Chân Huyết Lệ

Chương 28: Không tiến thì thoái


Đọc truyện Chân Huyết Lệ – Chương 28: Không tiến thì thoái

Nơi đóng quân của quân triều đình Cô Trúc

Bên trong đại trại hội họp tướng lĩnh, đại tướng thống lĩnh trận đánh này là Lục Tác Na Nhi đang hết sức tức giận đập bàn, mắng chửi

– Khốn kiếp! Lũ vô dụng các ngươi đều là danh tướng triều đình, thế mà chỉ là bọn tặc phỉ nhỏ nhoi cũng không đánh được là sao

– Gần một tháng mà đã thiệt hại gần tám ngàn binh mã, chết hơn ba mươi viên đại tướng

– Là do chúng quá mạnh hay là do các ngươi không cố hết sức

– Sao cứ im lặng mãi thế, chẳng phải trước đây nói nhiều lắm sao, thế nào tên nào đứng ra giải thích cho ta đi chứ

Xoảng

Lục Tác Na Nhi ném tách trà trên bàn xuống khiến cho bọn tướng lĩnh bên dưới hết sức lo sợ, đưa mắt nhìn nhau mà chẳng ai dám nói câu gì

Lúc này một người từ cuối hàng tướng lĩnh bước ra lên tiếng, người đó không ai khác là Hoàng Xí

– Tướng quân ngài cũng không phải lo lắng, chúng ta đi có hao hụt một số binh lính mà thôi, với lại bên địch tổn thương cũng không ít

– Hơn thế nữa những trận đánh đầu tiên là do ta không thông thạo địa hình nên mới để cho lũ tặc phỉ mới có cơ hội tác oai tác quái

– Nay thì đã khác, quân ta đã thông thạo địa hình có thể tác chiến được với địch

– Không chỉ thế triều đình còn cấp thêm cho ta một vạn năm ngìn quân nữa, tôi thiết nghĩ chỉ cần chúng ta ùa vào chắc chắn quân địch phải vỡ ngay

– Đúng, đúng, Hoàng Xí tướng quân nói phải đó

Những tên tướng quân khác đều gật gù tán đồng

Lục Tác Na Nhi nghiêm sắc mặt nhìn Hoàng Xí

– Ngươi còn dám nói, ta tin tưởng nên mới giao Xích Hùng cho ngươi coi sóc, nào ngờ ngươi lại để cho hắn thiệt mạng

– Ngươi có biết chú của hắn trong triều đã tâu báo với triều đình thế nào không?

– Ta nói cho ngươi biết, nếu trận này mà thắng thì may ra ngươi còn giữ được cái đầu của mình

– Còn nếu thua thì, khà khà, ta nghĩ ngươi chuẩn bị mang đầu về mà nộp đi

– Đúng là tên vô tích sự mà cứ cho mình là giỏi lắm ấy

Hoàng Xí nghe Lục Tác Na Nhi mắng cho thì tái xanh cả mặt chẳng dám nói thêm gì

Lục Tác Na Nhi lại lên tiếng

– Các ngươi cũng không khá hơn hắn đâu, bộ các ngươi tưởng là triều đình cấp thêm quân để cho các ngươi nhàn hạ chơi bời à

– Đừng có điên nữa

Dứt lời Lục Tác Na Nhi móc trong mình ra một tờ thánh chỉ, đưa trước mặt chúng tướng

– Nhìn đi, nhìn đi, đây là chiếu chỉ hoàng thượng ban cho, nội trong một tháng phải mã đáo thành công


– Nếu không thì….

