Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 75: Người Tổng Phụ Trách


Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 75: Người Tổng Phụ Trách


Lý Thiên Dương dần dần tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện Vương Nhất ngồi bên cạnh ông ta, bèn cười nhìn anh.

“Ba ngủ bao lâu rồi?” Lý Thiên Dương lập tức đứng dậy từ trên sô pha.

“Một buổi trưa.”
Vương Nhất đưa một ly trà qua: “Ba, rượu là thứ hại thân thể, cố gắng uống ít thôi.”
Dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Nếu muốn uống, cũng đừng một mình uống, rất dễ say.”
Lý Thiên Dương thở dài một hơi: “Tiểu Vương, hôm nay thật sự cảm ơn con.”
Bỗng nhiên, như nhớ ra cái gì đó, biểu tình của Lý Thiên Dương trở nên quái dị: “Tiểu Vương, khi ba uống say, có phải đã nói một số điều không nên nói?”
Vương Nhất cũng ngẩn ra, sau đó cười nhạt: “Rượu vào lời ra thôi, không thể xem là thật được.”
Lý Thiên Dương nghe vậy, sắc mặt cũng lúc sáng lúc tối, thật lâu sau, nói: “Tiểu Vương, có thể đồng ý với ba một chuyện không? Không cần nói cho Mộng Đình những điều con đã nghe được, nếu nó biết, chắc chắn sẽ rất khổ sở.”
“Con hiểu rồi.” Vương Nhất hiểu rõ gật gật đầu.

Nếu Lý Mộng Đình biết mình thật ra là con của vợ hai, chắc chắn sẽ chịu đả kích rất lớn.
Im lặng một lúc, Vương Nhất lại nói: “Ba, ba có một người con gái khác, sao không nghĩ đến việc tìm cô ấy trở về?”
“Không tìm được.”
Lý Thiên Dương xua xua tay, vẻ mặt phức tạp nói: “Cho dù tìm được rồi, ba cũng sẽ không nhận nó, mọi người đều trải qua mỗi ngày rất tốt, tại sao lại phải đi quấy rầy nhau chứ?”
Vương Nhất cũng không nói gì, chỉ cần ba nói một câu, anh nhất định sẽ không do dự giúp ông ấy tìm một người con gái khác của ông.
Nhưng như ba nói, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Nhìn Lý Thiên Dương vẫn nhíu chặt mày, Vương Nhật cười cười: “Ba, thực ra ba cũng không cần lo lắng quá, bọn họ đi theo nhà họ Kim, sẽ gặp quả báo, không lâu nữa đâu, bọn họ sẽ nhận ra, cứ ngây ngốc ở nhà họ Lý mới là tốt nhất.”
“Ai, sao ba có thể không lo lắng chứ?”

Lý Thiên Dương vẫn u sầu như trước: “Hợp đồng đã ký với Lệ Tinh, hiện tại đúng lúc cần người, những người quan trọng đều bị người nhà họ Kim đưa đi rồi, một mình ba, có thể làm được gì chứ?”
“Ai nói không thể được?”
Vương Nhất rót cho mình một ly trà, cười nói: “Ba, có khó khăn gì, cứ nói với con, không chừng con có thể giúp ba đó.”
Lý Thiên Dương nhìn Vương Nhất một cái, nói: “Tiểu Vương, ba biết ý tốt của con, con là người nặng tình nghĩa nhất nhà, nhưng mà, chuyện này thật sự là con không giúp được gì đâu.”
“Ba, đã bao giờ con khiến ba thất vọng chưa?”
Vương Nhất cũng không giải thích nhiều, chỉ ngồi thẳng sống lưng, ánh mắt sáng ngời nhìn Lý Thiên Dương.
Nhìn Vương Nhất từ đầu đến cuối luôn mang vẻ mặt tươi cười, Lý Thiên Dương cũng hơi sửng sốt một chút.

Bỗng nhiên nhớ lại, thẳng một đường đi tới, tiểu Vương chưa bao giờ thất bại.

Nhìn như nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, cũng không có ai coi trọng anh, vậy mà cố tình anh lại hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.

