Đọc truyện Chán Đời – Chương 35
Nghiêm Húc Minh ra khỏi phòng khám, mùa đông giữa trưa ánh mặt trời cũng rất yếu ớt, như có như không, tựa như sương mù, nhưng thật sự rất ấm áp. Nhiệt độ ấm áp nhẹ nhàng rắc lên người, rất thoải mái.
Anh cảm thấy như bệnh nặng vừa mới khỏi.
Lẽ ra nên sớm tin tưởng ý kiến của dân chuyên nghiệp, nói ra thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Rốt cục đã biết rõ hình dạng thực của bóng ma vẫn luôn dính lấy, quấy nhiễu anh. Đó chính là linh hồn không cam lòng bị thể xác giam giữ. Nó đang vùng vẫy lần cuối, muốn thoát ra.
Nghiêm Húc Minh có thể dập tắt nó, khá nhanh chóng và đơn giản, trong cái xã hội này, không ai có thể sống bằng tư thái chân thật của chính mình, đều là kết quả của thỏa hiệp cả. Tuy rằng như thế tẻ nhạt, nhưng ít ra lại an toàn, thời gian trôi nhanh lắm, thoáng chốc đã qua đi.
Hoặc là, anh có thể một lần nữa gọi dậy nó. Đem thứ đã khảm sâu vào thân thể kéo ra, không biết phải tốn bao nhiêu sức lực, có khi mãi mãi cũng không có cách nào thành công.
Hai con đường, đường nào cũng không bằng phẳng, có lẽ đời người vốn là khổ ải.
Có điều trước đó, anh có một việc nhất định phải làm.
Anh phải đi gặp Ngô Dục, đi xin lỗi.
Điện thoại người trẻ tuổi không gọi được, cũng trong dự liệu, anh làm đối phương tổn thương nặng nề như vậy, bị đưa vào danh sách đen cũng đáng đời.
Nói không chừng, Ngô Dục đã về chỗ tổng giám đốc Từ làm lại, hôm nay thứ bảy, có lẽ cậu vẫn đang làm việc. Nghiêm Húc Minh đi phòng triển lãm tranh thử vận may.
Anh đến đây nhiều lần, nhưng xưa nay chưa từng vào. Hôm nay có một buổi triển lãm, cửa trải thảm đỏ, vài người khách tham quan đang xếp hàng ở cửa.
Poster tuyên truyền viết hoàn toàn bằng ngoại văn, sâu xa khó hiểu. Nghiêm Húc Minh đang suy nghĩ xem anh có nên mua một chiếc vé không thì thấy tổng giám đốc Từ đang tiễn một người ngoại quốc râu ria rậm rạp ra ngoài. Đoàn người bắt đầu ồn ào, từng người tiến lên trước, bắt tay chụp ảnh.
Tổng giám đốc Từ phát hiện ra anh, “Thầy Nghiêm, anh đến đây sao không báo cho tôi biết?”
Anh ta cho rằng Nghiêm Húc Minh đến xem triển lãm, nhiệt tình giới thiệu vị nghệ thuật gia nước ngoài này với anh.
Nghiêm Húc Minh không tiện nói không phải, gật đầu mỉm cười, ra vẻ rất hứng thú.
Lối vào có nhân viên soát vé, tổng giám đốc Từ kéo tay anh, dẫn anh vào, đối phương bèn không để ý đến anh.
Lúc rảnh rỗi Ngô Dục cũng thích đến những chỗ thế này, xem một vài triển lãm cổ quái kỳ lạ, vừa xem vừa nói cho anh. Nghiêm Húc Minh lại cảm thấy vẻ mặt chăm chú của cậu so với những thứ tối nghĩa khó hiểu trong triển lãm còn đẹp đẽ hơn nhiều.
Phòng triển lãm tranh là một hành lang dài nhỏ, không gian bên trong lại rất lớn, gồm một tòa nhà ba lầu.
Nghiêm Húc Minh đi theo tổng giám đốc Từ, tới lầu hai, nhìn thấy trong góc có một cánh cửa đóng chặt, trên đó viết “Lối đi của nhân viên”, bước chân đang bình tĩnh, tưởng tượng bên trong là bóng lưng người trẻ tuổi dựa vào bàn làm việc, tim bắt đầu đập loạn.
“Ngô Dục cậu ấy… Hôm nay có ở đây không?”
“Anh nói Tiểu Ngô?” Tổng giám đốc Từ quay đầu lại.
