. làm cho Kiều Nhạc Thần giật mình.

Con gái thích tiền rất nhiều nhưng hắn chưa từng gặp qua người nào thản nhiên giống như cô. Như vậy cũng tốt, có thể làm lá chắn cho hắn trong một thời gian, đưa tiền là có thể giải quyết vấn đề.

một kế hoạch kinh thế hãi tục (việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi)chậm rãi hình thành trong đầu hắn……

“Doãn tiểu thư, tôi nghĩ tôi có thể đưa cô về, tôi đã hủy bỏ tất cả lịch trình rồi.” Kiều Nhạc Thần đuổi theo Doãn anh Ninh đang chuẩn bị lên xe rời đi. Doãn anh Ninh tặng cho hắn một nụ cười tươi tắn, “Bang” một tiếng đóng cửa xe lại, “Tôi nghĩ không cần đâu.” nói xong phất phất tay với hắn, quay đầu kêu tài xế lái xe đi.


Kiều Nhạc Thần trơ mắt mà nhìn chiến xe phóng qua, cười ra tiếng. hắn đã coi thường trình độ mặt dày xấu hổ của cô gái này rồi.

Ban đêm mười hai giờ hai phút, người đi đường cũng không ít, đây là thói quen sống về đêm của mọi người, thời gian này chỉ biết tìm một chỗ ẩn nấp, làm một chút ‘chuyệnkhông ai biết’.

Bận rộn một ngày, thể lực Doãn anh Ninh chịu hết nổi rồi, hai chân mỏi nhừ, nện bước mệt mỏi đi về nhà. Bụng thỉnh thoảng truyền đến tiếng “ùng ục” kháng nghị, chọc côthấy phiền, lẩm bẩm: “Sớm biết rằng như vậy sẽ chờ ở bệnh viện đến rạng sáng, còn có thể ăn được bữa khuya.”

cô vì tiết kiệm chút tiền, chỉ cần đi thêm mười phút, là có thể tiết kiệm mấy đồng. Lúc này đèn đường đã tắt đi không ít, ngõ nhỏ dân cư thưa thớt, ánh đèn lờ mờ, hẻm nhỏcũng nhiều. Bốn phía yên tĩnh có chút quỷ dị. Bụng đang kêu lớn nên Doãn anh Ninh cũng bất chấp. Giường và đồ ăn thơm ngào ngạt đã nhét đầy đầu cô rồi.

Khi cô đang bước nhanh hơn, đột nhiên từ đầu hẻm xuất hiện hai người đàn ông bị côđụng trúng, Doãn anh Ninh đang vội nên cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, cúi đầu nói, “Lần sau chú ý một chút, không phải ai cũng dễ chịu giống như tôi đâu, gặp người xấu bọn họ sẽ tìm các anh bồi thường tiền thuốc men.”

“Dục! Hai anh em chúng ta đang muốn tìm người đền tiền thuốc men đây.” một giọngnói khinh khỉnh truyền vào lỗ tai Doãn anh Ninh.


cô sửng sốt, có xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, dám xảo trá trênđầu cô, quả thực là không biết sống chết. Doãn anh Ninh cô có thể không muốn sống, nhưng tuyệt đối không thể tổn hao tiền của mình.

cô như ăn gan hùng xốc lại tinh thần, đôi mắt sáng ngời quét qua hai người đàn ông,một béo một gầy, sau khi quét qua lại vài vòng, cô đột nhiên nhớ tới bộ phim ‘Lộc Đỉnh Ký’, hai nhân vật béo và gầy trong đó, cô cười cười, học theo giọng điệu của người gầy mới nói, “Dục! anh em chúng ta đi đường, tôi vừa lúc cũng muốn tìm người để vay tiền mua ‘hoa’, không biết anh có gì giới thiệu không?

trên mặt hai người đàn ông béo gầy đều hiện lên biểu cảm kinh ngạc, sau đó người gầy nghiêm mặt, “Tiểu thư, hai anh em chúng tôi không phải là đang đùa giỡn đâu, mau đem tất cả tiền trên người cô giao ra, chúng tôi sẽ lập tức thả cô, nếu không hai chúng tôi động tay động chân, chỉ sợ tiểu thư chịu không nổi.”

