Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 397: Nhà Họ Đồng Rối Loạn


Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 397: Nhà Họ Đồng Rối Loạn


Vương Tử Lam khóc lóc thảm thiết, hai mắt đỏ hoe.

Châu Mỹ Ngọc lập tức sợ hãi rụt tay lại, quay đầu hung ác lườm Vương Tử Lam: “La hét cái gì, có tin tao ném mày từ tầng cao nhất xuống không!”
Châu Mỹ Ngọc ghét con gái của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng từ tận đáy lòng, sao có thể đối xử tử tế với cô bé được?
Vương Tử Lam nghe vậy lại càng khóc dữ dội hơn.

“Mẹ không làm gì sai, đừng đánh mẹ!”
“Ba ơi, ba ở đâu? Mau tới cứu mẹ đi!”
Vương Tử Lam vừa khóc vừa định chạy ra ngoài, nhưng bị Châu Mỹ Ngọc kéo về.

“Câm ngay cho tao!”
Châu Mỹ Ngọc trừng mắt uy hiếp: “Đừng tưởng tao không dám đánh mày, mày giống hệt như ba mẹ mày, đều là đồ sao chổi, chết đi càng tốt!”
Vương Tử Lam thu mình trong góc, khóc không ra hơi.

Thấy Vương Tử Lam không chỉ không sợ mà ngược lại càng ngày càng khóc to hơn, còn có dấu hiệu tạo thành tạp âm, Châu Mỹ Ngọc cũng hơi sợ, bà ta dịu giọng: “Bà ngoại chỉ đùa với cháu thôi, cháu đừng khóc nữa được không?”
“Bà ngoại là người xấu, cháu không muốn ở cùng bà!”
Vương Tử Lam không quan tâm, tiếp tục khóc.

Châu Mỹ Ngọc quýnh lên, vội vàng đưa tay bịt miệng cô bé.

Nhưng Vương Tử Lam lại chợt há miệng, cắn vào tay bà ta.

Vì thế trong phòng vang lên một tiếng hét chói tai.

“A!”
Châu Mỹ Ngọc rụt tay lại như bị điện giật, nhìn xuống thì thấy đã bị cắn chảy máu.

Ngay lập tức, vẻ mặt bà ta trở nên cực kỳ âm trầm.

“Con khốn này, mày dám cắn tao, tao vả vỡ mồm mày!”

Nói rồi Châu Mỹ Ngọc đưa tay lên.

Cạch!
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Lý Mộng Đình tức giận đứng ở cửa nhìn cảnh tượng trong phòng.

Châu Mỹ Ngọc hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Mộng Đình, không phải như con nhìn thấy đâu… Là con bé này nó cắn mẹ! Con xem ngón tay mẹ bị nó cắn thành ra thế nào rồi đây này!”
Lý Mộng Đình không nghe lọt tai, chỉ nhìn Châu Mỹ Ngọc với vẻ không thể tin được: “Mẹ, mẹ điên rồi à? Tử Lam mới năm tuổi thôi, thế mà mẹ lại đi đánh một đứa bé năm tuổi!”
“Không phải, là nó cắn mẹ trước…”
Châu Mỹ Ngọc vẫn định trốn tránh trách nhiệm.

Lý Mộng Đình chế nhạo: “Cắn mẹ? Ha ha, mẹ tìm lý do cũng không tìm lý do nào tử tế hơn được à.

Tử Lam mới năm tuổi, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu không phải mẹ đã làm gì thì cô bé sẽ cắn mẹ sao?”
Nói xong cô đẩy Châu Mỹ Ngọc ra, bé Vương Tử Lam lên lau nước mắt trên mặt cho cô bé, dịu giọng nói: “Tử Lam, nói cho dì biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vương Tử Lam chỉ vào Châu Mỹ Hoà, không ngừng khóc được.

