Chân Huyết Lệ

Chương 68: Đại thủy chiến: Nam chinh ý niệm


Đọc truyện Chân Huyết Lệ – Chương 68: Đại thủy chiến: Nam chinh ý niệm

Trên đường từ Hào Sơn trở xuống, lúc này Siêu Chẩn đã trở về bên cạnh Mông Tập, tuy người bị nhiều vết thương nhưng không đến nỗi nghiêm trọng, Siêu Chẩn nhìn Mông Tập rồi nói:
– Tướng quân vừa rồi là cơ hội tốt sao người lại không xuống tay với tên Long Cơ.
– Theo ngu ý của tiểu nhân tên Long Cơ này tài trí hơn người, chỉ sợ để lại về sau sẽ là mối họa đối với đại nghiệp Bắc thống của chúng ta.
– Tướng quân rốt cuộc là sao vậy.

Mông Tập nghe vậy thì nhớ lại giây phút ấy, phía trước đối mặt với tên trẻ tuổi Long Cơ tài trí bức người mà bản thân lại hổ thẹn vô ngần, sau lưng một người sát ý ngùn ngụt như sát thần khiến toàn thân mồ hôi túa ra như mưa. Một văn môt võ, một trí một dũng, đúng là những viên ngọc thô quý nhất trong thời thế hỗn loạn này, khiến người ta vừa mừng vừa tiếc, lại vừa kinh vừa sợ.

Mừng vì thấy những bông hoa rực rỡ đơm bông giữa chốn thiên địa u tối, hương thơm ngát bay tỏa khắp chốn bùn lày tanh hôi, tiếc vì hoa thơm không của riêng mình mà lại là vật trong vườn người. Kính vì kẻ tuổi trẻ tài cao, mưu kế thâm sâu, đảm lược hơn người, sợ là vì đứng hai chiến tuyến khác nhau tất sẽ có ngày ngươi sống ta chết.

Nghĩ đến đó bất thần Mông Tập hai tay run run, ông ta nhẹ nhàng lấy chiếc cẩm nang của Long Cơ ra mà đọc, trong đó ngắn gọn hai chữ:
– Bạch thành.

Thấy hai chữ này Mông Tập muốn nhào từ trên ngựa rớt xuống, Siêu Chẩn thấy vậy thì vội đưa tay ra giữ lại:
– Tướng quân thế này nghĩa là.

Mông Tập nói:
– Nếu cẩm nang này là đúng thì quân ta phải chóng trở về, nếu không biên giới phía Tây sẽ không xong.
– Bạch thành mà mất quân Hỏa Lam tất sẽ tràn sang tập kích quân ta, thế cục này sẽ không gì có thể cản phá nổi.
– Siêu Chẩn ngươi lập tức gọi Mông Hạo trở về, trước là cứu lương thu thập binh sỹ, sau thì bố trí phòng quân ở biên giới phía Bắc ngừa địch xâm chiếm.
– Còn ta sẽ chuẩn bị mọi thứ để có thể đưa quân đến Bạch thành.

Siêu Chẩn nghe vậy thì nói:
– Đại nhân điều này sao có thể, quân Hỏa Lam chẳng phải còn đang có tang chưa thể tiến quân hay sao.
– Với lại nếu ta rút quân thì đại quân của Ngụy Giao sẽ khó lòng công phá ải Thiên Hựu như đúng kế hoạch, đến lúc đó Lý Nguyên tướng quân trách tội, chúng ta tất sẽ bị ghép vào tội danh lâm trận rút lui, kết cục có khi còn thê thảm hơn nhiều.
– Đại nhân ngài phải suy nghĩ cho thiệt kỹ trước khi đưa ra quyết định.

Nhưng Mông Tập nhìn Siêu Chẩn mà lắc đầu rồi nói:
– Siêu Chẩn ngươi vẫn còn nghĩ rằng trận này quân ta có thể thắng sao.
– Một tên Long Cơ đã đáng sợ như vậy thì tên thủ lĩnh đứng sau hắn còn đáng sợ đến nhường nào.
– Thật không muốn nói ra nhưng ta dường như có thể cảm nhận được mưu kế của gã đó đã như bàn tay ma quỷ đã âm thầm áp sát đại doanh của ta rồi.

