Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 401: Chết Không Nhắm Mắt
Cùng với những bước chân là khí thế trên người Vương Nhất tăng lên một cách đột ngột.
Lúc này, những người đứng xung quanh cách tâm là anh mười mét đều thấy run rẩy cả trong lẫn ngoài.
Đó là sự run rẩy đến tận sâu trong tâm khảm, không chỉ mỗi Đồng Tri Thu mà ngay cả những cao thủ của nhà họ Nhan cũng biến sắc.
Đồng Thiên Tường suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, thế là sắc mặt đổi xoành xoạch.
“Họ đều là chấp sự ẩn mình trong nội môn!”
“Ý anh là sao?”
Đồng Yên Nhiên lập tức hỏi.
Cô ta cũng từng nghe nói về Hiệp hội Võ thuật, anh Kình Hiên của cô ta chính là Hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật.
Cứ tưởng Diệp Kình Hiên nắm quyền hành trong tay, nhưng giờ xem ra anh ta làm hội trưởng mà như không.
Sắc mặt Đồng Thiên Tường trở nên rất nghiêm túc.
“Mỗi một chi nhánh của Hiệp hội Võ thuật đều phân ra ngoại môn với nội môn.
Ngoại môn thì phải mở võ quán, nhận nhiệm vụ để kiếm tiền và giữ gìn mặt mũi của Hiệp hội Võ thuật, còn việc của nội môn thì đơn giản hơn nhiều.”
“Chỉ có bốn chữ thôi: Tu luyện tiến cảnh.
Không màng chuyện bên ngoài mà chỉ chuyên tâm tập võ để tăng cảnh giới.”
“Thế nên mỗi một người của nội môn đều là cao thủ hàng đầu, có điều cao thủ nội môn ít khi xuất hiện lắm, trừ phi ngoại môn gặp phải tai họa lớn.”
Đồng Thiên Tường cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Lần trước một mình Vương Nhất đã lật tung cả Hiệp hội Võ thuật rồi còn đánh thắng hội trưởng Nhan Tề mà vẫn không kinh động cao thủ nội môn.
Sao cái chuyện cỏn con của nhà họ Đồng này lại kinh động đến cao thủ nội môn nhỉ?
Lúc này, Đồng Tri Thu nhìn Vương Nhất đang đi tới thì cười nhạo: “Dám khiêu chiến cả cao thủ nội môn của Hiệp hội Võ thuật cơ đấy, không biết anh kiêu ngạo hay có thực lực thật nữa.”
“Tôi nói rồi, giải quyết đám rác rưởi đó xong thì kẻ tiếp theo chính là anh đấy.
Giết anh ta cho tôi!”
Đồng Tri Thu hét to.
Trong mắt anh ta, Vương Nhất chính là một kẻ đã chết.
Sắc mặt của đám cao thủ nội môn đều rất nghiêm túc, bởi vì bọn họ cảm nhận được hơi thở của một cao thủ ở trên người Vương Nhất.
Khi Vương Nhất định ra tay thì một bóng người xuất hiện trước mặt anh.
“Một đám giun dế thôi mà cần Thiếu chủ ra tay sao?”
Sắc mặt Lãnh Nhan rất lạnh lùng, cô ta lạnh lẽo nhìn đám cao thủ nội môn đó.
Vương Nhất thấy thế thì gật đầu rồi không tiến lên thêm nữa.
“Giao cho cô vậy.”
Thấy thế, Đồng Tri Thu sửng sốt, sau đó sắc mặt càng đầy khinh thường hơn.
“Chỉ biết vờ vịt là giỏi thôi, chung quy vẫn phải để vệ sĩ của mình ra tay!”
Đám cao thủ nội môn thấy thế thì đều thở phào nhẹ nhõm, trong mắt bọn họ thì Lãnh Nhan kém Vương Nhất nhiều.
“Sớm muộn gì cũng phải chết thì chết sớm hay muộn có khác gì nhau?”
Cười khẩy, rồi tất cả cao thủ nội môn cùng tấn công Lãnh Nhan.
Mũi đao trong tay Lãnh Nhan cũng xoay theo và đón các đòn tấn công.
Đồng Yên Nhiên ở bên cạnh nghe Đồng Thiên Tường nhắc đến nội môn của Hiệp hội Võ thuật võ đạo thì mặt tái mét, cô ta vội vàng hét với Vương Nhất: “Anh mau đi đi!”
Đồng Yên Nhiên không biết thực lực thật sự của Vương Nhất, nhưng cô ta biết Vương Nhất và Lãnh Nhan không phải là đối thủ của đám cao thủ nội môn.
Nhưng Vương Nhất vẫn cứ đứng đó và không coi ai ra gì cả, anh cũng chẳng thèm để ý đến tình hình trận chiến.
Như thể anh đã biết trước kết cục vậy.
“Mấy người chết chắc rồi…”
Sắc mặt Đồng Tri Thu trở nên dữ tợn.
Nhưng một khắc sau, mọi người đều trợn tròn cả mắt.
