Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 81: Tan đàn xẻ nghé
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Lệ Thiên có cảm giác trong lòng trống trải, cục nhỏ thường ngày hay rúc vào ngực anh không thấy đâu nữa. Ma quân giật mình vội mở mắt ra tìm kiếm. Vừa khéo nhìn thấy cậu ngồi ngay ngắn trên ghế, sóng lưng thẳng tắp. Trên bàn bày giấy A0 lẫn lộn với mấy cuốn sách. Bên tai cắm cây viết chì. Khỏi cần nhìn anh cũng thừa biết trên miệng sẽ có một cây, trên tay thêm một cây nữa.
Ma quân ngồi dậy, xỏ chân vào đôi dép lông, nhẹ nhàng đi lại sau lưng Vĩnh An, choàng hai tay qua cổ, cúi nhìn bản kế hoạch đang bày ra trên bàn, ánh mắt trầm tư trong giây lát và nói:
– Thời gian tấn công tốt nhất là cùng lúc với Thuần Khương. Lưỡng đầu thọ địch đạo tu sẽ không trở tay kịp. Đánh Bạc Lăng, Đông Đô, Hoài Sa và Trà Tiên trước, ngắt đi nguồn cung linh dược và linh thạch. Các tỉnh còn lại xem như mất đi ba phần sức mạnh… Mấy vụ đánh nhau này tốt nhất nên để tôi tính. Cậu chỉ nên tập trung vào chuyên môn của mình.
Vĩnh An tốc ký điều chỉnh của anh rồi quay lại:
– Chẳng hạn như…
Lệ Thiên mỉm cười thì thầm vào tai bé ngốc:
– Ngủ ngoan cho đến lúc tôi áp ly cà phê ấm vào má như mọi ngày rồi hãy dậy.
Đôi mắt xám lập tức liếc anh sắc lẹm.
– Chọc hoài.
Có anh góp ý, cậu nhanh chóng hoàn thiện bản kế hoạch của mình. Mọi thứ cần chuẩn bị còn thiếu rất nhiều. Nhất là về nhân lực. Hai người bàn bạc với nhau cho đến khi cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Ma quân dừng lại lên tiếng:
– Chuyện gì?
Người làm đứng ngoài, cách một cánh cửa vẫn kính cẩn thưa chuyện:
– Dạ, ngài dùng bữa sáng trên này hay dưới phòng ăn ạ.
Lệ Thiên trả lời ngắn gọn:
– Nhà chòi sau vườn.
Rồi vỗ vai cậu. – Đi!
Một chủ một khách lững thững dẫn nhau đến khu nhà chòi. Bên trong không rộng lắm chỉ kê vừa chiếc bàn và bốn ghế ngồi. Bốn phía xung quanh xanh rợm bóng cây, hương hoa nhãn lãng đãng thoang thoảng. Dưới dòng kênh lũ cá lòng tong bơi qua bơi lại tìm kiếm thức ăn, mấy con thòi lòi thì đang cố sức quẫy đạp trên bùn. Cậu hít một hơi thật sâu, không khí tràn vào buồng phổi. Tâm tình khoan khoái, lâu lắm rồi mới có buổi sáng yên lành như thế.
Lệ Thiên ngồi xuống ghế, trên tay cầm tách trà ấm, tĩnh lặng ngắm bé ngốc lắc qua lắc lại, đôi mắt ánh lên vẻ mãn nguyện.
Chốc lát sau, người làm dọn bữa sáng thanh đạm lên bàn ăn. Món hủ tiếu chay chế biến kỳ công từ mướp và củ cải tạo nên vị ngọt thanh rất riêng. Ăn kèm với hủ tiếu, đậu hũ, nấm rơm, đậu phộng, cà rốt… Người ta nói món này là bản hòa tấu đầy đủ về màu sắc và hương vị quả không ngoa chút nào. Món phụ còn có chuối nếp nướng cốt dừa. Bánh da lợn ba màu bắt mắt vừa thơm vừa béo. Bánh bò thốt nốt mềm mại dẻo dai, lại ngọt ngào dễ ăn.
