Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 380: Đuôi Hồ Ly
Hôm qua lúc lần thứ hai bước qua giới hạn cuối cùng, Lý Khinh Hồng đã tự mình cởi quần áo cho Vương Nhất, trong lúc vô tình thì thấy một cái huy hiệu rực rỡ màu vàng trong túi anh.
Lúc đó cô còn nghĩ đó là vật kỷ niệm được tặng gì đó, cũng không có hỏi tới, không ngờ lại là huy hiệu thân phận trị giá bốn nghìn năm trăm tỷ.
Vì để xác nhận, cô còn cố ý so sánh với hình ảnh trên mạng, kết quả là giống nhau như đúc!
Mà lời nói của cô cũng lập tức khiến mọi người chú ý đến.
Mọi người sửng sốt một lúc, sau đó nhìn chằm chằm Vương Nhất: “Cậu nói gì? Huy hiệu nằm trên người cậu?”
Vương Nhất cảm thấy cũng không cần phải giấu diếm nữa, vì thế, anh bèn lấy ra từ trong túi, đặt lên bàn.
“Huy hiệu Vương Thị của vương tộc Yến Đô?!”
Tất cả gia chủ lập tức thay đổi sắc mặt, đũa trong tay rơi xuống đất cũng không phát hiện ra.
Ánh mắt Thành Trâm cũng thoáng chốc đờ đẫn, dù cô ta không biết huy hiệu thân phận của vương tộc Yến Đô là cái gì, nhưng cô ta biết thứ có thể khiến các gia chủ đều thèm muốn như thế chắc chắn có giá trị đắt đỏ.
Bây giờ thứ này lại nằm trên người Vương Nhất, sao cô ta có thể không ngạc nhiên được?
Lý Khinh Hồng hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của bọn họ, cô nhìn chằm chằm Vương Nhất, tim đập thình thịch.
Cô biết thân phận của Vương Nhất chắc chắn không chỉ đơn giản là đến từ nhà họ Tiêu, anh chỉ là con nuôi của nhà họ Tiêu thôi, không ai biết thân phận thật sự của anh.
Nhưng lúc này, cô lại có một suy đoán to gan với thân thế của Vương Nhất.
Vương Nhất họ Vương, trong chín vương tộc của Yến Đô cũng có một gia tộc đặt tên là Vương Thị, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ?
Dù cô ta biết trên đời có rất nhiều người họ Vương, thậm chí ở Yên Kinh cũng có không ít người cùng họ với chín vương tộc, nhưng có một quy định rằng, không phải người cùng họ với vương tộc, nhưng lại mượn danh vương tộc để lừa đảo, thì sẽ giết chết không tha!
Vương Nhất bỏ ra một số tiền lớn để mua huy hiệu này, ý đồ đã vô cùng rõ ràng rồi.
Cô không khỏi nắm chặt lấy tay Vương Nhất, hỏi nhỏ: “Nó là của anh sao?”
Vương Nhất mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Đây chỉ là thứ vặt vãnh anh tuỳ ý đấu giá được thôi.
”
Trong mắt Lý Khinh Hồng tràn đầy sự thất vọng, nếu Vương Nhất là người của Vương Thị, thì người của gia tộc cô cũng sẽ không cấm cản hai người nữa.
Vì khác với Lý Thị thành lập ba mươi năm, Vương Thị là gia tộc lâu đời, là vương tộc ở Yến Đô, nền tảng vững chắc.
Nhìn thấu vẻ mất mát của Lý Khinh Hồng, Vương Nhất nhẹ nhàng an ủi: “Không cần lo lắng, em chỉ cần biết tuy anh không phải người của Vương Thị, nhưng anh cũng chưa từng sợ Vương Thị.
”
Nghe thấy lời này, tất cả gia chủ xung quanh đều không nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt xem thường như trước đây nữa, thay vào đó là nỗi sợ hãi, thậm chí còn hơi thấp thỏm.
Dù Vương Nhất chỉ là một tên ở rể như Thành Trâm nói, nhưng bây giờ, chỉ với huy hiệu Vương Thị này, anh đã có thể đứng trên tất cả mấy người họ rồi.
Mà trước đó bọn họ còn có ý đồ với vợ của anh, nghĩ đến chuyện này, bọn họ lập tức cảm thấy da đầu tê dại, tim đập thình thịch.
“Cậu… Cậu Vương, cậu chính là cậu chủ thần bí kia sao?”
Người Cao Tử Hào run rẩy, giọng nói cũng khàn khàn như không biết nói chuyện luôn vậy.
Thành Trâm sợ đến mức ngây người.
Bốn nghìn năm trăm tỷ, cô ta chỉ là Phó Tổng Giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh, dù bán cô ta đi cũng không có được bốn nghìn năm trăm tỷ.
Vương Nhất không trả lời trực tiếp, chỉ cười nói: “Các người cảm thấy tôi là người đó thì tôi chính là người đó.
”
Những lời này càng khiến các gia chủ đang có mặt chắc chắn suy nghĩ trong lòng hơn, bọn họ lập tức run rẩy, nghĩ đến chuyện đắc tội với người của vương tộc Vương Thị ở Yến Đô, bọn họ thật sự muốn đập đầu chết đi cho xong.