– Ta không nói chắc các ngươi cũng biết, nếu thất bại thì tự cởi mũ ô sa mà về quê cày ruộng đi là vừa

– Các ngươi nghe rõ rồi chứ

Đám người bên dưới mặt như chàm đổ, lo lắng hết sức

Lục Tác Na Nhi lại lên tiếng

– Đúng là trông đợi vào lũ các ngươi thì để ta tự làm còn hơn

– Hoàng Xí, Ô Thiềm các ngươi lập tức đưa quân đến các làng mạc quanh đây, không kể già trẻ lớn bé, trai gái đều đem về làm quân dịch

– Dùng bọn chúng khiêng đất đốn cây mở đường tiến vào trại An Ấp, nội trong mười ngày phải đến dưới chân thành của địch

– Còn ta sẽ đốc thúc đại quân theo sau

Cam Mâu ở dưới nghe vậy thì bất bình lên tiếng

– Tướng quân đường vào sào huyệt của địch có rất nhiều cạm bẫy, nếu cứ lùa dân đi như vậy tử thương ắt hẳn rất là nghiêm trọng

Lục Tác Na Nhi vổ án chỉ mặt Cam Mâu thét lớn

– Ngươi thì biết cái gì, bọn giặc cỏ trại An Ấp tung hoành như vậy không phải là do lũ dân đen ấy dung túng hay sao

– Giúp đỡ phản tặc thì cũng là phản tặc, ta chưa đem chôn sống hết chúng là đã may mắn lắm rồi

Cam Mâu quỳ xuống bẩm tấu

– Nhưng chưa có chứng cớ rõ ràng, nếu ta làm vậy e sẽ không phải lẽ, có khi là lạm sát người vô tội

– Mong tướng quân hãy suy xét thật kỹ

Lục Tác Na Nhi nhìn Cam Mâu đầy tức giận

– Nếu năm năm trước ngươi nói những điều này có lẽ ta còn có thể tin

– Nhưng Cam Mâu à, ngươi nên biết những kẻ phản nghịch kia được tạo ra cũng có phần của ngươi đấy

– Tay ngươi đã nhuốm nhiều máu như vậy mà còn tỏ vẻ đạo đức sao

– Ngươi tốt nhất là tuân thủ làm theo, nếu không đừng trách ta theo quân pháp mà trừng trị

Cam Mâu cúi mặt xấu hổ lui xuống không dám nói gì

Lục Tác Na Nhi sao khi phân phó một hồi thì rời đi, nhưng khuôn mặt vẫn còn hầm hầm nóng giận

———————————————–o0o—————————————————-

Sau khi có chỉ lệnh của Lục Tác Na Nhi, quân Cô Trúc kéo nhau vào các làng mạc, cũng như thành thị quanh vùng, hạ lệnh quân dịch cưỡng chế bắt được hơn ba vạn dân phu, trong đó có cả người già, phụ nữ và trẻ em


Chúng ra lệnh cho dân phu đào đất, lấy cây, củi, rơm rác sang lấp các hố trũng nước ngập, mở một con đường để tiến đánh vào vùng vũng sậy.

Chúng ra lệnh cho dân chúng bất kể ngày đêm đều phải tiến hành làm việc, dưới sự giám sát của quân lính. Nhũng dân phu vì làm việc nặng nhọc quá nên nhiều người kiệt sức mà chết, không chỉ vậy có nhiều người không chịu được khổ nên đã bỏ trốn, nhưng kết quả họ còn thảm hơn, bị quân triều đình bắt lại và đem treo cổ trước dinh làm gương

Cứ ngỡ nhiêu đó đã là khổ, nhưng đám dân phu còn nhiều vấn đề đáng sợ hơn phải đối mặt, đó là những chỗ nước sâu tử thần luôn rình rập họ, không ít người đã bỏ mạng vì chúng. Ngoài ra còn có vô số bẫy rập của quân kháng chiến thiết lập sau những hàng sậy dài khuất khỏi tầm nhìn, làm cho những ai vô ý có thể táng mạng bất cứ lúc nào

Thấy đám dân phu làm việc chậm trễ Lục Tác Na Nhi ra lệnh

– Bất kể tên nào ngã xuống thì cứ đạp qua chúng mà đi, tên nào làm việc chậm chạp thì cứ giết không cần hỏi

