Đọc truyện Chân Huyết Lệ – Chương 66: Đại thủy chiến: tiểu binh đại tướng
Hào Sơn tuy xung quanh đều là núi rừng trùng điệp, nhưng địa danh này không phải là danh lam thắng cảnh, hay là nơi hiểm địa quân sự dễ thủ khó công gì cả, đơn giản nó chỉ là một ngọn núi khá cao, với hai bên sườn dốc dựng đứng như tường, còn hai mặt trước sau thoai thoải từ trên xuống dưới.
Lúc này nơi lưng chừng núi Hào Sơn, hai người lính Sở quốc đang quan sát tình hình bên dưới, một người to con trông khá hoạt kê với chiếc khiên tròn lớn ở cổ tay trái, cùng chiếc rìu ngắn bên tay còn lại, đứng canh anh ta lại là một người hình dung nhỏ nhắn hơn, với khuôn mặt bị che đi bởi một tấm vải màu đen.
Người to lớn đặt tay lên người kia, giọng hắn ra chiều thông cảm:
– Lão Thiệu, ta mới biết tin đại ca của ngươi, trong trận chiến vừa rồi với quân Tây Lỗ đã anh dũng hi sinh.
– Hiện tại trong lòng ngươi hẳn rất đau đớn, nhưng đại địch trước mắt, ngươi không nên giữ suy nghĩ vì báo thù mà liều mạng, như thế anh ngươi trên trời kia chắc chắn sẽ không vui đâu.
Người được gọi là lão Thiệu, khuôn mặt hắn dấu sau tấm vải che mặt nên không ai có thể nhìn thấy biểu hiện của hắn lúc này, chỉ là trong đôi tròng mắt ẩn chứa một giọt lệ buồn miên mang đọng lại nơi khóe mi. Người đó nhìn lên trời cao, ngắm những giải mây màu tím lẳng lờ trôi, sau đó trút một hơi thở dài sườn sượt, chóng kích xuống mà nói:
– Đau buồn gì cơ chứ!
– Ta và đại ca từ khi rời làng cùng mọi người ra đi, đã không nghĩ đến ngày có thể trở về, chỉ là đại ca từ khi sinh ra đến khi mất đi đều nhanh hơn Thiệu Sinh ta một bước mà thôi!
– Nhưng không sao, chỉ còn thêm chút nữa là hai huynh đệ ta sẽ lại được đoàn tụ.
Người to lớn xua tay, nhìn Thiệu Sinh mà trách:
– Bậy, bậy, bậy, bậy!
– Không nên nói gỡ như vậy, đến con kiến vẫn còn muốn sống thì sao Thiệu Sinh ngươi lại có thể có cái suy nghĩ tiêu cực như thế.
– Chẳng phải chúng ta đều có ước mơ trở thành tướng quân hay sao?
– Nay mộng ước chưa thành, mà ngươi lại phẫn chí làm liều như vậy, như thế có còn xứng là con trai làng Thủy Phồn chúng ta nữa không?
Thiệu Sinh cười nhạt nhẽo:
– Tiến ca, huynh vẫn còn nghĩ đến giấc mơ không bao giờ có thể trở thành sự thật ấy à?
Người to lớn cười vui vẻ nói:
– Cái gì mà không thể thành sự thật cơ chứ!
– Hiện tại ta chỉ cần thêm vào quân trạng hai cái đầu tam bách trưởng của giặc nữa thì đã trở thành thiên nhân tướng rồi!
– Hơn nữa đám người bên dưới có vài chục ngàn người, việc tìm ra hai tên tam bách trưởng chắc hẳn sẽ không khó lắm đâu!
– Có khi sau ngày hôm nay ta được thăng chức ngay cũng nên ấy chứ.
– Thôi ta không nói với đệ nữa, ta phải dẫn người của mình đến điểm tập kết đây.
Thiệu Sinh nghe vậy thì nhìn xuống bên dưới, lúc này quân Tây Lỗ từ nhiều hướng đang tiến lên Hào Sơn, nhìn từ xa chẳng khác nào một đàn kiến lớn đang quay về tổ của mình vậy, khắp nơi trên Hào Sơn chìm ngập trong bóng người.
