Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 78: Kẻ sau màn lộ mặt
Tiếng rên siết thảm thiết làm cậu quýnh hết cả lên. Sao lại không gấp được chứ, chủ nhân của nó có thể là Hiền Minh, là Hoài Bách, là bất cứ học sinh nào của Bạch Vân… Dù có là người xa lạ đi nữa, thì tình đồng loại cũng đâu cho phép làm ngơ. Thủ lĩnh quen đường quen nẻo trèo lên người ma quân, thuần thục hô một tiếng “đi”.
Chiếc xe lăn cẩn thận điều chỉnh tư thế để tạo cảm giác thoải mái nhất cho người trong lòng, rồi mới từ từ di chuyển vào trong bí cảnh.
Tiếng kêu la đau đớn ngày một rõ hơn, sợi dây chuyền cũng hoạt động trở lại. Giờ thì Vĩnh An đã hiểu rõ tiền căn hậu quả. Có thể nói, kẻ sau màn này chuẩn bị một kế hoạch vô cùng hoàn hảo. Khi lựa chọn nhốt tu sinh bị bắt cóc trong bí cảnh. Rồi khéo léo che giấu cửa vào ở một nhà tù khét tiếng được căn phòng cẩn mật.
Cách nhau một bí cảnh là cách nhau một trường không gian, thần thức có mạnh đến nhường nào cũng đâu thể xuyên từ bên này sang bên kia. Quả là rất khéo, chỉ tiếc số phận rất thích trêu đùa, trên đời này có rất nhiều tình huống ngẫu nhiên khiến người trong cuộc ân hận đến suốt đời. Vĩnh An híp mắt lại. Hôm nay, sẽ là một ngày vô cùng đáng nhớ, ít ra là với tên khốn kiếp chuyên núp lùm đâm người sau lưng.
Hai người ẩn thân dưới lớp áo khoác tàng hình dễ dàng vượt qua nhóm lính canh đi vào bên trong. Mặc dù cậu đã chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng, tuy nhiên mọi giác quan vẫn bị kéo căng như dây đàn, khi chứng kiến hình ảnh bạo lực cấm nhân loại ở mọi lứa tuổi nhảy múa trước mặt.
Chỗ này… khác gì hỏa ngục?
Hàng chục nạn nhân bị xích thành hàng đều tăm tắp như trong trại mổ heo. Hai tay, hai chân bị kéo căng cố định vào vòng kim loại khóa chết vào tường. Những chiếc đầu đổ gục xuống, thần sắc trắng bệch, hai mắt dại ra. Trên người bọn họ đều bị đục thủng hai lỗ, một lỗ ở bụng, một lỗ ở ngực. Rồi nhồi vào đấy hai ống nhựa nối thẳng đến bình thủy tinh. Bên hứng máu đầu tim, bên hứng dịch mật tiết ra từ cơ thể. Ven tĩnh mạch trên mu bàn tay thì liên tục phải nhận dung dịch truyền vào. Vĩnh An đoán đó chính là kháng sinh và chất dinh dưỡng nhằm kéo dài mạng sống. Có nạn nhân còn bị cắt cụt bàn chân. Nhìn vết thẹo người cũ người mới khác nhau, chẳng lẽ nó là món hàng hóa được khai thác từ từ?
Những vết thương không được quyền khép kín gây ra cơn đau khó có thể diễn tả bằng lời. Âm thanh rên siết miên man không dứt ám ảnh tâm lý đến cực độ. Mùi máu tươi, máu khô, máu bị phân hủy quyện vào nhau như mùi quần áo ngâm thối cả tuần, chúng xộc thẳng vào mũi làm cậu lợn họng trực trào phun hết thức ăn trong bụng.
Ma quân tinh ý vuốt vuốt sống lưng:
– Chịu được không?
Thủ lĩnh Bạch Vân dùng tay xoa xoa gương mặt để lấy lại bình tĩnh rồi xác nhận:
– Được. Nhanh đi tìm Hiền Minh.
