Đọc truyện Chân Huyết Lệ – Chương 54: Đại thủy chiến: tiềm ẩn sát chiêu
Ải Thiên Hựu một trọng điểm xung yếu trên toàn bộ tuyến phòng ngự của quân Bắc Nhung, ải quan dựng sát với mặt sông bằng những tường thành đá cao, chân thành được bọc thêm những cột gỗ bịt sắt lớn đâm ra ngoài dùng ngăn thuyền địch tiến sát tường thành. Cửa thành là một kênh đào khá lớn dùng làm nơi vào ra của thủy thuyền, được dấu kín trong một hồ nhân tạo xây dựng bên trong ải, tạo thành một cụm điểm lưu trú hải thuyền của Bắc Nhung
Không chỉ thế hệ thống phòng ngự mặt thành cũng chuẩn bị rất tốt, hàng trăm cây trường cung phá thuyền được đặt dọc quanh bờ thành, hơn nữa mặt thành được đục những đường ống dẫn dầu hỏa dùng để phóng hỏa nếu cần thiết, bên dưới lại có mấy chục máy bắn đá tạo thành lớp phòng ngự đa tầng khó mà xâm phạm.
Từ xa nhìn lại Lý Nguyên nói với Ngụy Giao
– Ngũ Hổ Thần mỗi người một nghề, thủy chiến là nghề của tướng quân, đã vậy sao vẫn còn chưa động thủ
Ngụy Giao cúi người cung kính đáp
– Thuộc hạ chỉ chờ một câu này của chủ tướng
– Tướng quân thuộc hạ đi đây, trong vòng hai mươi ngày sẽ công phá được con đường thủy đạo này, đưa quân đội Tây Lỗ chúng ta thuận lợi Bắc tiến
– Nếu không làm được nguyện chịu theo quân pháp xử phạt
Ngụy Giao lời nói khẳng khái, ý điệu rõ ràng, Lý Nguyên nhìn Ngụy giao một cái rồi vỗ vỗ vai ông ta mà nói
– Vậy thì trăm sự nhờ tướng quân vậy
Ngụy Giao vui vẻ nhận lời, cầm trường đao dẫn đám thuộc hạ về thủy trại chuẩn bị tấn công, Sở Thủy chờ Ngụy Giao đi xa thì đến chỗ Lý Nguyên nói
– Chủ tướng, quân Bắc Nhung không phải hạng tầm thường, trải qua mấy trận tinh thần đã lên rất cao, lại dựa vào núi cao sông sâu mà thủ, muốn phá phải cần đánh dài hạn
– Thế mà Ngụy Giao lại nói chỉ cần hai mươi ngày, e rằng là ông ta quá khinh địch, thuộc hạ chỉ sợ là có điều lỡ làng gì chăng
Lý Nguyên cười to nói
– Ta biết chứ, nhưng Ngụy Giao là người càng rơi vào hiểm cảnh thì mới phát huy hết tài năng của mình
– Hơn nữa chẳng phải chúng ta vẫn còn một đạo kỳ binh hay sao, chỉ cần sử dụng đúng lúc thì trận này đã là của ta rồi
Sở Thủy nghe thấy vậy thì hơi vững dạ, ông ta nói thầm trong lòng
– Chẳng lẽ đã đến lúc dùng đến đội quân ấy rồi sao, xem ra ván cược này tướng quân đã đặt hết vốn liến vào đây rồi
– Chỉ mong là mọi sự xuông sẻ, nếu không kế hoạch bao năm qua sẽ theo dòng nước này trôi về biển lớn mà thôi
Sở Thủy đứng đó một lúc thì không nói nữa, bái biệt Lý Nguyên mà ra ngoài
——————————————–o0o—————————————————
Lại nói Ngụy Giao sau khi về trại thì triệu tập đám thuộc hạ lại mà nói
– Chư tướng, hôm nay ta đã lấy danh dự của Huyền Vũ quân chúng ta mà hứa với đại tướng trong vòng hai mươi ngày phải đại phá được quân Bắc Nhung, nếu không làm được sẽ chịu chém theo quân pháp
– Các vị tướng quân chúng ta là bằng hữu của nhau đã rất nhiều năm, trải qua trăm trận, chắc mọi người biết rõ tính ta, đã nói điều gì thì phải làm bằng được
– Mười ngày tuy là rất gấp gáp, nhưng quân ta thế mạnh binh nhiều, nhân lúc địch còn chưa chuẩn bị kịp mà đánh dấn đi, nếu để chúng đã đứng vững rồi thì khó mà hạ được
– Vì vậy trong hai mươi ngày phải hạ được hai ải quan trọng yếu của địch, chư tướng có làm được không
Đám quân tướng Tây Lỗ nghe Ngụy Giao nói thì hơi nghi ngại
– Họ làm tướng đã lâu cũng hiểu được sự lợi hại của thế trận quân Bắc Nhung, đừng nói là hai mươi ngày, dù có là hai tháng cũng chưa chắc đã hạ được
– Vậy mà Ngụy Giao tướng quân lại nói chắc như vậy thì lần này tất cả sẽ bị trị theo quân pháp mới thôi.
