Bạn đang đọc Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 358: Đích Thân Đến Mời
Hồ Hoàng Việt tỉnh lại.
Thứ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt đỏ ửng của Tô Thắm, sau đó là Vương Nhất, La Chí Viễn, Lý Tuyết Nhi.
Nghe thấy tiếng của Tô Thắm, Hồ Hoàng Việt lập tức ngây người: “Cháu vừa gọi tôi là gì?”
“Ba.”
Cuối cùng, sau một ngày một đêm, trên mặt Tô Thắm cũng lộ ra nụ cười, gọi liên tiếp mấy tiếng: “Ba, ba, ba.”
Hồ Hoàng Việt trợn trừng mắt, quay lại nhìn Vương Nhất: “Ngài Vương, đây là…”
“Cô ấy đã biết hết rồi, bao gồm cả thân thế của mình.”
Vương Nhất cũng lộ ra nụ cười.
Hồ Hoàng Việt thừ ra một lúc lâu, nhìn Tô Thắm trước mắt, cuối cùng ôm chặt cô ta vào lòng, nước mắt cũng lăn dài.
“Thắm, là ba có lỗi với con.”
Tô Thắm lắc đầu: “Không sao đâu ba, đều đã qua rồi.”
Vương Nhất cũng nhìn sang, lúc này Hồ Hoàng Việt mới buông Tô Thắm ra, nhìn về phía trước.
Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nhìn thấy, trái tim của ông ta vẫn thắt lại.
Tất cả nhà họ Hồ đang quỳ ngay ngắn trước mặt ông ta.
“Ba…”
Ngay khi nhìn thấy Hồ Cương, Hồ Hoàng Việt không nhịn được buộc miệng nói.
Nghe thấy tiếng gọi này, Hồ Cương cũng run rẩy cả người, sau đó, ánh mắt trở nên độc ác, lạnh mặt, nói: “Đừng gọi tôi là ba, tôi không có đứa con trai như anh!”
Sắc mặt Hồ Hoàng Việt lập tức thay đổi, vẫn chưa hoàn hồn bởi chấn động trước mắt.
Hồ Cương nói tiếp: “Đừng cho rằng, lần này tôi quỳ trước mặt anh, thì tôi sẽ cúi đầu, hoặc thấy mình sai, nhưng tôi mãi mãi không hối hận về việc đã đuổi anh khỏi gia tộc.”
Vương Nhất lạnh lùng nhìn ông ta.
Trong lúc anh định lên tiếng, Hồ Hoàng Việt lại nhếch miệng cười, vẻ mặt rất thản nhiên.
“Tôi biết chứ, trước đây khi chưa tìm được con gái, tôi thật sự hận thấu xương ông và cả nhà họ Hồ.
Nhưng bây giờ, tôi đã tìm được con gái rồi, nhà họ Hồ các người đối với tôi mà nói, đã không còn quan trọng.”
Ông ta nhìn Hồ Cương, phát ra tiếng cười từ trong lòng: “Cho nên, tôi phải cảm ơn ông, đã đuổi tôi ra khỏi nhà họ Hồ, tôi mới có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà các người, bao gồm cả tai nạn xe lần này, tôi cũng không truy cứu nữa.”
Nói xong, còn mỉm cười với Tô Thắm, Tô Thắm cũng rất ngoan ngoãn đứng bên cạnh.
Sự lạnh lùng trên mặt Vương Nhất cũng biết mất, bởi anh biết, đây là lời nói thật lòng của Hồ Hoàng Việt.
Nhưng khi rơi vào tai Hồ Cương, lại thành một ý nghĩa khác.
Anh u ám nhìn Hồ Cương: “Chẳng lẽ trong mắt ông, con gái còn không quan trọng bằng trở lại gia tộc ư?”
“Đương nhiên.”
Hồ Hoàng Việt không thèm nghĩ, trả lời luôn.
“Tốt, tốt lắm.”
Hồ Cương tức đến nỗi cả người run rẩy: “Ban đầu, tôi còn nghĩ hai mươi năm trước mình đã làm sai, muốn gọi anh trở lại gia tộc.
Bây giờ xem ra, vẫn là tôi tự mình đa tình!”
Hồ Hoàng Việt lắc đầu, thản nhiên nói: “Tôi không hợp ở chung, các người cũng không cần quỳ nữa, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì cả.”
“Chỉ mong về sau các người để tâm một chút, đừng gây phiền phức cho ngài Vương nữa.
Nếu không, ông trời cũng không cứu được đâu!”
Hồ Hoàng Việt liếc Vương Nhất, giọng điệu trở nên trịnh trọng hơn.
Hồ Cương không đáp lại, chỉ lạnh lùng cười: “Vương Nhất, bây giờ người cũng đã tỉnh rồi, có phải cậu nên thả chúng tôi đi rồi không? Hay còn muốn đùa bỡn cả nhà họ Hồ chúng tôi?”
Vương Nhất liếc nhìn Tô Thắm, thấy cô gái nhỏ không hề căm hận, anh dứt khoát gật đầu: “Đi đi!”
“Hừ!”
Hồ Cương nặng nề hừ một tiếng, sau đó dẫn người rời đi.
Hồ Hoàng Việt thở dài, từ thái độ vừa rồi của ba mình là biết ông ta không để vào tai những lời mình nói.
Loại chuyện này xảy ra thêm vài lần nữa, thì sẽ định sẵn là nhà họ Hồ tan cửa nát nhà.
