Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 395: Nhóm Máu Giống Nhau
Trong điện thoại, giọng điệu của Đồng Yên Nhiên vô cùng nghiêm túc, Vương Nhất nghe xong cũng biến sắc.
“Tại sao lại đúng vào lúc này…”
Đồng Yên Nhiên cũng nghe ra được khó xử trong trong lời nói của Vương Nhất, không nhịn được hỏi: “Sao vậy, bên chỗ anh xảy ra chuyện gì sao?”
Vương Nhất gượng cười: “Vợ tôi bị tập kích bằng súng trong bữa tiệc, ba tôi cứu được cô ấy, nhưng bản thân lại bị trúng đạn.
”
“Nghiêm trọng không?”
Đồng Yên Nhiên không nhịn được hỏi han.
Vương Nhất lắc đầu: “Bây giờ vẫn đang cấp cứu, không biết tình huống ra sao.
”
Đồng Yên Nhiên im lặng một lát, bỗng nhiên nói ra: “Nếu đã như vậy, trước tiên anh cứ yên tâm chăm sóc người nhà, bên này tôi còn có thể chống đỡ thêm chút.
”
“Đợi đã…”
Vương Nhất còn chưa nói hết lời, điện thoại đã bị cúp rồi.
Vương Nhất vội vàng gọi lại, nhưng điện thoại đã tắt máy.
“Sao vậy?”
Lý Khinh Hồng vừa tắm xong, quấn khăn tắm đi đến hỏi.
“Không sao.
”
Vương Nhất mỉm cười, sau đó dịu dàng nhìn Lý Khinh Hồng: “Muộn lắm rồi, em mau ngủ đi.
”
“Vậy còn anh?”
Lý Khinh Hồng nhìn thẳng vào mắt anh.
Vương Nhất lại mỉm cười: “Anh cũng ngủ ngay đây.
”
Lặng lẽ ra khỏi phòng, sắc mặt Vương Nhất trở nên âm trầm.
Cho dù là việc ám sát của tay bắn tỉa hay là cuộc nổi loạn bất ngờ trong nhà họ Đồng, anh đều cảm thấy chuyện không đơn giản.
Giống như cố ý hẹn trước, tất cả mọi chuyện xảy ra trong cùng một lúc, lo cái này mất cái kia, bận không chịu nổi.
Nhưng mà, lại không thể nào biết được rốt cuộc là ai đứng đằng sau điều khiển tất cả.
Nhìn mặt trăng bị mây đen che phủ, trong lòng Vương Nhất bỗng có dự cảm chẳng lành.
Khoảng hai tiếng sau, cũng là hai giờ sáng.
Vương Nhất và Lý Khinh Hồng bị tiếng điện thoại đánh thức, nhìn màn hình hiển thị, là Lý Mộng Đình gọi đến.
Vương Nhất lập tức tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, đi ra khỏi phòng cùng Lý Khinh Hồng, lúc này mới nhận điện thoại.
“Mộng Đình, ba sao rồi.
”
“Các anh mau đến đây một chuyến, tình huống của ba không được lạc quan, bác sĩ nói mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu!”
Lý Mộng Đình lo lắng nói: “Nhưng nhóm máu của ba khá đặc biệt, trong bệnh viện không có!”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều thay đổi.
Máu dự trữ trong kho không đủ, đây là chuyện khó giải quyết nhất.
Truyền nhóm máu khác biệt vào trong cơ thể không những không có tác dụng, trái lại còn khiến tình trạng nghiêm trọng hơn.
“Nhóm máu của ba là nhóm máu gì?”
Vương Nhất vội vàng hỏi.
“Nhóm máu RH âm tính!”
Bịch!
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Vương Nhất trở nên vô cùng khó coi.
Anh từng nghe đến nhóm máu này, cả nước có không đến 0.
3% người mang nhóm máu này.
Mặc dù anh mang nhóm máu O được xưng là vạn năng, nhưng cũng không cách nào truyền cho người có nhóm máu hiếm có này.