Thấy chúng tướng còn ngờ vực, Ngụy Giao mắt phượng trợn ngược, cầm lấy thanh đao chẻ cái bàn họp trước mặt ra làm hai, tức giận nói
– Ta thân là đại tướng chết cũng không tiếc thân, các ngươi sao lại nhút nhát như vậy
– Là đấng nam nhi xả thân vì nước mà thấy khó lại lui là sao, bản sắc anh hùng của đại đế quốc chúng ta đâu rồi, các ngươi nói cho ta nghe xem
– Ta hỏi lần nữa, hai mưoi ngày có làm được không
Nhưng tất cả chỉ dám ậm ừ mà thôi, chứ không ái dám quả quyết theo cả, lúc này một người đứng phía sau Ngụy Giao tiến tới, người này mặt áo cánh hạt, tay cầm quạt lông tên là Tả Vương Bí là quân sư cũng là cánh tay mặt của Ngụy Giao lên tiếng
– Ải Thiên Hựu và ải Tả giang cách nhau gần hai ba trăm dặm, lại lắm đồn nhỏ lẻ phân bố trên một chiến tuyến dài, quân lực Bắc Nhung tất sẽ vì thế mà bị căng mỏng ra nhiều lần
– Tuy nói là địa hình hiểm hóc dễ thủ khó công, nhưng đa phần quân đội của chúng đều là kẻ tử thù ngày trước, trong nội tâm sao có thể hòa mục mà đánh địch
– Vì vậy chỉ cần ta hạ được một nơi thì các nơi khác sẽ liên tiếp vỡ trận vậy
Chư tướng nghe người này phân tích đều gật đầu chịu phải, Tả Vương Bí lại nói
– Quân ta lợi thế là có nhiều chiến thuyền, cho nên thuận lợi cho vận động chiến
– Trước hết ta chia quân thành hai đội lớn tấn công hai trọng ải của địch để thu hút sự chú ý của chúng, lại điều thêm nhiều tiểu đội thay phiên tấn công các đồn ải trên bờ chiếm lĩnh cứ địa tạo thành hai mũi tiến công từ đất liền và trên sông.
