Chán Đời Sống Lại

Chương 84: Cực Dạ


Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 84: Cực Dạ

Ma quân gấp rút chạy về đến nơi, đập vào mắt là hình ảnh bé ngốc quằn quại dưới đất. Vài chục mũi khoan ma khí liên tục xỏ xuyên vào xương. Mèo Mun thì điên cuồng cào cấu chủ cũ nhằm cứu chủ mới. Hai cấp dưới bị đóng đinh cứng ngắc trên cây.

Một lão ma tu sắp hết tuổi thọ lại dám to gan hành hạ cục thương. Đôi mắt đen láy càng thêm thăm thẳm. Lệ Thiên tung đòn cực mạnh, hất tung ma đế ra ngoài. Sau đó điềm tĩnh ôm người vào lòng, dịu dàng rót mật vào tai, ngữ điệu xót xa yêu chiều:

– Bé con, đợi tôi lâu không?

Lời nói ngọt ngào hòa cùng chất giọng trầm ấm như liều tiên dược giảm đau, Vĩnh An lập tức tỉnh táo, quật cường trả lời bằng ngữ điệu run rẩy:

– Không…

Cùng lúc đó, anh tranh thủ vung tay giải cứu đàn em và nghiêm khắc truyền lệnh:

– Bảo vệ Vĩnh An.

Và gần như ngay lập tức, kiếm ra khỏi vỏ, đất trời thất sắc.

Quân Minh hét lên thất thanh, khóe mi cay xè. Nhật Quang bấu chặt hai tay đến bật máu.

Lệ Thiên ngó lơ phản ứng của cấp dưới, trong mắt anh giờ đây chỉ có kẻ thù. Cực Dạ như đồng điệu với tâm trạng của chủ nhân, thân kiếm trong suốt gần như vô hình phát ra bạch quang lập lòe, ánh sáng khiến lòng người khiếp sợ, thiên hạ rét run.

Lấy đệ nhất ma quân làm trung tâm, bầu trời trăm dặm quanh đó trở nên âm u mờ tối, cây cối héo rũ, hồ nước khắp nơi đóng băng tầng tầng lớp lớp. Anh nhìn lão, ánh mắt sắc như dao cứa vào da thịt. Trong con ngươi không chút gợn sóng, nhưng lại làm đối phương bất giác sợ hãi như đang đối diện với vực sâu tăm tối.

Đình Bảo nhìn thẳng vào đối thủ, thái độ nghiêm túc, hết dám lơ là như ban đầu. Sát khí phát ra quá mạnh mẽ, chính lão cũng phải kiêng nể đôi phần. Nhưng lão là ma đế, kiêng nể có nghĩa là đối thủ sẽ phải chết nhanh hơn một chút. Đôi tay gầy gò giơ thẳng qua đầu tạo thành hình chữ V, lòng bàn tay mở rộng, ma khí theo lệnh trào lên từ lòng đất.

Ba người còn lại không thể tin vào mắt mình. Đây là khu vực của đạo tu, phần lớn đất đai chỉ chứa linh khí. Huy động kiểu này là kéo ma khí từ ngàn dặm xa xôi mà đến. Đúng là Thần nhân cấp hợp thiên có khác, bản thân lão đã hòa làm một với thế giới này. Không cần thiết phải đứng ở chỗ ma khí dày đặc mới chiếm được ưu thế.

Đình Bảo tiếp tục dậm cây gậy cũ kỹ xuống đất.

Gậy thứ nhất, động đất xuất hiện, đất đai xé rách, cây cối đổ gãy, núi lửa phun trào.

Gậy thứ hai, mây gió vần vũ, sóng rung chớp giật, bão tố kéo đến, đất trời khóc than.

Ba con người nhỏ bé thương tích đầy mình oằn mình ra chống chọi.

Giọng cười già nua lẩn quẩn trong cơn địa chấn. Lão sẽ cho lũ láo xược này biết thế nào là sức mạnh chân chính của Thần nhân, thế nào là điều khiển tự nhiên.