Phù phù phù phù!
Bọn họ chỉ thấy mấy bóng người đan xen nhau chứ không hề thấy rõ Lãnh Nhan ra tay như thế nào mà lại khiến cho từng cái xác ngã rạp xuống.
Ai nấy cũng bị cắt ngang cổ, còn chưa kịp hét thảm thì đã chết tươi rồi.
Ngay lúc đó, mọi người cảm thấy mình như đang mơ, họ trợn mắt không thể nào tưởng tượng nổi.
Đồng Tri Thu cũng không dám tin.
Con át chủ bài mà anh ta tự tin ấy, cũng là cao thủ nội môn mượn từ chỗ Nhan Dịch Phi lại bị giết chết trong phút chốc!
Vương Nhất cười lạnh trước kết quả này.
Tuy cao thủ nội môn mạnh thật đấy, nhưng nếu so với sát thủ nhà nghề thì kém xa lắm.
Huống chi trước đây Lãnh Nhan từng là sát thủ số một thế giới, giết bọn họ cũng y như thái rau vậy thôi.
Có điều Lãnh Nhan vẫn để cho một tên còn sống, cô ta ném tên đó tới trước mặt như ném một con chó chết.
“Giờ thì nói được chưa?”
Vương Nhất đến cạnh người đó và lạnh nhạt nhìn: “Các anh và nhà họ Nhan có quan hệ gì với nhau?”
Tên cao thủ đó sợ hãi nhìn Vương Nhất.
Dưới ánh mắt hờ hừng của Vương Nhất, anh ta có một cảm giác sợ hãi muốn sống không được, muốn chết không xong.
“Tôi nói thì anh sẽ tha cho tôi sao?”
Giọng nói của anh ta cực kì hoảng sợ.
“Đương nhiên, tôi sẽ tha cho anh.” Vương Nhất lạnh nhạt nói.
Tên cao thủ đó không đoán được hàm ý trong lời nói của anh nên đã vội vàng gật đầu.
“Anh đoán không sai, chúng tôi là người của nhà họ Nhan.”
Nghe thế, Vương Nhất hỏi: “Thế nhà họ Nhan và nội môn của Hiệp hội Võ thuật có quan hệ gì?”
Tăng Quốc Vinh từng nói với anh là trong bốn hào môn ở Thiên An thì nhà họ Nhan vừa là nhà khiêm tốn nhất, vừa là nhà khiến người ta không đoán nổi nhất.
Giống như một gia tộc lánh đời, không tham gia vào các cuộc tranh đấu danh lợi mà cũng không xuất đầu lộ diện.
Vương Nhất không tin gia chủ nhà họ Nhan là người thanh liêm không ham muốn đến mức đó.
Tên cao thủ đó lập tức nói hết những điều mình biết.
“Nhà họ Nhan chính là nội môn của Hiệp hội Võ thuật, người nhà họ Nhan ai cũng biết võ hết.
Đây cũng là lí do mà Nhan Tề trở thành Hội trưởng ngoại môn của Hiệp hội!”
“Sao cơ, nhà họ Nhan chính là nội môn?”
Nghe thế, Vương Nhất nheo mắt lại.
Anh nhìn ra là tên cao thủ này không hề nói dối.
Nhưng điều khiến anh bất ngờ đó là chính nhà họ Nhan lại là nội môn của Hiệp hội Võ thuật.
Thật ra Vương Nhất nên nghĩ đến điều này từ lâu rồi.
Nhà họ Nhan là nhà thần bí nhất trong bốn hào môn ở Thiên An, nhà này khác hẳn ba nhà còn lại, không tranh gì cả, nhà tổ của gia tộc cũng không có.
Từ Hội trưởng Nhan Tề là biết được, chắc chắn nhà này có liên quan đến Hiệp hội Võ thuật.
Chỉ là sự thật này khiến người ta hãi hùng quá, người bình thường ai mà nghĩ đến mối quan hệ này cho được?
“Sao các anh lại nhúng tay vào chuyện của nhà họ Đồng?”
Đây là vấn đề thứ hai mà Vương Nhất muốn biết.
Người đó quay đầu nhìn Đồng Tri Thu rồi bất chấp cắn răng nói: “Vì hai việc, một là giúp Đồng Tri Thu lên nắm quyền, hai là giết anh!”
“Muốn chết!”
Anh ta vừa nói xong thì ý định giết người lập tức bùng lên trong ánh mắt Lãnh Nhan.
Sắc mặt Vương Nhất không cảm xúc, không cần nghĩ của biết đó là ý của Nhan Dịch Phi.
“Giết đi.”
Anh lạnh lùng nói.
Sắc mặt tên cao thủ đó bỗng đầy hoảng hốt: “Anh đã đồng ý là không giết tôi rồi mà, sao anh lại lật lọng?”
Vương Nhất cười lạnh: “Tôi lật lọng sao? Tôi đồng ý không giết anh, nhưng điều đó không có nghĩa là Lãnh Nhan cũng không giết anh.”