– Sau cùng ta lại đem binh qua sông đánh vào Miện Thủy cách ải Thiên Hựu một trăm dặm, xây dựng vững cứ địa làm thành một chỗ phát binh phía sau ải Thiên Hựu, như thế hai mặt đánh giáp lại thì ải Thiên Hựu sẽ vỡ ngay
– Tính đi tính lại thì hai mươi ngày cũng không quá
Bộp bộp bộp
Một tiếng vỗ tay vang lên ở sau chót hết, một người thanh niên đang ngồi dựa mình vào một góc trụ lều lên tiếng nói
– Kế sách này tuy hay nhưng vẫn chưa hoàn hảo, bên địch nào phải là thiện nam tín nữ mặc cho ta sắp đặt
– Vẫn còn đó lão tướng già Hoàng Trọng Tham của Ngô quốc, khả năng thủy chiến và mưu lược của hắn nức tiếng xa gần, mấy năm nay một mình trấn giữ nơi đây chống chọi với quân Tây Lỗ ta sao có thể xem nhẹ
– Nếu tùy ý phát binh e rằng khả năng toàn thắng sẽ giảm đi mấy phần
– Tả Vương Bí đại nhân xem ra đơn thuốc này ngài kê tuy có thể mát gan thông ruột nhưng vẫn cần vài thứ thuốc dẫn thì mới có thể dùng đây
Tả Vương Bí nhìn chàng thanh niên đó, mỉm cười nói
– Vậy theo Chu Phỏng tướng quân cần vị thuốc gì để dẫn thuốc đây
Người được gọi là Chu Phỏng lập tức đứng dậy, phủi phủi áo quần sau đó quay lưng đi, nhưng lời nói của hắn vẫn còn vọng lại
– Cái đầu của Hoàng Trọng Tham thủy sư tướng quân của địch như vậy có được không
– Cho ta hai ngày, sau hai ngày sẽ chém được đầu tướng địch
Tả Vương Bí thấy thái độ của người thanh niên ngạo mạng nhưng không thấy làm khó chịu, chỉ nhìn Ngụy Giao mà nói
– Tiểu tử này hôm nay không ngờ lại hăng hái như vậy, xem ra chuyện của đám Tứ Cuồng Tiểu Hổ đó đã làm hắn động tâm không ít
– Có lẽ sắp tới sẽ có lắm chuyện hay đây
————————————————–o0o——————————————
Trước ải Thiên Hựu, lúc này đã là xế trưa, hai vị tướng dưới trướng Ngụy Giao là Cử Lung Bằng và Đại Khai Phương dẫn hai hai mươi chiếc thuyền trong đó mười chiếc đại thuyền và mười chiếc trung thuyền đứng gần ải Thiên Hựu đánh trống thách đánh
Trên mặt nước hai đội thuyền cứ vờn qua vờn lại, tinh kỳ bay phấp phới, khí giới sáng ngời, hai vị tướng kia lại được một phen diễu võ dương oai, trống đánh chiêng rung, buông lời thóa mạ vào trong ải.
Nhận được tin báo thủy sư đại tướng Hoàng Trọng Tham cùng các vị chư tướng và vua các nước lên trên tường thành quan sát, Hoàng Trọng tham nhận thấy địch chỉ là hư trương thanh thế không đáng để bận tâm. Tuy nhiên mấy ngày gần đầy tin đồn trong quân đột nhiên tăng lên, họ nói rằng quân địch hải thuyền sớm tăng lên hơn ngàn chiếc, thủy quân cũng thêm gần mười vạn, khí thế hừng hực khiến cho không ít quân sỹ Bắc Nhung tinh thần hoang mang.
Hoàng Trọng Tham muốn nhận lời thách đấu này để làm yên lòng binh sỹ, ông quay sang nhìn chư tướng hỏi xem có ai muốn tiếp chiến hay không, thì lúc này có hai người đứng ra xin đi. Một người là Bột Hải tướng lĩnh dưới trướng của Hoàng Trọng Tham, người còn lại là Thân Minh, Thân Minh nói với Hoàng Trọng Tham rằng
– Tôi sinh ra ở đất Bắc tuy không có sông ngòi để thử sức, nhưng từ nhỏ cũng đã từng mấy lần theo quân ra biển lớn giết hải tặc, nói chung đối với thủy chiến cũng có chút quen thuộc
– Nếu lão tướng quân tin mà dùng thì tôi nguyện mang theo năm chiếc thuyền trung ra cự địch là được, nguyện sẽ chém được đầu của địch tướng mới thôi
Thân Minh vốn tính cao ngạo coi trời như vung, coi anh tài thiên hạ như cỏ rác, nhưng từ khi gặp bọn Long Cơ ở Hoãn thành, Lai Câu ở hậu sơn thì trong lòng chợt sáng ra, biết rằng thiên hạ người tài giỏi rất nhiều, nên về sau tính nết cũng trở nên khiêm cung hơn, không còn giữ thái độ của kẻ bề trên nữa
Thấy hai tướng hăng hái như vậy Hoàng Trọng Tham rất là bằng lòng, ông cấp cho mỗi người năm chiếc thuyền, mỗi chiếc mang theo ba trăm binh sỹ tinh nhuệ theo đường thủy đạo rời ải tiếng ra, còn mình thì đứng trên mặt thành đích thân đánh trống đốc quân.
