Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 367: Giàu Ngang Một Nước


Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 367: Giàu Ngang Một Nước


Đồng Yên Nhiên không ngờ vật đấu giá ở lượt đầu tiên chính là nhân sâm nghìn năm mà mình cần.
Cô ta không do dự nữa, lập tức ấn luôn nút đấu giá.
Vương Nhất nhìn thấy cảnh tượng này cũng khẽ lắc đầu.
Nói cho cùng, Đồng Yên Nhiên vẫn không hiểu về trường hợp đấu giá này.
Thứ tự vật đấu giá trong buổi đấu giá đều căn cứ vào giá trị và chất lượng hàng hóa từ cao tới thấp để quyết định, người có thể tham dự không giàu thì có địa vị cao quý.
Cho dù nhân sâm nghìn năm quý hiếm nhưng giá trị không tính là quá cao, so với tranh chữ, tranh cổ khác thì căn bản chẳng đáng kể tới, đương nhiên được xếp lên đầu.
“Sáu tỷ ba trăm triệu!”
Đồng Yên Nhiên nhập số tiền vào.
Cô ta còn tưởng không có ai tranh cướp với mình, không ngờ chỉ qua ba giây, phòng Vip trên tầng đã tăng giá.
“Chín tỷ!”
“Sử Kiến!”
Trong đôi mắt đẹp của Đồng Yên Nhiên đầy vẻ giận dữ.
Cô ta xuyên qua tấm kính trong suốt ở tầng hai, có thể thấy một người đàn ông đang ngồi ở bên cửa sổ, nhìn cô ta cười với vẻ mặt dữ tợn.
Chính là Sử Kiến.

“Đồng Yên Nhiên, tôi biết tính toán của cô.

Cô còn không phải nghĩ mua được nhân sâm nghìn năm này, có thể kéo dài thêm ngày nào hay ngày đó à? Tôi sẽ không cho cô được như ý đâu!”
Hai mắt anh ta đỏ ngầu, trên mặt hiện ra nụ cười dữ tợn mang tính báo thù: “Số cô phải cưới người khác, cô không thay đổi được đâu.”
Trong phòng có micro, có thể trực tiếp truyền giọng nói bên trong ra ngoài.

Đồng Yên Nhiên nghe Sử Kiến nói vậy, gương mặt lạnh lùng.
Cô ta không trả lời, tiếp tục tăng giá.
“Mười hai tỷ!”
Sử Kiến không hề do dự, cũng tăng giá theo.
“Mười lăm tỷ!”

Cả hiện trường, ngoài bọn họ đấu giá ra, những người khác đều không tham dự.
Chỉ là một củ nhân sâm nghìn năm, bọn họ căn bản coi thường.

Mục tiêu của phần lớn mọi người vẫn ở phía sau.
“Hai mươi mốt tỷ!”
“Hai mươi bốn tỷ!”
“Ba mươi tỷ!”
“…”
Sau khi đấu giá đến ba mươi tỷ, Đồng Yên Nhiên đột nhiên không lên tiếng nữa, sắc mặt hơi khó coi.
Trước khi tới Giang Thành, Đồng Yên Nhiên tưởng ba mươi tỷ là đủ mua một củ nhân sâm nghìn năm rồi, cho nên trong thẻ chỉ có chừng đó tiền.
Bây giờ Sử Kiến lập tức đẩy số tiền lên đến ba mươi tỷ, đã ngang với số tiền của cô ta có.
Nếu cô ta muốn tiếp tục tăng giá, nhất định phải đưa ra giá cao hơn ba mươi tỷ.

Nhưng vấn đề là cô ta không lấy ra được.
“Dùng của tôi đi.”
Bạch Yến đưa thẻ tới.

Đồng Yên Nhiên lập tức kinh ngạc nhìn về phía cô ta.
Bạch Yến mỉm cười: “Nếu không nhờ có cô, bây giờ tôi chắc hẳn đã bị ép phải lấy Sử Kiến.

Trong đó có chín tỷ, chắc hẳn có thể giúp được phần nào.”
Vương Nhất không khỏi nhìn cô ta, bỏ qua chuyện khác không nói, con người cô ta thật ra không tệ.
“Cảm ơn!”
Đồng Yên Nhiên vội vàng cảm ơn.
Sắc mặt Sử Kiến đầy vẻ thâm trầm, nhìn chằm chằm vào Bạch Yến: “Đồ khốn này tưởng đưa tiền cho cô ta thì tôi không mua nổi sao?”
Còn không chờ Đồng Yên Nhiên tăng giá, anh ta đã tăng giá tiếp.
“Bốn mươi lăm tỷ!”

