Chân Huyết Lệ

Chương 62: Đại thủy chiến: tử sỹ và kẻ thuyết giáo


Đọc truyện Chân Huyết Lệ – Chương 62: Đại thủy chiến: tử sỹ và kẻ thuyết giáo

Ngày sáu tháng hai, bầu trời yên tĩnh đến lạ thường, nhìn về phương nam trên nền trời một dãi mây màu mở gà lặng lẽ vắt ngang qua, chiếu xuống làn nước sông Như Nguyệt yên ả trôi thứ ánh sáng màu vàng óng ánh, lung linh đọng trên muôn cỏ cây.

Một khung cảnh yên bình đến lạ lùng, phải chăng như người ta thường nói, trước một cơn giông bão mọi thứ lại trở nên yên tĩnh như vậy.

Hít một hơi thở thật sâu, cảm giác như toàn thân trở nên nhẹ nhàng, nhưng thực chất chỉ là sự dối gạt bản thân, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng.

Khẽ vuốt tay lên trên bờm ngựa, an ủi chiến hữu đã bao năm vào sinh ra tử, lại cảm giác người bạn này cũng đang run lên, phải chăng lần này khó tránh khỏi số kiếp, tổng kết một đời lại là da ngựa bọc thây.

Cam tâm không?

Mãng nguyện không?

Sống trên đời và làm người vốn dĩ đã là một sự may mắn, nhưng tiếc rằng sinh ra nơi loạn lạc, từ lâu đã quên đi sự yên ấm của thái bình, vậy thì còn điều gì để lưu luyến.

Đúng ta còn gì phải lưu luyến, Sở quốc ta trước giờ vốn là mảnh đất của hào kiệt, coi chết như về, thế thì còn e ngại gì mà không cất lên bản hùng ca ấp ủ của kẻ bá chủ phương đông, dâng mạng sống mình cho sự yên bình của tông tộc, nếu đã vậy thì chỉ còn cách tử chiến.

Ngày hôm đó quân Tây Lỗ ở Miện Thủy lại đến, Mông Tập đem đại quân hợp với số quân bại trận của hai tướng Siêu Chẩn và Mông Hạo lên đến hơn mười vạn, nhất tề tiến tới đại doanh của quân Sở.

Khí thế rợp trời, dường như sự thất bại tối trước đã hoàn toàn biến mất, quân Tây lỗ mặt mũi ai cũng tràn trề sát khí, có thể nói dưới sự thống lãnh của Mông Tập thì lập tức chiến ý của toàn quân lại trở nên bạo phát đến lạ lùng.

Trong ý niệm của binh sỹ trận này dường như quân Tây Lỗ sẽ thắng, vì chúng tin một điều, không ai trên đời có thể đối chọi với một Ngũ Hổ Thần cả, có lẽ vì vậy mà tinh thần chiến đầu của binh sỹ đã đạt đến đỉnh điểm.

Ngồi trên lưng ngựa Mông Hạo nói với Mông Tập:

– Phụ thân trận này sao quân Sở không cố thủ trong trại nữa mà lại giàn trận đối chiến với quân ta.

– Dường như là đi ngược với phương pháp phòng ngự thông thường, liệu rằng có tiểm ẩn mưu kế gì chăng.

Mông Tập nghe vậy liền nói:

– Hạo nhi con vẫn còn kém lắm, theo ta thấy lần này sau khi đánh trận trở về ta phải dãy dỗ con lại từ đầu rồi.

Sau đó Mông Tập chỉ về phía quân Sở mà nói tiếp:

– Phòng thủ cũng có nhiều dạng, tấn công cũng là một cách phòng thủ có hiệu quả, điều quan trọng là việc lãnh binh đánh giặc cần có một tướng giỏi dụng binh.

– Trại phía trước của quân Sở tuy bố trí khá kín kẽ, nhưng bốn bề đều là đồng không, nếu ta tiến hành vây trận thì địch chỉ còn là con ba ba trong hủ chờ bị bắt.