Hải thuyền của quân Bắc Nhung vừa ra tới sông thì hai tướng Tây Lỗ đã đem binh xông lại, Bột Hải và Thân Minh hai người không đối chiến mà chia thuyền chạy hai hướng, thấy vậy Cử Lung Bằng và Đại Khai Phương cũng chia quân đuổi theo.
Bột Hải chạy ngược dòng, thuyền nhỏ trôi nhanh tiến lên phía trước, trong khi Cử Lung Bằng đại thuyền di chuyển chậm chạp, muốn tấn công địch chỉ còn có thể dùng tên, vì vậy các chiến thuyền của Tây Lỗ cứ thế trút tên ra như mưa. Nhưng đạo dùng tên một là khoảng cách, hai là hướng gió, quân Tây Lỗ chỉ biết nghĩ đến trên sông tiện nhất là dùng tiễn mà quên mất một điều trên sông thế nước và thế gió mới là trọng điểm, vì vậy tên của Tây Lỗ chỉ là chạm vào cái bóng của đội thuyền Bột Hải mà thôi
Rào, rào, rào
Tên bắn ra như mưa rào vô tình,phẫn ý trút hết xuống dòng nước đỏ ngầu phù xa, Bột Hải đứng dựa vào cột buồm nhìn thế tiến công của địch mà cười lớn
– Bọn khố gấm sinh ra trong nhung lụa tài dùng binh đúng là thua cả lợn, nghĩ rằng tên của các ngươi có thể chạm đến ta sao, nực cười
– Các tướng sỹ nước Ngô nghe lệnh ta, đã đến lúc dạy cho chúng thế nào là dùng tên rồi đó
Lúc này Cử Lung Bằng do bắn nhiều tên mà không thể làm thương tổn đến đội thuyền của Bột Hải nên hết sức tức giận, liền bỏ cung tên xuống giục binh sỹ chèo nhanh tiến lên, quyết chặn giặc sau khi qua đoạn cua trước mặt. Còn Bột Hải từ sớm đã qua được đoạn khuất thì lập tức cho thuyền quay lại, lần này thuyền của Bột Hải xuôi dòng nên chẳng mấy chốc đội thuyền đã chia làm hai chạy song song kẹp đội thuyền của quân Tây Lỗ vào giữa, do bị khuất tầm mắt cộng với tốc độ nhanh của quân Ngô mà quân Tây Lỗ trở tay không kịp. Với lại thuyền của quân tây Lỗ to lớn, di chuyển nặng nề mặc dù thấy được địch đảo hướng tấn công nhưng không tài nào xoay thuyền lại kịp, Cử Lung Bằng tỏ ra hơi lung túng. Còn Bột Hải khi đã vào đúng vị trí cần thiết, anh ta đứng trên mép thuyền giương cung đặt tên hét lớn
– Chúng tướng sỹ bắn theo ta!
Chúng binh sỹ nghe lệnh chủ tướng thì hô vang, sau đó từ khắp mặt thuyền của quân Ngô tiễn thế ngập trời bắn tràn sang thuyền địch, khiến chúng binh sỹ Tây Lỗ chết nhiều vô kể, còn Cử Lung Bằng cũng bị dính bốn năm mũi tên mà gục ngay trên sàn thuyền
Còn về phía Thân Minh chiến thuật của anh ta khác hẳn với Bột Hải hoàn toàn, Thân Minh là người thô trần không giỏi dùng mưu kế, nên anh ta cho thuyền của mình lao thẳng về phía địch, khi còn cách thuyền của Đại Khai Phương chừng một thước, Thân Minh vác búa một tay cầm mộc chắn tên, một tay cầm búa lao lên thuyền của địch
Bộp, Thân Minh đáp xuống một cách nặng nề hắn nói
– Ta tới rồi đây!
