Đọc truyện Chán Đời – Chương 24
Nghiêm Húc Minh và Ngô Dục bên nhau rất vui vẻ, anh đến chuyện làm ăn cũng xao lãng, đi làm chỉ chờ tan tầm, tan tầm liền lái xe đến ngã tư gần phòng tranh, chờ “tiểu kiều thê” của anh.
Ngô Dục không giống anh, đi về tự do, buổi tối thường hay tăng ca, anh nghĩ rất lâu rồi nói đùa, bảo người trẻ tuổi dứt khoát nghỉ việc đi hỗ trợ anh.
“Không được đâu,” Ngô Dục khéo léo từ chối, “Nếu phụ huynh học sinh biết chúng ta như vậy… Trường học sẽ ra sao đây?”
Cậu không nhắc, Nghiêm Húc Minh thật sự không nghĩ đến vấn đề này, anh vẫn là thiếu thốn tự giác của đồng tính luyến ái, nên chuyện này chỉ có thể quên đi.
Vì để có thêm thời gian bên nhau, những lúc Ngô Dục tan tầm quá trễ, bọn họ sẽ qua đêm ở nhà Nghiêm Húc Minh. Cũng may, Trần Sở Y bị mẹ cô bé quản rất chặt, buổi tối thường sẽ không chạy tới.
Ý tưởng lúc trước của Nghiêm Húc Minh được thực hiện, bọn họ cải tạo mái che sân thượng thành một gian nhà kính, lại đi tiệm hoa và chim cảnh mua rất nhiều loại cây, bố trí như phòng ấm, bên trong có ghế nằm, có vỉ nướng, còn có kính thiên văn để ngắm sao, nói là thế ngoại đào nguyên cũng không quá đáng.
Có lúc bọn họ sẽ làm tình ở đó, ban ngày, không cởi quần áo, chỉ mở quần ra, lén lén lút lút làm, rất kích thích. Một hộp bao lớn không bao lâu đã dùng hết.
Nghiêm Húc Minh rất thích bắt nạt Ngô Dục, lần nào màn dạo đầu cũng rất dài, cho dù đã đi vào cũng chỉ cọ sát nhè nhẹ bên trong, nhất định phải cọ người trẻ tuổi đến phía trước chảy nước, vụn vỡ mà cầu xin anh, anh mới cho. Rất nhanh, Ngô Dục cũng sẽ bị đâm đến bắn, phát ra âm thanh anh mê luyến. Đùi, âm nang, bụng dưới… cả người đều căng ra, cơ quan sinh dục như bảo kiếm ra khỏi vỏ, thẳng tắp, hơi hơi run rẩy, tinh dịch bắn ra, rất xa, rất mạnh mẽ. Nghiêm Húc Minh ngắm cậu bắn còn thấy sung sướng hơn cả mình bắn.
Ngô Dục biết sở thích kỳ quái của anh, vào sinh nhật Nghiêm Húc Minh, bèn quay một video chính mình thủ dâm gửi cho anh. Nghiêm Húc Minh thích muốn chết, hỏi cậu anh có thể lưu lại được không. Ngô Dục đối với anh hữu cầu tất ứng, nhưng dù sao cũng là thứ riêng tư, không quá yên tâm, dặn không được để người khác thấy. Đó là bảo bối của anh, Nghiêm Húc Minh chắc chắn sẽ không cho người khác xem, chỉ sợ bất cẩn lộ ra, bèn chép vào đĩa khóa trong tủ bảo hiểm.
Trung thu, bọn họ lên kế hoạch đi leo núi. Kỳ thực mục đích chủ yếu của Nghiêm Húc Minh cũng không phải là đi du lịch, chính là muốn cùng Ngô Dục đi đến nơi nào đó, nơi nào cũng được, như hoàn thành một loại nghi thức nào đó.
Kết quả thật không khéo, đến hôm xuất phát, đã ngồi lên xe rồi, mẹ anh lại đột nhiên gọi điện thoại, bảo Nghiêm Húc Minh buổi trưa đến nhà hàng ăn cơm, nói là cả nhà anh họ anh từ nước ngoài trở về, họp mặt họ hàng.
