Chán Đời

Chương 33


Đọc truyện Chán Đời – Chương 33

Mấy ngày đầu sau khi Nghiêm Húc Minh rời đi, Ngô Dục gọi rất nhiều cuộc điện thoại, thường là vào giữa khuya. Anh một cuộc cũng không nhận, mặc cho tiếng chuông như kim loại sắc bén cắt vào lòng kia tự mình tắt mất.

Ngô Dục còn nhắn rất nhiều tin, tràng giang đại hải, anh không đọc cũng không xóa, cứ lưu trong điện thoại di động. Kỳ thực bình thường Nghiêm Húc Minh có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, không chịu nổi con số nhắc tin chưa đọc trên màn hình điện thoại, thật sự không biết anh làm thế nào mà nhịn được.

Qua một đoạn thời gian, có lẽ tuyệt vọng rồi, người trẻ tuổi không liên hệ anh nữa, hoàn toàn biến mất.

Vợ trước giải trừ lệnh cấm, Nghiêm Húc Minh rốt cuộc có thể đi gặp con gái, thế nhưng anh không muốn đi, chỉ mỗi tháng đúng hạn chuyển tiền nuôi nấng cho đối phương. Anh sợ con gái sẽ hỏi chú Ngô thế nào rồi, anh không có cách nào giải thích, anh hèn yếu chạy trốn khỏi Ngô Dục, chuyện đã đáp ứng người ta, một chuyện cũng không làm được.

Trở về với vòng tuần hoàn nặng nề, anh một lần nữa phong bế bản thân, như một hình thức tự trừng phạt.

Nguyên Đán mẹ anh gọi anh đi ăn cơm trưa, bảo anh đưa con gái và Ngô Dục đến. Nghiêm Húc Minh vẫn không nói cho cha mẹ bọn họ đã chia tay, lần này không dối gạt được nữa. Cuối cùng, anh đi đón con gái, hy vọng e ngại có trẻ con, mẹ anh sẽ không quá dây dưa chuyện này.

Trần Sở Y và anh vốn đùa giỡn không hề kiêng dè, hôm nay lại đặc biệt lặng im. Nhất định là đang trách anh, Nghiêm Húc Minh nghĩ, anh không biện giải gì, quả thật là do anh không đúng.

“Tiểu Ngô đâu?” Đến nhà cha mẹ, thấy người trẻ tuổi không đi cùng bọn họ, mẹ anh thuận miệng hỏi.

“Con không gọi cậu ấy.” Nghiêm Húc Minh nói.

Mẹ anh đang định trách cứ, nhìn vẻ mặt anh, chính mình ngộ ra, lại cảm thấy khó hiểu. Bà không tiếp xúc nhiều với Ngô Dục, nhưng trước đây không lâu bọn họ còn thân thiết như vậy. Rồi đổ lỗi cho giới tính, Nghiêm Húc Minh vốn thích nữ giới, có lẽ trước kia tâm huyết dâng trào, muốn thử trò mới, bây giờ mới mẻ qua đi, chán rồi.

“Mẹ đã nói rồi, hai người đàn ông, làm sao lâu dài được? Con từ nhỏ đã thế, cứ có trò gì mới là phải thử, lớn như vậy rồi tật đó vẫn không bỏ được…”

Nghiêm Húc Minh há miệng, muốn nói không phải, anh buông bỏ Ngô Dục là bất đắc dĩ, nhưng nói rồi thì sao, có ý nghĩa gì? Anh im lặng, nghe mẹ phàn nàn.

Trên bàn ăn bầu không khí nặng nề, không ai uống rượu, cũng không ai trò chuyện, chỉ có mẹ thỉnh thoảng nhắc bọn họ gắp thức ăn. Bữa cơm rất nhanh đã xong, lại ngồi một lúc, Nghiêm Húc Minh tạm biệt cha mẹ, dắt con gái đi xuống lầu.

“Có muốn dạo phố một chút không?” Hằng năm vào dịp này, anh thường dẫn con gái đi mua đồ mới.