– Trận đầu quân ta thất thủ là vì khinh địch nên mới khiến kẻ địch lợi dụng, tuy nhiên kẽ lãnh binh bên ấy cũng hiểu rằng mưu kế này tuyệt nhiên không thể dùng đến lần thứ hai.

– Vì vậy thay vì giam mình trong những hàng rào vững chắc, chi bằng lợi dụng sỹ khí đang lên mà tiến hành công địch, có khi đó lại là một kế hay.

– Điều đó cho thấy tướng quân bên địch kiến giải về trận pháp cũng không tệ, chỉ là vẫn chưa phải là tay đối thủ.

Mông Tập sau khi dứt lời thì lập tức nói với tên tòng sự:

– Dùng trận ngũ long thôn châu tiến hành vây công địch.

Tên tòng sự sau khi nhận lệnh thì phi ngựa lên phía trước cầm cờ hiệu mà điều trận, quân Tây Lỗ nhận được sắc lệnh lập tức chia thành năm cánh quân, lấy năm loại cờ xanh, đỏ, tím, vàng, trắng làm hiệu.

Cứ ba ngàn quân làm đầu rồng, tám ngàn quân làm thân rồng, hai ngàn quân làm đuôi rồng, hai ngàn quân làm chân và vây rồng, tạo hình thành một trận đồ với năm con rồng sống động như thật, giương nanh múa vuốt từ từ tiến về phía của Sở quân.

Từ xa nhìn lại, Phùng lão nói với Trác Bất Phàm:

– Công tử trận này là gì vậy, trông thì giống trận trường xà nhưng không phải trường xà.

– Khí thế của nó thật đáng sợ, nếu cứ để chúng tiến tới sợ rằng quân ta sẽ chống không nổi.

Trác Bất Phàm cũng gật đầu đồng ý:

– Loại trận pháp này đúng là chưa từng thấy qua, Mông Tập quả đúng như lời đồn, đấu trận pháp với y quân ta khó lòng sánh kịp.

– Giờ chỉ còn biết đi một bước tính một bước mà thôi.


Dứt lời Trác Bất Phàm cũng bắt đầu cho quân biến trận:

– Trận nhạn hành, cung tiễn thủ một vạn theo ta lên trước, bộ kinh, ky binh chia thành bốn đội làm vây cánh.

– Tất cả chờ lệnh của ta không được vọng động.

Lệnh ban ra quân Sở lục tục biến trận, một vạn cung thủ tiến lên phía trước tạo thành ba hàng đứng song song với nhau, tên tra vào cung chỉ chờ một tiếng hiệu lệnh là có thể bắn ngay ra được. Mỗi bên trái phải, bộ binh năm ngàn, kỵ binh năm ngàn, đội trước đội sau uy nghi tề chỉnh, vũ khí sáng ngời chuẩn bị giáp chiến, mắt thấy quân Tây Lỗ khí thế áp người, nhưng lại không hề kinh sợ.

Nhìn thấy đội hình của địch Mông Tập đắc ý nói:

– Kẻ hậu bối này thật sự là muốn đấu trận pháp với ta rồi.

– Người đâu hạ lệnh xuống, thanh long, xích long đánh vào hậu quân của địch.

– Bạch long, tử long đánh vào hai bên mạng sườn của địch, nhất quyết phải chia quân của chúng ra.

– Còn hoàng long thì trực tiếp đánh vào đầu não của địch.

– Binh quí thần tốc, hẹn đến trưa nay phải tiêu diệt được địch, thẳng đến ải Thiên Hựu hội quân với Ngụy Giao.

Tên tòng sự nhận lệnh thì lập tức phe phẩy hiệu kỳ, năm cánh quân cờ xí rợp trời thế tiến như bạo vũ, năm con rồng thành tạo sống động như thật, uốn mình chuyển lượn nhe cự nha áp sát vào phía Sở quân.