– Nói không chừng lần này chủ nhân sẽ bị hại, việc ta rút quân ngoài có thể an định biên giới phía Tây, hai là tạo một đường lui tốt nhất khi tình huống chuyển xấu.
– Còn nếu những gì ta nói hôm nay chỉ là do phỏng đoán thì chỉ với đại quân của Ngụy Giao ta tin rằng không có sự hiệp trợ của quân ta vẫn có thể dễ dàng đánh phá trọng ải đó.
– Và ta hi vọng mọi thứ sẽ diễn ra như vậy, nếu không không chỉ chủ nhân mà ngay cả thái tử điện hạ, người bảo chứng cho chúng ta cũng gặp không ít phiền hà.
– Siêu Chẩn rốt cuộc ngươi có tin ta không.

Siêu Chẩn chấp tay phía trước mà nói:
– Mọi thứ xin nghe theo đại nhân sắp đặt.
Dứt lời Siêu Chẩn ra roi thúc ngựa đi về nơi đóng quân của Mông Hạo mà thông báo chỉ lệnh, để lại Mông Tập đang chỉ huy đội hình cấp tốc trở lại Miện Thủy.
——————————————-o0o————————————————–
Phong hành trận, thế tấn công nhanh như gió thoảng, đuổi giết địch thế tựa sấm sét, mười đội là chính quân, mười đội là kỳ quân, đêm đó Triệu Phong vốn giữ mật kế của Long Cơ bí mật lưu binh tại cốc khẩu, sau khi quân Mông Tập đi qua thì tiến binh về phía Tây.

Hai vạn quân dưới trướng của Triệu Phong và Trác Bất Phàm chưa đến hai canh giờ phá liền hai trại của Tây Lỗ, sau đó theo lối Yên Ngung bí mật tiến về trại số năm, đại trại lớn nhất của quân Tây Lỗ.

Bên trong trại đèn đuốc sang trưng, người ngựa qua lại như nêm, canh phòng nghiêm mật, tuy nhiên tại một góc khuất cách trại không xa một đại đội nhân mã đang lặng lẽ quan sát. Một người trong số chúng lên tiếng:
– Tướng quân, mật thám hồi báo quân Bắc Nhung sau khi hạ được hai trại của ta thì đang trên đường đến đây.
– Quân số hơn hai vạn, phía sau không có quân tiếp viện.

Tên được gọi là tướng quân đó nghe vậy thì đáp:
– Quả đúng như dự liệu, may là chúng ta từ sớm đã bố trí thiên la địa võng, bốn đại đội còn lại từ các trại sau cũng đã đến kịp lúc.
– Chỉ cần bọn mọi rợ phương Bắc kia thật sự xuất hiện tất sẽ bị đồ sát không thương tiếc.

Vừa nói vừa quan sát, tên tướng quân đó chú mục về phía trước, nơi mà tiếng vó ngựa ngày càng dồn dập không ngừng, dựa vào độ rung động của mặt đất có thể xác định đại đội nhân mã không dưới vài ngàn người. Nhưng do trời tối, tầm nhìn bị giới hạn, hơn nữa quân địch không hề đốt đuốc khiến cho không cách nào biết được chính xác địch nhân mang theo bao nhiêu người, chỉ dựa vào âm thanh để suy luận thì vẫn là một dấu hỏi lớn. Có lẽ vì vậy mà tên tướng quân đó quyết định cho án binh bất động, thế là bốn đại đội nhân mã bố trí xung quanh trại đều ngã cờ yên trống mà chờ đợi.

Bên ngoài yên ắng khiến bên trong cũng bồn chồn không ít, phục binh nắp dưới hào sâu xung quanh trại thì thầm to nhỏ:
– Chết tiệt, địch đã đến gần rồi sao mà bên trên vẫn chưa phát lệnh công kích.
– Có chuyện gì không ổn sao.