“Có ạ.”

Bọn họ đi đến trung tâm thương mại. Tâm trạng Trần Sở Y hình như không tốt lắm, mệt mỏi không có tinh thần, bình thường đều tự mình xem, hôm nay Nghiêm Húc Minh còn phải nhắc nhở con bé thử cái này thử cái kia. Mãi đến tận khi trời tối, gần như dạo qua hết tất cả các cửa hàng, rốt cuộc cũng chọn được một cái áo khoác.

Nghiêm Húc Minh xếp hàng, trả tiền. Lúc lấy ví tiền ra, anh đột nhiên nghĩ đến, đây là quà Tết năm ngoái Ngô Dục tặng anh. Qua lớp da thuộc mềm mại, dường như lại được chạm đến ngón tay người trẻ tuổi, anh trở nên hoảng hốt, rơi sâu vào hoài niệm.


“Ba, ba ơi…”

Trần Sở Y gọi anh vài tiếng, anh mới phục hồi tinh thần. Nhân viên bán hàng đã đóng gói xong, anh vội vàng điều chỉnh tâm trạng, trả tiền.

Bên ngoài quảng trường có cây thông Noel cao to sừng sững, ánh đèn lấp lánh.

“Chụp ảnh không?” Nghiêm Húc Minh hỏi ý con gái.

Trần Sở Y gật đầu.

Anh bỏ hết công sức chen vào dòng người, chiếm được vị trí một bên lan can, liền gọi con gái tiến lên. Lúc quay đầu nhìn lại, Trần Sở Y đứng giữa đoàn người qua lại tới lui nhìn anh, đôi mắt ngân ngấn nước.

“Sao vậy?” Nghiêm Húc Minh chạy đến, lấy khăn lau cho con gái.

“Ba ơi, con xin lỗi…” Trần Sở Y ôm cổ anh, khóc lớn hơn.

“Con có lỗi gì đâu?”

“Đều là vì con, ba với chú Ngô mới…” Con bé vừa gạt lệ vừa nói, “Con nhìn dáng vẻ của ba, cảm thấy ba rất khổ sở…”

Trông rõ ràng như vậy sao? Đến trẻ nhỏ cũng nhìn ra được. Nghiêm Húc Minh còn tưởng anh che giấu rất giỏi.

Anh xoa xoa lưng con gái, “Đừng nghĩ lung tung, ba từng trải, sẽ không khổ sở.”

“Có thật không? Chú Ngô cũng không khổ sở phải không?”

Nghiêm Húc Minh nghĩ đến đêm mưa anh rời đi, Ngô Dục dáng vẻ tuyệt vọng, cổ họng đau xót, hít sâu mấy cái, bình tĩnh lại, nặn ra một nụ cười, “Chú ấy cũng là người lớn, người lớn đều rất kiên cường, sẽ không khổ sở.”

Trần Sở Y tiếp nhận lời giải thích của anh, khịt khịt mũi, “Người lớn đều rất nhẫn tâm.”

Đưa con gái về nhà, tâm trạng Nghiêm Húc Minh kém đến cực điểm, cảm giác anh quả thực không làm nên trò trống gì, còn để con gái lo lắng cho mình. Anh đỗ xe lại ven đường, sợ nhất thời kích động làm ra chuyện gì đó ngu ngốc.


Đêm đã khuya, đường dần dần vắng lại. Giữa gió lạnh, anh đi bộ lung tung không mục đích, cứ đi mãi, lại đi tới trường học.

Bảng hiệu sáng choang trong đêm, một người đàn ông đứng dưới ánh đèn, xuyên qua cửa kính nhìn xung quanh.

Dáng dấp người nọ có chút quen thuộc, Nghiêm Húc Minh nhìn một lúc lâu mới nhận ra.

“Diệp Thanh?”

Đối phương nghe thấy, nhìn về phía anh nhướn mày, dáng vẻ vui mừng, “A, Húc Minh.”