Tiếng huyên náo hay là tiếng kêu la thảm thiết, là chìm đắm trong vinh quang hay là ngập chìm trong cơn tuyệt vọng tột cùng, điều đó ai có thể lí giải cho đám người bên dưới đang ngập ngụa máu tanh cơ chứ.
Rầm, rầm, rầm.
Những tiếng động lớn từ bên trái truyền lại, Thiệu Sinh khẽ lướt mắt qua nhìn những tảng đá lớn, lần lượt được quân Bắc Nhung dùng sức đẩy xuống dưới, tạo thành trận đá liên hoàn đẩy lùi đám quân Tây Lỗ đang liều mạng leo lên. Những âm thanh nức vỡ xen lẫn những khoảng lặng kinh người, khiến cho thần trí ai vỡ ra nhiều đạo lý mới mẻ, mà không một bậc thánh nhân nào trước đây đã từng nghĩ tới.
Phải chăng đạo lý của cuộc đời không hẳn phải là một thứ quá uyên thâm, mà chỉ có những người tài giỏi trác tuyệt mới có thể cảm nhận, hay nó đơn giản chỉ là những chuỗi sự thật được đúc kết mà thành.
Thiệu Sinh lặng lẽ bước đi giữa làn loạn tiễn, hắn cũng không biết là những mũi tên đó được bắn đi từ đâu, và là do ai bắn, quân Tây Lỗ cũng được, quân Bắc Nhung cũng được. Thiệu Sinh cứ bước đi và bước đi, hắn chậm rãi lướt qua những thi thể gieo mình xuống mặt đất cằn cổi, hướng ánh mắt hối tiếc lặng lẽ nhìn trời xanh, mang trong mình sự lưu luyến nhân thế mà trút hơi thở cuối cùng.
Thiệu Sinh tiếp tục bước dần xuống dưới núi, càng xuống sâu số thi thể lại càng chồng chất nhiều hơn, và bỗng đâu trong đám xác người la liệt ấy Thiệu Sinh nhận ra một khuôn mặt quen thuộc, hắn cuối xuống khẽ vuốt đôi mắt vẫn còn đang mở của cái xác ấy, cảm thán mà nói:
– Tiến ca, huynh cũng ra đi rồi sao?
Người nằm đó chính là người đã từng mộng tưởng sau trận chiến có thể trở thành tướng quân, giọng nói ấy, khát khao ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, mà sao người đó lại ra đi nhanh đến vậy.
Thế mới biết đời người ngắn ngủi, mộng tưởng lại càng khó thực hiện.
Chỉ trách không nguyện làm cỏ dại dưới bóng mát của người.
Muốn vươn lên để thấy được ánh ban mai, kết cục trở thành phân uế nuôi cây.
Cuộc đời này liệu có công bằng!
Chìm trong suy nghĩ và suy nghĩ, Thiệu Sinh một mình lẳng lặng đứng đó, cho đến khi một giọng nói vọng đến tai của Thiệu Sinh:
– Ngươi biết hắn sao?
Thiệu Sinh quay lại theo giọng nói ấy, thì ra đó là một tên tướng quân Tây Lỗ đang đứng cách đó không xa với một nhát chém nơi cánh tay, và hắn đang nhìn về phía Thiệu Sinh. Con người ấy không ai xa lạ, hắn là Siêu Chẩn, cùng mười mấy thân vệ Tây Lỗ đang đứng thành một nhóm người ở phía sau.
Siêu Chẩn lại nói:
– Tên đó cũng không tệ, có thể chém ta một nhát xem ra cũng có chút cân lượng, chỉ là Chẩn ta sơ ý mà rơi vào bẫy của tên tặc khấu Long Cơ, nếu không thì cũng đâu đến nổi như vầy.
Thì ra Siêu Chẩn bị như vậy là do rơi vào cạm bẫy mà Long Cơ sắp đặt, ngay từ đầu Hào Sơn dưới bàn tay của Long Cơ đã biến thành một mê trận trăm ngàn lối rẽ, mỗi góc khuất, mỗi đường đi đều ẩn chứa huyền cơ bên trong.