Đám binh sỹ ló đầu ra khỏi hào chắn quan sát, chỉ thấy phía xa truyền lại tiếng bước chân ngựa ngày càng gần, điều đó cho thấy kỵ binh của địch đã không còn xa nữa rồi. Binh sỹ Tây Lỗ thấy vậy thì tay nắm chặt vũ khí nép mình xuống dưới, những mũi thương nhọn hoắc đã bắt đầu rục rịch, chĩa cái lưỡi bén ngọt lấp lánh ánh bạc lên trên, chuẩn bị cho một màn đột kích bất ngờ.

Rầm rập, rầm rập.

Những tiếng động bên trên như là một lời cảnh báo, quân Tây Lỗ dựa vào âm thanh mà bắt đầu đếm ngược.

Năm, bốn, ba, hai, một.
Rồi một tiếng hét cất lên:
– Huynh đệ xông ra nào.

Những lưỡi thương dài từ mặt đất trồi lên, xé toang những bắp thịt rắn chắc của đám chiến mã, khiến máu tươi chảy xuống thành dòng, những con ngựa đau đớn cất tiếng hí thất thanh trong đêm. Một lượt ngã xuống, lượt khác đã nối đuôi, những con ngựa phương Bắc không biết sợ chết cứ lao mình hết tốc về phía trước, với số lượng lên đến vài ngàn, như một cơn thủy triều giữa đêm đen đang quăng mình vào bải cát.

Mắt thấy kỵ binh địch đang xông phá bờ hào đầu tiên, bốn đại đội nhân mã của Tây lỗ cuối cùng cũng rục rịch.

Ầm đoàng.
Bốn viên pháo hiệu bắn thẳng lên, màu sắc xanh đó chiếu sáng cả một góc trời, bốn đội bộ binh từ các hàng hốc rừng rậm, tiềm phục đã lâu nhào xuống dưới, thế công phá như lũ quét. Kẻ trước người sau nhân số lên đến gần một vạn, trong đó bộ đội từ trong trại cũng đốt đuốc sáng choang mở cổng mà xông ra ngoài mà phối hợp, quân số hợp lại đến hơn ba vạn, gần như là toàn bộ quân số Tây Lỗ còn lại ở Miện Thủy.

Tên tướng quân cầm đầu hét lớn:
– Hai đội sang phải, hai đội sang trái, tiến hành vây công địch.
– Theo thế trận của Mông Tập tướng quân đã dặn, nhất quyết không cho bất kỳ một tên nào sống mà rời khỏi đây.

Mệnh lệnh đưa ra, binh sỹ Tây Lỗ lập tức tiến hành di chuyển đội hình, từng tiểu đội theo vị trí sắp sẵng mà tiến vào, thế trận bao vây chẳng mấy chốc đã hình thành. Giáo, gươm, kiếm, kích tuốt trần vỏ chuẩn bị lao vào xô sát, chến ý được đẩy lên cao ngất, chỉ là trong một phút ngỡ như toàn thắng ấy lại xuất hiện một lỗ hổng chết người.

Lỗ hổng ấy lớn đến mức khiến mọi mưu kế đều trở nên vô nghĩa, trên chiến trường bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, nó trái ngược hoàn toàn với sự ồn ào vỗi vã lúc ban đầu. Những ánh đuốc sáng trưng soi rọi một vùng rộng lớn, một vòng vây của ba vạn đại quân, nhưng rốt cục thì sao, cái bị vây bên trong không hề có bóng dáng của một tên lính Bắc Nhung nào, mà chỉ là đám chiến mã vài ngàn con được cưỡi bởi những bù nhìn rơm.

Đám tướng sỹ Tây Lỗ kinh ngạc không thôi, chúng trố mắt nhìn nhau sau đó hét toáng lên:
– Mau triệu tập thám mã tìm kiếm cho ta, rốt cục thì đám mọi rợ phương Bắc đang ở nơi nào.
– Chết tiệt, cái quái quỉ gì thế này.