– Ngồi xuống ăn đi. – Chủ nhà nhắc nhở. Sau đó còn gợi ý thêm. – Trưa muốn ăn gì cứ nói, tôi sai bếp nấu.
Cậu nếm thử nước dùng, biểu cảm vừa ý hết sức. Rồi gắp miếng đậu hũ đưa vào miệng, nhẩn nha nhai nuốt đâu đó xong xuôi mới phản hồi:
– Trưa khỏi nấu, tôi ra ngoài xử lý mấy chuyện râu ria cho xong. Chắc chiều tối mới về.
Nói vừa dứt câu cậu còn lén nhìn xem biểu cảm của anh thế nào. Trong lòng căng thẳng đôi chút, chỉ sợ lại bị đi theo hoặc cấm luôn trong nhà.
Câu trả lời của anh lại chứng tỏ lo lắng của thủ lĩnh Bạch Vân hoàn toàn thừa thãi:
– Ừ, nhớ cẩn thận. Chiều không cần ghé đây nữa, cậu đi thẳng qua Bạc Lăng luôn, chỗ này không ở lâu được. Tôi chờ cậu bên đấy.
Vĩnh An vô thức thở ra một hơi, nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi lao đầu vào xử lý công việc.
Đầu tiên là chuyện của hai mẹ con Ngọc Châu. Cách tốt nhất là dẫn bọn họ quay trở lại đảo, thời thế rối ren thế này ở lại không an toàn. Cậu cũng không rảnh để theo sau bảo hộ.
Khi nghe ý định của thằng cháu, Ngọc Cẩm rất ưng thuận, cô em họ lại phản đối kịch liệt. Ngọc Châu nói:
– Tui hổng đi. Nếu hai An có ý định chống lại chính quyền thì tui cũng muốn giúp một tay.
Ngọc Cẩm sốc nặng, trợn mắt lên nhìn con cháu nhà mình, trái tim như muốn nhồi máu. Đứa mười tám, đứa mười bảy… và chúng nó là phản động. Bà đập tay xuống bàn:
– Hai đứa có biết đang nói gì không?
Cậu quay sang trấn an. – Dì bình tĩnh.
Lại nói với em họ. – Vũ khí của Châu đâu?
Cô mở to hai mắt, đanh thép trả lời:
– Hai An đừng khích tướng. Tui nói được làm được.
– Về đảo nghiên cứu cho xong hãy quay lại. Ở đây không chứa người vô dụng.
Ngọc Châu vùng vằng. – Hai An rõ ràng là đến thông báo.
– Biết vậy thì đừng cãi. – Cậu chốt lại vấn đề và biếu ít linh thạch đi đường cho hai má con. Nhân tiện dặn dò vài câu cho yên tâm, sau đó sắp xếp người đưa họ về đảo.
Giải quyết xong đầu bên này, thủ lĩnh Bạch Vân liền đi sang phòng Hoài Bách. Trông thấy đàn anh đến tìm mình, chú nhóc rưng rưng nước mắt sà vào lòng ôm eo cứng ngắc, người cũng đã cao quá cằm, thế mà còn dài giọng làm nũng:
– Anh An…
Cậu chật vật lắm mới gỡ tay thằng bé ra khỏi người. Thâm tâm bất giác trở nên phiền muộn, ngoài ma quân ra, cơ thể đều chán ghét hành động thân mật của người khác, cho nên Vĩnh An nói thẳng:
– Anh không thích người khác ôm mình. Em hiểu chứ?
Hoài Bách có vẻ mất mát nhưng cũng không có phản ứng gì quá đáng, ngoan ngoãn lùi về sau một bước.
Cậu hài lòng bảo nó:
– Theo anh.
Một lớn một nhỏ cứ thế dắt nhau ra khỏi biệt thự. Vừa đi, cậu vừa cúi xuống nhìn đồng hồ, cũng sắp đến thời gian hẹn gặp đám bạn, giờ đi là vừa kịp lúc. Vĩnh An ngự kiếm bay lên, Hoài Bách đứng phía sau. Cả hai đi được tầm mười phút thì Hàn Quang nhận lệnh ngừng lại. Thủ lĩnh Bạch Vân đột ngột nói to:
– Ra đi.
