Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 53: Thương Hội Hồng Ưng
Vương Nhất vừa bước vào tòa nhà quốc tế thì một người đàn ông mập mạp chạy về phía anh.
“Anh Vương, anh đến rồi à?” Tăng Quốc Vinh mỉm cười nịnh nọt.
Vương Nhất liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi cũng không đếm xỉa tới ông ta nữa.
Tăng Quốc Vinh là người tinh mắt nên đương nhiên nhìn ra được anh Vương trẻ tuổi đầy hứa hẹn này đang có tâm trạng không tốt.
Thế là ông ta biết điều không trêu chọc Vương Nhất nữa mà thành thật nói: “Anh Vương, chuyện anh nhờ tôi điều tra đã có manh mối rồi.”
“Ồ?”
Vương Nhất nhìn Tăng Quốc Vinh thêm vài lần, mới một tuần mà đã có manh mối rồi sao.
Mặc dù Tăng Quốc Vinh hơi béo nhưng tốc độ làm việc vẫn rất nhanh.
“Nói tôi nghe thử.”
“Vâng.”
Tăng Quốc Vinh đáp, sau đó nói hết những gì mình biết: “Thật ra vụ việc 316 đã có một số tờ báo và Internet đưa tin sản phẩm của công ty Ẩn Long – công ty con của nhà họ Lý đã gây ngộ độc thực phẩm.
Vụ việc này đã hủy hoại danh tiếng của họ và cũng trở thành ngòi nổ khiến nhà họ Lý sa sút.
Nhưng rõ ràng các phương tiện truyền thông và Internet đã nhận hối lộ, nói trắng ra đây là ‘cuộc chiến dư luận’.”
“Chất lượng sản phẩm của nhà họ Lý rất tốt, mà những người bị ngộ độc thực phẩm thật ra lại không bị gì cả.
Tất cả các giấy tờ kiểm tra y tế đều là giả mạo, nhưng các báo cáo trên mạng lại gây bất lợi cho nhà họ Lý.
Nguyên nhân của việc này tôi nghĩ tôi không cần nói rõ đâu đúng không anh Vương? “Tăng Quốc Vinh cười lạnh.
Vương Nhất lạnh lùng gật đầu, trong đó chắc chắn có người cố ý muốn hãm hại nhà họ Lý.
“Đã tra ra được nghi phạm chưa?”
Vương Nhất cảm thấy nhà họ Kim là nghi phạm lớn nhất.
Nhưng Tăng Quốc Vinh lại đề cập đến một công ty xa lạ với Vương Nhất: “Dược phẩm Thường Kỉ.”
“Đây là chủ mưu ‘vụ việc 316’ mà nội bộ tôi tra ra được.
Công ty này không có quan hệ làm ăn với nhà họ Kim.”
Tăng Quốc Vinh nghiêm túc nói: “Nếu phải nói có liên quan với nhau thì là ông chủ của dược phẩm Thường Kỉ – Thường Kỉ có thù oán với nhà họ Kim.”
Câu này khiến Vương Nhất cau mày: “Không những không hợp tác với nhà họ Kim mà còn có thù oán?”
“Đúng.”
Vẻ mặt Tăng Quốc Vinh trông hơi lập dị: “Con trai cả của Thường Kỉ là Thường Lâm rất thích Kim Thúy Như nhà họ Kim.
Có lần anh ta đùa giỡn Kim Thúy Như mấy câu ở buổi họp mặt thương hội nên đã bị tống ra ngoài… Chậc chậc, thằng nhãi này gan cũng lớn lắm, chọc ai không chọc lại đi chọc con gái nhà họ Kim…”
“Sau đó thế nào?” Vương Nhất cau mày hỏi.
“Sau đó, Thường Kỉ cũng không trả đũa mà chọn im hơi lặng tiếng.”
Vương Nhất không nói gì, chuyện này không liên quan gì đến sự việc 316, nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Nguyên nhân dược phẩm Thường Kỉ hãm hại nhà họ Lý rất đơn giản, chính là bởi vì nhà họ Lý đã cướp mối làm ăn của dược phẩm Thường Kỉ.”
Tăng Quốc Vinh nói: “Ngoài ra, lai lịch của Thường Kỉ cũng không nhỏ.
Ông ta là một trong những hội viên của thương hội Hồng Ưng.”
“Thương hội Hồng Ưng?”
Nghe vậy, Vương Nhất bỗng sửng sốt, chẳng phải dưới trướng của Thương Si sao?
“Đúng vậy.”
Tăng Quốc Vinh tưởng Vương Nhất không biết thương hội Hồng Ưng là gì nên kiên nhẫn giải thích: “Đó là một thương hội kinh doanh trải rộng khắp thành phố C.
Tất cả các thành viên trong hội đều là những doanh nhân thành đạt và có địa vị rất cao.
Sau khi gia nhập thương hội, họ sẽ có được rất nhiều mối làm ăn lớn, nghe nói còn có thể ăn cơm và chụp ảnh với tổng phụ trách.”
“Nhưng mà còn có bảy thương hội giống như thế nữa.
Cả nước có tám thương hội lớn, tất cả đều thuộc về một ông lớn ít xuất đầu lộ diện.
Hàng năm, thương hội sẽ lập danh sách những người đủ điều kiện tham gia thương hội.
Năm nay, Thiên An chúng ta có hai người.”
“Là hai người nào?” Vương Nhất nhanh trí dò hỏi.
“Một người là cô con gái nhà họ Kim kia, còn người còn lại là…”
Tăng Quốc Vinh mỉm cười thần bí chỉ lên trần nhà: “Là Lý tổng của chúng ta.”