– Nội trong mười ngày phải xong, nếu không thì ta chôn sống hết

Đám quân lính Cô Trúc nghe vậy thì đao kiếm tuốt trần theo sau đám dân phu, hễ thấy ai nghịch ý là ra sức chém giết, đám dân phu hoảng sợ khiếp đảm, tiêng khóc như ri, cắn răng gắng sức mà làm

Còn về phía quâ kháng chiến, sau khi thấy tình hình xảy ra, đám thám binh hỏa tốc về báo cáo với Hà Doanh Chí. Nhận thấy cục diện có thể thay đổi, Hà Doanh Chí cùng Lai Câu và một số người nữa quyết định phải trực tiếp đến xem để nắm rõ tình hình

Cả nhóm người rời khỏi lớp thành đất tiến ra ngoài cách chỗ đám quân Cô Trúc mười dặm thì dừng lại quan sát. Chỉ thấy trời đã tối mà đèn đuốc vẫn sáng trưng, người đi đi lại lại kéo dài gần cả vài dặm, chỉ mới hơn hai ngày mà những chỗ vốn là ao bùn đã trở nên phẳng phiu, đến ngựa cũng có thể duỗi thẳng vó mà chạy. Sau khi ở lại quan sát hết lược Hà Doang Chí cùng mọi người rút lui về trại trong êm thắm

Về đến trại mọi người tập trung ở nhà Hà Doanh Chí để bàn bạc cơ mưu và đương nhiên trong số người ở đó không thể thiếu ba tên Long Cơ, Ngu Tử Kỳ và Triệu Phong

Hà Doanh Chí ra lệnh cho mọi người được tùy ý bàn luận

Ngang nhiêm lên tiếng trước

– Dựa vào tình hình này nội chưa tới bảy ngày quân địch đã có thể đắp xong đoạn đường đất kéo dài đến dưới chân thành phía ngoài của ta

– Trước đây chúng ta có thể nắm thế chủ động là vì quân địch không thể nào sử dụng lực lượng kỵ binh cũng như các thiết bị công thành

– Nhưng nay đã khác, chỉ trong vài ngày tới có lẽ những thứ này sẽ được đưa vào trận chiến

– Và điều này đối với ta là hết sức bất lợi, quân của ta quá mỏng để có thể tạo thành thế tiến công trực diện với địch

– Và thành của ta thì lại không đủ cứng cáp, giả sử nếu địch có thể phá qua thành ngoài cùng thì chắc chắn quân ta sẽ thất bại toàn diện

Lục Bang tiếp lời

– Ngang Nhiêm nói đúng đấy, nếu để địch đắp xong thì quân ta sẽ khó mà thắng được

– Chi bằng…

Lục Bang phân vân một lúc thì nói

– Chi bằng thừ lúc địch vẫn chưa hoàn công, ta đem quân ra ngoài đánh cho chúng một trận

– Chỉ cần ta tiêu diệt đám dân phu đó thì quân địch có làm gì thì cũng hoài công mà thôi

Lục Bang vừa dứt loài, Hà Doanh chí ở cạnh bên hét lên một tiếng tung quyền đánh cho Lục Bang một cái thật đau

– Ngươi điên rồi hay sao, đám dân phu đó chỉ là bá tánh bình thường tay không tất sắc, nếu giao tranh xảy ra chắc chắn họ sẽ ra cám cả


– Lục Bang ngươi quên là vì sao mà chúng ta lại trở thành cướp ư, trước đây chúng ta cũng như họ nếu không phải vì triều đình truy sát thì chúng ta đâu đến bước đường này

– Nay ngươi lại bảo ta nhẫn tâm giết hại những người vô tội, thử hỏi xem nếu vậy ta và đám quân triều đình chó má có khác gì nhau

Lục Bang thấy Hà Doanh Chí tức giận như vậy thì vội phân trần

– Tôi nào muốn như vậy, chỉ là tôi nghĩ cho mọi người mà thôi

– Nếu địch vào được đây thì hơn vạn người nơi đây cũng phải bỏ mạng

– Nói thật cực chẳng đã tôi mới đưa ra hạ sách này mong trại chủ hiểu cho

Ngang Nhiêm và Lai Câu cũng nói thêm vào để đỡ lời cho Lục Bang, Hà Doanh Chí mới ngui cơn giận, ông nói