“Chết đi!”
Con dao găm trong tay Lãnh Nhan hạ xuống, đầu người theo đó rơi xuống.
“Đến lượt anh.”
Vương Nhất nhìn Triệu Tri Thu, thái độ rất thản nhiên: “Anh còn lá bài chưa lật nào không? Nếu không thì mọi chuyện kết thúc rồi đấy.”
Đồng Tri Thu tái mặt.
Đoàn cao thủ nội môn này chính là lá bài chưa lật của anh ta, nhưng họ lại bị người phụ nữ mặc áo da đó giết sạch sẽ.
Giờ chỉ còn mỗi anh ta, hết hi vọng rồi.
Đồng Yên Nhiên nhìn mà sững người, chuyện nào xảy ra ra trong buổi tối ngày hôm nay cũng nằm ngoài dự đoán của cô ta hết.
Cô ta không ngờ là Đồng Thiên Tường sẽ phản bội, cô ta cũng không ngờ được là Đồng Tri Thu lại mời cao thủ nội môn của Hiệp hội Võ thuật đến, cô ta càng không ngờ được rằng thực lực của Vương Nhất lại mạnh đến thế.
Nhìn Vương Nhất đang đi về phía mình, Đồng Tri Thu thả lỏng quả đấm, cuối cùng cũng không phản kháng nữa.
Anh ta nhìn Đồng Yên Nhiên rồi tự giễu: “Tôi cứ tưởng mình đã nắm hết mọi chuyện tối nay trong tay, ai ngờ, từ phút giây bắt đầu thì tôi đã là một kẻ thất bại triệt để rồi.”
“Anh sai rồi.”
Vương Nhất nói với sắc mặt không cảm xúc: “Nếu anh không sắp đặt trận hỗn loạn này thì những chuyện này sẽ không xảy ra.”
Đồng Tri Thu sửng sốt, sau đó cười khổ: “Nói nhiều cũng chẳng ích gì.
Thắng làm vua, thua làm giặc thôi.
Em gái à, anh thua rồi đó, sống chết của anh do em quyết định.”
Nói xong anh ta đưa cho Đồng Yên Nhiên một khẩu súng.
Nghe thế, Vương Nhất dừng bước và nghiêng người nhường chỗ.
Có vẻ Đồng Yên Nhiên vừa sốt ruột vừa lo lắng, thậm chí còn run rẩy hút điếu thuốc.
Đúng là cô ta hận Đồng Tri Thu thật, nhưng cô ta không giết người được.
Thấy thế, Lãnh Nhan đột nhiên nhìn Vương Nhất: “Thiếu chủ, sao không để tôi giết anh ta thay cô ấy?”
“Vì cô không có tư cách đó, mà tôi cũng thế.”
Vương Nhất chăm chú nhìn cô ta: “Đây là chuyện của nhà họ Đồng họ, chúng ta không có quyền can thiệp.”
Lãnh Nhan lắc đầu: “Thế thì tàn nhẫn với cô ấy quá.”
Tuy cô ta là cô chủ nhà họ Đồng, nhưng cô ta chưa từng làm việc xấu và cũng chưa từng giết người.
“Cô ta có thể trở thành cô thứ hai.”
Vương Nhất đột nhiên quay đầu nhìn cô ta và nói.
Lãnh Nhan sửng sốt, sau đó lắc đầu cười: “Cô ấy không thành tôi được, vì cô ấy không gặp được ngài như tôi.”
Vương Nhất cười, sau đó tiếp tục để ý tình hình.
Anh tôn trọng quyết định của Đồng Yên Nhiên.
Nếu cô ta không đủ can đảm nổ súng thì anh sẽ thả Đồng Tri Thu đi.
Chẳng mấy chốc đã hút xong một điếu thuốc, sắc mặt Đồng Yên Nhiên cứ thay đổi, rồi cô ta đột nhiên cắn răng nói: “Anh đi đi!”
Sắc mặt Đồng Tri Thu cũng thay đổi: “Em nghiêm túc chứ?”
“Đi đi! Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Đồng Yên Nhiên hét.
Đồng Tri Thu im lặng, chăm chú nhìn cô ta: “Mong em không hối hận.”
Nói xong thì sải bước rời khỏi nhà họ Đồng.
Lãnh Nhan thở phào nhẹ nhõm: “May quá, cô ấy không nổ súng.”
“Có lẽ sự tuyệt vọng trong tối nay vẫn chưa đủ để khiến cô ấy nổ súng.”
Vương Nhất cười, đang định dẫn Lãnh Nhan rời đi.
Đoàng!
Nhưng vào lúc ấy, trong sân đột nhiên vang lên một tiếng nổ súng.
Vương Nhất và Lãnh Nhan lập tức biến sắc, Đồng Yên Nhiên cũng cứng người rồi chậm rãi xoay người lại.
Đồng Tri Thu còn chưa bước ra khỏi cửa nhà họ Đồng đã ngã xuống.
Chết không nhắm mắt..