Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 62: Lãnh Nhan


Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 62: Lãnh Nhan


“Anh rể, bây giờ chúng ta phải làm sao….”
Rất nhiều người mặc đồ đen, không có ý tốt đến gần, dọa Lý Tuyết Nhi phải trốn sau lưng Vương Nhất.

Trương Lượng đã nói rất ràng, đưa người phụ nữ đi, còn người đàn ông thì giết chết.

Phụ nữ bị một nhóm đàn ông đưa đi, thông thường chỉ có một kết cục….
Nhìn cảnh tượng này, Trương Lượng cũng không đắc ý quên hình tượng, mà căng thẳng nhìn đông nhìn tây.

Lúc nhìn thấy người phụ nữ ban ngày không có ở đây, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó biểu cảm trở nên điên cuồng, ngang ngược.

“Vương Nhất, cái đồ bỏ đi, người phụ nữ lúc ban ngày không có ở đây, tôi xem anh lấy gì để đấu với tôi!”
Ánh mắt của Trương Lượng tham lam đánh giá cơ thể Lý Tuyết Nhi: “Nói thật cho anh biết, người phụ nữ này tối nay nhất định phải đi theo chúng tôi, còn anh, lại không biết sống chết đi cùng với cô ta đến đây, anh chắc chắn sẽ phải chết.”
Cậu Thường đã đồng ý, chỉ cần tối nay đưa người phụ nữ này đến phòng của anh ta, sau khi hoàn thành xong việc, cũng có thể cho anh ta sảng khoái.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Trương Lượng trở nên càng tham lam, lớn như vậy rồi, mà anh ta vẫn chưa từng chơi một người phụ nữ cực phẩm như thế này….

Lý Tuyết Nhi ghét bỏ nhìn anh ta, đồng thời càng thêm sợ hãi lùi về phía sau Vương Nhất.

Nếu như bây giờ cô ta vẫn còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, cô ta chính là một con ngốc.

Cho dù là chuyện tống tiền lúc trước, hay là làm ầm ĩ ở bệnh viện, Trương Lượng đều không phải vì tiền, mà đơn thuần nhắm vào cô ta.


Nhưng, Vương Nhất vẫn không hề bị ảnh hưởng, còn không thèm liếc nhìn những người mặc đồ đen ở bên cạnh, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Lượng: “Tôi có thể rất có trách nhiệm nói cho anh biết, cô ấy, anh không đưa đi được đâu, hơn nữa, anh cũng sẽ chết rất thảm.”
“Tôi sợ quá đi!”
Trương Lượng giả vờ run rẩy, biểu cảm càng thêm xem thường: “Anh chỉ là một đồ bỏ đi, quê mùa mà thôi, cho dù có một nữ vệ sĩ biết đánh nhau, vậy thì sao, vẫn không thể thay đổi được anh là một đồ bỏ đi dựa vào sức lực của người khác, chơi chết anh, đơn giản giống như chơi chết một con kiến!”
“Xem ra, anh vẫn chưa rõ tình hình.”
Vương Nhất khẽ thở dài, không nói những lời vô nghĩa với Trương Lượng nữa, thờ ơ nói: “Lãnh Nhan, ra tay đi.”
Vù…
Vương Nhất vừa dứt lời, ở đó đột nhiên có một luồng gió yêu quái.

Đột nhiên, Trương Lượng giống như chim sợ cành cong, vội vàng lùi về sau một bước.

Bày ra tư thế, hai tay bảo vệ trước ngực, tiến hành ngăn chặn.

“…”
Nhưng, sau khi trận gió kia thổi qua, không nhìn thấy bất kỳ người nào.

Trương Lượng giống như được đại xá, thở ra một hơi, ban ngày anh ta thật sự đã bị Lãnh Nhan dọa sợ.

Sau đó, Trương Lượng vô cùng tức giận nói: “Được lắm, Vương Nhất, dám lừa tôi, người phụ nữ kia không hề ở đây, có đúng không!”
“Nói không chừng.”
Trong đám người, Vương Nhất thờ ơ cười một tiếng, nhìn Trương Lượng với ánh mắt thương hại: “Các anh đã bị bao vây rồi.”
“Anh nói ai bị bao vây?”
Bịch bịch bịch….

Trương Lượng đang muốn chế nhạo mấy câu, đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh bí bách, nặng nề.

Trương Lượng nhìn về phía phát ra âm thanh, đột nhiên, giọng nói giống như con diều đứt dây, im bặt.

Cùng lúc đó, khuôn mặt của anh ta đột nhiên trở nên trắng bệch, trợn tròn mắt, co rúm lại, giống như nhìn thấy chuyện gì rất đáng sợ.

“Trời…trời ơi, vừa xảy ra chuyện gì?”
Lý Tuyết Nhi cũng kinh ngạc, không thể tin được nhìn bốn xung quanh, ngay cả nói chuyện cũng không thể lưu loát.

Chỉ thấy những người mặc đồ đen vốn dĩ đang bao vây bọn họ, đứng nguyên tại chỗ như người gỗ, ba giây sau, giống như quân cờ domino bị đẩy ngã, ngã xuống vô cùng có quy luật, không chút tiếng động, còn không kịp phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Mà những người mặc áo đen này ngã xuống như thế nào, thì không có ai biết được.

Chỉ cảm thấy một trận gió yêu ma thổi nhanh qua, sau đó, bọn họ giống như con rối bị đứt dây, ngã xuống.