Siêu Chẩn được lệnh của Mông Tập dẫn bốn đại đội bộ binh thử tiến hành xâm nhập dò la thế trận của quân Bắc Nhung, sau đó đại quân Tây Lỗ ở phía sau mới dễ dàng tiến bước. Nhưng Siêu Chẩn khác với Mông Tập, đối với tên Long Cơ này hắn vốn dĩ không để vào mắt, nên bốn nhánh quân cứ ào ào lũ lượt tiến lên đánh phá các chốt chặn trên núi mà không mảy may suy nghĩ trước gì cả. Và hành động này đã đẩy bốn ngàn quân bộ Tây Lỗ phải tán mạng uổng công vô ích, vì tất cả đều không ngờ tới, bố trị trận đồ này lại trở nên hoàn mỹ đến vậy.
Mãi cho đến khi toàn quân tan nát, còn bản thân mình thì bị phục kích đến nguy khốn cùng đường, thì Siêu Chẩn mới hiểu hết được sự lợi hại của Long Cơ. Nhưng đáng cười hơn là một đại tướng tiếng tâm lừng lẫy ở đại đế quốc, khi đặt lên mảnh đất phương Bắc xa lạ này lại liên tục thất bại, ngay đến một tên tam bách nhân trưởng vô danh vô tính cũng có thể chém hắn bị thương, điều đó quả thật là một đả kích rất lớn đối với Siêu Chẩn.
Siêu chẩn dùng tay chặn dòng máu đang rỉ ra từ vết thương, nhìn Thiệu Sinh mà nói:
– Ngươi cũng là lính phục kích sao?
– Nếu thế còn chờ đợi gì nữa mà không đến đây.
Lời Siêu Chẩn vừa dứt, đám binh sỹ theo sau hắn lập tức lao lên chắn trước mặt, giơ vũ khí chĩa về phía Thiệu Sinh, Thiệu Sinh hướng ánh nhìn chua xót về phía thi thể của A Tiến, sau đó tự nói với bản thân mình:
– Người làng ta kết cục đều đã chết cả rồi, Tiến ca đệ cũng theo huynh đây.
– Chỉ trách chúng ta sinh ra trong cái thời đại người ăn thịt người, nếu quả thật có kiếp sau, chỉ hi vọng lại có thể trở thành bình dân bá tánh, nguyện đốn củi chăn trâu trên núi Nam Sơn, đánh cá mò tôm nơi sông Vị để sống đời tạm bợ.
– Còn hơn là phải gậm nhấm nỗi đau khoác trên mình tấm chiến bào, rồi lần lượt nhìn từng người thân cứ thế ra đi trước mắt.
– Tiến ca, thời khắc cuối cùng này đệ sẽ làm cho tiếng tăm của làng Thủy Phồn chúng ta không bị chôn vùi.
Lời nói đó vừa như là một lời từ tạ, vừa như là một tia chấp niệm còn xót lại trong suy nghĩ, tay Thiệu Sinh nắm chặc vũ khí lao đến, đám binh sỹ Tây Lỗ thấy vậy thì lập tức vung binh khí tiến đến ngăn cản.
Từng lưỡi đao lạnh toát cứa qua cơ thể, nhưng hơi lạnh ấy lại không ngăn được dòng máu nóng đang chảy, không ngăn được dòng lệ tuôn rơi, kết cục chỉ còn lại một dòng suy nghĩ như lửa lớn thiêu đốt tâm can, khiến cơ thể tàn tạ từng bước tiến về phía trước.
Từng bước đi trải bằng máu thẫm, tiếng la hét xung quanh giờ sao trở nên im lặng đến vậy, con đường phía trước vốn rõ ràng thì nay lại trở nên mờ mịt, phải chăng là mất máu quá nhiều đã khiến Thiệu Sinh ta không còn rõ cảm giác của mình.
Thiệu sinh giơ đôi bàn tay nhỏ bé của mình túm vào cổ của Siêu chẩn, bàn tay hắn thắm đẫm máu, khuôn mặt lạnh lùng nói:
– Hãy cút về đất nước của các ngươi, nếu không toàn quân Tây Lỗ đặt chân đến đây chỉ có một con đường chết.