Nhật Quang buộc lòng phải xuất hiện, biểu cảm bình tĩnh, khẽ gật đầu chào hỏi.
Hóa ra sáng nay dễ dãi là có cách khác quản mình. Vĩnh An lắc đầu, chẳng còn từ nào để bình luận căn bệnh của bảo mẫu khó tính. Mấy người cấp dưới cũng chỉ biết làm theo lệnh, trách móc hay khó chịu chẳng giải quyết được gì. Đuổi cũng đuổi không xong, đành tạm lợi dụng cho đỡ phí sức. Ánh mắt bỗng nhiên lóe lên tia nhìn gian manh. Thế là cậu nhếch mép lên cười đồng thời truyền âm qua Nhật Quang.
Ít giây sau y liền nhăn mặt rời đi. Người tình của quân chủ nhà mình người nào cũng như người nấy, đều là hạng khó nhằn.
Bên này, Vĩnh cũng nhanh chóng ngự kiếm đến chỗ hẹn. Để đảm bảo an toàn, bốn người bọn họ thống nhất hẹn nhau ở khúc sông vắng. Theo đúng thông lệ cũ Vĩnh An là người đến cuối cùng, vừa tới nơi đã bị Hải Vân quăng vào mặt tin tức nóng hổi:
– Cậu tự đọc đi.
Vĩnh An cầm trong tay mấy tờ báo giấy, nhíu mày xem qua một lượt.
Tờ An Ninh Đảo Quốc giật tít “Mộc Sơn thất thủ”.
Tu Luyện & Đời Sống reo lên “Giải cứu thành công hai trăm tu sinh mất tích từ tay ma đạo”.
Tạp chí Thanh Niên Thời Đại bàn về tử tù với tiêu đề “46 ác tu đầu quân ma đạo”.
Quân Đội Vệ Quốc hùng hồn tuyên bố “Quyết chí tắm máu ma tu”.
Tất cả đều được ưu tiên trên trang nhất. Mấy tờ báo khác cũng chỉ đăng tới đăng lui mấy tin tương tự, nhìn chung rất giống động vật nhai lại. Các tòa soạn tuyệt nhiên né tránh thông tin về nhóm người Lai Tiên. Đọc xong, cậu trả báo lại cho Hải Vân, cười mỉa trả lời:
– Không ngoài dự đoán, đổ hết tội cho ma tu.
Chẳng hiểu thằng bạn này giả đần hay lú lẫn luôn rồi. Hải Vân nóng mặt rít lên:
– Vĩnh An… Cậu giả điên đến bao giờ? Tại sao tớ lại đưa cho cậu mớ báo giấy này? Thông thường những tin liên quan đến tu sĩ chỉ đăng trên mạng thần thức, người dân không đọc được. Hôm nay tại sao lại có trên báo giấy? Điều này chứng minh tình hình giữa đạo – ma vô cùng căng thẳng và phức tạp. Vậy mà cậu còn cố ý bưng bít thông tin.
Cô cáu bẳn túm lấy cổ áo thằng bạn nói tiếp:
– Cậu coi bọn tớ là lũ ngốc phải không? Giấu diếm chuyện qua lại với ma quân Lệ Thiên. Còn cùng người đó giả trang lượn lờ khắp nơi. Cậu điên rồi!
Hoài Bách liền lao vào, vừa la vừa đẩy:
– Chị buông anh An ra.
Hiền Minh thẳng tay xách thằng nhóc qua một bên. – Lộn xộn, để người lớn nói chuyện.
Vĩnh An điềm tĩnh gỡ tay cô bạn, ánh mắt cương nghị, hai tay vuốt lại nếp áo cho thẳng, biểu cảm không giận nhưng dứt khoát:
– Từ bao giờ tớ phải khai hết mối quan hệ của mình cho các cậu?
Hải Vân bốc khói đến thẳng cả tóc.
– Bọn tớ chỉ muốn tốt cho cậu.
– Tớ cũng biết cái gì tốt cho mình.