“Bà ngoại, bà ngoại muốn đánh mẹ, cháu không cho bà đánh thế là bà quay sang đánh cháu…”
Sau khi nghe thấy những lời này của Vương Tử Lam, Lý Mộng Đình mở to mắt, quay đầu nhìn Châu Mỹ Ngọc với vẻ không tin nổi: “Mẹ, lời Tử Lam nói là thật sao? Mẹ thật sự… định đánh chị Lý?”
Vẻ mặt Châu Mỹ Ngọc càng hoảng hốt hơn, bà ta nhanh chóng giải thích: “Sao có thể thế được? Con bé năm tuổi thì hiểu cái gì, nói dối đấy, nó đang nói dối thôi!”
“Cháu không nói dối!”
Vương Tử Lam hét lớn rồi giang hai tay, dùng cơ thể nhỏ bé của mình chắn trước mặt Lý Khinh Hồng.

Lý Mộng Đình kinh ngạc rồi kéo Vương Tử Lam ra sau lưng để bảo vệ, tức đến nỗi người cũng run lên: “Mẹ đúng là người mẹ tốt của con, Vương Nhất nhờ con chăm sóc Tử Lam cho tốt, mẹ thì hay rồi, con đi ra ngoài hít thở không khí một lát thôi mẹ đã định đánh chị Lý với Tử Lam rồi, mẹ phải thù hận họ đến nhường nào chứ!”
Nói đến đây, hai mắt Lý Mộng Đình chợt đỏ hoe: “Thật ra ngay từ khi bà bảo tôi gả vào nhà họ Văn là tôi đã biết bà là người thế nào.

Trong mắt bà, tôi là vật hy sinh, nếu không nhờ Vương Nhất thì đời này của tôi đã bị bà huỷ hoại rồi! Bây giờ bà lại định đánh chị Lý và Tử Lam, bà không xứng làm mẹ tôi!”
Ầm!
Đầu óc Châu Mỹ Ngọc cũng trống rỗng, bà ta chết lặng khi nghe con gái hét lên như vậy.

Hoàn hồn lại, bà ta định nói ra chân tướng sự thật với Lý Mộng Đình.


“Mộng Đình, thật ra người phụ nữ này là…”
“Im đi!”
Châu Mỹ Ngọc còn chưa kịp nói ra hai từ ‘con gái’ thì đã bị Lý Mộng Đình hét lên.

Cô chỉ tay về phía cửa: “Cút đi cho tôi.


“Mộng Đình…”
“Cút!”
“Trừ khi ba và chị Lý đều tỉnh lại, nếu không bà không được vào đây.


Lý Mộng Đình phẫn nộ, cô thật sự sợ.

Nếu để Châu Mỹ Ngọc ở lại phòng bệnh một mình lần nữa, cô không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.

Châu Mỹ Ngọc ngẩn người hồi lâu cuối cùng cũng định thần lại, nhìn chằm chằm Lý Mộng Đình.

“Tất cả những gì mẹ làm đều vì muốn nghĩ cho con, thế nhưng con lại bảo mẹ cút đi…”
“Được, con đừng hối hận!”
Nói xong Châu Mỹ Ngọc giận đùng đùng ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn Châu Mỹ Ngọc rời đi, Lý Mộng Đình mới ngồi xuống ghế, nước mắt đầy mặt.

Cô không ngờ gia đình đang êm đẹp lại sụp đổ, chia ly như thế này.

Ba hôn mê, mẹ… thì xa lạ tới mức cô không hề quen.


“Dì Mộng Đình…”
Vương Tử Lam ở bên cạnh rụt rè gọi.

Lý Mộng Đình lại nở nụ cười, bế Vương Tử Lam lên, nghiêm túc nói: “Sẽ ổn thôi!”

Xe chậm rãi dừng lại, Vương Nhất dẫn Lãnh Nhan và Đồng Yên Nhiên sải bước đi vào nhà họ Đồng.

Giờ phút này nhà họ Đồng được canh phòng nghiêm ngặt, mọi ngóc ngách đều có vệ sĩ phục tùng Đồng Tri Thu, bọn họ đều thờ ơ nhìn ba người.

Tim Đồng Yên Nhiên đập thình thịch còn Vương Nhất lại chẳng hề thay đổi sắc mặt, coi những vệ sĩ này như không tồn tại.