Thấy tình hình như vậy Trác Bất Phàm không chút do dự hạ lệnh:

– Bên trái địa hình khá cao, quân địch sẽ di chuyển chậm hơn bên phải một chút, toàn bộ cung binh nhắm bắn theo hướng của ta.

– Thượng lộ nhất tiễn bắn.

Bực, bực,…, bực.

Mũi tên của Trác Bất Phàm đi trước, sau đó vạn quân cung thủ nhất tề bắn theo, mục tiêu là nhánh quân cờ hiệu màu đỏ của địch, mắt thấy thế tiễn lợi hại, xích long cuộn mình giơ khiên chắn ra đón đỡ.

Keng, keng, keng.

Mưa tên chạm phải khiên thép vững chãi không thể xuyên thủng, nhưng Trác Bất Phàm không hề tỏ ra lo lắng, hắn tiếp tục truyền lệnh:

– Thế tiến của địch đã chậm lại, toàn quân theo ta phía phải nhập trận.

– Kỵ binh lên trước mở đường, cung đội theo sau bắn yểm trợ, bộ binh làm hậu viện.

– Toàn lực tiến về phía phải.

– Huynh đệ theo ta, sát!

Quân Sở trước mệnh lệnh đưa ra không chút hoài nghi, mắt thấy phải đối địch với số quân đông gâp ba, bốn lần, nhưng họ không hề sợ hãi mà nhất nhất tuân lệnh của Trác Bất Phàm, từ đó cho thấy uy vọng trong quân của người tướng trẻ này là không thể bàn cải. Mông Tập nhìn đội hình Sở quốc chuyển động thì nói với Mông Hạo:

– Trên đời không có trận pháp nào là không phá được, không có trận nào là hoàn mỹ vô khuyết.

– Trận pháp lợi hại là ở chỗ người cầm quân phải biết biến hóa khôn lường, tùy vào tình hình, tùy vào địa thế mà phân hợp quân binh.

– Hạo nhi con phải học hỏi tên tướng trẻ tuổi bên địch kia, dù là lúc nguy nan trùng trùng, dù là lúc thất kế vô sách, thì vẫn phải điềm tĩnh mà đánh giá, sau đó mới động thủ.

– Đây mới chính là điểm lợi hại của binh pháp Mông gia chúng ta.

Mông Hạo nghe vậy thì nói:

– Điều phụ thân nói con xin ghi nhận, chỉ là người nghĩ rằng tên tướng trẻ kia có thể phá trận của chúng ta hay sao.

Mông Tập nghe vậy thì cười lớn:

– Cái ta muốn nói với con chỉ là cách hành sự của kẻ kia rất đáng xem mà thôi, chứ không hề nói rằng hắn có thể phá trận.


– Phải biết trận pháp này chính là trận pháp lợi hại nhất của cha con đó, Hạo nhi hãy nhìn xem.

Xích long bị làn mưa tên quân số đã giảm đi một phần ba, nhưng đã có quân bạch long phía sau lên hiệp trợ, hai cánh quân đều cuộn mình lại, bộ binh bên ngoài cầm khiên thép di chuyển theo đường vòng như hai xoáy nước lớn tương hỗ lẫn nhau.

Sở quân vẫn giữ lối tấn công thần tốc, cung binh vừa chạy vừa tra tên vào bắn, kỵ binh cầm trường thương dùng hết tốc lực chia làm hai mũi tấn công vào hai cánh quân bạch long và xích long, còn bộ binh ở phía sau vừa đi vừa đề phòng hai cánh quân thanh long và tử long của địch.

Trác Bất Phàm cưỡi ngựa lên trước, tay cầm trường kiếm mà xông vào tấn công kẻ địch:

– Quân ta hiện tại đang chiếm lợi thế, cần phải tốc chiến trước khi ba nhánh quân kia kịp đến, chúng huynh đệ Sở quốc giết giặc cho ta.