Bên dưới chiến địa nhốn nháo cả lên trong khi đó một người an nhiên đứng nhìn diễn tiến mọi chuyện.

Người này đứng quan sát trên một ngọn đồi khá xa, áo choàng hắn bay phấp phới, sau lưng là ngọn đại kỳ với những đám mây màu đen, người đó mỉm cười ra lệnh:

– Quân địch đã xuất ra hết, quân ta tiến về Ngưu Lăng đạo, trước là cướp lương, sau là đốt lương.
– Y theo kế sách của Long Cơ mà thực hiện, trong một canh giờ phải hoàn thành, sau đó đại đội nhân mã theo ta mà kích phá quân địch.

Người nói không ai khác chính là Triệu Phong, quân sỹ dưới trướng anh ta gần hai vạn người bí mật bỏ ngựa lại theo đường bộ vòng qua eo núi tiến về Ngưu Lăng đạo, còn số chiến mã do di chuyển sợ để lại dấu vết nên đã biến chúng thành mồi nhử. Hơn sáu ngàn con ngựa mình chở bù nhìn bằng rơm xông vào trại địch thu hút hết toàn bộ quân sỹ Tây Lỗ ra khỏi chổ ẩn nấp, còn đại đội binh sỹ Bắc Nhung âm thầm tiến công điểm trú lương của địch.

Đêm đó tại Ngưu Lăng đạo lửa cháy sáng rực cả một góc trời, Triệu Phong, Đình Nguyên và Trác Bất Phàm đánh tan đội hộ lương của địch, cướp đi hàng trăm xe lương và đốt hơn trăm xe lương khác. Quân Tây Lỗ lớp hàng, lớp chết nhiều không kể siết.

Đứng bên cạnh Triệu Phong, Trác Bất Phàm thắc mắc hỏi:
– Quân ta ở đây không thiếu lương thảo, số lương cướp được sao không đốt hết đi mà còn giữ lại, như vậy sẽ phải chia một phần binh lực để hộ lương.
– Trong khi lúc này là lúc cần người, chia quân như thế sẽ khiến binh lực thiếu thốn, làm sao có thể đã bại được Mông Tập người đông thế mạnh cơ chứ.

Triệu Phong đang đứng bên cạnh số xe lương thảo ấy, một tay chạm vào những túi đựng lương thực, một tay nắm chuôi đao, hắn mỉm cười mà nói:
– Số lương thảo này đối với chúng ta hết sức quan trọng, số cần đốt thì đã đốt rồi, số còn lại sẽ có lúc dùng tới.
– Với lượng lương thực này chí ít có thể đủ dùng trong ba tháng mà không cần tiếp tế.

Trác Bất Phàm nghe mà không hiểu gì cả, hắn hỏi lại:
– Tại sao lại cần dùng trong ba tháng, rốt cục các người đang có mưu đồ gì.
– Nói cho ngươi biết, nếu không nói thật tất cả thì Sở quân chúng ta sẽ không ngu ngốc mà nghe theo đâu.

Triệu Phong như đã biết trước suy nghĩ của Trác Bất Phàm, nên hắn không có gì là tức giận cả, Triệu Phong quay lại nhìn Trác Bất Phàm, sau đó đặt tay lên vai anh ta rồi nói:
– Nam nhi đại trượng phu sống ở đời phải làm một chuyện gì đó lớn lao thì mới không uổng một kiếp làm người.
– Trác huynh cơ hội làm đại sự đã đến rồi, chỉ còn thiếu một bước.
– Rốt cuộc Phong tôi muốn hỏi Trác huynh đã sẵng sàng cược mạng với trời hay chưa?

Cược mạng, tên Triệu Phong này đang nói cái quái quỷ gì vậy, trong đầu Trác Bất Phàm quay cuồng với rất nhiều suy nghĩ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Triệu Phong, Trác Bất Phàm có thể chắc chắn một điều những lời vừa nãy không thể nào là lời nói đùa được. Trác Bất Phàm hỏi:
– Ý ngươi là sao?