Lãnh Nhan còn trực tiếp hơn, trong tay có thêm mấy con dao găm, cô ta còn đang nghịch chúng.

Ba người đi thẳng tới phòng khách của nhà họ Đồng.

Phòng khách chật kín người, đứng đầu là ba người phía Đồng Tri Thu, Đồng Đông Cầu, Sử Kiến.

Phía sau còn có mấy đứa con trai riêng như đám Đồng Thiên Tường mà Vương Nhất chưa thấy bao giờ, có điều không khó để đoán ra rằng địa vị của họ không cao.

Sử Kiến nhìn ba người phía Vương Nhất bật cười ha hả: “Vương Nhất, cuối cùng anh cũng đến.


Trên mặt Vương Nhất không có cảm xúc gì, anh nhìn đám con trai riêng đang có mặt ở đây một lượt rồi nói: “Nghe nói các anh tìm tôi?”
“Đúng là tìm anh có chút chuyện.


Đồng Tri Thu nheo mắt, quan sát Vương Nhất: “Anh đang giấu thứ không nên giấu, giao ra thì chúng tôi cho anh về.


Lời này vừa dứt, vẻ mặt Đồng Yên Nhiên chợt trở nên căng thẳng.

Nhưng Vương Nhất lại cười nhạt: “Anh đang nói tới tài sản di chúc à? Thực xin lỗi, tôi đã chuyển giao hết cho cô Đồng rồi.


Vẻ mặt Đồng Tri Thu thoáng chốc trở nên âm trầm, anh ta nhìn Đồng Yên Nhiên: “Em gái, tôi khuyên cô hãy giao ra đi, cô đã không còn cơ hội thắng nữa rồi.



Nét mặt Đồng Yên Nhiên khó coi, nhưng cô ta vẫn lắc đầu: “Tôi mới là người thừa kế chính thống nhất của nhà họ Đồng, các anh chỉ là con riêng không đáng được nhắc tới thì có tư cách gì mà tranh với tôi?”
Lời này của Đồng Yên Nhiên không hề khiến Đồng Tri Thu tức giận, trong mắt anh ta, dù là thủ đoạn hay mưu trí, Đồng Yên Nhiên đều không thể so sánh được với mình.

Anh ta nhìn Vương Nhất: “Anh khuyên em gái tôi giao ra đi, dù sao con bé cũng là em tôi, tôi sẽ không giết nó, còn sẽ tìm một gia đình chồng tốt rồi gả nó đi nữa.


“Đồng Tri Thu, anh đừng có mơ!”
Khuôn mặt Đồng Yên Nhiên hiện rõ lửa giận.

Thấy vậy, Vương Nhất lắc đầu: “Sở dĩ tôi không muốn tham gia vào chuyện của nhà họ Đồng, thứ nhất là vì muốn rèn luyện cô Đồng, thứ hai là muốn cho các anh một con đường, nhưng rõ ràng các anh đã chọn cái chết.


“Anh đã uy hiếp chúng tôi đấy à?”
Vẻ mặt Đồng Tri Thu kỳ lạ, anh ta bật cười hỏi.

Vương Nhất tiếp tục lắc đầu: “Trước nay tôi không uy hiếp ai bao giờ, hầu như đều là nói rồi làm ngay.


“Vậy sao? Xem ra anh thuộc kiểu rượu mời không uống, uống rượu phạt rồi.


Đồng Tri Thu cười lạnh, sau đó nhìn Sử Kiến: “Kéo lên đi!”
Sử Kiến phất tay, hai tên vệ sĩ kéo một người phụ nữ trùm khăn đen trên đầu tới.

Sử Kiến cởi khăn trùm đầu, Đồng Yên Nhiên không nhịn được hô lên: “Bạch Yến!”
“Ư ư!”
Miệng bị nhét giẻ nên cô ta chỉ có thể phát ra âm thanh ư ử từ cổ họng.

“Mấy người muốn không nghe lời cũng khó.


Sử Kiến cười to, khuôn mặt lộ vẻ hung ác: “Nếu không giao di chúc ra thì người phụ nữ này sẽ không sống được nữa đâu!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.