Thành Trâm im lặng một lát, đột nhiên chỉ vào Vương Nhất nói: “Đây là giả!”
Cô ta nói rất to, khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Vương Nhất cũng cười nhìn cô ta: “Sao cô biết nó là giả?”
Thành Trâm tỏ vẻ khinh thường: “Không thấy trong tin tức nói gì à, một cậu chủ thần bí bỏ ra bốn nghìn năm trăm tỷ mua huy hiệu này, anh mà là cậu chủ thần bí sao? Anh có bốn nghìn năm trăm tỷ sao? Anh chỉ là một kẻ ở rể, còn ở đây giả vờ giàu có cái gì?”
“Nếu không phải tôi đột nhiên nghĩ ra thì tôi đã bị anh lừa rồi!”
Thành Trâm càng nói càng hăng say, cũng càng nói càng yên tâm, vội vàng vỗ ngực mình.
Các gia chủ khác nghe thấy vậy cũng sững sờ, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
“Sợ chết mất, tôi suýt đã tin rồi đấy.
”
“Đúng vậy, nếu cậu ta là chồng của cô Lý thì chắc chắn là lấy tiền từ cô Lý, có điều, cô Lý có đủ bốn nghìn năm trăm tỷ sao?”
Dù Lý Khinh Hồng là Tổng Giám đốc Tập đoàn Lệ Tinh, giá thị trường của Tập đoàn Lệ Tinh cũng vượt qua mười lăm nghìn tỷ, nhưng đây chỉ là giá thị trường, còn có thể lên xuống theo thị trường, số tiền công mà Lý Khinh Hồng thật sự có thể sử dụng cũng chỉ khoảng ba nghìn tỷ mà thôi, hoàn toàn không thể mua nổi huy hiệu này.
Nghĩ đến đây, tất cả gia chủ đều cười khinh thường.
Thấy bọn họ không tin, Lý Khinh Hồng hơi nôn nóng: “Đây thật sự là huy hiệu của vương tộc ở Yến Đô!”
“Cô Lý, cô không cần bảo vệ chồng cô, cậu ta là một tên lừa đảo dùng hàng giả để lừa cô đấy!”
“Nhưng cậu ta làm giả cũng rất giống thật, nhìn hoa văn này đi, thật sự là giống như đúc luôn!”
“Vương Nhất, bây giờ tôi xem anh còn gì để nói nữa!”
Cao Tử Hào, Tiêu Thế Hải và Thành Trâm thay phiên cất lời, cực kỳ giống gà trống vừa chọi thắng.
Lý Khinh Hồng thoáng chốc không biết nên nói gì, cô cũng không thể nói cô đến từ vương tộc Yến Đô, biết đây là hàng thật được đúng không?”
Vương Nhất vẫn như chẳng thèm để tâm: “Mắt nằm trên người các người, tôi còn có thể nói gì được.
”
“Cô xem, anh ta đã thừa nhận rồi kìa…”
Thành Trâm vừa muốn ra oai với Lý Khinh Hồng thì đột nhiên sửng sốt, tức giận nhìn về phía Vương Nhất: “Anh mắng tôi không có mắt?”
Mấy người nhóm Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp thì nói với Lý Khinh Hồng: “Lý tổng, thật không ngờ chồng cô lại là người như thế, khiến chúng tôi thật sự quá thất vọng.
”
“Cô có thể vừa ý một người thế này, khiến chúng tôi cảm thấy nghi ngờ nhân phẩm của cô, chỉ cần có chúng tôi ở đây, dự án của công ty các cô sẽ không thể nào tiến vào thị trường của Giang Thành đâu!”
“Nhà họ Tiêu chúng tôi cũng thế!”
Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải lần lượt tỏ thái độ, gia chủ của các gia tộc khác cũng rối rít hùa theo.
Lý Khinh Hồng siết chặt tay, tỏ vẻ tức giận: “Sao các người có thể lật lọng như thế được?”
“Lý tổng, hình như cô hiểu lầm gì đó rồi.
”
Cao Tử Hào cười khẩy: “Nơi này là Giang Thành, mọi chuyện đều do chúng ta quyết định.
”
“Nếu cô chiều chúng tôi, tâm trạng chúng tôi tốt, có lẽ còn có thể đồng ý, nhưng nếu cô coi thường chúng tôi… Thì bây giờ lập tức cút ra khỏi Giang Thành đi!”
Thành Trâm ở bên cạnh liên tục cười khẩy, hoàn toàn quên mất cô ta cũng là Phó Tổng Giám đốc của Tập đoàn Lệ Tinh.
Nghe thấy lời nói của mọi người, nét mặt Lý Khinh Hồng xanh mét, tức đến mức run rẩy.
“Nhưng vẫn còn một cách, chúng tôi cũng có thể đồng ý cho dự án của các cô tiến vào Giang Thành.
”
Cao Tử Hào đổi hướng câu chuyện, chậm rãi nói: “Chỉ cần cô nhường vị trí Tổng Giám đốc lại cho Thành Trâm, tôi sẽ rút lại lời đã nói!”
Lúc này, Vương Nhất cũng buông đũa xuống, trong mắt có ánh sáng sắc bén loé lên.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu để lộ đuôi hồ ly ra rồi.
.