Ầm

Ba vạn quân Sở không chút chần chừ, nối gót theo Trác Bất Phàm mà lao về phía trước, liên tiếp xung sát với hai cánh quân bạch long và xích long, mặc dù thế công của quân Sở rất lợi hại nhưng quân Tây Lỗ cũng chẳng chịu kém cạnh. Trác Bất Phàm mím chặt môi cầm kiếm đâm chém khắp nơi, nhưng khi hắn vừa hạ được một góc trận đồ thì quân Tây lỗ lại lao lên lấp lại như cũ, hơn nữa hai nhánh quân bạch long và xích long di chuyển như xoáy nước, lúc sáp vào lúc tách ra khiến cho quân Sở khó tài nào mà có thể một đòn trực diện mà tấn công địch.

Đúng lúc này đây khi mà quân Sở mãi mê tấn công nhưng không thu được kết quả, thì đội hình xích long và bạch Long đã thay đổi, đội quân tách ra để lộ một thứ mà khiến Trác Bất Phàm cũng phải rùng mình.

Một chiếc hộp bằng sắt to lớn có nhiều mũi thương chĩa thẳng ra ngoài, được kéo theo bởi bốn con chiến mã, trục xe chứa vật có gắn nhiều lưỡi kiếm dài và bén ngọt, chúng quay mình quanh trục xe mỗi khi bốn con ngựa kéo chạy về phía trước. trong hai cánh quân xích long và bạch long bỗng xuất hiện hơn trăm cỗ xe hình thù kỳ lạ, tề chỉnh xếp thành một hàng ngang tự lúc nào, sau đó một tiếng hiệu lệnh cả đoàn xe lao lên phía trước.

Lộc cộc, lộc cộc.

Tiếng vó ngựa trầm đục vang lên, kéo theo sau đó là một khối vật nặng cồng kềnh khiến mặt đất bị lõm xuống thành đường, mắt thấy toàn bộ, Trác Bất Phàm thầm than không ổn:

– Chết tiệt là thuật chiến xa.

– Từ lúc nào mà chúng mang vào trong quân những thứ này không biết.

– Không đúng,…, không đúng, không phải từ lúc nào mà ngay từ đầu chúng đã có mặt, chúng lợi dụng quân kỵ binh ta chưa kịp trở đầu thì mới đem thứ này ra.

– Ở đây hiện tại chỉ có cung tiễn thủ và bộ binh tất chỉ là làm mồi cho giặc.

– Chết tiệt, rõ ràng từ đầu đây vốn là một cái bẫy.

Trác bất Phàm tuy đã nhận ra tình thế hiện tại, nhưng dường như đã là quá chậm, quân Tây Lỗ sau khi tách ra thì liền hợp lại tạo thành hai bức tường trận, một cái là hàng ngũ những bộ binh dùng để ngăn sự trở lại của kỵ binh quân Sở, một cái là những chiếc chiến xa đang lao hết tốc về phía Sở quân bên này.

Sát

Quân Tây Lỗ hò hét dậy đất, đội chiến xa nhanh như gió cuốn lao vào đám binh Sở quốc, những lưỡi kiếm trên trục bánh xe cùng với sức công phá cực đại của bốn con chiến mã đã phát huy tác dụng, khiến cho quân Sở lớp chết vì bị dẫm đạp, lớp thì bị cắt mất chân tay trong vô cùng thảm não.

Trác Bất Phàm thấy vậy thì liền quát bảo đám binh sỹ đang hoảng sợ:

– Thuật chiến xa chỉ có thể đánh theo một hướng, mọi người mau tách ra làm hai né tránh thế đánh của địch.

– Sau đó toàn quân tập hợp từ phía sau truy kích.

Mông Tập từ xa nhìn lại, trỏ tay vào phía trận đồ buồn chán mà nói:

– Vì sao thiên hạ rộng lớn, người tài nhiều như mây, nhưng lại ít có người thành tài lưu danh thiên cổ.