Đám binh lính thấy Thân Minh chỉ có một mình thì lập tức lao lên, nhưng khi chúng còn chưa kịp đến gần thì Thân Minh một búa đưa ngang, chém đứt người đám binh sỹ trước mặt, máu bắn tung tóe khắp sàn thuyền, Thân Minh giơ búa về phía trước nói
– Ta chỉ nói một lần nên hãy lắng tai mà nghe, ta cần đầu của chủ tướng các ngươi, những kẻ còn lại không muốn chết thì lui ra, ta không muốn giết tiểu tốt
Một người giáp bạc bào xanh, tay cầm kiếm đứng gần buồm thuyền lớn tiếng đáp
– Khẩu khí của ngươi quả thật rất lớn
– Đã dám đơn thương độc mã lên đây thì cũng có thể xem ra có chút cân lượng, nhưng ngươi nghĩ rằng có thể hạ được ta sao
– Những tên mọi phương Bắc các ngươi đúng là không biết trời cao đất dày là gì, để Đại khai Phương ta dạy cho ngươi một bài học
Nói rồi Đại Khai Phương vung kiếm xông lên, Thân Minh không nói không rằng cũng vung búa lại chém, chiếc búa lớn của Thân Minh nặng nề giáng hạ một nhát uy mãnh vào Đại Khai Phương
Keng
Kiếm và búa chạm nhau một tiếng rõ to, Đại Khai Phương mồ hôi tuôn ra như tấm, hai tay hơi run run, trong khi đó Thân Minh trông không có gì là đuối sức cả, hắn nhìn Đại Khai Phương rồi nói
– Kiếm này của ngươi không ngăn nỗi cây búa này trong tay ta đâu
Lời Thân Minh vừa nói không phải là chuyện đùa, chỉ nghe trên thanh kiếm đang dần xuất hiện một vết nứt nơi chạm nhau với lưỡi búa, rồi Thân Minh gồng người gia tăng thêm lực nện thêm phát nữa vào binh khí của Đại Khai Phương, chỉ nghe một tiếng rắc lưỡi búa mạnh mẽ chém gãy thanh kiếm giáng một nhát thật lực vào người Đại Khai Phương. Đại Khai Phương la lên một tiếng rõ to, máu từ vết thương tuôn ra không ngừng, hắn nắm lấy đoạn kiếm gãy còn lại, hai mắt trợn tròn nhìn Thân Minh rồi gục ngay xuống sàn thuyền. Sau khi Đại Khai Phương chết, Thân Minh liền tiến tới chặt lấy thủ cấp rồi giơ lên, chúng binh sỹ Tây Lỗ nhìn thấy đều khiếp hãi xin hàng, từ thuyền chủ tướng đến các thuyền còn lại tất cả đều từ bỏ khí giới mà quỳ xuống chịu bắt
Thế là lần ra quân này quân Bắc Nhung đã được toàn thắng, không chỉ giết được tướng địch bắt nhiều binh lính mà còn chiếm được thêm mười mấy chiếc thuyền thật là làm củng cố lòng quân sỹ đất Bắc
————————————————o0o——————————————
Trời đêm trong ải Thiên Hựu, nơi giam giữ một vài chỉ huy của quân Tây Lỗ bị bắt hồi trưa, lúc này đang có hai binh sỹ Bắc Nhung làm nhiệm vụ tra khảo đang dùng roi da ra sức đánh lên mình một người bị trói bắng xiềng xích trên một cột gỗ. Khắp thân thể người đó vết roi hằn dài khắp người, nhiều chỗ rách da tét thịt, máu chảy không ngừng, người đó hai mắt nhắm nghiềng, đầu gục xuống xem ra đã bất tỉnh.