Lệ Thiên vững vàng đứng yên tại chỗ. Vẻ mặt điềm nhiên coi mọi diễn biến xung quanh nhẹ nhàng như thực tế ảo, chẳng có gì đáng để lo lắng. Anh bước lên một bước, vung ngang một kiếm, kiếm khí xoáy tròn lao vút với tốc độ tiệm cận ánh sáng. Trong tích tắc nó cắt đôi người lão.

Ngạc nhiên thay, thân thể của ma đế tan đi như làn khói, sau đó tụ lại ở điểm khác.

Ma quân hít thật sâu, ánh mắt thâm trầm. Tu sĩ cấp phân hồn như anh chỉ mới lĩnh ngộ được quy tắc thiên địa. Cấp hợp thiên là hoà cùng một thể với đất trời. Lão ta ở đây đồng thời cũng ở khắp mọi nơi. Kiếm khí của anh lại có hạn, không thể phủ rộng mọi điểm trong không gian.

Anh tiếp tục một tay xé rách không gian, một tay vung kiếm, kiếm khí nhảy cóc qua không gian đâm thẳng về phía sau lưng Đình Bảo.

Chẳng có gì bất ngờ xảy ra. Thân thể ma đế lần nữa tan rã rồi hợp lại. Lão dậm gậy xuống lần thứ ba, không gian quay cuồng, ma khí trở nên vô hình. Lấy lão làm trung tâm, mười dặm quanh đó như bị thứ gì đó ăn mòn. Nó quét đến đâu, nhành cây ngọn cỏ liền biến mất không còn tăm tích. Song song đó, ma khí kết lại thành những sợi xích cứng rắn, quất vun vút xé gió. Chúng thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian, không theo quy luật bất cứ quy luật nào hết. Bỗng nhiên biến mất rồi bỗng nhiên xuất hiện. Giáng những đòn chí mạng xuống đầu ma quân.

Nhật Quang và Quân Minh bất lực ngồi đó, bọn họ không đủ khả năng chen chân vào cuộc chiến của những nhân vật đứng đầu tu chân giới. Kế bên họ, Vĩnh An như nhập định vào một thế giới khác, chẳng có chút phản ứng nào với chiến sự bên ngoài.

Lát sau, hắn tạm rời mắt khỏi cuộc chiến, nhìn sang chú em bên cạnh, chỉ thấy cậu cả người run rẩy không ngừng, mắt mũi miệng đều rỉ máu. Trong lòng bất chợt lo lắng, bàn tay định chạm vào xem sao. Y thấy thế vội vàng chụp bàn tay ngu ngốc kia lại:

– Để im!


Bên trong cuộc chiến, Lệ Thiên chật vật tránh né những cú quật chết người, đồng thời tìm cách làm tổn thương đối thủ. Anh đặt kiếm ngang ngực, lưỡi kiếm hướng ra ngoài. Mười ngón tay được bao phủ linh lực dồi dào. Cực Dạ phát ra âm thanh ong ong cực kỳ hưng phấn. Thanh kiếm hóa thêm hư ảnh, rồi từ hư ảnh thành một thanh kiếm mới. Hai thanh, ba thanh… cứ như vậy cho đến khi đủ tám mươi mốt kiếm mới dừng lại. Vô số thanh kiếm lại hóa thành vô số tia sáng bàng bạc chia cắt không gian. Chúng thi nhau toả ra bốn phương tám hướng. Lệ Thiên tiếp tục thực hiện hàng loạt pháp thuật xé rách không gian. Đẩy các đường kiếm khí vào khe nứt, thực hiện đường nhảy cóc đi tắt đón đầu tiêu diệt kẻ thù.