– Là vì không màng danh lợi trốn nơi rừng sâu tham cứu việc đời, là vì thời cơ chưa đến mà đã đem tấm thân tàn tạ vì bệnh tật mà ra đi, hay là vì trời xanh đố kỵ người tài, khiến cho những bông hoa chưa kịp chớm nở đã bị sức mạnh của trời đất vùi dập.

– Mắt thấy một ánh sao vừa hé mở đã chợp tắt, khiến lòng ta lại không ít cảm hoài.

– Ông trời đây là suy nghĩ của ông sao?

Lời nói của Mông Tập vừa như là một lời than vãng, vừa như là một lời cảnh báo, quân Sở vừa chia hai vòng ra khỏi đám chiến xa thì, “rầm”, một tiếng thật lớn, chiếc hộp sắt nặng nề cấm đầy thương bị rơi ra để lộ trên mỗi xe hơn chục cung thủ tay cầm nỏ liên châu. Một người đứng trên chiếc chiến xa đầu tiên tay cầm trường cung, trông ra là Siêu Chẩn, hắn lạnh lùng nhìn về phía Trác Bất Phàm mà nói:

– Lần trước đã được lãnh giáo tiễn trận của nước Sở, lần này hãy để cho Tây Lỗ quốc chúng ta đền đáp lại ơn nghĩa của các ngươi.

– Chúng huynh đệ theo ta giết địch.


Bựt, bựt, bựt.

Tiếng dây cung lãnh lót cất lên, hàng vạn mũi tên thi nhau bắn tràn ra hai phía, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết, lớp lớp Sở quân liên tiếp ngã xuống, từng người từng người một nối gót ra đi nhưng tiễn thế vẫn chưa hề dừng lại, trong tròng mắt của Trác Bất Phàm bây giờ chỉ là mưa tên dày đặt đang phủ chụp lấy hắn.

Trong một khắc cuối cùng của cuộc đời mình, Trác Bất Phàm lại nhớ về một kỹ niệm lúc còn là một tiểu hài tử bốn năm tuổi được ông nội bế trên tay, hình ảnh ngỡ như đã phai mờ trong ký ức, nay lại trỗi dậy một cách mạnh mẽ đến lạ thường.

Ngày hôm đó Sở quốc quân quân đời thứ hai mươi hai băng hà, linh cữu được an tán nơi tông miếu của nước Sở tại Khánh Dương, bá quan văn võ đến dự rất đông, mặc dù ngoài trời mưa rơi tầm tã nhưng số người theo rước lại lên đến gần vạn người.

Nghi lễ được tổ chức trọng thể và uy nghiêm, cả một vùng đất Khánh Dương nhuốm màu sầu thảm, tiễn đưa một vị minh quân lìa xa trần thế, tiếng than khóc vang ra đến hàng mấy dậm.

Sau khi nghi lễ kết thúc, mọi người ai nấy trở về thành đô, duy chỉ có hai người là vẫn còn đứng lại trước ngôi mộ đá lạnh giá, một người là thừa tướng kiêm tư không đại tư mã Trác Thiên Nhất, và người còn lại là cháu nội của ông Trác Bất Phàm đang được bế trên tay.

Trác Thiên Nhất nhìn thạch bia thì cảm hoài mà nói với Trác Bất Phàm:

– Ta từ nhỏ chỉ là một đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ, bị chúng nhân rẻ khinh, cứ ngỡ giá trị cuộc đời không bằng phân thổ.

– Thế mà cơ duyên xảo hợp được gặp một người làm thay đổi cuộc đời của ta, người đó tuy là chí tôn vương giả nhưng lại chẳng màng thân phận kết thân với kẻ thấp hèn, lại còn kết nghĩa huynh đệ đồng cam cộng khổ, sống chết có nhau.

– Thiên hạ này sao lại có điều quái gỡ như vậy, nhưng sự quái gở của kẻ ngốc nghếch ấy lại làm cho người khác đau thương đến như sắp chết đi được.

– Phàm nhi, hãy cùng ta quỳ bái ân nhân của Trác gia chúng ta và cũng là quỳ bái một hảo bằng hữu của ông nội con.