“…”
Đồng Yên Nhiên và Bạch Yến Đô choáng váng, không ngờ Sử Kiến sẽ bỏ ra bốn mươi lăm tỷ để mua một củ nhân sâm nghìn năm.
Người chủ trì đấu giá cười đến không ngậm được miệng: “Ngài ở tầng hai ra giá bốn mươi lăm tỷ, còn ai cao hơn không?”
Cô ta vốn tưởng một củ nhân sâm nghìn năm nhiều nhất chỉ tăng đến mười lăm tỷ là dừng, không ngờ bị ép đến bốn mươi lăm tỷ.

Vậy chính là tròn ba mươi tỷ lợi nhuận đấy.

Tiền trích phần trăm của cô ta sẽ lập tức tăng thêm mấy triệu.
Vẻ mặt Đồng Yên Nhiên cực kỳ khó coi, chất vấn: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Nếu chỉ dựa vào nhà họ Đồng, anh ta căn bản không lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Vậy chỉ còn lại có một kết quả, có người đang giúp đỡ anh ta.
Sử Kiến cười lạnh: “Cô không cần quan tâm tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, cô chỉ cần biết, cô không tranh được với tôi đâu, ha ha ha…”
Anh ta nói xong thì bắt đầu cười lớn.
Anh ta nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Đồng Yên Nhiên, không ngờ có cảm giác vui vẻ vì báo được thù.
Bây giờ anh ta đã bị nhà họ Hạ và nhà họ Lục vứt bỏ, cũng hoàn toàn đánh mất khả năng cạnh tranh làm gia chủ, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó là trả thù.
Thứ mà anh ta không có được, Đồng Yên Nhiên cũng đừng mong có được.
“Sáu mươi tỷ.”
Vào lúc Sử Kiến đang cười như điên, giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông đột nhiên vang lên.
Tiếng cười của anh ta lập tức dừng lại, cả hiện trường hoàn toàn im ắng.
Ai nấy đều nhìn về phía Vương Nhất vừa lên tiếng.
“Khốn kiếp, lại là mày…”
Cơ mặt Sử Kiến giật mạnh, trên trán chảy xuống rất nhiều mồ hôi.
Tính cả tài chính mà Hạ Khiêm và Lục Kiệu trợ giúp anh ta lúc trước, anh ta cũng chỉ có bảy mươi lăm tỷ mà thôi.
Vương Nhất lập tức tăng giá lên tới sát mức anh ta có thể tiếp nhận được, làm anh ta lập tức cảm giác được áp lực cực lớn.
“Vương Nhất, cám ơn anh…”
Gương mặt Đồng Yên Nhiên đầy vẻ cảm kích.


Nếu điều kiện cho phép, cô ta sẽ lấy thân báo đáp ngay tại chỗ.
“Bảy mươi lăm tỷ!”
Nhưng Sử Kiến lại tăng giá trong nháy mắt tiếp theo.
Anh ta gần như hét lên mấy từ này.
Ánh mắt mọi người lại nhìn Vương Nhất, muốn xem thử anh có thể còn tăng giá nữa không.
“Một trăm năm mươi tỷ.”
Vẻ mặt Vương Nhất bình tĩnh hô giá.
Ầm!
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều kinh hãi.
Cái miệng nhỏ nhắn của người đẹp người chủ trì đấu giá trên đài hơi mở ra, mắt đẹp trợn trừng rất không có hình tượng, nhìn Vương Nhất với vẻ không thể tin nổi.
Những người khác cũng đờ ra, thoáng cái tăng gấp đôi, còn cho người khác sống nữa không?
Đặc biệt là sau khi Vương Nhất nói ra giá tiền này, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, giống như anh hô lên không phải là một trăm năm mươi tỷ mà chỉ là một trăm năm mươi nghìn thôi vậy…
Sử Kiến đứng ngây người trước cửa kính, vẻ mặt khó có thể tin nổi.