Siêu Chẩn ngây ngốc trước đôi mắt ấy, một đôi mắt sắc lạnh như thanh lợi đao vừa rời khỏi vỏ, nó khiến cho tâm trí của Siêu Chẩn bị hành động ấy làm cho kinh sợ, hắn thở dốc ra từng hơi, cảm nhận nơi cổ mình truyền đến cơn đau ngày một lớn dần. Siêu Chẩn rụn rời hồn vía rớt cả thanh đại đao xuống đất một cách vô thức, lần đầu tiên trong đời hắn mới có thể cảm nhận cái chết gần kề đến như vậy, nhưng kẻ mang đến sự sợ hãi ấy lại chỉ là một người sắp chết.
Nhìn lại Thiệu Sinh trên người hắn bị binh khí làm thương tổn nhiều chỗ, máu tuôn xối xả, đặt biệt là một đoạn kích đã cắm ngang qua lồng ngực, khiến cho buồng phổi bên trong bị đâm thủng. Nếu là một người bình thường, với vết thương như vậy thì đã chết ngay tấp lự rồi, thế mà Thiệu Sinh không hiểu vì sao vẫn cố gắng đến được chỗ của Siêu Chẩn, nói với tên địch tướng xa lạ những câu từ ẩn chứa trong tim binh sỹ của một đất nước bị xâm lăng.
Bịch.
Cả thân thể như diều đứt dây rơi xuống mặt đất, Thiệu sinh khó nhọc thở từng hơi một, hắn cố gắng nhìn về phía A Tiến, sau đó thều thào những câu không rõ lời:
– Tiến ca… người… làng ta … rốt cục cũng lên trời cả… rồi.
———————————————o0o—————————————————-
Đứng dưới núi, Mông Hạo quay sang nhìn Mông Tập rồi nói
– Phụ thân, quân của Siêu Chẩn phần lớn đã bị quét sạch, e rằng Siêu Chẩn lành ít dữ nhiều, hay là con đem theo năm nhánh quân tấn công lên yểm trợ nhé.
Mông Tập nhìn diễn biến trận chiến thì nói:
– Không cần thiết, con hãy lập tức mang hai vạn quân rời khỏi đây, tiến về nơi tập kết, đến tối thì hội quân với Ngụy Giao mà tấn công thủy trại của địch.
– Còn ta sẽ đích thân đem quân đánh lấy ngọn núi này.
– Ta không tin tên Long Cơ ngoài những tài phép nãy giờ ra, hắn còn trò gì để có thể ngăn được ta.
Mông Hạo nghe vậy thì nói:
– Nếu phụ thân đã nói vậy thì con đi đây, chúc phụ thân mã đáo thành công.
Mông hạo sau khi nhận lệnh, lập tức dẫn theo hai vạn quân theo lối cũ mà tiến về điểm tập kết quân đội, còn Mông Tập ông quay lại đám binh sỹ mà nói:
– Kỵ binh chúng ta quá nhiều, một nữa hãy bỏ ngựa lại, cùng bộ binh theo ta tiến đánh Hào Sơn.
– Nhớ, tất cả phải nghe theo sự chỉ dẫn của ta, không được tự ý hành động, nếu không sẽ khó mà toàn mạng rời khỏi đây đâu đấy.
Quân sỹ phía dưới nghe Mông Tập ra hiệu lệnh thì lập tức sắp xếp đội ngũ chuẩn bị tấn công, hơn năm vạn người tràn đầy sát khí như một mũi lợi tiễn xông thẳng lên trời, hướng về Hào Sơn mà tiến phát.
Mông Tập cưỡi ngựa cằm đao dẫn đầu năm vạn quân tiến vào trận địa của quân Bắc Nhung, từ trên cao nhìn xuống Ung Viễn Kiều nói với Long Cơ rằng:
– Con cáo già này xem ra đã không còn nhịn nỗi nữa nên mới liều mạng xông đến như vậy!
– Tiếc rằng mê địa này bố trí phức tạp, đến ngay lão phu dùng kiến thức cả đời cũng không hiểu được huyền cơ bên trong.
– Long công tử lần này bắt được Mông Tập chỉ trong sớm tối, đại công đánh bại ngũ hổ thần ắt sẽ về tay, với chiến tích này tuyệt nhiên sẽ vang danh khắp toàn cõi Bắc Nhung.
– Đúng là dưới trướng Việt vương đều là những tay anh hùng hiếm có vậy.