Có phải anh hỏi quá đường đột không? Mặc kệ, đường đột thì đường đột đi, Nghiêm Húc Minh rất muốn nhìn thấy Ngô Dục.
“Cậu ấy từ chức rồi, anh không biết sao? Hình như là quê nhà xảy ra một số chuyện.”
“Ừm…”
Ngô Dục rốt cuộc không trở về làm lại.
“Thật đáng tiếc.” Tổng giám đốc Từ cảm thán.
Chỉ có thể đến nhà Ngô Dục tìm cậu, lúc ra khỏi phòng triển lãm tranh, Nghiêm Húc Minh nghĩ.
Tối hôm ấy, anh không nói tiếng nào bỏ đi, bây giờ trở lại, tính là cái gì?
Anh tưởng tượng phản ứng của người trẻ tuổi khi gặp lại anh. Kinh hỉ sao? Đánh giá mình quá cao rồi. Giận dữ? Đánh anh một trận cũng tốt. Hay là đã quên anh rồi, thờ ơ?
Mặc kệ thế nào, anh đều phải đến. Cho dù chia tay, bọn họ cũng xứng đáng có một kết thúc đàng hoàng.
Lại là con đường dài dằng dặc kia, đến Thất Nhạc Viên của cậu, trời đã tối, gió lạnh mang theo hơi nước ẩm ướt. Nghiêm Húc Minh từ bên ngoài vòng tới dưới lầu nhà Ngô Dục, thế nhưng nhà cậu ở phía trong, không nhìn được đèn có mở không, cũng không biết trong phòng có người hay không.
Anh không thể làm gì khác hơn là đi vào.
Lúc lên lầu, hai tay anh vì căng thẳng mà lạnh lẽo, ở bên trong lối đi chần chừ một lúc lâu mới lấy dũng khí gõ cửa.
Không có ai trả lời.
Xem ra Ngô Dục không ở nhà. Nghiêm Húc Minh không biết là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm. Sau đó làm sao bây giờ? Cứ ở đây chờ sao? Anh không quyết định được, cúi đầu, nhìn thấy mật mã, ngón tay vô thức đặt lên đó.
Đây là hành vi của một tên trộm, Nghiêm Húc Minh nhắc nhở chính mình. Nhưng anh không nhịn được, anh muốn xác nhận một chút.
Ấn tổ hợp con số quen thuộc, cuối cùng anh nghe thấy tiếng khóa mở ra, âm thanh giòn giã giống như vốn có.
Mật mã không đổi, vẫn là ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Viền mắt Nghiêm Húc Minh nóng lên, gần như khóc. Anh ổn định tâm trạng, chỉnh lại cravat, đẩy cửa ra, bước vào.
Một cậu trai trẻ tuổi đứng trong phòng, Nghiêm Húc Minh nhìn cậu ta, ngây dại.
Đó không phải là Ngô Dục, mà là một người xa lạ.
Đối phương mới từ trong bếp đi ra, tay còn bưng một tô mì, cũng trợn mắt há mồm.
“Anh…?”
Ngô Dục đã có bạn trai mới, lại giống như anh hy vọng, cậu trai xem ra cũng rất khỏe mạnh sáng sủa. Nghiêm Húc Minh cảm thấy cực kỳ mất mặt, lập tức muốn quay đầu rời đi.
Không được… Bản thân anh đến đây không phải để van xin quay lại, anh sao có thể hy vọng xa vời rằng sau khi một mạch bỏ đi không chịu trách nhiệm, Ngô Dục còn có thể tha thứ anh? Phải nói rõ ràng mọi chuyện.
“Tôi muốn tìm Ngô Dục.”
Mì vừa nấu xong, nóng hổi. Cậu trai đặt tô lên bàn trà, thổi thổi ngón tay.
“Cậu ta hiện tại không ở đây.”
Nghiêm Húc Minh bị cậu làm lơ mơ rồi, “Vậy cậu ấy…?”
“Cậu ta cho tôi thuê nhà.”
Hóa ra là khách trọ. Ngô Dục không muốn ở lại nơi thương tâm này, mật mã đổi hay không đổi đương nhiên cũng không còn quan trọng.
“Quấy rầy cậu rồi.” Nghiêm Húc Minh cáo từ.
Anh vừa ra cửa, cậu nhóc kia đuổi theo, “Chờ đã, Ngô Dục nói có thể sẽ có người đến lấy đồ, là anh sao?”