“Yên tâm đi, bọn họ không chết, chỉ là gân tay gân chân đều đã bị cắt đứt.”
Hiện trường chỉ có một mình Vương Nhất mang theo ý cười thoải mái, cười haha nói: “Đây là sự trừng phạt đối với bọn họ.”
“Anh….anh…”
Sắc mặt Trương Lượng trắng bệnh nhìn Vương Nhất, miệng ấp úng, không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Tôi cảm thấy tốt nhất anh nên nhìn về phía sau của anh.”
Nụ cười trên mặt Vương Nhất ngày càng rạng rỡ, chỉ về phía sau Trương Lượng.


Đột nhiên một luồng khí lạnh giống như mầm độc quấn lấy người, cả người Trương Lượng run rẩy.

Dường như anh ta cảm nhận được điều gì đó, cả người cứng đờ, quay về phía sau.

Đối diện với đôi mắt đỏ rực.
Đôi mắt kia giống như bị máu tươi đổ qua, chỉ cần nhìn qua, đã khiến con người rơi vào vực sâu của sự tuyệt vọng.

Lãnh Nhan giống như âm hồn lạnh lùng đứng phía sau Trương Lượng, nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như một luồng sát khí thật sự thâm nhập sâu vào trong linh hồn của anh ta, khiến anh ta không dám cử động.

Giống như chỉ cần cử động, anh ta sẽ lập tức biến thành một người chết.

Lý Tuyết Nhi cũng há hốc miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lãnh Nhan, người kia ban ngày ra tay đã khiến cô ta kinh ngạc, không ngờ đây mới là thực lực thật sự của Lãnh Nhan.

Nhưng, chỉ có Vương Nhất biết, tạo thành cục diện như thế này, Lãnh Nhan đã lưu tay rồi.

Từ sau khi trở về nước với Vương Nhất, đã rất lâu rồi cô không giết người, trái tim giết hại đỏ tươi đã rục rịch, nếu như Vương Nhất đồng ý cô có thể ra tay mà không cần màng đến hậu quả, vậy thì đám người mặc đồ đen kia, căn bản không có cơ hội lộ mặt, bởi vì trong lúc bọn họ đang ẩn nấp đã bị Lãnh Nhan giết sạch rồi.

Bịch…
Lãnh Nhan đá một phát vào người Trương Lượng, đá anh ta bay đến trước mặt Vương Nhất.

Giây phút này, ánh mắt của Vương Nhất đã trở nên vô cùng lạnh lùng, nhìn Trương Lượng giống như loài giun dế.

“Có biết người mà anh muốn hãm hại không?” Chỉ vào Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh, giọng điệu của Vương Nhất thờ ơ hỏi.

Trương Lượng mù mờ lắc đầu, cô ta không phải chỉ là một sinh viên đại học bình thường sao, có một chút tiền, ở Thiên An cũng không có chỗ dựa gì.


“Cô ấy là em vợ của tôi.”
“…”.

ngôn tình hài
Trương Lượng run rẩy, kinh ngạc nhìn Vương Nhất, anh đã kết hôn rồi?
“Biết tại sao tôi không giết anh không?” Vương Nhất lạnh lùng nhìn anh ta, lại hỏi.

“Bởi vì tôi là con trai của Trương Gia Anh?”
Trương Gia Anh là tên đầy đủ của bác Trương, Vương Nhất khẽ thở dài một tiếng: “Không sai, bởi vì anh là con trai của bác Trương, nên, tôi không có tư cách động vào anh.”
Nghe thấy vậy, Trương Lượng lập tức thở phào nhẹ nhõm, giống như sức lực lại quay trở lại, nói kiểu ra lệnh: “Tôi là con trai của bác Trương, vậy anh còn không bảo thuộc hạ của anh thả tôi ra.”
“Ngoài ra, 15 tỷ này, các người không được thiếu một đồng, ba tôi bị các người chữa trị đến mức bị tàn phế…”
Vương Nhất nhìn anh ta với ánh mắt mang theo sự thương hại: “Hình như anh đã hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi không giết anh không phải vì anh là con trai của bác Trương, tôi vì vậy mà bỏ qua cho anh, là con trai nối dõi, mấy năm nay anh cũng chỉ làm tròn một chút trách nhiệm phụng dưỡng của con cái!”
Nói đến đây, giọng nói của Vương Nhất trở nên trầm và khàn, tràn đầy một luồng sát khí còn đáng sợ hơn Lãnh Nhan.

“Có gửi tiền về nhà, trợ giúp gia đình? Có quan tâm đến em gái nhỏ trong nhà, vì chuyện trong nhà mà từ bỏ việc học đại học? Anh chỉ biết đánh bạc, đánh thua còn thế chấp nhà của bác Trương, bây giờ ba anh bị bệnh nặng, anh không trở về chăm sóc ông ấy thì thôi đi, còn vì chuyện này mà hãm hại một cô gái không có chút quan hệ gì, người giống như anh, có tư cách gì để sống trên đời!”
Bùm!
Vừa dứt những lời cuối cùng, Vương Nhất trở nên sát khí đằng đằng, từng chữ giống như sấm, dưới khí thế như thế này, Trương Lượng bị dọa đến mức cả người run rẩy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Nhưng, tôi vẫn không có tư cách ra tay với anh, anh phải cảm ơn vì anh có một người ba tốt.”
Sát khí trên người Vương Nhất biến mất, thở dài: “Chỉ có bác Trương mới có thể xử lý anh.”
Trương Lượng sững sờ, sắc mặt cũng trở nên căm hận: “Ba tôi bị bệnh nặng, đã không sống được mấy năm nữa, trước khi chết cống hiến cho tôi một chút, có gì không đúng!”
Sắc mặt Vương Nhất trở nên vô cùng lạnh lùng, chỉ về phía sau, nói: “Anh mở to mắt ra, nhìn cẩn thận xem, kia là ai!”
Trương Lượng quay đầu lại nhìn, đồng tử đột nhiên co rút lại, không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Ba!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.