“Các anh cứ đến đây trước đã!”
Lý Mộng Đình nói: “Nếu như không có, chỉ có thể dùng số tiền lớn mua máu, cả nước nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có người cùng chung nhóm máu.
”
Vương Nhất gật đầu, đang định ra ngoài cùng Lý Khinh Hồng.
“Ba, mẹ, ba mẹ muốn đi đâu.
”
Bỗng nhiên, Vương Tử Lam tỉnh dậy, mơ màng nhìn Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.
Hai người nhìn nhau, hết cách rồi, đành phải mang cả Vương Tử Lam đi cùng.
Chờ lúc chạy đến, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đang mặt ủ mày chau ngồi trên ghế dài, nhìn thấy Vương Nhất đến, Lý Mộng Đình lập tức bước lên đón.
“Bệnh viện đã thông báo ra toàn thành phố, dùng số tiền lớn mua máu, một ml ba mươi triệu.
”
“Tăng giá, một ml một tỷ năm trăm triệu.
”
Vương Nhất nghiến răng, lập tức tăng năm mươi lần giá cũ.
Lý Mộng Đình gật đầu, xoay người nói chuyện với bác sĩ, chỉ cần có người bằng lòng hiến máu, tiền không thành vấn đề.
Châu Mỹ Ngọc bên cạnh thấy không ai chú ý đến bà ta, lập tức cười đắc ý.
Bọn họ càng sốt ruột, bà ta càng yên tâm.
Bà ta đã từng nghe về nhóm máu RH âm tính này, cực kỳ hiếm thấy, cả nước cũng không có bao nhiêu người có, mà cho dù có, trong thời gian ngắn cũng không vận chuyển đến được…
“Dùng máu của em đi!”
Bỗng nhiên, một giọng nói bình tĩnh trong trẻo truyền đến.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Lý Khinh Hồng vừa nói chuyện, sắc mặt Châu Mỹ Ngọc lập tức thay đổi, thoáng cái đứng bật dậy, căm tức nhìn cô: “Dùng máu của cô, cô muốn hại chết Thiên Dương hay sao?”
Lý Khinh Hồng nghiêm túc nói: “Máu của tôi cũng là RH âm tính.
”
“Cái gì?!”
Lời nói của Lý Khinh Hồng khiến tất cả mọi người ở đây khiếp sợ.
Sắc mặt Vương Nhất và Lý Mộng Đình tràn đầy kinh ngạc, Châu Mỹ Ngọc lại càng giống như gặp quỷ, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Khinh Hồng.
Bỗng nhiên, bà ta nhớ ra một chuyện, trong mắt mang theo hoảng sợ khôn cùng.
“Khinh Hồng, lời em nói là sự thật sao?”
Vương Nhất nắm chặt lấy bả vai Lý Khinh Hồng, hỏi.
Lý Khinh Hồng nghiêm túc gật đầu: “Thật sự, máu của em chính là RH âm tính.
”
“Tốt quá rồi!”
Trên mặt Lý Mộng Đình tràn đầy kích động, nắm lấy tay Lý Khinh Hồng: “Chị Lý, chị nhất định phải cứu ba em!”
“Đương nhiên.
”
Lý Khinh Hồng khẽ gật đầu: “Ba đã cứu chị, chị vốn đã rất áy náy, bây giờ có chỗ cần dùng đến chị, đương nhiên chị sẽ không thờ ơ đứng nhìn.
”
“Cho dù cần bao nhiêu máu, đều lấy từ trên người chị đi!”
“Không được! Chuyện này tuyệt đối không được!”
Đột nhiên, Châu Mỹ Ngọc vội vàng đứng dậy, nói với Lý Khinh Hồng: “Lỡ như cô ta lừa gạt thì sao, lỡ như cô ta không phải nhóm máu RH gì đó kia thì sao, há chẳng phải sẽ hại Thiên Dương? Tôi tuyệt đối không đồng ý!”