Rất tiếc mọi cố gắng của anh đều đổ sông đổ biển. Chưa một đường kiếm nào có thể chạm tới góc áo của lão, nói chi đến chuyện hạ gục đối thủ. Cách nhau một cảnh giới, là cách nhau một vực thẳm lớn. Mặc dù ma đế đã đi đến giai đoạn cuối cùng của tuổi thọ, trong trăm năm tới, phi thăng bất thành lão sẽ ngã xuống. Thực lực giảm đi rất nhiều so với thời kỳ đỉnh cao. Thế nhưng vẫn quá tầm của anh.

Vòng vây ma khí vô hình do Đình Bảo tạo ra siết ngày càng chặt. Nó chỉ cách bọn họ trăm mét. Cây cối, nhà cửa, động vật… dần dần biến mất. Chẳng bao lâu sau nó sẽ quét đến đây. Lúc đó là dấu chấm hết cho tất cả mọi người. Dây xích đen xì vẫn tấn công dồn dập, Lệ Thiên tránh một nhưng không thể tránh hai. Cả thân người dập nát loang lổ máu me.

Ma đế khoái trá cười khằng khặc. Gương mặt nhăn nheo vì thế càng thêm xấu xí. Linh hồn kia sắp thuộc về lão. Chỉ cần cắn nuốt thành công, hồn lực sẽ mạnh thêm nhiều lần. Phi thăng! Phi thăng! Lão sắp tạo nên lịch sử.

Giữa lúc đó Vĩnh An đột ngột hét lớn:

– Đánh theo tơ hồng.

Đình Bảo đang cười bỗng nhiên dừng lại. Lão phát hiện cơ thể bị dị vật lén lút xâm nhập từ khi nào mà lại chẳng hay, có thứ gì đó đang bò khắp kinh mạch. Thằng oách dám khích tướng để rồi lợi dụng sơ hở đánh lén. Hừ! Ma đế tức giận gầm gừ:

– Dám dở trò với quan gia, xưa nay chưa có đứa nào toàn thây.

Gần như đồng thời, Lệ Thiên búng cả thân người lên cao. Thân pháp tinh diệu tuyệt luân, mờ ảo vô tung. Anh đứng giữa không trung, niết kiếm quyết, ngón tay đặt trước trường kiếm, tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình – Cửu Thiên Huyền Dạ.

“Cửu Thiên” khởi đầu, kiếm khí liên tục nhân lên không ngừng, trông chúng mềm mại như triệu triệu hoa tuyết bay rợp trời, lại quá hung hiểm sắc bén.

“Huyền Dạ” khép lại, ánh sáng mất hút, bầu trời tối đen như mực, linh khí xung quanh bị hút sạch sẽ. Màn đêm đen kịt như tôn lên vẻ đẹp của kiếm khí bàng bạc. Không gian nơi đây bỗng chốc biến thành vườn sao băng, lung linh, huyền ảo… chết chóc. Triệu kiếm hô vang, một kiếm chém xuống, tiêu diệt vạn quân. Hung danh của nó cứ thế vang xa, khiến vạn người hâm mộ, triệu người oán hận.

Cùng lúc đó, Đình Bảo và Vĩnh An đang giằng co với nhau ở một chiến tuyến khác. Tơ hồng vĩnh sinh đã đi theo những ma khí hành hạ Vĩnh An ban nãy, lén lút tiến vào kinh mạch của lão. Giờ là lúc nó phát huy tác dụng. Ma đế biết đây là đòn chí mạng kéo mình sập hầm, nên chú tâm bức vật lạ ra khỏi cơ thể. Ngoài dự liệu của lão, cậu chiến đấu vô cùng ngoan cường. Mặc cơ thể tuôn máu không ngừng, mặc cho cơn đau hành hạ, Vĩnh An vẫn lì lợm điều khiển tơ hồng đeo bám quấy phá không buông.

Lệ Thiên biết không còn cơ hội nào khác. Bây giờ hoặc không bao giờ. Anh gân cổ hét lớn, chém một nhát thẳng băng.

Đình Bảo giật mình cho thân thể tan thành làn khói lần nữa.

Kỳ này lão lại không thể thoát. Nhờ tơ hồng vĩnh sinh đánh dấu. Ma quân thuận thế chém liên hồi. Tốc độ ra tay ngày càng nhanh.

