Đọc truyện Chán Đời – Chương 31
Bọn họ thu dọn gian phòng suốt cả đêm.
Ném hết đồ đạc hư hỏng, nhà Ngô Dục lại trở nên rộng rãi, thậm chí còn quạnh quẽ hơn trước đây.
Người trẻ tuổi nói đùa, bảo giống như quay về một năm trước lúc bọn họ mới quen nhau, là phong cách hoài cựu.
Nghiêm Húc Minh không cười nổi, đã không còn những vật cũ kia, hồi ức tươi đẹp giữa bọn họ dường như cũng bị xóa sạch.
Thứ anh không thể chấp nhận nhất là vách tường, quá trắng, trắng đến chói mắt. Dường như trong đêm khuya, cả lúc đang ngủ cũng có gì đó chiếu sáng anh. Không phải ánh sáng mặt trời, là ánh mắt, ánh mắt tức giận của vợ trước dường như ở khắp mọi nơi, treo trên đỉnh đầu, đâm anh đau nhói.
Chỉ cần nhớ tới Trần Cẩm Như đã từng tới nơi này, từng đứng cùng một chỗ với anh, anh liền cảm thấy buồn nôn. Chốn đào nguyên của anh đã bị vấy bẩn, đến không khí cũng nhiễm độc.
Ngô Dục thử chữa trị những bức tranh của cậu, nghĩ đến rất nhiều phương pháp, hiệu quả đều không khả quan. Nhìn sơ qua tưởng như nguyên vẹn, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể thấy được vết rách. Cậu dứt khoát từ bỏ trị liệu, đem những mảnh vụn kia dán thành một bức tượng lớn hình ngón giữa, thể hiện kháng nghị.
Phản ứng của cậu tốt hơn nhiều so với Nghiêm Húc Minh tưởng tượng. Anh vốn tưởng rằng người trẻ tuổi sẽ sụp đổ, tết vừa rồi anh chỉ đi một lúc, Ngô Dục đã không chịu nổi, ôm anh khóc lóc. Trong mắt anh, người trẻ tuổi luôn rất yếu đuối, đó cũng là chỗ đáng yêu của cậu, khiến Nghiêm Húc Minh không nhịn được muốn che chở.
Được khử trùng, vết thương của Ngốc Ngốc Thú từ từ khép lại, thật sự giống như trên internet nói, chỗ chân gãy bắt đầu mọc ra mầm thịt nho nhỏ. Nghiêm Húc Minh hy vọng cuộc sống của bọn họ cũng sẽ giống như vậy mà khôi phục lại như lúc ban đầu.
Không muốn buông tha Trần Cẩm Như dễ dàng như vậy, anh đi gặp luật sư, nhưng bởi vì lúc đó không báo cảnh sát để giữ chứng cứ, muốn kiện đối phương cũng không dễ. Nghiêm Húc Minh đặt camera ở nhà Ngô Dục, phòng ngừa Trần Cẩm Như trở lại gây sự.
Anh rất mâu thuẫn, một mặt anh không muốn Ngô Dục bị thương tổn thêm lần nào nữa, mặt khác, anh lại hy vọng nắm được nhược điểm của vợ trước, lấy làm quân bài, khiến đối phương giao ra quyền nuôi nấng, hoặc ít nhất cũng cho phép anh gặp con gái mỗi tuần.
Có lẽ Trần Cẩm Như cũng ý thức được hành vi kích động của cô ta là vi phạm pháp luật, không quay trở lại nữa, sự việc một lần nữa rơi vào cục diện bế tắc, không hề tiến triển.
Lại đến mùa đông, mưa dầm rả rích bao trùm toàn bộ thành phố, tâm trạng Nghiêm Húc Minh cũng như bầu trời, suốt ngày bị bao phủ bởi u ám.
Có lúc, loại cảm giác buồn bực kia phát tác, anh sẽ nhớ tới Tề Mộng, thế nhưng vừa muốn gọi điện thoại hẹn trước, lại do dự. Anh đối với Tề Mộng có loại cảm giác kính nể, người phụ nữ đó quá nhạy cảm, dường như sẽ đem cái nơi sâu xa trong nội tâm anh mà chính anh cũng không biết khai quật ra. Anh sợ.
Tan làm, trên đường về, anh nhận được điện thoại của Ngô Dục.
“Thầy Nghiêm, em đổi mật mã.”
“Bao nhiêu?”
Người trẻ tuổi ở đầu bên kia cười ha ha, “Không nói cho anh, anh đoán đi, chắc chắn sẽ đoán được.”
Nghiêm Húc Minh nhất thời không có manh mối, anh cảm thấy giọng nói Ngô Dục có chút kì lạ.
“Em uống rượu à?”
“Vâng… Bia lần trước mua sắp hết hạn rồi…”
Là vì hồi hè, bọn họ mua một thùng bia, định sẽ ăn đồ nướng, uống bia trên sân thượng, kết quả bởi vì buổi tối muỗi quá nhiều, không thực hiện được mà còn dư lại.
“Hết hạn thì hết hạn, đừng uống quá nhiều.”
“Cùng lắm thì thất thân thôi.” Ngô Dục cười khúc khích.
Bọn họ có một khoảng thời gian không làm tình, Nghiêm Húc Minh bị thanh âm lười nhác khiêu gợi kia chọc đến ngứa ngáy trong lòng, “Là em nói đó, chờ anh.”