Nói rồi Trác Bất Phàm được Trác Thiên Nhất nhẹ nhàng đặt xuống, hắn hai mắt to tròn nhìn ông nội, thấy trên khuôn mặt già nùa có những giọt nước lăn dài, rốt cuộc là mưa hay là nước mắt, mà sao ông nội lại có vẻ đau thương như vậy. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời Trác Bất Phàm mới thấy một người cứng rắn như ông nội, lại có lúc yếu mềm, đa sầu đa cảm như vậy.

Gió đêm thổi qua, Trác Bất Phàm run lên vì lạnh, Trác Thiên Nhất nhẹ nhàng ôm đứa cháu yêu vào lòng thõ thẻ với hắn:

– Trác gia ta ngày nay quyền cao chức trọng, con cháu đều nắm giữ trọng quyền của triều đình, chúng không hề biết rằng là do hoàng thượng thương tình mà ban cho lộc vị, một lũ vô ơn lại dám lấn át quyền uy của thiên tử.

– Trác Thiên Nhất ta còn sống chúng sẽ còn chưa dám vọng động, nhưng một mai ta nhắm mắt xuôi tay, sợ rằng đám sói con ấy lại phản trắc làm điều bội nghĩa.

– Nếu điều đó xảy ra ta xuống suối vàng còn mặt mũi đâu mà gặp tiên đế.

– Phàm nhi hãy hứa với ta, dù bất cứ chuyện gì xảy ra phải luôn ở cạnh quân vương điện hạ mà bảo vệ, con chính là niềm hi vọng duy nhất mà ta có thể tin tưởng, Phàm nhi hãy hứa với ta được không.

Trác Bất Phàm dù không biết ông đang nói gì, nhưng thấy ông nội vui cười nhìn mình thì lập tức gật đầu đáp trả và hứa cả đời sẽ theo bảo vệ điện hạ, nào biết câu nói thơ ngây ngày ấy lại là gánh nặng mà hắn phải đeo mang cả đời, thậm chí đến lúc làn mưa tên lạnh lùng phủ chụp lấy hắn, trong nội tâm hắn vẫn còn nhớ đến câu nói ấy:

– Dù có chết cũng phải bảo vệ cho điện hạ.

– Quân vương, Trác Bất Phàm này e rằng đã không còn bước tiếp được nữa rồi.

Thiên hạ là vậy!

Gian thần một đời chỉ mưu cầu ních đầy túi tham.

Trung thần một đời chỉ vì tiết nghĩa mà sống.

Con đường trung nghĩa rốt cuộc là ngắn hay dài.

Chỉ biết đất đá mấp mô, hố trũng đầy rẫy, vực thác lại càng nhiều.

Phập

Một mũi tên lạnh toát cấm ngập vào bả vai của Trác Bất Phàm, cơn đau truyền lại hãy còn mới thì một vết thương khác lại đến, một mũi, hai mũi, ba mũi tên lần lượt ghim sâu vào thân thể, nhưng nỗi đau xác thịt nào có thể so sánh với vết thương trong lòng.

Mắt nhìn từng người chiến hữu ra đi, Trác Bất Phàm tay quấn chặt vào cương ngựa, cố níu kéo một khoảnh khắc sau cùng, một chút vấn vương nơi trần thế để khép lại khúc ai ca của ba vạn quân Sở, hắn tự nói với mình:

– Nếu có chết thì Trác Bất Phàm ta phải là người chết sau cùng, ta muốn tận mắt nhìn thấy các huynh đệ vì ta mà chết.

– Dù có trăm ngàn vết thương ta nhất quyết cũng không được gục ngã, chí ít là một khắc sau cùng này.

Mắt thấy Trác Bất Phàm như vậy, Siêu Chẩn cũng khẽ thở dài, hắn với tay lấy một mũi tên hướng vào người thanh niên ấy mà nói:

– Ngươi yên tâm, mũi tên của ta chưa bao giờ trật một lần, hãy để ta khép lại bản hùng ca cho một tử sỹ đáng kính trọng như ngươi.