Vĩnh An nén đau thều thào thêm lần nữa:

– Chém vào điểm vàng nhất.

Lệ Thiên vắt kiệt sinh lực vào sát chiêu cuối cùng. Tốc độ ra tay đẩy đến cực đại. Cực Dạ phát sáng rực rỡ.

“Xoẹt”

Một đường kiếm không thể né tránh bổ thẳng vào đầu ma đế. Tàn ảnh của chiêu kiếm quét dài như đuôi sao chổi.

Ma quân cạn kiệt sinh lực đổ ập xuống đất, mê man bất tỉnh.

Ma đế trọng thương. Nhưng một đòn này vẫn chưa thể kết liễu mạng sống của lão. Đình Bảo điên cuồng vận chuyển ma lực hủy diệt hết thảy. Lão gầm lên:

– SÁT!!!

Quân Minh và Nhật Quang tuyệt vọng. Quân thượng đã cố hết sức, kết quả vẫn là lực bất tòng tâm.

Vĩnh An lại cười, miệng thì vẫn đang trào máu, vẻ mặt nhìn quái gở vô cùng. Cậu mấp máy khóe miệng, tuyệt đối không có chút hơi nào trong đó:


– Mới bắt đầu thôi!

Đình Bảo nhìn khẩu hình của thằng oách con này chợt thấy bất an.

Cậu đột nhiên đứng dậy, lấy hết sức bình sinh dồn linh lực hướng về lão già thối tha. Ma đế muốn tránh nhưng không được. Cơ thể như tự động mở cửa đón nhận nguồn lực này.

Cuối cùng, Vĩnh An cũng theo chân anh ngã gục xuống đất. Trước khi rơi vào mê man, cậu chỉ kịp lẩm bẩm:

– Trận phá linh… thành!

Đợi Đình Bảo hiểu được ý đồ của thằng nhãi con thì mọi chuyện đã quá muộn. Tơ hồng vĩnh sinh đã lặng lẽ chiếm cứ các tử huyệt trong người của lão, âm thầm dựng nên trận pháp phá rối trong đó. Chúng như mạng nhện sinh sôi và giăng khắp kinh mạch, cản trở ma khí lưu thông. Chiêu kiếm cuối cùng chỉ có một mục đích duy nhất là cung cấp linh lực cho trận pháp hoạt động.

Thứ trận pháp chết người này làm nghẽn hoàn toàn kinh mạch trong cơ thể. Đan điền của lão căng trướng. Ma khí chạy loạn xạ trong đó. Gương mặt lão đỏ bừng, hai mắt trợn trắng. Cả người như một bọc nước bị người ta đâm thủng lỗ chỗ, ma khí mất kiểm soát theo đó trào ra bên ngoài.

Nhật Quang hét lên:

– Chạy!

Sau đó mỗi người ôm một thương binh cuống cuồng thoát thân.

Chỉ trong tích tắc, đan điền của ma đế căng đến cực đại rồi phát nổ. Bán kính mười dặm quanh đó biến thành bình địa.Bảy ngày sau, tại khu nhà sàn Thiên Trúc.

Vĩnh An lờ mờ tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu. Bàn tay theo quán tính quờ quạng tìm người.

Trống trải!

Mùi hương quen thuộc bỗng dưng vắng bóng.

Anh ta đâu rồi?

Đôi mắt xám uể oải liếc xung quanh tìm người lần nữa. Gương mặt đẹp như tranh vẽ nhìn cậu mỉm cười:

– Cậu tỉnh rồi!

Cảm giác mất mát xẹt ngang qua đáy lòng. Đẹp thì có đẹp. Nhưng…

– Dạ Ca đâu?

Trúc Khuê nhíu mày, lúc sau mới hiểu ra anh chàng này muốn tìm Lệ Thiên.

– Nằm bên kia.

Giọng chàng thanh niên liền trở nên gấp gáp:

– Dạ Ca chưa tỉnh sao? Bao lâu rồi?