Không thấy tu sinh Bạch Vân có mặt ở nơi này chẳng biết là nên vui hay buồn. Vĩnh An muốn nhanh chóng xác nhận tình trạng của họ. Cậu thúc dục anh đi theo tên tu sĩ lạ mặt tiến sâu vào bên trong. Ba người cùng đi hết hành lang nọ đến hành lang kia, đèn trên tường gắn san sát, sáng choang lên, như muốn thiêu đốt mọi vật trên đường đi của nó. Đến ngã rẽ cuối cùng, bọn họ cùng nhau quẹo vào một nhà giam khác.
Lại là cảnh tượng hàng loạt nạn nhân được bị nhốt trong những chiếc lồng thủy tinh khóa chặt linh lực. Biểu cảm cảm tuyệt vọng như thứ bệnh dịch nguy hiểm, lây lan từ người này sang người khác. Bầu không khí tràn ngập mùi hoang mang sợ hãi. Thỉnh thoảng có tiếng nấc nghẹn vang lên rồi im bặt. Vĩnh An điểm qua từng gương mặt để tìm người quen. Rất nhanh sau đó, nhân vật cậu cần tìm hiện ra sau đám đông.
Hiền Minh ngồi thu mình ở một xó, ánh mắt mải mê ngắm mặt dây chuyền hình trái tim. Vĩnh An khỏi cần đoán cũng biết trong đó là hình của ai. Thằng bạn này đúng là mê gái đến hết thuốc chữa, chết tới nơi mà vẫn có tâm trạng để nhìn người đẹp.
– Mắt hí.
Hiền Minh giật bắn người, dáo dác nhìn chung quanh. Rõ là giọng của thằng mọt sách, sao lại không có ai? Anh chàng dụi dụi hai mắt. Thật sự là không có! Chẳng lẽ nằm mơ? Nếu như mơ đáng lẽ phải thấy Hải Vân chứ. Mình đâu có thích đàn ông, nhất là cái thằng hở tí là đem nắm đấm ra giải quyết.
– Tớ đây! Cậu không nghe lầm đâu.
Hiền Minh run run truyền âm xác nhận:
– Vĩnh An hả? Cậu cũng bị bắt?
– Không, rảnh định quậy một chút. Cậu nắm được thông tin gì không? Là ai cầm đầu?
Hiền Minh nhanh chóng lấy lại sức sống, như hoa héo rũ bỗng nhiên được cắm vào nước, mặt mày tươi rói, ánh mắt lanh lợi sắp xếp lại thông tin.
– Tớ không biết ai nắm đầu. Chỉ biết chúng nó dùng dẫn ma. Cậu nhìn thấy cái lồng bằng thủy tinh nhốt cái cục nhầy nhầy đen đen trôi nổi bồng bềnh kia không?
Thủ lĩnh Bạch Vân gật đầu theo thói quen, bỗng nhớ mình đang vô hình nên truyền âm qua. – Thấy.
– Tụi nó dùng con đó đưa đến trước mặt mấy người bị giam trong này. Nó phản ứng với ai ngay lập tức bị đưa đi chỗ khác. Tớ đoán là cái trại mổ khủng khiếp ngoài kia. Không phản ứng thì nhốt ở đây. Nghe mấy người bị giam lâu năm kể lại. Ngoài kia thì đau đớn. Trong này một đi không trở lại. Đi đâu thì tớ chịu.
Thủ lĩnh có vẻ thất vọng. – Hết rồi?
– Hết!
Cậu tính toán rồi hỏi thêm. – Linh lực mọi người ở đây thế nào?
– Còn đủ, chỉ bị khóa thôi.
– Vậy tốt! – Vĩnh An bắt đầu phân chia công việc. – Cậu ở trong này lén liên kết mọi người thành lập Địa Thạch Trận. Ai không biết thì bày cho người ta. Khi nào có hiệu lệnh của tớ thì dựng trận. Làm được không?
– Đơn giản. – Anh chàng mạnh dạn cam kết.
– Tớ đi đây, trong khi chờ đợi cậu có thể tiếp tục ngắm gái.