– Tiểu tử hãy ra đi thanh thản.

Mũi tên nhẹ nhàng rời khỏi dây cung hướng đến Trác Bất Phàm, bản thân hắn cũng biết điều đó nhưng lại không hề né tránh, hắn chua xót phẫn hận nhìn làn gió vô tình mang mũi tên đoạt mạng đến gần, dường như ngọn gió ấy cũng đang chế nhạo hắn, Trác Bất Phàm nhẹ giọng nói:

– Ngọn gió kia ngươi cũng đang xem thường ta sao?

Keng


Lời nói ấy vừa vang lên, thì nhanh như cắt một lưỡi đao đã kịp chém tới đánh bay lợi tiễn của Siêu Chẩn, một người cưỡi con kỵ mã màu đen tay cầm đao nhanh như gió thoảng đứng chắn trước mặt Trác Bất Phàm, đao trong tay của người ấy hoa lên đánh bật từng đạo đạo mũi tên hướng đến một cách tài tình.

Lật phật, lật phật.

Áo bào người ấy bay trong gió, phảng phất như một bức tường kiên cố và vững chãi trước làn mưa tên hung hiểm, trong một phút ngẳn ngủi Trác Bất Phàm đã ngỡ như rằng mình đang được che chắn bởi một bức tường cao ngất, một cảm giác an toàn mà hắn tưởng rằng đã mất từ rất lâu, kể từ khi ông nội ra đi.

Chỉ là sự ấm áp ẩn sâu trong ấy sao mà thân thương quá, đã bao lâu rồi, đã bao rồi Trác Bất Phàm ta vẫn luôn đơn độc sống những ngày lây lất ở cuộc đời này mà không một ai cạnh bên chia sẻ. Đã bao lâu rồi ta quên mất cái gì là khái niệm của một gia đình, để từ đó chỉ biết đắm chìm trong chiến trận để khỏa lấp nỗi buồn.

Triệu Phong ơi Triệu Phong, ta cứ tưởng rằng ta ghét ngươi, nhưng thực ra là ta đang ghen tị với ngươi, vì bên cạnh ngươi lúc nào cũng có các huynh đệ kề vai sát cánh chia sẽ mộng tưởng, còn ta thì lại chỉ đơn độc một mình.

Trác Bất Phàm nhìn về phía trước, sau đó hắn nói:

– Tại sao lại đến cứu ta, ngươi không nhớ rằng ta đã từng khinh rẻ đám huynh đệ các ngươi hay sao?

Người cầm đao ấy từ từ quay lại, tóc mai hắn bay trong gió để lộ ra khuôn mặt quen thuộc, không ai khác hơn là Triệu Phong, hắn một mặt chỉ huy huynh đệ Hắc Vân Kỳ che chắn, còn mình thì đối thoại với Trác Bất Phàm:

– Chỉ là một lời nói ta vốn dĩ đã không còn nhớ đến nữa, và cũng chẳng bận tâm tới nó làm gì, nếu cả đời chỉ vì một câu nói mà phải ôm sự thù hằn đến cả đời thì cuộc sống không phải mệt mỏi lắm sao.

– Còn việc cứu một vị tướng lãnh cao cao tại thượng Triệu Phong ta lại càng không làm nổi, người ta cứu chỉ là một tướng quân hết lòng vì binh sỹ mà thôi.

Trác Bất Phàm lắc đầu cười một hơi dài rồi nói:

– Ngươi đùa ta sao? Ta từ lúc nào lại là một vị tướng quân vì binh sỹ mà sống cơ chứ!

– Ta chỉ là một kẻ ích kỷ tự tư tự lợi, chỉ nghĩ đến bản thân chứ không còn nghĩ đến ai khác, Triệu Phong ngươi đã lầm về ta rồi.

– Vì vậy hãy cút khỏi mắt ta, ta không muốn chịu ân huệ của ngươi.