– Một tuần! – Trúc Khuê buồn bã xác nhận, rồi nhắc nhở bệnh nhân. – Thôi, cậu uống thuốc đi.


Vĩnh An gạt phăng:

– Không cần, tôi khỏe.

Nói xong liền bật dậy, bước gấp gáp qua phòng kế bên, bụng dạ nóng như lửa đốt, cậu muốn xác nhận tình trạng của anh càng sớm càng tốt.

Cô chỉ cười buồn mà không ngăn lại. Rốt cuộc thì bản thân vẫn không thể thích nổi người này.

Anh ở trong căn phòng dựng nên từ cây trúc. Nhìn qua có vẻ đơn sơ mộc mạc. Đồ trang trí nội thất lại toàn là hàng cao cấp, bài trí khéo léo. Cả không gian chìm trong màu vàng nhạt như ráng chiều. Lệ Thiên nằm thiêm thiếp trên chiếc giường đơn, người đắp hờ chiếc chăn mỏng, để che đi vết thương chằng chịt khắp da thịt, sắc mặt tái nhợt. Hai đàn em trung thành mỗi người ngồi một bên, mặt mày ủ rũ như đang ngồi canh xác trong đám tang.

– Dạ Ca… – Giọng cậu nghẹn ngào. Bàn tay lần vào trong chăn sờ lên các vết thương. Cả người anh chỉ còn mỗi gương mặt đẹp như khắc từ ngọc là còn lành lặn, khi ngủ yên rất dễ dụ dỗ người ta say đắm đến quên mất lối về.

– Dạ Ca…

Chẳng có tiếng “Hửm” quen thuộc của anh đáp lại. Vĩnh An rối càng thêm rối, ma quân là tu sĩ cấp Thánh nhân, cơ thể đáng lẽ phải tự khép lại vết thương từ lâu rồi mới phải. Tại sao chúng nó chỉ mới kéo vảy thế này? có chỗ còn rỉ máu. Cậu hoảng sợ nắm chặt tay anh.

– Dạ Ca…

Mở mắt ra đi, làm ơn nói với cậu một tiếng “Tôi không sao.” rồi hãy ngủ tiếp. Tay chân Vĩnh An run lẩy bẩy, cổ họng nghẹn đắng. Làm ơn đi mà!

Từ lần đầu gặp nhau đến giờ, cậu luôn nghĩ anh bất khả chiến bại. Lệ Thiên như ngọn núi đá đứng sừng sững giữa dòng đời, ngạo nghễ thách thức sóng to gió lớn. Chuyện gì anh cũng biết, việc gì cũng có thể làm, khó khăn tới đâu cũng dễ dàng giải quyết, đối thủ mạnh đến cỡ nào cũng có thể chiến thắng. Ma quân quá mạnh mẽ làm cậu quên mất anh cũng là con người, cũng sẽ bị thương, cũng có thể nằm xuống.

Nhìn Lệ Thiên thế này, Vĩnh An không quen.

– Tình trạng Dạ Ca thế nào? – Cậu quay sang hỏi Quân Minh.

Hắn ngước mắt nhìn thẳng vào tội đồ, tròng mắt đỏ hoe, tất cả kìm nén cả tuần nay bộc phát dữ dội:

– Còn thế nào? Linh căn kiệt quệ không thể hồi phục, linh hồn sắp tan vỡ.

Rồi túm lấy cổ áo cậu gằn từng chữ:

– Tất, cả, là, tại, mày.

Vĩnh An quay nhìn bệnh nhân trên giường, lắc đầu quầy quậy, từ chối chấp nhận sự thật:

– Không thể nào! Không thể nào!

Quân Minh càng điên tiết, lớn tiếng quát mắng:

– Mày biết linh hồn quân thượng bị tổn thương không thể hồi phục như cũ. Mấy năm nay ở cạnh nhau, có bao giờ mày tự hỏi: “Tại sao quân thượng không bao giờ sử dụng thuật pháp tách mở không gian? Tại sao không bao giờ rút Cực Dạ ra khỏi vỏ?