“Phải không?”
Vương Nhất cười, để về nhà hỏi xem Lý Khinh Hồng có muốn vào thương hội không, nếu cô muốn thì sẽ cho cô vào.
“Thường Kỉ là thành viên của thương hội Hồng Ưng, nếu không ông ta lấy quyền đâu để kiểm soát toàn bộ sự việc 316?”
Nói đến đây, Tăng Quốc Vinh lại cau mày: “Nhưng chuyện này cũng còn có rất nhiều chỗ rất mơ hồ và kỳ lạ.”
“Có gì kỳ lạ?” Vương Nhất hỏi.
“Chính là những người bị ngộ độc thức ăn kia.
Trước đó không trúng độc nhưng mấy ngày sau lại trúng độc không sót một ai.
Sau đó, tất cả bọn họ đều rời khỏi Thiên An với nhiều lý do khác nhau, hiện không rõ tung tích.”
Nghe vậy, Vương Nhất cau mày.
Sản phẩm của nhà họ Lý không có vấn đề gì nên người ăn phải cũng sẽ không bị ngộ độc.
Nhưng tại sao họ lại bị ngộ độc?
Cho thấy có bên thứ ba nhúng tay vào.
Vương Nhất suy nghĩ một lúc rồi nói với Tăng Quốc Vinh: “Ông tiếp tục điều tra chuyện này.
Ngoài ra, đợi đến khi công ty Ẩn Long chuyển đến tòa nhà quốc tế, hãy giúp tôi để mắt đến họ.
Sau này tôi sẽ không bạc đãi ông đâu.”
Tăng Quốc Vinh vui mừng khôn xiết, cúi đầu cảm ơn anh: “Cảm ơn anh Vương, cảm ơn anh Vương.”
Sau khi đuổi Tăng Quốc Vinh đi, Vương Nhất thở dài một hơi.
Xem ra muốn biết được sự thật vụ việc 316 kia thì cách duy nhất là phải đến dược phẩm Thường Kỉ một chuyến…
Cùng lúc đó ở tập đoàn Ẩn Long, hai người đàn ông đang ngồi trong văn phòng.
Vương Nhất từng gặp hai người này, người đàn ông đẹp trai cao lớn kia là Kim Thành Vũ, con trai cả nhà họ Kim.
Người còn lại là Tôn Lập, tổng giám đốc của Ẩn Long, vừa mới được bảo lãnh ra ngoài.
Tôn Lập thấp thỏm ngồi trước mặt Kim Thành Vũ, sắc mặt Kim Thành Vũ cũng u ám ngồi trên sô pha không nói một lời.
Ngoài hành lang có người qua lại, tiếng bước chân vang vọng khắp nơi, bọn họ đang bàn chuyện chuyển địa điểm công ty.
Tuần tới Ẩn Long sẽ chuyển đến tòa nhà quốc tế.
Kim Thành Vũ càng nghĩ càng thấy tức, anh ta đột nhiên tát vào mặt Tôn Lập rồi mắng: “Đồ vô dụng, bảo anh đi đấu thầu, không thành công mà lại còn bị bắt nữa, suýt nữa ngay cả tôi cũng gặp rắc rối luôn rồi.”
Tôn Lập bị tát nhưng không dám nói lời nào.
“Tôi hỏi lại anh lần nữa, anh thật sự không lỡ mồm ở trong đồn chứ?” Kim Thành Vũ u ám nhìn Tôn Lập, lúc này đáy mắt xẹt qua ý nghĩ muốn giết người diệt khẩu.
Tôn Lập sợ tái mặt, vội vàng nói: “Thật mà Kim tổng, tôi xin thề là tôi không khai gì cả, chỉ một mình tôi gánh tội mà thôi.”
“Hơn nữa những người đó cũng không biết về vụ việc 316, đó chỉ là một vụ án tiết lộ bí mật kinh doanh bình thường thôi.”
“Vậy thì tốt.”
Vẻ mặt lạnh như băng của Kim Thành Vũ cuối cùng cũng tan biến, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn ông ta: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Anh đường đường là tổng giám đốc Ẩn Long mà không thể xử lý được tên rác rưởi nhà họ Lý, lại còn bị cậu ta tính kế.
Mấy năm nay anh sống nhàn rỗi quá rồi nhỉ!”
Tôn Lập ấm ức nói: “Kim tổng, nhưng Vương Nhất rất lợi hại, cách đây không lâu không phải cậu cũng bị cậu ta ném xuống sông Thiên An sao?”
“…”
Thấy Tôn Lập dám chọc vào vết sẹo của mình, Kim Thành Vũ lập tức trợn to hai mắt, tát Tôn Lập một bạt tay: “Anh còn dám cãi lại hả, có tin tôi đánh chết tên anh không!”
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu rên của Tôn Lập vang lên khắp văn phòng.
Đánh đủ rồi, Kim Thành Vũ mới dừng tay, anh ta nheo mắt lại rồi lẩm bẩm: “Nhưng mà anh bị cảnh sát bắt được cũng không phải chuyện xấu.
Ông già họ Thường kia đã trở mặt không nhận người, chuyện này đúng lúc có thể nhắc nhở ông ta.”
“Nếu bị lộ thì ông già kia cũng không thoát được!”
Trong mắt Kim Thành Vũ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, anh ta đá vào mông Tôn Lập: “Gọi điện thoại cho ông ta, nói tôi mở tiệc, mời ông ta tới ăn cơm.”.