Triệu Phong đáp:

– Trác Bất Phàm ngươi biết không, ngươi là một kẻ nói dối tệ nhất mà ta từng gặp đấy.

– Hãy nhìn về phía kia.

Triệu Phong chỉ tay vào một đám Sở binh đang kiên cường chống trả sự tấn công của quân Tây Lỗ, bằng tất cả khả năng của mình chỉ để chúng không thể đến được chỗ của Trác Bất Phàm.

Triệu Phong lại nói tiếp:

– Nếu ngươi là một tướng quân tự tư tự lợi, liệu rằng đám sỹ binh ấy có chịu liều mạng vì ngươi mà chiến đấu hay không.

– Ta tuy không được thông minh, nhưng dù sao Triệu Phong ta cũng là một người cầm quân, liệu rằng ngươi nghĩ ta không hiểu được thế nào là tấm lòng quân sỹ hay sao.

– Trác Bất Phàm ngươi là một dũng tướng, trong tay lại có chiến mã, nếu ngươi thực sự muốn chạy mà bỏ lại đám binh sỹ ấy thì ai ngăn ngươi nổi, chỉ tiếc rằng hành động của ngươi đã phản lại sự lạnh lùng bề ngoài của ngươi mất rồi!

– Và cũng chỉ vì một lý do ấy cũng đủ để ta ra tay cứu ngươi lần này.

Trác Bất Phàm khuôn mặt lạnh tanh nhìn Triệu Phong, sau đó hắn nói:

– Ta không cần, ta không cần sự thương hại của ngươi, Triệu Phong tại sao ngươi luôn xuất hiện những lúc đen tối nhất trong cuộc đời ta.

– Ngươi phải chăng cũng đang khinh thường ta, một kẻ bất tài thua kém ngươi hay sao?

– Nếu đã vậy thay vì bố thí lòng thương hại rẻ mạc ấy, chi bằng để ta chết đi còn hơn.

Bốp

Triệu Phong giơ tay giáng ngay cho Trác Bất Phàm một cú tát thiệt đau, mặt hắn giận dữ nhìn Trác Bất Phàm, giọng hắn gay gắt nói:

– Cái tát này ta thay những người yêu thương ngươi mà ra tay, rốt cục ta không hiểu trong cái đầu vương giả của các ngươi đang nghĩ cái điều gì vậy.

– Con người vốn cho mình là thông minh, nhưng xem ra so với loài vật còn kém xa. Loài vật khi gặp nguy hiểm còn ráng vùng vẫy để tìm ra sinh lộ, còn con người chỉ vì tự ái cá nhân mà vứt bỏ sinh mạng, như vậy có đáng sao?

– Ngươi nghĩ ta hơn ngươi, nhưng ngươi nào biết ta so với ngươi có là gì, nếu có chính là bản thân ta đã giác ngộ ra được một thứ.

– Ngươi liệu rằng phải chăng từng nghĩ bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhìn mảnh trời mà cứ ngỡ như thiên hạ, kết cục lại chỉ là giếng trong giếng, ngoài kia vẫn đầy rẫy những kẻ thực tài vượt trội hay không?

– Nhưng ngươi liệu rằng có biết, ếch ngồi đáy giếng chẳng qua chỉ là không muốn hơn tranh với đời, sống mà không phải lo nghĩ, tiêu diêu tự tại không tốt hơn sao?

– Trác Bất Phàm ta chỉ muốn nói với ngươi một điều, sống mới tuyệt diệu biết bao, vì chỉ có sống mới có thể làm được nhiều việc, hãy nhớ đừng bao giờ nói ra những điều khiến cho những người yêu thương ngươi phải đau khổ.

Lời Triệu Phong nói là để ám chỉ Phùng lão, vị tướng già người bị nhiều vết thương nhưng vẫn liều mạng xông đến ôm lấy Trác Bất Phàm vào lòng, nhìn cảnh tượng ấy Trác Bất Phàm một người kiên cường hôm ấy đã đổ lệ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.