– Ta thông cảm cho ngươi lần này, nhưng từ nay về sau ta không muốn ngươi có suy nghĩ ấy trong đầu rõ chưa

Lục Bang cúi đầu đa tạ

Rồi cuộc họp lại tiếp tục diễn ra, Long Cơ lên tiếng

– Tiến cũng khó thủ cũng khó xong, dựa vào tình hình này chi bằng chúng ta rút lui

Cả đám người ở đó đều ngẩn ra, sau đó tất cả mọi người ở đó đều phản đối ý kiến của Long Cơ, phải biết để lập được trại An Ấp họ đã hi sinh không biết bao nhiêu người và chịu bao nhiêu vất vả a

Nhưng Hà Doanh Chí lại không cho là vậy, ông muốn Long Cơ thử nói kế hoạch của mình

Long Cơ nhẹ giọng lên tiếng

– Mấy ngày nay nghe nói triều đình Cô Trúc đã thêm cho Lục Tác Na Nhi hơn một vạn quân, nghe nói là đám quân được điều động từ đội quân chinh nam

– Nghe thì giống như là triều đình Cô Trúc muốn ra tay diệt cỏ tận gốc chúng ta nhưng theo tôi nghĩ thì không phải vậy

– Theo mật thám của Việt quốc báo cáo, gần mấy tháng nay chiến sự giữa nước Cô Trúc và nước Từ đang rơi vào thế dằn co

– Nên rất có thể triều đình muốn mở thêm một hướng tiến quân nữa để phá vỡ sự dằn co này, và muốn làm được điều ấy thì họ bắc buộc phải hành quân qua đây

– Nói khó nghe một chút chúng ta chỉ kẻ ngáng đường bất đắc dĩ mà thôi

Hà Doanh Chí nói

– Phân tích cũng có lý lắm, Long Cơ ngươi tiếp tục nói ta nghe xem nào

Long Cơ gật đầu với Hà Doanh Chí rồi nói

– Dựa trên những gì tôi đã phân tích điều đó cho thấy nếu ta không rời khỏi đây địch chắc chắn sẽ không buông tha cho ta

– Nếu vậy chi bằng ta lui một bước, rút toàn bộ mọi người đến nơi khác, thiết nghĩ có thể hóa giải được can qua mà không phải hi sinh mạng người vô ích

Ngang Nhiêm hỏi

– Ngươi nói cũng có lý nhưng làm sao có thể đem tất cả mọi người đào thoát một cách an toàn đây

– Quân địch từ sớm đã thích chặt vòng vây rồi, nếu ta tự ý rời khỏi thành lũy của mình ắt hẳn sẽ chịu thiệt hại nghiêm trọng

Long Cơ vẫn thản nhiên đáp

– Đó là lý do vì sao lần trước tôi ra lệnh cho mọi người trong trận khe xanh thu nhiều thuyền địch như vậy, mục đích chính là cho chuyến rời đi này

Lời nói của Long Cơ khiến mọi người hết sức ngạc nhiên, họ quay lại hỏi

– Vậy là ngay từ đầu ngươi đã có ý rời khỏi đây


Long Cơ khẳng khái nói

– Đúng vậy, nơi này dù bền chắc nhưng lại nằm trong vòng vây của nhiều châu huyện ắt hẳn sẽ khó mà an cư lạc nghiệp được

– Hơn thế nữa đây chỉ là mảnh đất hẹp rất khó để phát triển nếu lực lượng của chúng ta ngày càng lớn

– Nếu nó đã có ít tác dụng như vậy chi bằng rời đi

Sau đó Long Cơ tiến lại gần bản địa đồ được Tử Kỳ lấy về lần trước

– Mọi người xem nhé, hiện tại quân địch phần lớn tập trung ở phía trước trại của chúng ta, chỉ cần ta ra sức hư trương thanh thế, tạo cho địch cảm giác ta sẽ quyết một trận tử chiến với chúng