Diệp Thanh là bạn thời đại học của anh, cũng là đối tác lúc đầu hợp tác mở trường học. Khi đó Nghiêm Húc Minh mới thôi việc, cầm tiền tiết kiệm muốn làm kinh doanh, nhưng lại không biết nên làm gì. Diệp Thanh trước đây ở cùng phòng, hai người thân thiết nhất, Nghiêm Húc Minh liền nhờ y cố vấn.

Diệp Thanh con nhà buôn bán, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đầu óc rất nhanh nhạy, nói anh không phải thích dạy trẻ con sao, dứt khoát mở lớp đào tạo đi. Nửa năm đầu đặc biệt gian nan, đã vào thì không ra được, Trần Cẩm Như mỗi ngày đều cãi nhau với anh, nói anh chỉ quan tâm đến con người khác, không để ý con mình, lại không giúp đỡ việc nhà, Nghiêm Húc Minh suýt nữa đã từ bỏ. Diệp Thanh động viên anh. Nghiêm Húc Minh lại mượn thêm một số tiền, dưới áp lực, anh cắn răng kiên trì một khoảng thời gian. Rồi tình huống dần dần tốt lên, số lượng học sinh tăng vọt, không tới ba năm đã phát triển đến mấy trăm người.

Sau đó… Sau đó bọn họ nảy sinh một ít mâu thuẫn, cuối cùng ngày càng xa cách.

Nghiêm Húc Minh đã lâu lắm không nhìn thấy y, nghe nói Diệp Thanh tự mở công ty gia đình, làm ăn rất thuận lợi, dù sao cũng không cùng đẳng cấp với ông chủ như anh.

“Hai tầng lầu đều là của cậu?” Diệp Thanh hất cằm ra hiệu.

“Ừ.”

“Thật tốt quá.” Y cảm thán, “Khác hẳn lúc tôi đi.”

“Sao cậu lại ở đây?” Nghiêm Húc Minh hỏi.

“Lái xe ngang qua, muốn tới xem một chút. Đây cũng là hạng mục đầu tiên tôi làm.” Diệp Thanh cười bảo, “Khởi nghiệp mà.”

Nghiêm Húc Minh vẫn cho rằng bọn họ đã trở mặt thành thù, thế nhưng gặp lại Diệp Thanh, anh cũng không thấy phẫn nộ như trong tưởng tượng, trái lại lại còn có cảm giác thân thiết.


“Đúng rồi, cậu có muốn vào trong xem không?” Anh mời đối phương.

“Được.”

Nghiêm Húc Minh mở khóa, dẫn Diệp Thanh tham quan các nơi, hồi tưởng lại những năm tháng trước đây cùng phấn đấu, hai người không khỏi cảm khái.

Đi xuống lầu, tới phòng sách, Nghiêm Húc Minh hỏi Diệp Thanh lúc này đang ngồi bên quầy bar.

“Uống chút gì không?”

“Gì cũng được.”

Nghiêm Húc Minh pha cho y một ly cà phê.

“Cậu còn biết vẽ hoa?” Diệp Thanh thấy anh dùng bọt sữa vẽ ra hình lá cây.

Nghiêm Húc Minh học theo nhân viên, thế nhưng anh chỉ có thể vẽ mấy loại hoa đơn giản, bèn dạy cho Ngô Dục, Ngô Dục trò giỏi hơn thầy, chẳng mấy chốc đã vẽ đẹp hơn anh.

Anh chìm đắm trong suy nghĩ của mình, gần như quên đi bên cạnh vẫn còn có người.

Lát sau, Diệp Thanh hỏi, “Có phải cậu và Trần Cẩm Như ly hôn rồi không?”

“Ai kể cho cậu vậy?” Nghiêm Húc Minh ly hôn bảy năm, việc này sớm đã truyền khắp nhóm bạn học.

Diệp Thanh đã sớm nghe nói, nhưng vẫn không tìm được cơ hội gặp mặt hỏi anh, “Ly hôn cũng tốt.”