Tiểu thư Bạch gia nghẹn lời, vẫn biết thằng bạn này tính tình cứng rắn như đá, nhưng không ngờ còn sắc như dao. Cô đành xuống nước, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt:
– Cậu bị hắn ta ép buộc phải không? Nói thật đi, tớ sẽ nhờ giáo sư Xuân Phái giúp đỡ, còn giáo sư Châu Thanh nữa chi. Thầy của cậu mà biết thì đau lòng cỡ nào. Vĩnh An, đã bao giờ cậu nghĩ đến khía cạnh này chưa?
Bây giờ đến lượt Vĩnh An mất bình tĩnh:
– Hắn ta là ai? Cậu dùng từ cho cẩn thận. Là tớ tự nguyện không ai ép buộc hết. Và đừng đem thầy ra gây áp lực. Chuyện nào ra chuyện đó.
Trông thấy bạn gái rơi vào thế yếu, Hiền Minh nóng máu hỗ trợ:
– Tóm lại, ma đạo là một lũ xấu xa. Ma quân chỉ đang lừa cậu thôi. Theo bọn tớ về đi, tránh xa con người nguy hiểm đó ra.
Thủ lĩnh Bạch Vân bật lại:
– Mắt hí, cậu quên ai dựng đại trận cứu cậu rồi hả? Và người hại cậu là trong đạo tu.
Ôi dào! Hào Nhân lắc đầu, anh chàng rất ghét tranh cãi đến cuối cùng cũng phải tham gia vào cuộc đấu khẩu:
– Người kia sao tính là đạo tu được nữa. Rõ ràng là hai bên ma tu đánh nhau, tất cả tu sinh ở đó đều chứng kiến. Lệ Thiên chỉ đang giả vờ diễn kịch cho cậu xem. Tớ đã nói từ đầu, bọn ma đạo không ai tốt đẹp hết. Chắc chắn là có âm mưu lợi dụng cậu thôi.
– Lợi dụng? Tớ có cái gì để lợi dụng.
Hào Nhân vỗ vai:
– Đừng tự xem thường mình như vậy. Lê Thiên một kiếm có thể giết ngàn quân. Cộng thêm cậu giỏi trận pháp. Nếu cả hai hợp sức, còn ai làm khó được nữa. Rõ ràng là ma quân đã tính kỹ từ đầu, khổ tâm dựng mưu tính kế để lừa cậu thôi.
Vĩnh An quay qua, ánh mắt chứa đầy nghi hoặc vặn lại:
– Nói về âm mưu, tiện đây trả lời luôn đi. Tại sao hai lần tu sinh bị tấn công cậu đều không tham gia? Hào Nhân, cậu còn gì để nói.
– Cái này… Hào Nhân tái mặt. – Có thể là do trùng hợp.
Thật không? – Cậu ép sát lại.
Thiếu chủ Lục gia liền lắp bắp:
– Thật, xưa nay chỗ nào ba tớ cho phép tớ mới được đi.
– Nếu đã như vậy, thay vì đứng đây vu cáo người khác có âm mưu. Cậu nên về nhà điều tra thử xem Lục gia chủ đang tính làm gì mới phải.
Hào Nhân quay qua hai người con lại nhún vai, biểu cảm chỉ gói gọn trong một chữ “thua”.
Cuộc tranh luận tạm dừng trong giây lát. Vĩnh An nhíu mày truyền âm:
– Anh đến rồi thì ra đi. Lấp ló ngoài đó làm gì?
Bị bắt quả tang hai lần, Nhật Quang khó hiểu đi ra khỏi chỗ nấp. Rõ ràng đã khéo léo dùng thần thức che giấu hơi thở, tại sao vẫn bị người có tu vi thấp hơn một cấp phát hiện ra? Thần thức và thần hồn luôn luôn song hành. Thằng nhóc này là quái vật phương nào? Hắn sượng mặt ném người về phía thủ lĩnh Bạch Vân, lạnh nhạt mở miệng:
– Phải thằng này không?
Vĩnh An nhìn thằng lừa đảo hôm trước khẽ gật đầu.
Ba đứa bạn thì cứng người lại, biểu cảm mất hết tự nhiên. Hóa ra nãy giờ nói xấu ma đạo bị nghe hết rồi.
