Đọc truyện Chán Đời – Chương 16
Ngốc Ngốc Thú quơ quơ móng vuốt nhỏ xíu, lắc đầu quẫy đuôi, chuyển động giữa tầm mắt hai người.
Nghiêm Húc Minh không phản ứng lại, “Cái gì?”
Nếu đã mở miệng, Ngô Dục sẽ phóng lao theo lao, “Là thật, tôi vốn là… đồng tính.”
Đáp án này vượt xa dự liệu của Nghiêm Húc Minh.
“Vậy người cậu yêu qua mạng…”
“Là nam.”
Nam nam cũng gọi ông xã bà xã? Trước đây Nghiêm Húc Minh cho rằng cậu là ông xã, bây giờ nhìn lại, cũng chưa chắc.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên lúng túng. Nghiêm Húc Minh chưa từng nghĩ tới bên cạnh mình sẽ có người như vậy, nhất thời không thể tiếp thu ngay. Chắc chắn anh đã thể hiện điều đó ra nên Ngô Dục cứ hồi hộp, chốc chốc lại hỏi có phải sau này anh sẽ không để ý đến cậu nữa không.
Nghiêm Húc Minh ngoài miệng nói sẽ không, trong lòng lại không dám khẳng định.
Anh vẫn ở lại qua đêm, sợ rời đi sẽ làm đối phương tổn thương. Nhưng đêm hôm đó, lâu lắm rồi anh mới lại mất ngủ. Người trẻ tuổi nằm bên cạnh anh cũng không yên, lăn qua lộn lại, mãi đến tận rạng sáng mới bắt đầu ngủ say. Nghiêm Húc Minh chỉ chợp mắt một chút rồi rón rén bò dậy, đi ra sân thượng.
Mùa đông mặt trời lên trễ, 7 giờ sáng bên ngoài vẫn tối đen. Anh tựa vào lan can, nhìn xuống đường phố vắng vẻ.
Nên làm gì bây giờ?
Không phải anh kì thị đồng tính luyến ái, chủ yếu là anh lo Ngô Dục thích anh. Nếu vậy, chắc chắn anh không cách nào đáp lại. Anh không muốn người trẻ tuổi ôm ấp mơ mộng hão huyền, nhưng bảo thật sự đoạn tuyệt lui tới, lại không nỡ bỏ người bạn hợp ý này.
Chắc anh tự mình đa tình rồi, anh nghĩ vậy. Bọn họ cách nhau nhiều tuổi như vậy, Ngô Dục vẫn dùng kính ngữ gọi anh, cứ như đối xử với trưởng bối, chưa chắc đã thích anh.
Nghiêm Húc Minh quay về phòng. Đến lúc anh rửa mặt xong, người trẻ tuổi vẫn còn ngủ say. Dù sao cũng rảnh rỗi, anh đi mua bữa sáng. Đi dạo xung quanh một vòng, siêu thị đều đóng cửa hết cả. Tủ lạnh nhà Ngô Dục hôm qua anh có xem qua, đa số là thức ăn nhanh, không có mấy món đàng hoàng, anh dứt khoát về nhà một chuyến, lấy thức ăn tới, đỡ phải lãng phí.
Vừa đi vừa về đã đến trưa, Ngô Dục ở tòa nhà trong cùng của tiểu khu, xe chạy gần đến, Nghiêm Húc Minh nhìn thấy một người đầu tóc rối loạn ngồi ở bồn hoa ven đường. Trùng hợp chỗ đó là chỗ anh muốn dừng xe, Nghiêm Húc Minh ấn còi.
Đối phương nghe thấy, như vừa tỉnh giấc, đứng dậy.
Anh ngạc nhiên nhận ra đó là Ngô Dục. Người trẻ tuổi chỉ mặc một bộ đồ ngủ rộng, ngồi dưới cơn mưa phùn lất phất. Không biết cậu đã ngồi bao lâu, cả người đều ẩm ướt, viền mắt ửng đỏ, hiển nhiên là đã khóc.
Nghiêm Húc Minh vội nhảy xuống xe.
“Sao vậy?”
Ngô Dục hồn bay phách lạc nhìn anh đi tới trước mặt, ánh mắt chăm chú, nước mắt vỡ òa rơi xuống. Cậu đưa tay ôm lấy anh, lắp bắp nói, “Tôi thức dậy, không nhìn thấy ngài, chạy xuống lầu cũng không thấy xe ngài, tôi cho rằng…”
Cậu cho rằng anh không cần cậu nữa, Nghiêm Húc Minh nghĩ. Còn không kịp suy nghĩ làm như vậy rốt cục có thích hợp hay không, thân thể đã phản ứng trước, kéo Ngô Dục vào lòng một cách tự nhiên.
Thân thể người trẻ tuổi lạnh như băng khiến anh cảm thấy thương tiếc. Nhưng đứng ở lập trường của anh, vốn không nên nghĩ vậy. Anh bị chính mình làm dao động.
“Cậu tìm tôi sao không gọi điện thoại cho tôi?”