Nhưng ông ta và nhà họ Hồ đã không còn bất kỳ quan hệ gì, nên cũng không cần quan tâm những thứ này, chỉ nói với Vương Nhất những lời từ đáy lòng: “Ngài Vương, ơn lớn không lời nào nói hết được.
Sau này, nếu có chuyện cần tìm Hồ Hoàng Việt tôi, anh cứ nói!”
Vương Nhất cười lớn: “Có thật đó, Giang Thành cũng nằm trong kế hoạch của tôi, ông chính là người mở rộng thị trường đầu tiên.”
La Chí Viễn cũng vỗ vai Hồ Hoàng Việt, nói: “Hoàng Việt, ông chủ rất coi trọng ông, tiền đồ của ông rộng mở rồi.”
“Hội trưởng La thật khéo đùa!”
Hồ Hoàng Việt vội vàng nói.
Vương Nhất gật đầu: “Mấy ngày nay, ông cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong bệnh viện, đợi sức khỏe ổn định rồi mới có thể làm việc.”
“Cảm ơn ngài Vương.”
Hồ Hoàng Việt lại cảm ơn anh, ông ta hiểu rằng ngài Vương chắc hẳn đã rất hao công tốn sức vì chuyện của mình.
Ông ta phải mở rộng thành công thị trường Giang Thành giúp Vương Nhất, như vậy mới có thể báo đáp ơn của anh.
Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm vốn muốn thực tập ở Giang Thành nên đã ở lại đây luôn.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Hạ.
Hạ Lãm đang múa bút vẩy mực, phác họa bức tranh đầy sống động về một cô gái trên trang giấy.
Cô gái mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, mắt to linh hoạt, Hạ Lãm vô cùng yêu thích.
Đúng lúc này, Hạ Khiêm xông vào phòng.
“Gia chủ, điều tra rõ ràng rồi!”
“Cái tên Vương Nhất đó vốn chẳng có tài cán gì, nhưng chống lưng cho lại là người của Thương Hội Chim ưng đỏ.”
“Chuyện lần này chỉ là một lời cảnh cáo của nhân vật lớn kia dành cho nhà họ Hồ.”
Hạ Lãm nghe vậy, cũng bỏ cuộn tranh xuống, biểu cảm u ám: “Thông tin chính xác chưa?”
“Rất chính xác!”
Hạ Khiêm nói: “Vợ của Vương Nhất là Lý Khinh Hồng.
Hội trưởng La của Thương hội Chim ưng đỏ rất thích Lý Khinh Hồng.
Vì thế, ra lệnh cho cấp dưới chăm sóc chồng Lý Khinh Hồng cũng là lẽ đương nhiên.”
“Thật sự như vậy ư…”
Tuy nhiên, Hạ Lãm cảm thấy không đơn giản như vậy, ông ta cân nhắc một lúc rồi nói: “Dù sao thì tối mai sẽ là buổi đấu giá thu hút sự chú ý của toàn bộ Giang Thành.
Cháu có thể gửi cho ngài Vương một vé vào cửa xem liệu anh ta có tham gia đấu giá hay không.
Đến lúc đó, thân phận có tôn quý hay không là biết ngay.”
“Anh ta chính là kẻ ở rể!”
Hạ Khiêm đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hạ Lãm trừng mắt nhìn.
Do đó, anh ta chỉ có thể cầm một tấm vé vào cửa lên, vội vã ra khỏi cửa.
Còn Hạ Lãm lại tiếp tục tận hưởng bức tranh người đẹp mình vẽ.
“Lục Kiệu, anh lấy một tấm vé vào cửa buổi đấu giá đưa cho Vương Nhất, thăm dò thử xem sao.”
Cuộc trò chuyện như vậy cũng xảy ra ở nhà họ Lục.
Đối với phản ứng của hai nhà Lục và Hạ, người trong cuộc là Vương Nhất vẫn chưa hay biết gì.
Lúc này, anh đang định cùng Lãnh Nhan, và Hồng Phật lái xe rời khỏi Giang Thành.
Két…
Đột nhiên, một chiếc xe nhà sang trọng lao từ bên trái đến, chặn trước mặt.
“Cẩn thận!”
Sắc mặt Lãnh Nhan lập tức thay đổi, đánh tay lái, xe lập tức chuyển hướng.
Hồng Phật đang ngồi ở hàng ghế sau vui vẻ uống sữa chua lập tức run tay, sữa chua đổ hết lên quần áo.
Ngay sau đó, cô ta mặt đầy tức giận: “Sao cô lại lái xe…”
Lãnh Nhan cười lạnh một tiếng: “Câu hỏi này, cô vẫn nên hỏi chiếc xe trước mặt thì hơn…”
Vương Nhất không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn về phía chiếc xe trước mặt.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông đầu đinh cao lớn đi xuống, sải bước đến trước mặt chiếc xe của Vương Nhất, gõ cửa sổ.
“Có chuyện gì à?”
Vương Nhất hạ cửa xe xuống, thản nhiên liếc nhìn anh ta.
Người đàn ông đầu đinh mặt không cảm xúc ra lệnh: “Xuống xe, đi cùng tôi một chuyến, cậu chủ nhà tôi muốn gặp anh.”
Vương Nhất nhíu mày, lãnh đạm nói: “Muốn gặp tôi, bảo anh ta đích thân đến mời!”
Giọng điệu ngông cuồng, quả nhiên không coi đối phương ra gì..