Triệu Phong vẫn giữ khuôn mặt điềm nhiên như không, nhưng thần thái hắn lại toát ra một cỗ bá khí ngợp trời, hắn nhẹ nhàng nói một vài câu đơn giản, nhưng những câu nói đó lại khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải kinh khiếp, không thể ngờ được. Triệu Phong nói:
– Hai mươi năm trước Lý Nguyên chỉ đem ba ngàn quân mà đã có thể chinh Bắc đánh chiếm không ít thành trì nước Ngô.
– Nay trong tay chúng ta có hơn hai vạn hùng quân, lương thảo xung túc, cớ gì không thể Nam tiến cho bọn tự coi là trời ấy biết thế nào là sợ hãi.
– Chỉ là chư vị liệu có muốn theo Hắc Vân kỳ chúng ta liều mạng một lần hay không.

Chinh Nam.
Cả ngay thời kỳ phương Bắc thống nhất cách đây mấy trăm năm cũng chưa từng có bất cứ một vị tướng quân lỗi lạc nào dám mang mộng đánh chiếm hai đại quốc là Tây Lỗ và Hỏa Lam. Thậm chí cái khái niệm tiến xuống phía Nam cũng chưa từng được nhắc đến trong lịch sử Bắc Nhung, thế mà giờ đây cái đám người trẻ tuổi như bọn Triệu Phong và Hắc Vân kỳ lại dám nói ra những lời lẽ như vậy, những từ ngữ hoang đường hết sức. Tuy nhiên không biết vì sao những câu nói như vậy lại làm cho trong lòng Trác Bất Phàm xung động mạnh, chiến ý của hắn bị Triệu Phong trong những câu nói ấy bóc trần toàn bộ, hai hàm răng trắng như ngọc đánh vào nhau ken két, hắn rút kiếm ra đặt trên cổ Triệu Phong rồi nói:
– Những lời này nếu là nói đùa, ta xin thề với tính mạng của các huynh đệ Sở quốc đã ngã xuống, dù chết cũng phải chém bay đầu ngươi.

– Còn nếu là thật, ta hi vọng đó không phải là một việc bất đồng từ những kẻ không biết trời cao đất dày, Triệu Phong ngươi hãy nói lại lần nữa, ta có nên đem cược hai vạn đại quân Sở quốc vào kế hoạch điên rồi này không.

Triệu Phong vẫn giữ nguyên thái độ, hắn đặt tay lên trên lưỡi kiếm của Trác Bất Phàm sau đó từ từ gỡ nó ra, rồi tiến sát lại ngón trỏ đặt lên phần giáp trước ngực Trác Bất Phàm rồi nói:
– Lấy lòng đó lòng, ta và Trác huynh đều cùng một loại hà tất phải nghi ngờ.
– Huống hồ người đưa ra kế hoạch này là Long Cơ, người khiến cho một Tứ Thiên Vương và một Ngũ Hổ Thần phải điên đảo.
– Huynh nói xem kế hoạch này liệu có còn điên rồ nữa hay không.

Trác Bất Phàm nghe vậy thì bỏ kiếm xuống, hắn suy nghĩ một lúc rồi từ tử rời đi, không nói thêm một lời nào, nhưng trong lòng thì không khỏi cảm hoài:
– Tại sao bọn họ cũng trẻ tuổi như ta, thực lực cũng không hơn ta là bao, mà sao bước tiến của họ lại nhanh đến mức mà ta không đuổi kịp thế này.
– Ông trời rốt cuộc ông muốn cho tôi thấy điều gì đây, phải chăng là trên núi còn có núi, trong giếng lại có giếng.
– Người hơn tài trong thiên hạ hãy còn nhiều, kết cục Trác Bất Phàm ta sống chưa đủ lâu để biết được hay sao?
————————————————-o0o—————————————————
Lại nói, tối hôm đó Triệu Phong sau khi sắp xếp lương thảo giao cho Đình Nguyên và Phùng Lão tìm chỗ cất giấu, còn mình với Trác Bất Phàm chia quân hai đường tấn công vào các trại trống của quân Tây Lỗ.