Việc đấu thầu cũng vậy, chuyện nhà họ Bạch và Đồng Kiệt cũng như vậy, ai có thể đảm bảo, tiếp đến tiểu Vương sẽ không thành công chứ?
“Vậy được rồi!”
Lý Thiên Dương hạ quyết tâm, nói: “Buổi tối ngày mai Lệ Tinh có một buổi tiệc tài trợ, tuyên truyền cho sản phẩm mới, các phương tiện truyền thông và các minh tinh đại ngôn đều sẽ có mặt, trước khi đại hội bắt đầu, ba muốn kéo tài trợ cho Lệ Tinh lên một trăm lăm mươi tỉ.”
“Nếu ba không kéo được đến, nhà họ Lý chúng ta sẽ mất hết mặt mũi, sau này sẽ không có ai tìm chúng ta hợp tác nữa.”
“Ừm, muốn trong nửa ngày có thể kéo được một trăm lăm mươi tỉ tài trợ, hơi khó khăn đây…”
Ngoài dự liệu, Vương Nhất cũng vuốt cằm, trầm ngâm nói.

Lý Thiên Dương nghe vậy, cũng hơi thất vọng, thở dài nói: “Vốn dĩ khi đủ người, còn có chút hy vọng, nhưng sau hôm nay, bọn Mỹ Ngọc đều đã đi nhờ nhà họ Kim, chỉ còn lại mình ba, lòng ba có thừa nhưng lực thì không đủ.”
Vương Nhất biết Lý Thiên Dương khó xử, đang muốn nói chuyện, Lãnh Nhan lại gọi điện tới.


Nội dung rất ngắn gọn, chỉ có vỏn vẹn năm chữ.
“Người đó đến Thiên An.”
Vương Nhất gật gật đầu, nói: “Biết rồi.”
Sau đó ngắt điện thoại.

Tiếp đó, anh đứng dậy, nói với Lý Thiên Dương: “Ba, chuyện này cứ giao cho con, trước khi tiệc tài trợ tối mai bắt đầu, con sẽ kéo được một trăm lăm mươi tỉ tiền tài trợ, bây giờ con phải đi gặp một người.”
Nói xong, Vương Nhất đi về phía của của nhà họ Lý.

Nhưng còn chưa ra khỏi phòng khách của nhà họ Lý, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc và mấy người nhà họ Lý khác vẻ mặt đều âm trầm trở về nhà.

Ngoại trừ oán khí, trên mặt mỗi người còn mang theo vẻ mệt mỏi.
Nhìn thấy Vương Nhất, Lý Mộng Đình càng giận sôi máu, vẻ mặt oán độc nhìn anh: “Anh tới đây làm gì?”
Vương Nhất bình tĩnh trả lời: “Ba uống say, tôi tới chăm sóc ông ấy.”
“Cậu đã không còn là người của nhà họ Lý chúng tôi, có tư cách gì bước vào nhà này? Cút ra ngoài cho tôi!”
Châu Mỹ Ngọc chỉ thiếu điều cầm chổi đuổi anh ra ngoài.

“Đủ rồi!”
Lý Thiên Dương quát to một tiếng, giọng nói nháy mắt vang vọng trong nhà: “Các người đều câm miệng hết cho tôi, rõ ràng là người nhà họ Lý, lại nhờ vả nhà họ Kim, vấn đề tài trợ, các người có bỏ chút tâm tình nào không? May mà còn có tiểu Vương trợ giúp!”
“Ba, ba điên rồi sao?”
Nghe xong lời của Lý Thiên Dương, sắc mặt của Lý Mộng Đình biến đổi: “Trông cậy vào anh ta, có thể kéo được tài trợ gì? Không kéo thêm phiền phức cho chúng ta là tốt rồi.”

Lý Thiên Dương kêu lên một tiếng, nói: “Vậy cũng mạnh hơn các người nhiều.”
“Thiên Dương, sao ông lại nói như vậy?”
Châu Mỹ Ngọc không vui, nói: “Chúng ta đi nhờ vả nhà họ Kim, còn không phải vì cái nhà này sao, làm việc ở Ẩn Long, còn hơn tốt hơn ngày nào cũng phải nhìn mặt đám Lệ Tinh kia.”
“Ồ? Vậy cho tôi hỏi một câu, ngày đầu tiên đi làm, cảm giác thế nào vậy?”
Nghe xong Châu Mỹ Ngọc nói, Vương Nhất bỗng nhiên cười như không cười hỏi một câu.