Ở đây coi như xong việc, Vĩnh An kẹp kẹp hai chân quanh eo ma quân như thúc ngựa. Lệ Thiên hiểu ý vác cục thương đi rình tên cầm đầu. Cậu cong lưng dụi mặt lên bờ vai vững chãi. Nhìn qua có vẻ lười biếng, trên thực tế đầu óc đang quay mòng mòng xâu chuỗi những thông tin liên quan lại với nhau. Những mảnh ghép cuối cùng được lắp vào đúng vị trí, bức tranh hiện ra.
Để hiểu được ngọn nguồn sự việc, trước tiên phải nhìn trực diện vào bản chất của vấn đề.
Người được bọn cai ngục gọi là bề trên chính là một tu sĩ chính đạo bất lực trong việc thăng cấp. Trong cơn tuyệt vọng, gã đã nghĩ ra phương pháp gì đó để linh hồn chấp nhận dẫn ma. Gọi đó là bước tự ma hóa bản thân cũng không sai. Để ngăn cản quá trình dẫn ma xâm thực linh hồn, gã ta đã dùng máu và dịch mật của người Lai Tiên để chế thuốc.
Làm sao cậu biết điều này?
Chính cảm giác của bản thân khi tiếp xúc với dẫn ma là bằng chứng hùng hồn nhất. Rõ ràng chúng nó vừa thèm vừa sợ dòng máu của cậu. Và hơn nữa, đây cũng là cách xác định thân phận người Lai Tiên.
Lo ngại cây kim trong bọc lâu ngày cũng bị lộ ra. Để an toàn, kẻ được gọi là bề trên đã kiếm thêm đồng minh cho mình. Bằng cách đem linh căn ra làm mồi dụ những tu sĩ có máu mặt đang vật lộn với nỗi lo “hết tuổi thọ”. Kéo bọn rác rưởi này nhúng chàm cùng với lão ta. Tiện thể biến những tu sĩ có xuất thân bình dân trở thành vật hy sinh cho âm mưu bẩn thỉu.
Chỉ có duy nhất một người lão ta không thể mua chuộc, đó là giáo sư Châu Thanh. Kế hoạch tấn công Chu Sơn và sự kiện vực Vô Vọng bị phá vỡ phong ấn chỉ là cái bẫy tinh vi nhắm vào Thánh nhân. Nhằm loại người mạnh nhất đạo tu khỏi cuộc chơi.
Phân tích đến đây, cậu lại nảy sinh một vấn đề:
– Dạ Ca! Anh thử nghĩ xem, hai chị em nhà Diễm Phúc và Ngọc Châu đều là người Lai Tiên, tại sao gã không giữ lại để làm thuốc mà phải giết cho bằng được?
– Có thể bọn họ dính dáng đến âm mưu nguy hiểm nào đó. Cụ thể ra sao thì phải hỏi em họ của cậu.
Vừa dứt câu, anh liền thả bé ngốc xuống đất, xoay người Vĩnh An lại và nói:
– Đoán xem, kẻ bề trên là ai?
Từ bên ngoài, một gã cao gầy bước vào, cả người mặc áo choàng đen rộng thùng thình như cánh dơi, dáng đi lom khom, gương mặt phủ một tầng sương đen để tránh bị người khác nhận diện. Phía sau là tỉnh trưởng Trà Tiên và tên tu sĩ lạ mặt từng gặp qua trong đêm đi do thám.
Vừa đến gã đã nổi trận lôi đình tàn nhẫn giết chết một nhân viên khi biết sản lượng máu và dịch mật giảm sút. Cả đám cai tù run như cầy sấy, vội quỳ mọp xuống xin tha mạng. Tỉnh trưởng và tên tu sĩ lạ mặt ảm đạm liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lùi về sau mấy bước.
Ánh mắt Vĩnh An bỗng dưng hằn lên ánh lửa. Vân linh lực này cậu đã quá quen thuộc. Bàn tay vô thức bấu chặt vào góc áo người kế bên, miệng nhả ra hai chữ, ngữ điệu khinh miệt rõ ràng:
– Quốc trưởng.
Khớp chín phần, thật buồn cười, thì ra là gã đã nhập ma từ lâu cho nên vân linh lực bị biến đổi. Quá ngu ngốc, tại sao cậu không nghĩ đến lý do này sớm hơn? Như vậy có thể ngăn chặn quốc trưởng tiếp tục hại người. Bản thân cũng không bị đẩy đến tuyệt cảnh hết lần này đến lần khác.