Thằng bé thì nằm bẹp dí trên đất chờ chết. Ngẩng mặt lên một cái cũng chẳng dám. Cũng vì miếng cơm manh áo mà phải dấn thân vào con đường lừa đảo. Nào ngờ đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, đụng nhầm phải bọn tu sĩ coi như là tàn đời. Chúng bạn nó bị đánh đến hồn lìa khỏi xác không phải là ít. Nó nghe đồn nếu ngoan ngoãn còn có thể được chết nhẹ nhàng. Cãi chày cãi cối hay van xin gì đó thì sẽ bị hành hạ đau đớn tới tắt thở mới thôi. Một trăm ngũ vương đổi lấy mạng sống. Lỗ hay lãi khi bước vào đường cùng thì mới biết có đáng hay không.
Thấy thằng nhỏ cứ nằm bất động dưới đất, cậu khó hiểu lên tiếng:
– Đứng dậy đi, nằm đó làm gì? Muốn người khác bế lên?
Nó nghe thế, len lén liếc nhìn. Chẳng hiểu tên tu sĩ này định tính gì trong bụng, nhưng cũng không dám làm trái ý, ngay lập tức lồm cồm bò dậy. Mặt cúi gằm xuống đất, như thể dưới đó có rất nhiều điều kỳ thú.
Dưới ánh mắt khó hiểu của những người còn lại. Vĩnh An bước lại gần nó hỏi một câu:
– Mày lừa đảo của tao một trăm ngũ vương?
Nó cúi đầu nhận tội, lý trí nghĩ rằng hôm nay chết chắc, bản năng sinh tồn cố xúi giục thân thể gầy gò ghẻ lở quỳ mọp xuống, liên tục vái lạy xin tha.
Cậu cau mày, gằn giọng:
– Đứng dậy.
Nó lấy hết can đảm đứng dậy, tay chân run lẩy bẩy, dưới đáy quần chảy ra chất lỏng khó nói.
Vĩnh An bỗng thấy hối hận vì hù thằng nhóc quá đáng. Cậu vội chữa cháy bằng cách quăng cho nó cục tiền.
– Cầm lấy đi mua cho mỗi nhà trong ấp hai trăm dạ lúa. Mày không có tiền công đâu, coi như là chuộc tội lừa đảo lần trước.
Thằng nhỏ run bần bật hơn nữa. Nó tưởng đâu là mình hoa mắt ù tai nên nghe lầm, cố rặn ra mấy chữ xác nhận:
– Anh hai hông… hông giết tui. Còn… để tui đi mua lúa giúp. Bộ anh hai tin… tin tui hả?
– Tao không tin mày. Tao chỉ cho mày thêm một cơ hội làm người tử tế.
Nghe xong chẳng biết là quá xúc động hay quá sợ hãi mà thằng nhỏ lăn đùng ra xỉu. Cậu vỗ trán không biết làm sao cho phải. Hình như bản thân kém duyên với trẻ em. Đó giờ đối xử tốt với hai đứa. Một đứa sinh bệnh bám người, một đứa chết ngất tại chỗ.
Nhật Quang cũng khó lòng xem thêm nên mạnh dạn đề nghị:
– Để tôi lo.
Có người chịu trách nhiệm thì còn gì bằng, Vĩnh An mừng hết lớn đưa thêm cho y một rương tiền đổi từ đống quà tặng hôm trước. Coi như là của thiên trả địa, tích đức giúp người khác:
– Anh coi có ai rảnh rỗi. Nhờ người ta mua gạo, mua thuốc cho mấy người nghèo ở đây.
Nhật Quang nghi hoặc nhìn người tình nhỏ của quân thượng hồi lâu mới thốt lên lời:
– Cậu cần gì phải làm vậy. Cứu được hôm nay không cứu được ngày mai. Đời nó khốn nạn thế đấy, chẳng ai thoát khỏi nó đâu. Cậu tập dần đi cho quen.
– Ừ! – Vĩnh An dùng ngữ điệu nhàn nhạt cà khịa tới bến. – Công nhận đời khốn nạn thật đấy. Nhưng nó cũng chẳng đủ quyền lực để ngăn con người ta tử tế với nhau. Anh thử một lần xem sao, biết đâu sẽ thích.
“Tử tế”, y lẩm bẩm một mình, rồi xách thằng nhỏ khai rình đi mất.