Nghe lời tán dương của Ung Viễn Kiều, Long Cơ không mảy may cảm thấy hãnh diện, hắn ta nhìn thế tiến của quân Tây Lỗ bên dưới thì khẽ nói:
– Danh xưng Ngũ Hổ Thần không phải chỉ là một xưng hiệu để gọi cho có đâu.
– Nếu chỉ nhiêu đây mà có thể bắt được Mông Tập thì xem ra Ung đại nhân đã quá coi nhẹ đối thủ của mình rồi!
Ung Viễn kiều nghe vậy thì nghi hoặc nói:
– Vậy thì theo Long công tử, Mông Tập thật sự có thể phá trận phòng thủ của ta ư!
– Làm sao có thể cơ chứ.
Long Cơ không nói gì chỉ nhìn xuống dưới, bên cạnh hắn Ngu Tử Kỳ ngồi mài lại lưỡi kiếm của mình, nói mấy lời vô nghĩa:
– Lão hổ, tiểu hổ, cuối cùng ai mới là chúa tể của sơn lâm, sẽ chóng biết thôi.
————————————————–o0o———————————————
Bên dưới Hào Sơn lúc này hết sức hỗn loạn, quân Bắc Nhung từng cụm cứ điểm điên cuồng chống trả thế công của Mông Tập, nơi lưng chừng núi bộ binh từ trong rào chắn chĩa những mũi thương sắt nhọn ra bên ngoài để ngăn địch. Mông Tập thấy vậy thì cười gằng, đại đao trong tay vút lên một cái rồi chém xuống, bức tường chắn mỏng manh bị sức mạnh kinh nhân thổi tung ra sau, binh sỹ Bắc Nhung chẳng khác nào lá khô bị gió cuốn bay đi. Mông Tập hét lên một tiếng:
– Đám lâu la còn không mau cút!
Lời nói của Mông Tập vang như tiếng chuông đồng, khiến đám binh sỹ Bắc Nhung khiếp đảm đến quăng cả vũ khí mà chạy, thấy vậy quân sỹ theo sau Mông Tập càng hừng hực khí thế hơn, nối gót sau đại tướng của mình dũng mãnh tiến về phía trước.
Nhưng cứ điểm trên Hào Sơn nhiều vô số, dù mất một hai cái thì đã sao, quân Tây Lỗ vừa tiến lên thì một đội hộ sơn đã tiến đến, người chỉ huy đội quân này lập tức hạ lệnh:
– Cung đội chuẩn bị, nhắm Mông Tập mà bắn cho ta!
Nhưng tiễn đội của quân Bắc Nhung chưa kịp định hình thì đội nỏ cung kỵ đội bên phía Tây Lỗ đã bắn tràn sang, hàn ngàn mũi tên theo gió lao đi, thổi tung cả một đội ngũ lớn của quân hộ sơn.
Mắt thấy diễn biến tình hình, mồ hôi trán trên đầu Ung Viễn Kiều túa ra như tắm, ông tặc lưỡi mà nói:
– Tên này làm sao có thể đoán được hành động của ta mà ra tay sớm như vậy, hắn biết bói toán hay sao?
Long Cơ khẽ cười rồi nói:
– Đừng quên Mông Tập là vua phòng ngự.
– Thế trận mà Long Cơ tôi lập ra đều dựa trên binh pháp mà tạo thành, đối với Mông Tập những phép tiến binh này hắn rõ như lòng bàn tay.
– Hơn nữa trong lúc Siêu Chẩn liều lĩnh xông lên, đã lộ cho con cáo già ấy biết được nội tình của ta, vượt qua mấy ải âu cũng là lẽ thường.
Ung Viễn Kiều nghe thế thì lắp bắp nói:
– Làm sao có thể, hắn chỉ trông thế tiến công của Siêu Chẩn mà có thể ghi nhớ cách biến hóa của trận pháp, mà còn có thể trong lúc hành quân liên tiếp ra lệnh chuẩn xác.
– Rốt cuộc tên này có phải người không?
Long Cơ nghe vậy thì trấn an Ung Viễn Kiều:
– Đại nhân yên tâm, chỉ là mấy ải thôi mà, sát chiêu thật sự vẫn còn ở phía sau.
– Đại nhân người xem.