Ngữ điệu bất chợt tăng cao. – Tại vì hồn lực của ngài không thể chịu đựng nổi.

Cậu ngớ ra, từng câu từng chữ như tát thẳng vào mặt. Đúng là mình chẳng hiểu gì về anh ta. Vô tâm, vô tình.

Hắn nắm lấy hai vai kẻ tội đồ lắc mạnh, tiếp tục trút cơn giận:

– Vì mày, quân thượng đã phạm tất cả những cấm kỵ trên, mà còn không phải một lần. Ngài biết để Cực Dạ ra khỏi vỏ coi như là thập tử nhất sinh. Thế mà câu cuối cùng vẫn căn dặn tụi tao phải bảo vệ cho đồ khốn nạn như mày.

Quân Minh chua chát cười lên, ngữ điệu như khóc, hốc mắt ứ lệ:

– Cả thiên hạ đều nói quân thượng độc ác khát máu. Người ta làm sao biết được, ba lần ngã xuống… phải chính là ba lần, ngài đều vì chữ “tình” mà tự dồn mình vào cửa tử.

Hắn bất ngờ đấm mạnh vào mặt cậu rồi túm cổ lên nói tiếp:

– Còn mày đã làm cái gì vậy hả?


Giọng mỉa mai tự trả lời luôn câu hỏi:

– Chạy theo con thần thú chết tiệt.

Lại bồi thêm một cú cật lực:

– Mày nói tao nghe. Mày có xứng không?

Hắn còn đang định đá thêm mấy cái cho hả giận thì bị Nhật Quang cản lại. Y nói:

– Đủ rồi! Quân thượng còn nằm đây.

Vĩnh An ngồi đờ đẫn như xác chết, hai mắt dại ra, chẳng buồn phản ứng. Một chữ “tình” kia cứ đâm sâu vào tim, thì ra là vậy…

Bích Liên Tâm cảm nhận được hơi thở của chủ nhân rất bất thường, nó vội truyền âm:

– Chủ nhân.

– Mày không chữa được? – Cậu hỏi nó, cố bấu víu vào chút hy vọng cuối cùng.

– Không, người anh ta không còn khả năng hấp thụ linh khí. Linh hồn mỏng manh hơn người thường. Đụng phải lửa của tôi, dù chỉ là một chút thôi sẽ tan biến ngay lập tức.

Cậu thẫn thờ nhích lại gần Lệ Thiên, đầu đổ gục xuống, tấm lưng run rẩy… Dòng lệ dâng đầy khóe mi rồi xuôi theo sống mũi. Mặn chát.

Lỗi luôn là của cậu. Tại sao người khác phải trả giá?

Đôi tay vô thức ôm chặt đầu gối. Vết thương cũ lần nữa bị số phận giày xéo. Ký ức đau thương ngóc đầu trở dậy. Để chạy trốn nó, cậu đã chết một lần… Nếu giờ đây chết thêm lần nữa liệu số phận có chịu buông tha?Vui một chút

– ——————

Cuối chương 78:

Lệ Thiên chạy ra than phiền với tác giả:

– Vĩnh An không hiểu tình cảm thì đến khi nào mới ứ ừ ư.

Tác giả sờ cằm suy nghĩ:

– Không sao để ta giúp cho một vé.

Lệ Thiên hớn hở:

– Cảm ơn, cảm ơn!

Đến chương 79:

Tác giả nói với Lệ Thiên:

– Hài lòng chưa, em nhà hiểu ra tình cảm rồi nhé!

Ma quân tức đến thẳng tóc:

– Tác giả thối tha, nằm một chỗ vẫn không thể ứ ừ ư được.

Tác giả phô diễn vẻ mặt nham nhở, chắp hai tay lại:

– Haha… chuyện ứ ừ ư bần ni không quản, thỉnh thí chủ bình tĩnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.