Lúc này một người mặc cẩm bào từ ngoài bước vào, hai tên lính Bắc Nhung trông thấy thi hết sức kinh ngạc, chúng lập tức thi lễ
– Đại nhân đến chúng tiểu nhân không biết đón rước thì là có tội, chẳng hay đại nhân hạ cố đến đây không biết có chỉ bảo gì chăng
– Không cần đa lễ, chẳng qua là ta nghe nói có bắt được vài tên chỉ huy của địch nên đến đây xem xét có thể dọ thám được gì chăng không ấy mà. À mà tên kia đã khai ra gì chưa
– (Hai tên lính lúng túng đáp) Thưa đại nhân, tên này thật sự là rất cứng đầu cứng cổ, bọn tiểu nhân đánh cả buổi rồi nhưng hắn vẫn không hé răng lấy nửa lời, giờ thì hắn bất tỉnh rồi ạ
– Vậy sao! Được rồi ở đây không còn chuyện của các ngươi nữa, người này ta sẽ tự mình thẩm vấn, còn các ngươi cứ lui về nghĩ đi
– Nhưng mà … đại nhân… chuyện này
– Ta không thích lập lại lần thứ hai đâu, hay là các ngươi muốn chống lệnh
Hai tên lính thấy người này đổi sắc giận thì sợ hãi, lập tức vâng vâng dạ dạ rồi rút lui, bỏ mặc người mặt cẩm bào và tên chỉ huy quân của Tây Lỗ, người đó nhìn một hồi khẽ cười rồi nói
– Dùng binh không ngại gian trá, tướng quân thật là khiến tại hạ khâm phục bội phận
– Từ bỏ chức vụ liều mạng vào hang hùm beo, gan dạ đúng là hơn người, cho ta hỏi vì đầu một người mà hi sinh bản thân có đáng không
Người mặc cẩm bào nhìn tên bị treo trước mặt vẫn đang im thin thít, trong lòng không lấy gì là phiền cả hắn ta lại nói
– Chu Phỏng tướng quân không cần giả bộ nữa, người nghĩ rằng có thể qua mặt được tại hạ hay sao
– Hơn nữa chung quanh giờ đây chỉ còn có hai ta, chẳng lẽ có điều gì khiến người lo sợ
Bỗng người bị treo trước mặt ngỡ như bất tỉnh, thì giờ đây đầu từ từ ngảng lên, đôi mắt ánh đen tuyền chăm chú giám thị người trước mặt rồi nói
– Ngươi là ai sao lại biết thân phận của ta
Người mặc cẩm bào lấy trong mình một miếng thiết bài đưa cho Chu Phỏng xem, sau khi xem xong Chu Phỏng khẽ gật đầu hắn nói
– Ta cứ ngỡ những điều đồn đại trong nội phủ Tây Lỗ là giả, không ngờ rằng quả thật là có các yếu nhân trong quân ta tiềm phục nơi đất này
– Nói đi lần này ngươi đến tìm ta là có mục đích gì
Người mặc cẩm bào ôn tồn nói
– Đương nhiên là đến giúp tướng quân thoát khỏi chốn này để lập đại công rồi
Chu Phỏng nghe xong cười lớn, nói với người mặc cẩm bào
– Ha ha ha, ngươi nghĩ rằng ta thật sự bị giam ở nơi đây sao, những thứ này mà đòi trói chân được ta sao, thật là điên rồ
– Nếu ta muốn đi thì không ai cản nổi đâu
Dứt lời Chu Phỏng di chuyển các khớp ngón tay thu lại thực hiện xúc cốt công (một loại công phu dùng để thu nhỏ người) chỉ nghe tiếng xương kêu răng rắc vài cái, rồi kỳ lạ thay tay Chu Phỏng đã rời khỏi xiềng xích, sau đó hắn đứng dậy dùng tay bẻ lại những đầu khớp trở lại như cũ, và mọi chuyện diễn ra nhanh chóng đến mức tên mặc cẩm bào cũng phải ngỡ ngàng, hắn nói
– Thật bội phục, bội phục, tướng quân quả thật đúng là tâm phúc dưới trướng Ngụy Giao, quả thật là khác xa người thường
Chu Phỏng từ từ tiến lại, hắn nhìn tên mặc cẩm bào rồi nói
– Ngươi không cần phải nhiều lời, ta đến đây mục đích là lấy đầu thủy sư đề đốc của địch, vốn định ở đây một hai hôm để xem xét tình hình
– Nhưng xem ra hôm nay đã có ngươi ở đây rồi thì không cần phải tốn nhiều công sức nữa, ngươi hãy lập tức báo với chủ của ngươi, sắp xếp cho ta gặp lão già Hoàng Trọng Tham
– Ta sẽ đích thân tiễn lão ta lên đường, quân Tây Lỗ ta bên kia sông đã không còn chờ được nữa rồi
Người mặc cẩm bào cúi đầu nhận lệnh, hắn ta đưa Chu Phỏng ra ngoài, sau đó lại tráo với một người đồng phạm có nét mặt khá giống với Chu Phỏng vào chỗ cũ để không ai nghi ngờ, âm thầm biến mất trong đêm