– Tôi nghĩ chúng sẽ quyết định rút bớt một phần binh lực từ các trại men sông về để nhằm tiêu diệt ta

– Lợi điểm của ta là địch không ngờ ta sẽ rút lui nên chỉ cần ta đóng giả thật giống thì chắc chắn Lục Tác Na Nhi sẽ ăn vố lừa to

– Sau khi địch đã rục rịch điều quân, chúng ta liền dùng thuyền di chuyển mọi người từ phía sau

– Nhưng để cho an toàn ta điều động quân thành hai cánh để yểm trợ, một đạo trên bờ, một đạo dưới nước men bờ tấn công các chốt bố phòng của địch, để thuyền vận chuyển bách tính có thể dễ dàng thông qua

– Chỉ là có một điều cần quan tâm đó là mọi người có biết nơi nào thích hợp làm nơi ở mới cho chúng ta không

Hà Doanh Chí trầm ngâm một lúc rồi nói

– Vậy thì dến Lộ Khẩu đi, nơi đó mười năm trước từng xảy ra đại dịch nên có rất nhiều người chết, số người còn sống thì đều đã rời khỏi

– Mấy năm nay nơi đó khá là u ám, là một nơi không người lai vãng , nếu chúng ta đến đó may ra có thể tránh được tai mắt của triều đình

– Hơn thế nữa nó lại nằm ở vùng đồi núi dễ dàng cho việc lẫn trốn của ta

Long Cơ thắc mắc hỏi

– Lão nhân gia người xem ra rất am hiểu về vùng này

Hà Doanh Chí gật gù cười cười rồi nói

– Cũng may hồi trẻ ta thường đến đây mua gỗ để điêu khắc, nên khá rõ về vùng này, không ngờ giờ đây nó lại trở thành phao cứu mạng của bọn ta

– Chỉ tiếc là một nơi sinh khí như vậy chỉ sau một trận dịch mà tan hoang hết cả, giờ chẳng khác nào nơi ma quỷ

– Nhưng may mà nó mang cái ác danh ấy mà chúng ta khã dĩ sẽ kiếm được một chỗ tốt a

Long Cơ gật đầu

– Nếu như vậy thì chỗ ở đã được quyết định, vậy thì mọi người nên đi truyền bá với mọi người chuẩn bị đi

– Chỉ mang những thứ cần thiết, còn những gì không quan trọng cứ bỏ lại hết, như vậy sẽ giúp chuyến đi này thuận tiện hơn

Mọi người trong phòng tuy tán đồng suy nghĩ của Long Cơ, nhưng xem ra vẫn tiếc rẽ nơi này lắm, thấy vậy Long Cơ cả cười

– Người ta nói bốn bể là nhà hà tất phải quyến luyến làm gì, chỉ cần giữ được mạng thì lo gì sau này sẽ không sống tốt hơn

– Long Cơ ta cam đoan với mọi người, chỉ cần chịu rời đi ta sẽ giúp mọi người xây dựng một nơi ở mới còn hoành tráng hơn thế này nhiều, không cần phải lẫn trốn khổ sở nữa

– Còn về trại này mọi người yên tâm ta nhất quyết không để cho bọn quân triều đình có được dễ dàng đâu

– Nếu chúng muốn chiếm được nơi này thì hãy để lại một vạn đầu người để bồi đáp chúng ta vậy

Mọi người nghe xong mà sững cả người, liệu Long Cơ sẽ làm cách nào để giết hàng vạn tên đich đây, lẽ nào tên nhóc trẻ tuổi này đang khua môi múa mép. Nhưng khi họ nhìn kỹ Long Cơ thì thấy ánh mắt của hắn thập phần tự tin, dường như việc đoạn vạn đầu người chỉ như là lấy đồ trong túi vậy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.