Bên này Hào Nhân như bị ai đó cho uống ly axit, cơn nóng rừng rực từ bụng xông ra bên ngoài. Bạn bè thì bạn bè, vuốt mặt cũng phải nể mũi. Đây là khu vực quản lý của nhà họ Lục. Làm vậy hóa ra là chửi xéo nhau sao? Có là thánh nhân cũng nhịn không nổi, huống chi anh chàng là công tử họ Lục.
– Cậu dừng ngay mấy trò vô bổ đó đi. Bọn nhà nghèo toàn dân lười làm, đợi người ta dâng cơm tận họng. Ở đây là mạnh được yếu thua, muốn có gạo đổ vào miệng phải nai lưng ra mà làm. Cậu đến đây làm phước, mặt mũi Lục gia để ở đâu? Nhà tớ không thiếu tiền cứu đói, nhưng phải cứu đúng nơi đúng chỗ.
Vĩnh An đốp chát. – Vậy thì họ Lục đừng bắt người ta nhổ lúa trồng linh dược. Thóc gạo giá cao, tiền công rẻ mạt, làm ngày nào xào ngày ấy, đến già không đói mới là lạ.
– Tu sĩ không cần gạo, tu sĩ cần linh dược cậu hiểu chứ? – Hào Nhân bẻ lại.
Cậu quyết định chấm dứt câu chuyện ngay tại đây. Tư tưởng khác nhau khó chung chí hướng. Mấy đứa bạn của cậu thừa hưởng một nền giáo dục khác từ bé. Bọn họ được dạy tu sĩ bóc lột dân thường là điều hiển nhiên. Sống trong bùn lầy làm sao biết mình lấm lem.
– Thôi không cãi nữa. Tớ đến đây là nhờ các cậu đưa Hoài Bách về trường. Chuyện khác bỏ qua đi.
Hải Vân nghe thế cuống lên. – Cậu không về sao?
Vĩnh An lắc đầu. Hoài Bách thì rối tung rối mù, chạy tới định ôm nhưng chợt nhớ ra là thủ lĩnh không thích nên chỉ dám nắm tay, giọng nghẹn ngào:
– Em không về. Ma cũng được, đạo cũng được, em không sợ, cho em đi theo.
Cậu xoa đầu thằng nhóc. – Nghe anh về đi. Bên anh là đầu sóng ngọn gió, cây non như em làm sao chịu nổi.
Lời gì cần nói đã nói, Vĩnh An quay lưng bỏ đi. Hải Vân chẳng biết nên làm thế nào để giữ chân thằng bạn, đành liều một phen:
– Cậu mà bỏ đi sau này không bạn bè gì nữa.
Thủ lĩnh Bạch Vân bất chợt quay lại, ánh mắt đượm buồn. – Đó là lựa chọn của cậu, không phải của tớ. Tạm biệt!
– Vĩnh An… – Hải Vân gọi như khóc.
Hào Nhân và Hiền Minh bất lực nhìn theo bóng lưng xa dần.
Nhật Quang đứng đợi gần đó liền gấp rút ngự kiếm nhập hội với cậu. Bộ đôi cùng hướng Bạc Lăng thẳng tiến. Hai tỉnh cách nhau không xa, với tốc độ bay của Hàn Phong chừng ba tiếng là đến.Bên Vĩnh An diễn ra chuyện gì, bên ma quân được xem như cầu truyền hình trực tiếp. Chứng kiến bé ngốc không ngần ngại lựa chọn nghiêng về bên mình. Trái tim già cỗi như vừa uống xong liều thuốc trợ tim, cả người nhấp nha nhấp nhổm đứng ngồi không yên. Trước sự khó hiểu của Quân Minh, ma quân ra tận cổng đứng chờ. Đối với tâm trạng của anh lúc này mà nói, nhìn thấy nhau chậm một giây cũng là quá lâu.
Trông thấy Vĩnh An khép lại Hàn Phong nhẹ nhàng đáp xuống. Lệ Thiên vội sải bước đến gần, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt âu yếm thu trọn hình ảnh người thương vào đáy mắt, “Cảm ơn em vì đã ngược nắng, ngược gió xuôi về bên tôi.”