Long Cơ vừa nói dứt lời thì chỉ xuống dưới, lúc này trên các sườn dốc, ngoài đại quân Tây Lỗ ra thì có thêm bốn đội kỵ binh nữa từ trên núi tiến xuống, tấn công vào hậu quân của Mông Tập. Đội kỵ binh này nhân số không đông, mỗi đội chỉ khoảng một ngàn, nhưng do thế tiến từ nơi cao xuống, cộng với mục tiêu chỉ là đám bộ binh phía sau, nên lập tức đã mang lại hiệu quả.
Bốn người chỉ huy đội kỵ binh lập tức ra lệnh cho binh sỹ phía sau:
– Các an hem, y theo kế hoạch của Long tướng quân dồn địch ra sát mép núi.
– Tất cả dùng hết lực đẩy chúng xuống cho ta.
Quân Bắc Nhung được lệnh lập tức húc ngựa của mình vào đám bộ binh Tây Lỗ, sau đó đội hình di chuyển thành hàng tuyến, chạy song song với đám bộ binh Tây Lỗ, dùng vũ khí ép đẩy chúng xuống dưới núi.
Mông Tập thấy vậy thì nói:
– Ngựa phương bắc quả là hảo mã, di chuyển trên địa hình đồi núi này lại có thể di chuyển dễ dàng uyển chuyển đến như vậy.
– Lần này quân ta thiệt hại không ít rồi.
Tên tòng sự bên cạnh nghe vậy thì nói với Mông Tập:
– Tướng quân liệu chúng ta có nên quay lại tiếp cứu không?
Mông Tập liền đáp:
– Không cần thiết, với lại muốn cứu cũng không cứu được đâu, vì địa hình ở đây nhỏ hẹp, đại đội khó di chuyển, nếu chúng ta quay lại tất sẽ trúng kế của địch.
– Vì vậy ngươi lập tức truyền lệnh, cắt năm ngàn người phía sau ở lại ngăn địch, còn lại tất cả theo ta tiếp tục tiến lên phía trước.
– Phải nhớ trận đánh này không hơn thua ở chỗ ai giết được nhiều hơn, mà là đầu của tướng lĩnh quân nào sẽ rơi xuống trước.
Mông tập nói xong thì nhìn lên đỉnh núi, nơi ngọn cờ Bắc Nhung đang lồng lộng bay, ông cười sảng khoái mà nói:
– Tiểu tử thối, sau khi ta lên đến nơi tất sẽ trừng trị ngươi một trận ra trò.
– Còn giờ đây có tài phép gì thì cứ giở ra hết đi.
Long Cơ lúc này cũng nhìn xuống đội hình của Mông Tập bên dưới di chuyển thì cũng nói:
– Đại tướng quân quả là đại tướng quân, phong phạm vì nghĩa diệt thân thật khiến người khác phải ngỡ ngàng, vì chiến thắng mà không tiếc sinh mạng của binh sỹ, đúng là khiến Long Cơ tôi mở rộng tầm mắt.
– Chỉ là lão tướng quân à, ông đã quá coi thường trận pháp của kẻ hậu bối này rồi, để xem ông còn bao nhiêu quân để mà thí mạng nữa đây.
Nghe những lời ấy Ung Viễn Kiều thầm nói:
– Tên Long Cơ này so với người ấy đều thật là những kẻ đại trí trong thiên hạ.
– Chỉ là thiên hạ tuy to lớn, nhưng chung quy lại chỉ là một mảnh rừng bé nhỏ, hai hổ tất không dung nhau.
– Chỉ sợ đại họa Tây Lỗ này chưa chắc đã đáng sợ bằng cuộc đấu tranh của hai con người này.
– Số phận của các nước Bắc Nhung về sau sẽ như thế nào thật là không thể đoán trước được.
Người ấy mà Ung Viễn Kiều ám chỉ đó là người đội mũ tre ngồi trong lều kín của quân Sở. Tuy Ung Viễn Kiều không phải là một quân sư giỏi, nhưng thuật nhìn người đoán việc thì lại cao minh vô cùng, dự đoán của ông ngày nay về sau quả nhiên ứng nghiệm, trận chiến của hai kẻ đại trí bậc nhất thiên hạ sẽ thay đổi thế cục của Hy Nhĩ Mạc, và cũng làm thay đổi số phận của một số người.