Ngô Dục buông anh ra, trên mặt không rõ là nước mưa hay nước mắt, nở nụ cười buồn bã, “Tôi thật ngốc…”
Bọn họ cả ngày không nói mấy câu. Nghiêm Húc Minh làm hết tất cả các món ăn. Ngô Dục chốc chốc lại đi tới cửa phòng bếp, tha thiết mong chờ nhìn anh. Nghiêm Húc Minh giả vờ không nhìn thấy, không để ý đến.
Trải qua chuyện sáng nay, anh xem như ngu ngốc đến mấy cũng có thể nhận ra được Ngô Dục thích anh, vì vậy mà mỗi lần nghe anh nhắc đến xem mắt đều không vui vẻ. Nhưng anh không phải đồng tính luyến ái, sao lúc Ngô Dục ôm lấy anh, anh lại không hề đẩy đối phương ra, thậm chí cũng không thấy phản cảm chút nào. Lòng anh loạn muốn chết, quả thực không biết mình còn ở lại đây làm gì.
Tối hôm đó, Ngô Dục chuyển gối đến bậc cửa sổ.
Thái độ như đi trên băng mỏng của cậu khiến Nghiêm Húc Minh vô cớ nổi giận, “Tôi lại không đuổi cậu.”
Người trẻ tuổi nhìn sắc mặt anh, đem gối về chỗ cũ.
Bọn họ vẫn ngủ chung.
Hôm nay bầu không khí lại càng ngột ngạt hơn. Đêm tối đen và yên tĩnh, Nghiêm Húc Minh nghe thấy tiếng hít thở dè dặt của Ngô Dục, phiền muộn từ từ tích tụ, không chỗ giải tỏa. Anh cảm thấy cả người anh như tách ra, một bộ phận một giây cũng không thể ở lại đây, phải đi, lao ra khỏi phòng, chạy xuống lầu, đi thật xa, nhưng một bộ phận khác lại ngoan cố ghìm chặt anh trên giường, dường như đang chờ mong cái gì đó phát sinh.
Ngô Dục là đồng chí, anh nhiều lần nghĩ đến, đồng chí, là muốn cùng đàn ông… Vậy đến bây giờ, Ngô Dục ôm tâm trạng thế nào mà cùng giường cùng gối với anh? Có ảo tưởng anh, ý dâm anh không? Trong đêm khuya, lúc anh ngủ say, có dựa vào ảo tưởng đó mà thủ dâm, cách anh gang tấc mà xuất tinh, trong khi Nghiêm Húc Minh đang chìm trong giấc mộng không biết gì cả?
Có lẽ bởi vì cấm dục quá lâu, một đốm lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy anh, anh ảo tưởng bản thân trở thành đối tượng tình dục trong tưởng tượng của Ngô Dục, cứng lên. Bóng lưng mê hoặc của người trẻ tuổi vào lần đầu gặp mặt hiện lên trong đầu, Nghiêm Húc Minh nhớ tới giấc mộng kia, anh nghĩ, liệu có thể thật sự coi đối phương như…
Tình dục khiến người ta ngu muội, lỗ mãng, trở nên không biết kiêng dè.
Anh từ trong chăn nắm lấy tay Ngô Dục, người trẻ tuổi cũng chưa ngủ, thân thể đột nhiên cứng đờ, theo phản xạ vùng vẫy một chút rồi lập tức thả lỏng, mặc anh dẫn dắt.
Nghiêm Húc Minh đặt tay cậu vào thân dưới mình. Lúc chạm vào anh, hơi thở Ngô Dục bắt đầu dồn dập.
Hai người không nói bất kỳ lời nào, cũng không cần nói. Ngô Dục hơi dừng lại, Nghiêm Húc Minh nghe thấy cậu nuốt xuống, sau đó Ngô Dục đẩy quần anh ra, ngón tay luồn vào thăm dò.
Cậu chắc chắn rất hồi hộp, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ run, không dám có động tác quá mạnh.
Động tác nhẹ nhàng của cậu là thêm dầu vào lửa, Nghiêm Húc Minh cứng đến khó chịu, cái gì cũng không để ý, nắm tay cậu nhích đến gần hơn.
Ngô Dục hiểu được, đem anh hoàn toàn giải phóng ra ngoài.
Cảm giác tay người khác đem đến tuyệt nhiên khác biệt, trong nháy mắt, trong chăn, Nghiêm Húc Minh cảm nhận được xung động, đó là một loại hưng phấn đã lâu không gặp, gần như bị lãng quên.
Không bao lâu, anh ra trong tay Ngô Dục.
Vài giây đã bắn là một chuyện rất tổn thương tự ái. Ngô Dục không biết làm sao.
“Thầy Nghiêm, có phải ngài… rất lâu không có…?”
Nghiêm Húc Minh cũng rất lúng túng, “Coi như vậy đi.”
“Vậy… Còn làm không?” Ngô Dục lại hỏi.
Nghiêm Húc Minh rất muốn, vô cùng muốn, nhưng anh không tiện biểu hiện quá mức tích cực, liền nói, cũng được.