Doãn anh Ninh giống như nghe không hiểu ý của người gầy, gương mặt tươi cười tiếp tục nói, “Ý của đại ca tôi biết rõ, nhưng mà đại ca, anh không nhìn coi, dáng vẻ của tôi keo kiệt như vậy, sao giống kẻ có tiền chứ. Hai người có trình độ chuyên nghiệp mộtchút được không, hai người trộm cướp như vậy cả đời cũng chưa chắn trở thành kẻ có tiền, ánh mắt nghề nghiệp của hai người ở chỗ nào vậy?”

Doãn anh Ninh vừa nói ra làm một đống lời dạy dỗ, hai người bị cô nói sửng sốt, nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

Doãn anh Ninh thấy dáng vẻ bọn họ ngơ ngác nhìn mình, thế là hạ bút thành văn tiếp tục nói tiếp, “không sai, chúng ta là đồng nghiệp đó.” Sau đó, cô cười hì hì tiếp tục nói, “Nếu đã là đồng nghiệp thì không nên bắt nạt nhau đúng không, hai đại ca, hai ngườinói đúng không?” nói xong, cô lén lút móc mấy viên kẹo từ trong túi ra, đưa cho hai người, chỉ như vậy đã làm cô đau lòng vô cùng nhưng vẫn giả vờ hào phóng mà đem kẹo nhét vào trong tay hai người họ, “Hai vị đại ca cầm, trái tim ấm áp, cuộc sống khó khăn nên chúng ta phải cố lên, đã gần sáng rồi, tôi còn phải về nhà vo gạo nếu cơm cho mẹ già ốm đau liệt cả người, hai vị đại ca tiếp tục cố lên nha.” nói xong xoay người như gió xoáy rời khỏi hiện trường.

Hai người béo gầy nhìn viên kẹo trong tay, quay qua nhìn nhau một lát sau mới tỉnh táo lại, trăm miệng một lời cùng hô lên, “Đuổi theo.”


Doãn anh Ninh đói bụng làm sao có thể chạy trốn khỏi hai người đàn ông, có ăn no côcũng không có khả năng. cô quay đầu lại liếc mắt một cái, chỉ thấy khoảng cách giữa người gầy với mình còn không đến một mét, lập tức cô sợ tới mức kêu to, “Cứu tôi với! Cướp! Cướp!”

cô kêu la gần chết, ngõ nhỏ đen sì sì cũng không có người sống tới phản ứng lại.

Người gầy đương nhiên sẽ chạy rất nhanh, người gầy bắt lấy góc áo Doãn anh Ninh, túm cô lại ngã trên mặt đất, “Con nhỏ đáng ghét dám chơi bọn tao.” Doãn anh Ninh lảo đảo một cái ngã quỵ trên mặt đất.

Sau đó người mập mạp cũng chạy đến, đè Doãn anh Ninh ở trên mặt đất dơ dáy, cô lập tức hét lớn như heo bị giết, “Đại ca tha mạng, đừng giết tôi.”

Nhưng sau một lúc lâu cũng không thấy hai người có động tĩnh gì, bỗng nhiên người gầy không chịu khống chế mà bay khỏi người cô, cả người như bao cát đập lên cột điện rồi ngất đi, tiếp tục người mập cũng không cách nào nhúc nhích xảy ra tình huống giống như vậy.

“Nữ nhân đáng chết, trẫm cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.”

Kèm theo tiếng rống giận rung trời, một đôi giày màu vàng dính đầy bùn đất thình lình xuất hiện ở trước mắt cô……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.