Ngô Dục vẫn tiếp tục khiêu khích anh, dài giọng làm nũng, “Vâng, ông xã.”
Hôm nay Nghiêm Húc Minh dù có phải cạy cửa cũng phải mở được cửa ra.
Đến gần tiểu khu, trời lất phất mưa, tối hôm qua mới đổ mưa, mặt đất vốn còn chưa khô, rất nhanh đã bị thấm ướt trở lại. Dưới màn mưa, ánh đèn nhạt nhòa.
Chợ đêm dưới lầu đã mở rộng hơn, so với năm trước lại càng nhộn nhịp, trước cửa quán đồ nướng anh và Ngô Dục hay đến đỗ đầy xe, nhìn bảng hiệu sáng choang, Nghiêm Húc Minh bỗng nhiên nghĩ ra mật mã là gì.
Hôm nay vừa vặn tròn một năm ngày bọn họ quen biết nhau.
Mật mã là ngày.
Anh đoán đúng rồi, người trẻ tuổi chờ ở cửa, vừa mở cửa đã nhào vào lòng anh.
“Em biết, anh nhớ được.” Ngô Dục mặt ửng hồng, mắt nheo lại, bên trong có ánh nước, đèn lớn trên trần không mở, giữa bóng tối trông lấp lánh vô cùng.
Cậu thật sự uống nhiều rồi, xiêu xiêu vẹo vẹo, Nghiêm Húc Minh dùng thân thể đỡ lấy cậu, cầm bó hoa hồng trong tay đưa đến trước mặt, “Tặng em.”
Kỷ niệm tròn năm, không có quà tặng sao được? Thế nhưng trong lúc vội vàng không chọn được cái gì tốt, xung quanh cũng không có cửa hiệu nào tạm được, anh nghĩ thôi thì mua hoa vậy. Đúng lúc gần tiểu khu có một cửa hàng hoa, bởi vì ở ngoại thành, đều là người khác chọn xong còn dư lại, chất lượng không hoàn mỹ lắm, cũng hơi đáng tiếc.
Ngô Dục không để ý, cậu cầm lấy bó hoa, chôn mặt vào đó say sưa hít.
“Kỳ thực anh không cần mua quà.”
“Như vậy không tốt.” Nghiêm Húc Minh cảm thấy sinh hoạt vẫn cần phải có một ít nghi thức.
Anh hiểu nhầm rồi, người trẻ tuổi cong khóe miệng, nụ cười trở nên tinh quái, “Anh tặng nó cho em có phải tốt hơn không?” Cậu đưa tay chạm đến phía dưới của Nghiêm Húc Minh.
Thằng nhóc này xảy ra chuyện gì rồi? Bình thường kể mấy chuyện cười hơi dung tục đã thẹn thùng, hôm nay lại chủ động quyến rũ anh. Nghiêm Húc Minh trong nháy mắt cứng lên, miệng khô lưỡi khô, “Nó cũng muốn về nhà, mật mã không đổi chứ?”
Ngô Dục kề sát bên tai anh, hơi thở nóng rực khiến Nghiêm Húc Minh cả người run rẩy, “Nó là chìa khóa sống.”
Người trẻ tuổi tuy gầy, nhưng dù sao cũng vẫn là đàn ông trưởng thành, Nghiêm Húc Minh không biết sức lực ở đâu ra, bế ngang cậu lên. Bọn họ lăn lên giường, vẫn cứ hôn nhau, xé rách quần áo đối phương. Bó hoa bị ép rơi rụng, cánh hoa đỏ rực bay lả tả.
Ngô Dục đã sắp xếp lại gian phòng một chút. Trên tường có một chuỗi đèn tròn, ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp giao hòa cùng bóng tối. Lại từ nhà kính trồng hoa mang vào rất nhiều chậu cây, cao thấp chằng chịt bày khắp nơi. Trong không khí có hơi nước cùng mùi bùn đất tươi mát. Bầu không khí dịu dàng đến mức khiến người hồi hộp, dường như chỉ cần nói to một chút đã là một loại mạo phạm rồi.
Mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ, lặng lẽ kéo dài tất cả. Bọn họ triền miên như trước đây chưa từng, giữa vòng xoáy của đêm, lắng đọng lại.
Ngô Dục uống say rất không mẫn cảm, Nghiêm Húc Minh làm rất lâu, thậm chí dùng miệng giúp cậu, mới gọi được cậu dậy. Muốn cậu bắn là không thể nào. Nhưng hôm nay Nghiêm Húc Minh dường như cũng không quan tâm. Anh ngay cả mình có đạt đến cao trào không cũng không quan tâm. Chỉ nghĩ đến bọn họ bên nhau, hòa vào nhau, anh đã thật hài lòng. Anh chưa bao giờ biết, tình dục ngoại trừ kịch liệt, còn có một mặt an lành như thế.
Trong mơ màng, Ngô Dục chăm chú nhìn anh, hệt như chiêm ngưỡng thiên thần, sùng bái vô cùng. Bọn họ một câu cũng không nói, nhưng Nghiêm Húc Minh cảm thấy, Ngô Dục và anh tương thông, cảm giác kỳ diệu ấy phát sinh trên người anh, Ngô Dục cũng hoàn toàn cảm nhận được.
Một loại tình cảm tha thiết dâng tràn trong lồng ngực anh, vừa chua xót, lại ngọt ngào, anh sắp hòa tan rồi.