Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 393: Vì Cô Ngăn Cản Anh


Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 393: Vì Cô Ngăn Cản Anh


Trên mặt Châu Mỹ Ngọc có vẻ ác độc, nhưng phần nhiều là khủng hoảng, sợ hãi.
Bởi vì, bà ta sẽ lập tức làm một chuyện nhưng vẫn không dám làm.
Cuối cùng lý trí vẫn thắng được dục vọng, bà ta gọi điện thoại tới cho Châu Chí Kiên.
“Alo, ba.”
Bà ta dè dặt mở miệng.

Đầu điện thoại bên kia, giọng điệu Châu Chí Kiên có vẻ hơi nghiêm trọng: “Mỹ Ngọc, con cân nhắc về chuyện kia thế nào?”
“Con đang muốn thương lượng với ba về chuyện này.”
Vẻ mặt Châu Mỹ Ngọc vừa xoắn xuýt cũng lại sợ hãi: “Con rốt cuộc có nên làm chuyện này không? Nhỡ mà lộ ra, con có thể phải ngồi tù đấy…”
Trước đây không lâu, Châu Mỹ Ngọc từng nhận được một cuộc điện thoại, đối phương biết quan hệ thân phận con dâu nhà họ Lý và Lý Thiên Dương, còn nói cho Châu Mỹ Ngọc biết, sau khi Lý Khinh Hồng cưới chồng, địa vị của bà ta trong gia đình đã hoàn toàn không đáng coi trọng.
Nếu muốn giải quyết chuyện này, phải làm cho Vương Nhất ly hôn với Lý Khinh Hồng, hoặc là giết Lý Thiên Dương!
Châu Mỹ Ngọc vô cùng sợ hãi, vì vậy đã thương lượng với Châu Chí Kiên, Châu Chí Kiên chỉ cách cho bà ta, chỉ có một chữ, chờ!
Nhưng sau thăm dò vừa rồi, biết Lý Khinh Hồng có địa vị rất lớn trong lòng Lý Thiên Dương, nếu muốn làm cho bọn họ ly hôn là chuyện không có khả năng.
“Ba chỉ hỏi con một vấn đề, con còn có đường lui sao?”
Giọng điệu Châu Chí Kiên có vẻ hơi nghiêm trọng, cũng không vội trả lời thẳng vấn đề này mà hỏi ngược lại.
Cơ thể Châu Mỹ Ngọc lập tức run lên, nhớ tới thái độ của Lý Thiên Dương với mình vừa rồi, trong mắt bà ta lập tức đầy thù hận: “Không!”
Châu Chí Kiên thở dài: “Trước đây ba đã cương quyết không đồng ý cho con cưới lão già đó, nhưng con quá coi trọng tiềm lực trong tương lai của ông ta, cho rằng ông ta đến từ Yên Kinh, một ngày nào đó chắc chắn sẽ trở lại trong tộc.

Ba tin tưởng vào ánh mắt của con, mới phải cho ông ta mượn tài chính để gây dựng sự nghiệp.

Kết quả thì sao? Người ta căn bản không tính quay về Yên Kinh.”

Vừa nhắc tới chuyện này, thù hận trong lòng Châu Mỹ Ngọc càng lớn hơn, khóc òa lên: “Ba, ba đừng nói nữa.

Ai mà biết được lão vô dụng kia không muốn quay về Yên Kinh chứ? Con phải làm gì đây? Con muốn ly hôn cũng không được, lại không có cách nào sống trong cái nhà này nữa.”
“Nếu đã thế, ba ủng hộ con ra tay!”
Giọng điệu Châu Chí Kiên cũng trở nên uy nghiêm đáng sợ.
Châu Mỹ Ngọc thật ra hơi ngây người: “Ba, ba nói thật à?”
“Con còn có con đường nào khác có thể đi sao? Nếu con bị phát hiện, nhà họ Châu ba cũng tiêu đời.

Cho nên kế hoạch này tuyệt đối không thể xảy ra sai sót được!”
Châu Chí Kiên trầm giọng nói: “Người kia nói với con thế nào?”
“Anh ta nói có thể ra tay giúp con, nhưng con phải chuyển ba tỷ vào một tài khoản.”
Châu Mỹ Ngọc đầy vẻ sợ hãi: “Vậy chẳng phải là con thuê sát thủ sao?”
Châu Chí Kiên đã cắt ngang: “Con sai rồi, đây là đang xem quyết tâm của con.

Chúng ta đã là châu chấu buộc trên một sợi dây thừng.”
“Con hiểu những lời ba nói, chỉ là… con và Thiên Dương đã sống chung hai mươi năm, con không thể xuống tay được.”
Châu Mỹ Ngọc vô cùng xoắn xuýt, cho dù vẻ mặt oán độc nhưng phần nhiều lại là sợ hãi.
“Con sai rồi, còn có một cách nữa.”
Châu Chí Kiên nói với ẩn ý sâu xa: “Nếu lời người kia nói là thật, con có thể không cần giết Lý Thiên Dương mà giết một người khác.”
“Ai?”
“Lý Khinh Hồng!”
Giọng điệu Châu Chí Kiên đột nhiên trở nên thâm độc: “Đây cũng là cơ hội kiểm tra Lý Thiên Dương.


Lý Khinh Hồng gặp phải nguy hiểm, xem ông ta có thể liều mạng cứu giúp không.

Nếu ông ta cứu, người chết chính là Lý Thiên Dương, nếu ông ta không cứu, người chết chính là Lý Khinh Hồng, hai bên đều không khiến con bị thiệt!”
“Ý kiến hay!”
Ánh mắt Châu Mỹ Ngọc lập tức sáng ngời, nhưng rất nhanh lại như đưa đám: “Nhưng kế hoạch này không thực tế.

