Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 69: Quỳ Trước Cổng Nhà
“Thầy Dương?!”
Thầy cố vấn cũ quỳ trước mặt mình, Lý Tuyết Nhi bỗng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhưng khi nhìn thấy Vương Nhất vẫn bình tĩnh ngồi cười uống trà, cô ta mới kịp phản ứng lại.
Thì ra người bọn họ đang đợi là thầy Dương!
“Tuyết Nhi, quay lại trường học đi, xem như thầy xin em.”
Dương Siêu thiếu nước nằm bò xuống trước mặt Lý Tuyết Nhi, hèn mọn nói: “Thầy thừa nhận việc bắt em thôi học là lỗi của trường.
Chúng tôi cũng biết sai rồi, em mau về trường đi.”
Lý Tuyết Nhi định đồng ý nhưng bỗng suy nghĩ lại, sao cô phải chịu cảnh để người khác gọi tới gọi lui như thế?
Thế nên, Lý Tuyết Nhi trợn mắt: “Dựa vào cái gì? Thầy bảo em cút thì em cút rồi đó.
Bây giờ thầy bảo em quay lại, nếu em quay lại thật thì không phải mất mặt lắm sao?”
Dương Siêu như sắp khóc: “Tuyết nhi, thầy đã quỳ xuống cầu xin em rồi, em còn muốn thế nào nữa?”
Lý Tuyết Nhi còn định nói gì đó nhưng Vương Nhất bỗng đứng dậy rồi cười nhạt: “Tô Hiệu bảo ông tới đúng không?”
Dương Siêu sửng sốt, Vương Nhất đoán đúng rồi, là Tô Hiệu bảo ông ta đến.
Sáng nay, ông ta bị Tô Hiệu tức giận gọi tới văn phòng, sau đó đưa cho ông ta báo buổi sáng.
Trên báo chỉ đăng hai tin mới, một tin là Trương Lượng bị bắt giữ, một tin sở thích đặc biệt của con trai thứ hai nhà họ Thường.”
Người khác không biết mối liên hệ giữa hai chuyện này, nhưng Tô Hiệu còn không biết sao?
Ông ta nghĩ mãi không ra, sao mới có một ngày trôi qua mà Thường Dĩnh đã bị người khác xử rồi?
Tô Hiệu giao cho Dương Siêu một nhiệm vụ, đó là bất kể phải dùng cách gì thì ông ta cũng phải mời được Lý Tuyết Nhi quay lại trường, nếu không thì chính ông ta cũng đừng hòng mà quay về!
Thế nên Dương Siêu mới tới đây, còn quỳ trước mặt Lý Tuyết Nhi.
“Quay về nói với Tô Hiệu, chuyện quay lại trường tính sau đi.”
Vương Nhất quay lại sofa, sau đó bèn nói: “Còn nữa, dù có học lại thì chưa chắc đã chọn đại học Thiên An.”
Dương Siêu vội vàng nói: “Đừng mà, ngài Vương, dù ngài có đưa ra yêu cầu gì thì trường chúng tôi cũng sẽ…..”
“Thầy Dương vẫn chưa hiểu sao?”
Sắc mặt Vương Nhất lạnh đi: “Đây là chuyện mà chỉ cần xin lỗi là có thể giải quyết sao?”
Dương Siêu ngẩn người.
“Bảo Tô Hiệu đích thân tới đây xin lỗi.”
Vương Nhất cười lạnh: “Quỳ trước cổng nhà cả buổi!”
Dương Siêu tái mặt, ông ta còn muốn nói thêm gì đó nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương Nhất, ông ta chỉ có thể rời đi.
Sau khi Dương Siêu ra về, Lý Tuyết Nhi lập tức ngồi xuống cạnh Vương Nhất rồi kích động hỏi: “Anh rể, sao anh biết bên trường sẽ tới cầu xin em quay lại?”
“Rất đơn giản, tất cả phải bắt đầu từ chuyện Trương Lượng bị tóm.”
Vương Nhất mỉm cười: “Thuốc em kê cho bác Trương là đúng nhưng chất lượng thuốc lại có vấn đề.
Nguồn thuốc là do trường nhập từ dược phẩm Thường Kỉ, chứng tỏ bên trường là người biết rõ sự việc.
Trương lượng, dược phẩm Thường Kỉ và trường học, cả ba bên đều đã trói chặt với nhau, bất cứ bên nào bị phát hiện đều sẽ chết cả lũ.”
“Tư bản vĩnh viễn là người mạnh nhất.
Trường học muốn xây dựng thì phải cần tiền, mà thứ dược phẩm Thường Kỉ không thiếu nhất chính là tiền, con trai Thường Kỉ còn học ở đại học Thiên An, bên trường không đối xử với cậu ta như tổ tông mới là lạ?”
Lý Tuyết Nhi vừa hiểu vừa không hiểu, cô ta gật đầu sau đó mắng to: “Thật xảo quyệt.”
Ngừng một lúc, cô ta lại hỏi: “Anh định bắt hiệu trường quỳ thật sao?”
Vương Nhất chắp tay ra sau lưng rồi nhìn về phía đằng xa: “Làm sai thì phải trả giá, nếu không thế giới này sẽ loạn mất.”
…..
Dương Siêu đi rồi, Tô Hiệu lại tới.