Bộp —
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc và những người khác đều khó coi như thể vừa ăn phân vậy.
Những vị trí Kim Thành Vũ hứa cho bọn họ, không một ai có thể ngồi yên, đều bị đẩy xuống tầng cuối cùng, một ngày đi làm này, toàn làm những việc vừa nặng vừa bẩn.

Tinh thần hồi phục lại, Lý Mộng Đình bỗng nhiên lạnh lùng nhìn về phía Vương Nhất: “Sao anh lại biết chuyện hôm nay?”
Vương Nhất chậm rãi nói: “Chẳng lẽ cô quên rồi sao, tôi cũng làm ở tòa nhà Quốc Tế, hôm nay tôi nghe nói có mấy vị quản lý vị giáng chức xuống chi nhánh, không cần đoán cũng đã biết là mấy người.”
“Anh —”
Lý Mộng Đình mặt đầy uất ức, hận không thể khiến cho Vương Nhất mất mặt.

Một lúc sau, cô ta mới nghẹn ra một câu: “Chúng tôi trải qua không tốt, anh cũng đừng nghĩ mình sẽ tốt, một trăm năm mươi tỉ tiền tài trợ này, tôi xem anh làm sao mà kéo được, lần trước chuyện của nhà họ Bạch và nhà họ Đồng chỉ là ăn may, tôi không tin chuyện đó sẽ lại xuất hiện trên người của anh!”
“Vậy thì không phiền lo lắng.”
Vương Nhất bước nhanh rời khỏi nhà họ Lý.

Ở cửa, Lãnh Nhan đã lái xe đến chờ từ lâu.
Vương Nhất kéo cửa kính xe ra, ngồi xuống, lập tức khởi động xe, chạy thẳng về phía trước.

Nửa tiếng sau, tại sân bay Thiên An.

Một người mặc tây trang cao cấp, đeo một gọng kính mạ vàng, thoạt nhìn là một người trung niên lịch sự văn nhã bước xuống từ máy bay, kiên nhẫn chờ đợi.


Bên cạnh là một thư ký gương mặt thanh tú, đang báo cáo lại lịch trình tiếp theo.
“Ông chủ La, các thành viên trong hội đều biết ngài sẽ đến thành phố Thiên An thị sát, đã cùng nhau tổ chức một buổi tiệc xa hoa, trước mắt chủ tịch của dược phẩm Thường Kỉ, Thường Kỉ đã đến đón ngài.”
Nội dung sau đó là gì La Chí Viễn nghe không rõ, bởi vì, ông ta không ngừng nhìn đồng hồ trên tay mình.

Bỗng nhiên, ông thấy một nam một nữ trong đám người, ngay tức khắc vẻ mặt vui vẻ lên, nhanh chóng đi về phía bọn họ.

Kít —
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe công có gắn cờ đỏ ngừng lại.

Thường Kỉ từ trên xe bước xuống, chạy chậm đi đến bên này: “La tổng, tôi tới đón ngài.”
Bị người chặn đường, La Chí Viễn nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Thường Kỉ một cái: “Anh là ai?”
“La tổng, là tôi, tiểu Thường, hai năm trước vừa gia nhập vào thương hội Hồng Ưng…” Vẻ mặt Thường Kỉ thấp thỏm giới thiệu.

“Không có ấn tượng.”
Không đợi Thường Kỉ nói hết câu, La Chí Viễn đã ngắt lời, đồng thời bước chân nhanh hơn.

“La tổng, xin ngài dừng bước, các thành viên của thương hội đều đang chờ ngài…” Thường Kỉ lại đuổi theo.

“…”
La Chí Viễn nổi giận đùng đùng, đẩy Thường Kỉ ra, uy hiếp nói: “Anh mà còn xuất hiện trước mặt tôi, có tin tôi đá anh ra khỏi thương hội không?”
Ngay lập tức, Thường kỉ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không rõ mình đã làm sai chuyện gì.
Nhưng là ngay sau đó, một màn phản chiếu trong mắt anh ta, lại khiến Thường Kỉ hoàn toàn choáng váng.
Chỉ thấy La Chí Viễn nhanh chóng đi đến trước mặt một người trẻ tuổi, khom lưng tất cung tất kính 90 độ, nói một tiếng: “Chào sếp lớn!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.