Lệ Thiên từ phía sau choàng tay qua vai kéo bé ngốc sát vào người mình.
– Đừng tự trách như thế. Cho dù vân linh lực kia có khớp đến mười phần thì cũng chẳng thể nào tóm cổ lão ta. Xã hội này rất phức tạp. Dân thường phạm tội phải trả giá. Tu sĩ phạm tội thì chờ xem xét nhiều khía cạnh. Huống chi lão ta là quốc trưởng, trong tay có rất nhiều con bài để thoát tội. Bước tiếp theo cậu định làm gì?
Đụng chạm đến vấn đề chính yếu, thủ lĩnh Bạch Vân theo thói quen cau mày nhăn trán. Tinh thần tập trung cao độ, tính đông tính tây đủ đường, ngặt nỗi, ngã rẽ nào cũng có ổ gà ổ voi.
Ý định ban đầu là vào đây do thám tình hình, nếu thấy thuận lợi thì cướp luôn một thể. Ai ngờ có biến xảy ra. Xuất hiện thêm một đám người cần phải cứu. Bên kia gấp, bên này rất gấp, ba đầu sáu tay cũng múa không xuể. Trừ khi… Ánh mắt vừa lóe lên tia sáng. Ngay tức thì lại thấy bất ổn… đầu tóc lắc qua lắc lại. Môi miệng vừa chu vừa mím.
Đợi cậu lắc đến lần thứ ba, ma quân cuối cùng cũng phải trổ tài. Anh dùng ngón day day hai bên thái dương của người phía trước, giọng nói từ tốn:
– Nói thử tôi nghe!
Ngữ điệu trầm bổng ấm áp như có sức mạnh thôi miên, cậu ngẩn ngơ trong giây lát mới tỉnh người lại. Chỉ là một câu nói đơn giản thế thôi. Sao thốt ra từ đôi môi người này lại có sức thuyết phục đến như vậy. Mấy tình thánh hay hót vang thế này “Em chỉ việc yêu anh thôi, hạnh phúc cứ để anh lo*”, mau mau xách dép qua đây mà học hỏi. Rõ ràng người ta không khua môi múa mép. Chỉ bằng nhịp thở trầm ổn, vòng ngực ấm áp, bờ vai vững chãi, mà một thằng đàn ông sức dài vai rộng như cậu còn ngỡ mình đang tựa vào thân tùng thân bách, huống chi là mấy em gái yểu điệu thục nữ. Tiếc cái là… cậu không có trinh tiết gì ráo. Muốn bắt anh ta chịu trách nhiệm cũng lực bất tòng tâm.
– Oài! Thiệt là chán.
Điệu này lại thả hồn theo gió nghĩ ngợi lung tung gì rồi. – Cậu chán cái gì?
– Hả?
Chết tiệt! Lại nói mê sảng nữa rồi. Bệnh càng ngày càng nặng, lời thề quái quỷ kia đúng là quá phiền phức. Tĩnh Tâm, tĩnh tâm, tĩnh tâm… Thủ lĩnh Bạch Vân mặt không đổi sắc tằng hắng mấy lần rồi bước vào chính sự:
– Bị đẩy vào thế này rồi. Bên cứu bên bỏ là bứt dây động rừng, làm gì còn cơ hội quay lại cứu đợt hai.
Lệ Thiên gật đầu đồng ý. – Tiếp đi.
– Cứu một lúc hai bên phát sinh quá nhiều vấn đề. Nói trắng ra là không làm được. Trừ khi…
Ma quân dỏng tai lên nghe, anh thừa hiểu một khi bé ngốc suy nghĩ nghiêm túc, ý tưởng nào cũng phải kèm theo bốn chữ “kinh thiên động địa” mới lột tả hết bản chất của sự việc.
Thủ lĩnh Bạch Vân như có thần giao cách cảm thốt lên bốn chữ:
– Nổ tung bí cảnh.(*) Trích trong bài hát “Đừng là cả thế giới của nhau” do Phạm Hồng Phước sáng tác.