Đáng nói đến nhất chính là việc Triệu Phong đem quân đánh úp trại số năm của quân Tây Lỗ, lúc đó đại quân Tây Lỗ biết được điểm trú lương tại Ngưu Lăng đạo bị quân Bắc Nhung đánh úp, tên tướng quân trấn thủ lập tức cắt hai vạn quân đến cứu viện. Nào biết phong thanh về việc thất thủ là do Triệu Phong cố tình truyền đến, còn đại đội nhân mã Bắc Nhung âm thầm mai phục gần đại trại của Tây Lỗ.

Sau khi trông thấy hai vạn quân Tây Lỗ đã rời đi, Triệu Phong tay cầm đao chỉ vào phía đại trại của địch mà nói:
– Thời gian qua quân ta nếm mật nằm gai, chịu cảnh xâm lăng địch quốc, nay thời cơ đã đến, chư vị huynh đệ có muốn cùng ta một lần quét sạch bóng quân thù hay không?

Lời của Triệu Phong khiến lòng quân phấn chấn, chiến ý bùng nổ, tám ngàn quân khí thế như mãnh hổ trục lộc, gươm giáo sáng trưng, kèn trống inh ỏi, nổ một tiếng pháo hiệu ngàn người lao xuống tấn công trại địch.

Đi đầu là Triệu Phong, anh ta cằm đao vượt qua hàng loạt lượt tên dày như châu chấu của quân Tây Lỗ, mở đường cho đại quân Bắc Nhung theo sau. Khi đã đến được cổng trại của địch, quân Tây Lỗ quăng móc sắt vào rào chắn, sau đó cho hai mươi con ngựa kéo phăng đí. Cổng trại vừa bị hạ, Triệu phong cưỡi kỵ mã múa đao lao vào trận địa của địch, trước mắt anh ta là vài trăm quân địch đang ùa lên cản phá, đội trường thương với những cái lưỡi sắc lạnh xông đến vây chặt Triệu Phong. 

Ầm.
Lưỡi đao trong tay Triệu Phong nhanh mạnh vô ngần, lao vào phía trước uy thế tựa sấm sét cuồng phong, đại đội nhân mã không ai có thể cản được hắn, chỉ nghe trong gió tiếng cười cuồng ngạo, cùng với tiếng nói đầy uy áp:
– Kẻ nào cản ta chỉ có một con đường chết.

Người đó như sát thần, người đó như ác quỷ, đứng trước hắn ai nấy cũng phải run sợ, ai nấy cũng cảm giác bản thân đã chạm một bước vào quỷ môn quan. Tóc hắn bay trong gió, máu đào nhiễu giọt từng hạt nặng rơi ướt đẫm bước chân ngựa, trên đường hắn đi xác người la liệt, binh khí ngổn ngang, những tiếng gào thét chìm lấp trong cơn mưa máu nồng đậm tanh tưởi. 

Theo sau hắn tám ngàn quân Bắc Nhung bị chiến ý ấy thôi thúc nộ hỏa bốc cao, giờ đây không còn khái niệm gì là đội hình, không còn cái gọi là tác chiến theo kế hoạch nữa, binh sỹ lúc này chẳng khác nào đàn thú săn mồi đói khát hướng ánh mắt thèm thuồng vào đám binh sỹ Tây Lỗ đang hỗn loạn. Họ hò hét theo sau Triệu Phong, binh khí trong vạn quân thỏa sức tung hành, chẳng mấy chốc biến một đại trại rộng lớn trở thành biển lửa.

Ánh sáng từ ngọn lửa tỏa ra khiến cho Mông Tập ở một nơi khá xa nhìn những đạo hồng quang chiếu trên màn đêm mà dự cảm không lành, ông ta khẽ thốt:
– Không ổn thật rồi.
Lời nói đó như một lời than vãng, cũng như là một lời nói chua sót từ một lão tướng dày dạn kinh nghiệm, vì kết quả cuộc chiến đã tạm đến hồi kết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.