Anh họ đối với Nghiêm Húc Minh mà nói chính là “con nhà người ta” trong mắt cha mẹ anh, hai người cũng không thân, đặc biệt sau khi đối phương nhập cư, đã mười mấy năm không liên lạc, Nghiêm Húc Minh không muốn đi.
“Mẹ, sao mẹ không nói sớm? Bây giờ con đang ở ngoại thành.”
Mẹ anh không cho rằng đó là lý do chính đáng để vắng mặt, “Con về là được, leo núi lúc nào chẳng leo được, núi cũng đâu có xuất ngoại.”
Ngô Dục nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, “Thôi, anh đi đi.”
Nghiêm Húc Minh đành phải đi.
Vì che giấu lời nói dối lúc nãy, anh ở lại đến trưa, ăn cơm với Ngô Dục xong mới đi. Người trẻ tuổi đưa anh xuống lầu, bĩu môi rầu rĩ không vui.
“Em đi cùng anh không?” Nghiêm Húc Minh buộc miệng nói.
Ngô Dục lắc đầu, “Đừng trêu em.”
Kỳ thực trong thâm tâm, Nghiêm Húc Minh thật sự hy vọng như thế, nhưng người trẻ tuổi nói đúng, bọn họ sẽ phá hư buổi tiệc rượu này, bây giờ chưa phải lúc.
Hôm nay họ hàng tề tựu đông đủ, hai mươi người ngồi kín bàn tròn lớn, mấy đứa cháu nhỏ trong phòng đùa giỡn tán loạn. Lúc Nghiêm Húc Minh đến đã khai tiệc rồi, anh họ đang ba hoa về sự phấn đấu của anh ta. Anh ngồi xuống bên cạnh mẹ, hy vọng không ai chú ý tới mình. Cũng may, anh không phải vai chính, đề tài chỉ dừng lại trên người anh một lúc, đơn giản cũng chỉ là quan tâm đến vấn đề tình cảm của anh. Nghiêm Húc Minh bị hỏi chỉ im lặng cười trừ.
Sau khi tan tiệc, anh đưa cha mẹ về nhà. Trên xe, mẹ nhắc, “Con xem người ta kìa, đã có ba đứa con rồi đó.”
Nghiêm Húc Minh đã sớm có linh cảm bà sẽ nói đến chuyện này, “Con có Y Y rồi.”
“Y Y họ Trần.”
“Nó họ gì con cũng đều là cha nó.”
“Vậy mày định lông bông cả đời chắc?”
Nghiêm Húc Minh liền bắt cầu đến chuyện lúc nãy, “Như vậy, anh họ còn có ba người vợ sao?”
Giọng điệu bất cần của anh rất không xuôi tai, “Mẹ nói mày, không nói người khác. Lúc trước mày rất hăng hái hẹn hò mà? Hơn nửa năm nay, một chút tin tức cũng không có.”
“Con vẫn đang hẹn hò.” Nghiêm Húc Minh đáp qua loa.
“Hẹn hò, hẹn hò, hẹn hò… Vậy người đâu? Không dắt về nhà cũng không sao, chí ít cũng phải cho ba mẹ xem ảnh chứ. Mẹ thấy mày lại đang gạt mẹ.”
Nghiêm Húc Minh thấy rất phiền, từ gương chiếu hậu nhìn mẹ anh một chút, muốn đùa dai, “Nếu con dẫn một người đàn ông về thì sao?”
“Mày nói cái gì?” Mẹ anh cao giọng, đến mức cha anh vốn trầm mặc ít lời cũng lẩm bẩm một câu, “Đàn ông?”
“Vâng, đàn ông.”
Hai ông bà lão ngồi ghế sau thầm thì to nhỏ một lúc. Mẹ anh lại hỏi, “Người như thế nào?”
Bọn họ vậy mà lại không phản đối gay gắt, Nghiêm Húc Minh không hiểu nổi trong lòng bọn họ rốt cuộc nghĩ gì, tùy tiện nói ra, sợ sẽ gây phiền toái cho Ngô Dục.
“…Không có gì đặc biệt.”
Lúc này mẹ anh thật sự tức giận, “Được rồi, sau này mày có mang mèo mang chó trở về mẹ cũng mặc kệ, hài lòng chưa?!”