Anh ta mới lần đầu tiên nhìn thấy có người thoáng cái tăng giá lên gấp đôi như vậy.
Trong lòng anh ta tự nhiên sinh ra một cảm giác bất lực.
Nhưng vẻ mặt anh ta nhanh chóng lại trở nên dữ tợn, giận dữ hét lên: “Tôi không tin anh ta có thể lấy ra một trăm năm mươi tỷ.

Nhỡ đâu anh ta chỉ tùy tiện báo giá thì sao?”
“Bảo anh ta trả tiền, nếu không trả nổi thì ném anh ta ra ngoài!”
“Hỗn xược!”
Hàn Vượng đang ngồi trong góc lập tức đứng lên, vẻ mặt thâm trầm tức giận gầm lên một tiếng: “Cậu dám chất vấn ngài Vương?”
Người đẹp người chủ trì đấu giá nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, mỉm cười nói: “Mời ngài thanh toán tiền với hậu trường.”
Một người đàn ông mặc vest lập tức đi tới trước mặt Vương Nhất, trong tay cầm một cái khay màu đen.
Vương Nhất liếc nhìn Lãnh Nhan.

Lãnh Nhan lập tức hiểu ý, tiện tay móc ra một thẻ đen cao quý, đặt lên trên khay.
Người đàn ông mặc vest cung kính cúi người, sau đó rời đi.
Mười phút sau, anh ta cầm khay trở về, hai tay cầm thẻ đen đưa trả lại cho Lãnh Nhan.
“Thưa cô, tiền trong thẻ đã bị trừ, còn lại…”

Nhân viên báo ra một chuỗi những con số, mọi người xung quanh không nghe được nhưng Đồng Yên Nhiên và Bạch Yến bên cạnh lại bịch một tiếng, ngã ngồi xuống ghế, vẻ mặt đầy kinh hãi, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Chuyện này cũng được truyền đến trong tai của người đẹp người chủ trì đấu giá và Hàn Vượng.

Hai người đều lập tức ngẩn người.
Sau đó, thái độ của hai người càng thêm cung kính.
“Chúc mừng ngài đã có được bảo bối trong túi!”
Người đẹp người chủ trì đấu giá vỗ tay đầu tiên, ở hiện trường cũng lần lượt có người vỗ tay theo.
Cho dù bọn họ không biết trong thẻ còn lại bao nhiêu tiền, nhưng từ phản ứng của người chủ trì đấu giá và ông Hàn có thể thấy đó chắc chắn là một con số trên trời.
Sử Kiến nhìn cảnh tượng này, hai mắt đờ đẫn thì thào tự nói.
“Không thể như vậy được, không thể như vậy được…”
Hàn Vượng nhìn Sử Kiến với ánh mắt sắc bén, đột nhiên vung tay lên: “Đuổi cậu ta ra ngoài, đánh gãy hai chân và ném ra!”
“Đừng mà! Ông Hàn, tôi sai rồi!”
Gương mặt Sử Kiến lập tức tái nhợt, xoay người muốn trốn.
Nhưng hai người áo đen nhanh chóng xông vào, kéo Sử Kiến ra ngoài.
“A….”
Sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sau đó không còn một tiếng động nào nữa.
Người đẹp người chủ trì đấu giá cười khanh khách: “Xảy ra chút chuyện nhỏ, đã làm các vị chế giễu rồi.

Chẳng qua đây chính là quy định của chúng tôi, ai dám gây sự, bên phía đấu giá chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Vẻ mặt mọi người ở đó đều trở nên nghiêm túc.

Câu này còn không phải là đang gõ tất cả đám người bọn họ sao?
“Được rồi, buổi tiếp tục đấu giá.

Vật đấu giá tiếp theo là…”
Vật đấu giá tiếp theo đều là tranh chữ cổ, giá thật ra còn không bằng vật đầu tiên là nhân sâm ngàn năm.
Vương Nhất không tham dự đấu giá nữa, nhắm mắt dưỡng thần giống như đã ngủ rồi.
“Tiếp theo là vật đấu giá cuối cùng của buổi đấu giá tối nay, huy hiệu chi nhánh Vương thị của Vương tộc Yến Đô.”
Người đẹp người chủ trì đấu giá vừa nói ra lời này, hai mắt Vương Nhất đang nhắm chặt lập tức mở.
Trong mắt tự nhiên lóe lên một tia sáng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.