Chán Đời

Chương 14


Đọc truyện Chán Đời – Chương 14

Nghiêm Húc Minh sinh hoạt rất đúng quy luật, mỗi ngày khoảng chừng bảy giờ sẽ tự nhiên tỉnh, nhưng không biết tại sao lần nào ở lại chỗ Ngô Dục cũng ngủ quên. Hôm nay cũng vậy, mở mắt ra trời đã sáng choang.

Người trẻ tuổi dậy sớm hơn anh, bên người trống không. Phòng ở cùng sân thượng được ngăn cách bởi một cái cửa sổ cao ngang nửa người, không thông nhau. Hai bên cửa sổ đặt bậc thang gỗ, có thể bước qua. Ngô Dục ngồi trên bậc thang bên ngoài, quay lưng vào phòng, tay cầm một điếu Nam Kinh, đang hút thuốc lá.

Nghiêm Húc Minh hiếm khi thấy cậu hút thuốc, Ngô Dục lễ độ, lần nào hút cũng cách xa anh, có điều nhìn động tác trúc trắc, cũng không giống kẻ nghiện thuốc, chắc là thỉnh thoảng mới hút.

“Sao không ngủ thêm một chút?” Anh bò qua cửa sổ, ngồi bên cạnh người trẻ tuổi. Xa xa, mặt trời nấp trong sương mai xám nhạt, như cách một lớp kính đục, mờ ảo.

Ngô Dục định dập tắt điếu thuốc, bị Nghiêm Húc Minh ngăn lại, “Không cần đâu.”

Ngô Dục vẫn dập thuốc lá, ngáp một cái, “Tôi xuống lầu mới nhớ ra hôm nay được nghỉ.” Cậu không tết tóc, mái tóc lượn sóng tự nhiên buông xuống hai bên gò má, có loại gợi cảm biếng nhác, “Tôi tiện tay mua bữa sáng, ngài ăn một chút chứ?”

Trong phòng đến cái bàn cũng không có, Nghiêm Húc Minh đem đến bậc thang, ngồi ăn với cậu.

Cửa sổ mở, khí ấm từ sau lưng thổi tới, nên không cảm thấy lạnh. Mặt trời dần lên cao, ánh nắng dịu dàng rải khắp sân thượng.

Nghiêm Húc Minh chỉ vào khoảng trống trước mặt, “Chỗ này dựng cái lều, những ngày đẹp trời, buổi tối ngắm sao, ăn đồ nướng, tốt vô cùng.”

Ngô Dục với anh không hẹn mà gặp, “Qua một thời gian nữa trời ấm lên, mời ngài đến đây ngắm sao, ăn đồ nướng.”

“Được.” Nghiêm Húc Minh đồng ý, nghĩ đến năm mới, lại hỏi, “Năm nay cậu có kế hoạch gì không?”


Ngô Dục không chút nghĩ ngợi, “Tôi muốn thăng chức, tăng lương, giàu to!”

Cái này ai không muốn?

“Còn ngài?” Người trẻ tuổi thấy anh chỉ cười, “Còn xem mắt không?”

“Còn.” Lần gần nhất xem mắt của Nghiêm Húc Minh tuy rằng gian nan, qua rồi nhớ lại lại rất có ý nghĩa. Quan niệm của anh chậm rãi thay đổi, như mẹ anh nói, coi như không thành công thì có thêm vài mối quan hệ mới mẻ cũng tốt, dù sao đời người dài như vậy, lại nặng nề như vậy.

Xem mắt quả nhiên là chủ đề cấm kỵ đối với Ngô Dục, nghe thấy câu trả lời của anh, người trẻ tuổi thất vọng mất mát mà thở dài. Nghiêm Húc Minh đụng đụng cánh tay cậu, “Bằng không chúng ta thi đấu đi, xem ai thoát kiếp độc thân trước.”

“Vậy chắc chắn là ngài rồi.” Ngô Dục chủ động chịu thua.

Hiếm thấy vào lễ Nguyên Đán mà một anh chàng đẹp trai như cậu lại không có ai hẹn, Nghiêm Húc Minh đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ với cuộc sống riêng của cậu.

“Người theo đuổi cậu chắc hẳn nhiều lắm, “chúng tinh củng nguyệt”(*) còn chưa đủ sao?”

“Không có, không có đâu…” Ngô Dục vội vã giải thích.

“Vậy chắc cũng từng hẹn hò nhiều rồi.”

“Cũng không có.” Người trẻ tuổi lắc đầu, suy nghĩ một chút, nói tiếp, “À, có một người.”

“Sao có thể như thế được?” Nghiêm Húc Minh cảm thấy bất ngờ.

“Thật mà,” Ngô Dục giải thích, “Thầy Nghiêm, ngài đừng nhìn tôi bây giờ, tôi trước đây không dễ nhìn đâu.” Thấy vẻ mặt Nghiêm Húc Minh vẫn không tin nổi, cậu lấy điện thoại di động ra, “Ngài muốn xem ảnh tôi trước đây không?”

“Muốn.” Nghiêm Húc Minh nói.

Ngô Dục mở điện thoại, mở album bí mật, đưa cho anh.