Nhưng lần này, cổng lớn lại đóng chặt.
Ông ta nhìn vào bên trong biệt thự, cơ mặt co rút kịch liệt.
Nhưng ông ta vẫn quỳ xuống trước cổng.
Ánh mặt trời thiêu đốt trên đỉnh đầu thì mồ hôi tuôn ra như suối.
Trên đường kẻ qua người lại, tất cả đều kinh ngạc nhìn Tô Hiệu đang quỳ trước cổng.
Khi bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế, Tô Hiệu vô cùng tức giận nhưng ông ta cũng chẳng còn cách nào khác mà bắt buộc phải quỳ.
Ông ta biết rõ hậu quả của chuyện này.
Một khi Trương Lương thú nhận thì cái chức hiệu trưởng của ông ta cũng không giữ nổi.
Ông ta mất mười mấy năm mới bò lên được vị trí này, sao có thể vị chuyện này mà từ bỏ?
Có nhiều lúc, khi con người đứng trước lợi ích, tôn nghiêm và giới hạn đều không đáng một xu.
Dù căm phẫn hay nhục nhã thế nào thì ông ta cũng phải quỳ cho xong.
Một lúc sau, một chiếc xe cũng dừng lại trước cổng tử viên.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống rồi cũng quỳ trước cổng biệt thự.
Người đó chính là Thường Dĩnh.
Hai người cùng quỳ trước cổng, chịu đựng ánh nắng mặt trời chói chang.
Dù có nóng thế nào cũng quyết không đứng dậy.
Trong biệt thự.
Lý Tuyết Nhi không nhìn nổi nữa, cô ta không nhìn được mà nhìn phía Vương Nhất đang mang dáng vẻ lạnh lùng: “Anh rể, bọn họ đã quỳ hai tiếng đồng hồ rồi.”
“Vậy thì sao, cứ để bọn họ quỳ tiếp đi.”
Vương Nhất lạnh nhạt: “Có như thế thì bọn họ mới nhận ra lỗi sai của mình.”
“Tuyết Nhi, em phải hiểu rõ một chuyện.
Trong cái thời đại người tốt tuyệt chủng, kẻ xấu nắm quyền này, chúng ta không thể mềm lòng với những người đã hại mình.”
“Chỉ cần mềm lòng một lần thôi cũng sẽ khiến bọn họ trở nên ngược ngạo.
Chỉ có đánh đau đánh đớn thì bọn họ mới biết sợ.”
“Ừm ừm….”
Lý Tuyết Nhi gật đầu, cô ta như hiểu như không, nhưng cảm thấy anh rể mình đang rất nghiêm túc.
Hai tiếng nữa lại trôi qua, khi mặt trời sắp lặn thì Vương Nhất mới bước ra khỏi biệt thự rồi mở cổng ra.
“Đứng lên đi.” Anh bình tĩnh nói.
Tô Hiệu và Thường Dĩnh đều cảm thấy nhẹ nhõm và định đứng lên nhưng do quỳ quá lâu nên đầu gối đã bị mất cảm giác, sau đó họ lại ngã nhào trước mặt Vương Nhất.
“Đã biết sai chưa?”
Vương Nhất từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt hỏi.
“Biết sai rồi.”
Tô Hiệu và Thường Dĩnh cắn răng thốt ra ba chữ.
“Còn dám tái phạm không?” Vương Nhất hỏi tiếp.
“Không dám.”
Tô Hiệu và Thường Dĩnh đều nằm trước mặt Vương Nhất, khuôn mặt hai người vô cùng méo mó.
“Tôi biết hiện giờ mấy người đang rất hận tôi nhưng không sao, trong mắt tôi mấy người chẳng là cái thá gì cả.”
Vương Nhất cười lạnh: “Nếu thấy không phục thì hoan nghênh tới tìm tôi lần nữa.
Tôi tên là Vương Nhất.”
Nói xong, anh đứng trước mặt Thường Dĩnh xoá đoạn video: “Cút đi.”
Quan Như Đình lập tức xuống xe đỡ Thường Dĩnh vào trong rồi lái xe rời đi.
Reng reng reng—-
Chính lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên, là cấp dưới gọi cho cô ta.
“Đã đưa Trương Lượng ra ngoài chưa?” Sau khi nối máy, Quan Như Đình lo lắng hỏi.
Đây là chuyện liên quan mật thiết đến sự an nguy của dược phẩm Thường Kỉ.
Nhưng một tin xấu truyền đến: “Sếp, đã cứu được người ra ngoài rồi nhưng mà hắn ta đã thú nhận cả rồi….”
“Cái gì?!”
Sắc mặt Quan Như Đình trong phút chốc liền trở nên trắng bệch.
Khi tin này tới tai Thường Kỉ, ông ta trợn mắt rồi lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Sau khi ổn định tinh thần, Thường Kỉ nghiến răng: “Quan Như Đình, thông báo cho thằng nhãi đó là nó đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Thường rồi, từ nay về sau, nó không còn liên quan gì tới dược phẩm Thường Kỉ nữa!”
Ngay sau đó là một tiếng gầm giận dữ.
“Vương Nhất, Thường Kỉ này quyết đấu với cậu tới cùng.
Nếu không bằm cậu thành nghìn mảnh thì cơn giận trong lòng tôi khó mà tan được!”.