Lý Khinh Hồng cau mày: “Tôi không lừa dối, máu của tôi thật sự là RH âm tính!”
“Không tin, tôi có thể đi xét nghiệm máu.
”
“Vậy thì xét nghiệm máu!”
Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc chợt hơi hoảng hốt, nhưng vẫn lấy can đảm nói ra.
Thật ra, đến lúc này bà ta đã tin tưởng nhóm máu của Lý Khinh Hồng và Lý Thiên Dương giống nhau rồi, chỉ là bà ta không muốn tin tưởng sự thật này thôi.
Mặc dù bối rối trong mắt Châu Mỹ Ngọc lóe lên một cái rồi lập tức biến mất, nhưng vẫn bị Vương Nhất nhìn thấy rõ ràng, anh hơi nheo mắt lại.
Thoáng chốc, Lý Khinh Hồng và bác sĩ đi ra khỏi phòng xét nghiệm máu, trên tay Lý Khinh Hồng còn ấn một miếng bông.
Bác sĩ thản nhiên nói: “Đã xét nghiệm rồi, nhóm máu của cô đây quả thật la RH âm tính, phù hợp với bệnh nhân.
”
Lý Mộng Đình và Vương Nhất đều thở phào nhẹ nhõm, Châu Mỹ Ngọc lại đặt mông ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Lý Khinh Hồng tràn đầy oán độc.
Chỉ thấy Lý Khinh Hồng đi vào một gian phòng, trên tay treo một cái túi màu vàng, sau đó, một cây kim đâm vào trong cánh tay cô.
Thời gian dần dần trôi qua, túi máu dần dần được lấp đầy, sắc mặt Lý Khinh Hồng cũng theo đó mà trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Vương Nhất xông vào đầu tiên, nói với bác sĩ: “Đủ rồi, chúng tôi không lấy máu nữa.
”
Anh nhìn ra được, máu lấy từ trên người Lý Khinh Hồng đã đủ nhiều rồi, còn lấy thêm nữa, chính cô cũng sẽ bị thiếu máu.
“Mẹ!”
Nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mẹ mình, cái miệng nhỏ nhắn của Vương Tử Lam mím lại, dường như sắp khóc ra rồi.
Lý Khinh Hồng lại lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười: “Không sao, không có gì đáng ngại.
”
Nói xong, lại nói với bác sĩ: “Lấy tiếp đi.
”
“Khinh Hồng!”
Trong mắt Vương Nhất vô cùng không nỡ.
Lý Khinh Hồng không trả lời anh nữa, chỉ cắn răng gắng gượng chống đỡ.
Thời gian dần trôi từng phút từng giây, sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, gân xanh nổi lên rõ ràng.
“Chị Lý, đủ rồi, không cần lấy nữa!”
Lý Mộng Đình cũng xông đến, lộ rõ vẻ không đành lòng.
Người bình thường lấy 400ml máu, cơ thể đã cảm thấy khó chịu rõ ràng, nhưng hiện giờ, Lý Khinh Hồng đã vượt xa số lượng này.
“Tiếp tục…”
Lý Khinh Hồng cắn răng nói ra.
Khi nói ra hai chữ này, giọng cô cũng đang run rẩy, đầu choáng vô cùng.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Châu Mỹ Ngọc lạnh nhạt, trên mặt còn mang theo vẻ cười lạnh lùng.
“Tốt nhất lấy máu đến chết đi!”
Bà ta thầm nguyền rủa trong lòng.
Thoáng chốc đã đầy hai túi máu.
“Đầy rồi!”
Cuối cùng bác sĩ cũng nói ra.
Lúc này Lý Khinh Hồng mới như trút được gánh nặng mà đứng dậy, sắc mặt vô cùng tái nhợt, Vương Nhất vội vàng đỡ cô.
“Em không sao.
”
Lý Khinh Hồng ngẩng đầu cười với Vương Nhất, còn chưa đi được một bước, hai mắt đã nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
.