Không biết, có thể là vậy, Nghiêm Húc Minh gật gật đầu.
“Cũng không nói trước một tiếng, đột ngột đi vào, dọa chết tôi.” Cậu nhóc oán giận, dẫn anh đi qua gian phòng, đến cầu thang bên cửa sổ thông ra sân thượng, chỉ chỉ nhà kính trồng hoa. “Đồ của cậu ta đều ở trong này, có một thùng nhỏ, bảo là của anh.”
Chìa khóa nhà kính trồng hoa Nghiêm Húc Minh có mang trong người, anh mở cửa, đi vào bên trong. Cây cỏ đều mang hết ra ngoài, mặc cho tự sinh tự diệt, chết héo hết cả, còn lại mỗi cái chậu không, cỏ dại cứ thế mà sinh sôi. Dụng cụ vẽ tranh, quần áo, giày mũ, những thứ linh tinh của Ngô Dục chất đống lộn xộn bên trong, chói mắt nhất chính là bức tượng ngón giữa kia. Bóng đèn treo rất thấp, dưới ánh sáng ảm đạm, nó giống hệt như một gian nhà kho.
Một thùng giấy nhỏ đặt trên ghế nằm trước đây hai người từng vùi người lên đó thân thiết, trên viết chữ “Nghiêm” bằng bút lông đen.
Thùng giấy không dán miệng lại, Nghiêm Húc Minh mở ra, bên trong đều là những thứ anh để lại nơi này, còn có quà anh tặng Ngô Dục, kể cả chiếc nhẫn bạch kim kia, kể cả nửa hộp Nam Kinh chưa hút hết.
Như học sinh tiểu học tuyệt giao, anh là anh, tôi là tôi, không còn liên quan gì đến nhau nữa. Anh thấy buồn cười, nhưng không cười nổi.
Giá vẽ được vải che lại, nhìn đường nét, dường như có một bức tranh bên dưới. Từ khi tác phẩm bị hủy, Nghiêm Húc Minh không còn thấy Ngô Dục vẽ nữa, anh tò mò vén lên.
Bối cảnh là một đêm mưa, mây đen mịt mù, thế nhưng lại có hai vầng mặt trời treo trên nền trời đen kịt. Khuôn mặt trông rất quái dị, có hai khuôn mặt, một khuôn mặt mỉm cười, khuôn mặt còn lại rất u ám. Một mặt trời khác bị mũi tên bắn trúng, vết thương đổ máu, khóe mắt mang theo nước mắt, như khí cầu bị rách, rơi xuống. Mà hai mặt trời có mặt mũi bên cạnh cứ như không có gì xảy ra, dường như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Mặt trời, thiên sứ mập mạp, đều là những thứ sáng sủa đáng yêu, hoàn toàn không phù hợp với bối cảnh tăm tối, cộng thêm máu me nhìn thấy mà giật mình, tất cả hợp lại khiến người ta cảm thấy bất an.
Nghiêm Húc Minh nhìn chằm chằm bức vẽ kia, nhớ tới chuyện cười lúc trước anh kể cho Ngô Dục, trong tên của anh có hai mặt trời, mà Ngô Dục chỉ có một. Tranh này chính là bọn họ.
Anh ở trong nhà kính ngẩn người rất lâu, cậu khách trọ trẻ tuổi theo cửa mở bước vào, nhìn thấy anh, kêu to một tiếng.
“Ôi, anh làm sao vậy?”
Nghiêm Húc Minh lúc này mới lấy lại tinh thần, lau mặt, tất cả đều là nước mắt, hóa ra anh bất tri bất giác khóc rồi.
“Không có gì, tôi hơi dị ứng một chút.” Anh lau khô khóe mắt, trong lòng vẫn cảm thấy đau đớn từng cơn.
“Ồ, chủ nhà của tôi biết vẽ sao?” Cậu nhóc bị hấp dẫn, đến gần, quan sát rất tỉ mỉ, “Vẽ đẹp quá, nhưng quá trừu tượng rồi. Đây là Hậu Nghệ bắn mặt trời sao? Nhưng sao lại giống Cupid thế?”
“Đúng vậy, quá trừu tượng rồi.” Nghiêm Húc Minh nói, trừ anh cùng Ngô Dục, người khác sẽ không hiểu.
Anh không động đến đồ vật trong thùng, chỉ mang bức họa kia đi.