Lý Khinh Hồng là vợ của tên vô dụng kia.

Ra tay ở trước mặt cậu ta, vậy không phải là muốn chết sao?”
Châu Mỹ Ngọc hiểu rõ thực lực của Vương Nhất, muốn giết Lý Khinh Hồng ở trước mặt anh là chuyện không thực tế.
“Giết thế nào, điều này không cần con suy nghĩ.”
“Mỹ Ngọc à, cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ thì không có nữa đâu.”
Giọng nói của Châu Chí Kiên đầy vẻ dụ dỗ.
Châu Mỹ Ngọc cúp máy, ngồi ở trên giường một lúc lâu, nhất thời bất chấp, vẫn gọi tới dãy số kia.
“Alo, tôi suy nghĩ kỹ rồi, tập đoàn Long Đằng sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng vào mấy ngày nữa, cứ chọn ra tay vào lúc đó đi!”
“Mặt khác, tôi muốn chọn mục tiêu không phải là Lý Thiên Dương, mà là…!Lý Khinh Hồng!”
Một phong ba mới đang lặng lẽ nổi lên.
Bên nhà họ Đồng dường như không có động tĩnh gì, tất cả những người con riêng đều không có dấu hiệu tạo phản.
Rất nhanh đã đến thời điểm Long Đằng tổ chức bữa tiệc.

Ba người nhà Vương Nhất đi tới sảnh tiệc, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lý Thiên Dương trong bộ vest.
Bên cạnh là Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình.

Chỉ có điều, Châu Mỹ Ngọc rõ ràng không tập trung chú ý tới Lý Thiên Dương, cứ hết nhìn đông tới nhìn tây, trên mặt đầy vẻ sốt ruột.
Vương Nhất chỉ nhìn qua rồi không để ý tới nữa.

Lúc này, rất nhiều Chủ tịch công ty đều tới chúc mừng.
Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng mỉm cười chúc mừng.
“Ba, chúc ngài tiền vào như nước, làm ăn phát đạt.”
“Ba, chúc ba sống lâu trăm tuổi, phúc như Đông Hải.”
“Còn có con, còn có con nữa.”
Lý Mộng Đình cũng chạy tới tham dự náo nhiệt, hai tay ôm quyền học dáng vẻ của người xưa: “Chúc ba sớm ôm cháu trai, vĩnh viễn hưởng niềm vui của gia đình.”
“Tốt, đều là đứa trẻ ngoan.”
Lý Thiên Dương cười đến không ngậm được miệng.

Ông ta chưa từng thấy thỏa mãn như giờ phút này.
Đồng thời, ông ta nhìn ba đứa con gái đứng ở trước mắt, cuối cùng đã ý thức được mình không còn trẻ nữa.
“Cầm bút mực tới!”
Lý Thiên Dương hét lớn một tiếng, lập tức có người đưa văn phòng tứ bảo tới.
Ông ta chấm mực múa bút, viết xuống năm chữ lớn như rồng bay phượng múa ngay trước mặt mọi người.
“Có con mọi chuyện đủ!”
Nhất thời, tiếng vỗ tay như sấm rền.
Vương Nhất ngồi tại chỗ, cũng vỗ tay theo.

Lý Khinh Hồng liếc nhìn anh, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Vương Nhất, trên gương mặt hạnh phúc.

Đây mới là cuộc sống cô mong muốn.
Vẻ mặt Châu Mỹ Ngọc lại không vui, vẫn hết nhìn đông tới nhìn tây như đang tìm thứ gì.
Bữa tiệc được tiến hành đâu vào đấy, nhưng Châu Mỹ Ngọc vẫn không thấy bóng người kia, sắc mặt lập tức sốt ruột không chịu được.
Đến khi bữa tiệc kết thúc, các vị khách đều rời đi.
Vương Nhất cũng đang muốn dẫn Lý Khinh Hồng rời đi, Châu Mỹ Ngọc lập tức cuống lên.
“Các người không thể đi!”
Bà ta giơ tay cản lối đi.
“Vì sao chúng tôi không thể đi?”
Vương Nhất nhíu mày, hỏi.
“Bởi vì…”
Châu Mỹ Ngọc hơi nghèo từ, thấy Lý Thiên Dương uống hơi nhiều thì đột nhiên nói: “Ba cậu uống say, cậu đưa ông ấy vào nhà rồi hẵng đi.”
Trong lòng bà ta sốt ruột muốn chết, thầm mắng tại sao người ra tay còn chưa tới.
Nhưng người còn chưa tới, bà ta nhất định phải cố gắng ngăn cản cả nhà Vương Nhất.
Vương Nhất thấy Lý Thiên Dương hơi say, thoáng do dự nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”
Cho dù Lý Thiên Dương uống rượu nhưng còn chưa đến mức say mèm.
Vương Nhất đi về phía Lý Thiên Dương.

Lý Thiên Dương cũng vừa mở mắt, chợt nhìn thấy trên người Lý Khinh Hồng đột nhiên có thêm một chấm đỏ nhỏ.
Chấm đỏ nhỏ chậm rãi di chuyển đến vị trí trên trán của Lý Khinh Hồng.
Đồng tử của Lý Thiên Dương lập tức co lại, theo phản xạ có điều kiện lao về phía cô.
“Cẩn thận!”
Ông ta hét lớn một tiếng, đẩy ngã Lý Khinh Hồng.
Pằng!
Trong phút chốc, cơ thể Lý Thiên Dương xuất hiện hoa máu, đạn đã bắn vào trong cơ thể ông ta..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.