Bên trong chỉ có một tấm hình. Nhìn cậu nhóc mập mạp tóc húi cua bên trong ảnh, Nghiêm Húc Minh không dám nhận người quen, “Đây là cậu?”

“Đúng vậy…” Ngô Dục mặt đỏ rần, “Tôi quen một người trên internet, ông xã bà xã rất thân thiết, kết quả lúc gặp mặt thì xong, tôi bị tổn thương nên liều mạng giảm cân, hai năm gầy đi bốn mươi mấy cân.” Đó là quá khứ đen tối của cậu, những người quen cậu sau này đều không biết, chỉ nói cho một mình Nghiêm Húc Minh.


Nghiêm Húc Minh trả điện thoại cho cậu, “Vậy bây giờ hẳn là nhiều người thích cậu lắm, sao lại không tìm?”

“Bây giờ tôi không để người khác vào mắt.” Ngô Dục tinh nghịch cười cười, ánh mắt đảo qua Nghiêm Húc Minh, hai tay chống quai hàm, nhìn về phía bầu trời không biết nhớ tới cái gì, trong mắt toát ra ước mơ, “Tôi giảm béo khổ cực như vậy, nên muốn tìm một người mình thật thích thật thích, không muốn qua loa.”

“Là người rất đẹp đẽ rất ưa nhìn đúng không?” Nghiêm Húc Minh trêu cậu.

“Gần đúng.” Ngô Dục lại nhìn anh một chút, từ bên bàn tay lén lút nhìn sang, “Thế nhưng trông đẹp thôi cũng chưa được, còn phải nói chuyện hợp… Còn phải…” Cậu gãi gãi gáy, “Tôi cũng không diễn tả được, chính là muốn có loại cảm giác đó, kiểu có điện, ngài hiểu chứ?”

“Soul mate.” Nghiêm Húc Minh chốt hạ.

“Đúng rồi!” Người trẻ tuổi vỗ tay cái bộp, “Chính là soul mate!”

“Được,” Nghiêm Húc Minh vỗ vỗ vai cậu, “Sau này có tài nguyên chất lượng tốt sẽ giới thiệu cho cậu.”

Ngô Dục cũng không cảm kích, “Thôi đừng…” Mới vừa rồi còn tràn đầy phấn khởi, lúc này không biết vì sao vừa nói một câu, cậu lại cúi đầu ủ rũ. Trông dáng dấp cũng không giống thẹn thùng. Tâm tình của cậu thường xuyên lơ lửng không cố định, Nghiêm Húc Minh buồn bực.

Người có mục tiêu thì sẽ có động lực phấn đấu. Chỉ cần anh không chê phiền, mẹ anh sẽ vui vẻ giới thiệu cho anh. Hai tháng sau đó, hết thảy thời gian rảnh rỗi của Nghiêm Húc Minh gần như dành hết cho việc xem mắt, gặp mặt các loại phụ nữ muôn hình muôn vẻ, nhưng lại không hợp nhau, cuối cùng đều thất bại.

Trong không ít cuộc tán gẫu, Nghiêm Húc Minh biết rõ Ngô Dục không thích đề tài này, lại vẫn cứ nói cho cậu nghe, cố ý chọc cậu không vui. Người trẻ tuổi không giấu được tâm tình, mười lần như một.

Đi tư vấn cũng nói những chuyện này, Tề Mộng cười anh, “Thầy Nghiêm, anh muốn tìm người theo mẫu hình lý tưởng của mình, có lẽ mãi mãi cũng không tìm được đâu.”

Nghiêm Húc Minh mượn lời Ngô Dục phản bác, “Tôi muốn tìm một người tôi thật thích thật thích, không muốn qua loa.” Tới nhiều lần, anh và Tề Mộng quen thuộc, không câu nệ như trước, thân là người bệnh lại hỏi thăm chuyện riêng tư của bác sĩ, “Bác sĩ Tề, cô lập gia đình chưa?”

“Anh đoán xem?”


Tề Mộng vẻ mặt cao thâm khó dò, Nghiêm Húc Minh vẫn là đoán không được.

“Rồi à?”

Tề Mộng nháy mắt mấy cái.

“Còn chưa có?” Nghiêm Húc Minh đùa giỡn, “Vậy cô thấy tôi thế nào?”

Anh hẳn là xem mắt đến nghiện rồi, đúng lúc thời gian kết thúc, Tề Mộng đứng dậy tiễn khách, “Anh đấy à, chờ đến lúc anh chịu đến với tôi rồi nói sau đi.”

Kỳ thực Nghiêm Húc Minh có một nửa là thật tâm, nhưng người ta không muốn còn chưa tính, nghĩ lại thì tìm một bác sĩ tâm lý, động tay động chân một chút liền biết trong đầu đối phương có ý đồ gì, chẳng phải là không có chút riêng tư nào hay sao? Có lẽ vẫn nên duy trì mối quan hệ bệnh nhân – bác sĩ thuần khiết thôi.

—–

(*) Chúng tinh củng nguyệt – 众星拱月 / Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng. Tác giả viết là 拱 nhưng mình tra cứu là 捧, nhưng ý nghĩa hẳn là giống nhau.

Nguồn: Fanpage @TiengTrungThuongMai



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.