“Cô ta bây giờ còn độc thân.” Nghiêm Húc Minh nhớ tới Diệp Thanh cũng từng theo đuổi vợ trước.

“Tôi không phải ý này.” Diệp Thanh uống một miếng cà phê, giọng nói có phần do dự, “Kỳ thực, cậu không biết, tôi từng hẹn hò với cô ấy.”

Cái này Nghiêm Húc Minh quả thật không biết.

“Khi nào?”

“Năm nhất học quân sự xong, lúc đó cậu còn chưa quen biết cô ấy. Thế nhưng tôi và cô ấy ở bên nhau không được mấy ngày. Ý muốn khống chế của cô ta quá mạnh, tôi không chịu được.”


Chẳng trách Nghiêm Húc Minh cùng Diệp Thanh kết phường làm ăn, Trần Cẩm Như trước sau không ủng hộ, ra là có mối oán xưa.

“Vậy mà cậu cũng không nói với tôi.”

“Tôi thấy cậu thích cô ta như vậy.”

Lúc đó, Trần Cẩm Như là hoa khôi của hệ, trong nhóm người ái mộ cô ta, điều kiện của Nghiêm Húc Minh xem như tầm thường, cho đến nay anh vẫn không hiểu vì sao Trần Cẩm Như lại chọn anh. Trước đây anh đần độn cảm thấy, có lẽ đó chính là ái tình, không hề có đạo lý. Nhưng bọn họ bên nhau không vui vẻ gì, anh hiện tại đã tin tưởng cái nhìn của Ngô Dục, nếu như hai người thật sự yêu nhau, ở bên cạnh nhau sao có thể không vui vẻ được?

“Ly hôn cũng tốt.” Diệp Thanh lặp lại, “Ở cùng cô ta, cậu trở nên không giống cậu nữa.”

Nói tới rạng sáng, Nghiêm Húc Minh tiễn y rời đi.

“Sau này có rảnh thì liên lạc với tôi.” Hai người trao đổi số điện thoại.

“Được, tổ hợp Thanh Minh chúng ta tái xuất giang hồ.”

Nghiêm Húc Minh vẫn nhớ biệt hiệu bạn học đặt cho bọn họ.

“Đúng, tái xuất giang hồ!” Diệp Thanh cười híp mắt, dang cánh tay ra.

Nghiêm Húc Minh theo bản năng tránh cái ôm của y. Ngô Dục hay ghen, sau khi ở bên cậu, Nghiêm Húc Minh rất chú ý giữ khoảng cách với người khác, bất kể nam nữ, vô tình mà thành thói quen, sau khi chia tay vẫn như cũ.

Diệp Thanh mặt đầy nghi hoặc. Ngày xưa là huynh đệ, nhiều năm như vậy không gặp, ôm một cái rất bình thường, là anh phản ứng hơi quá rồi. Nghiêm Húc Minh vỗ vỗ vai bạn học cũ.

Từ biệt Diệp Thanh xong, anh đi dọc con đường trở về lấy xe, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, anh sao lại không nhớ ra được cụ thể vì sao bọn họ mỗi người đi mỗi ngả. Từ khi bắt đầu quản lý trường học đến giờ, những bước ngoặt lớn nhỏ đều ghi khắc trong đầu anh, theo đạo lý mà nói, chuyện quan trọng như khai trừ đối tác, anh sẽ không đần độn u mê mà ra quyết định.

Anh sinh ra hoài nghi với chính mình.

Giả như… Anh nghĩ tới một khả năng, có khi nào ngay cả chính mình anh cũng lừa gạt không?

Nghiêm Húc Minh một mình đứng trên đường vắng, cảm thấy cái lạnh đêm đông từ cột sống chạy lên, sởn cả tóc gáy.

Cũng may, điện thoại di động còn một vạch pin cuối cùng, anh bấm điện thoại.

“Bác sĩ Tề, tôi muốn khám gấp.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.