Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 73: Điều bất thường
– Ta nói, sầu ghê dậy đó. Mới dọn hàng chưa buôn bán gì ráo, ông trời ổng mưa mẻ nó rồi… Hai Tỏ đâu? Ra phụ tao cái coi.
Bà năm Liên vứt toẹt quạt nan xuống ghế, đi vội vào trong nhà bê cây dù che chắn nồi cháo vịt, đặng chạy cơn giông sắp đến. Trên trời, mây đen từ hướng đông ào ào kéo tới. Ngọn gió hung hăng thổi bay đám lá vàng lên cao gây bụi mù mịt. Sấm rung chớp giật liên hồi, dọa mấy đứa nhỏ sợ hãi khóc ré lên.
Chẳng bao lâu sau, cơn mưa nặng hạt ào ào đổ xuống, quất thẳng vào mặt mấy người đi đường. Tu sĩ thì dễ dàng vận linh lực hộ thể. Còn dân thường phải chen chúc dưới mái hiên kế bên quán bà năm. Tâm trạng mọi người đều buồn hiu, thầm than ông trời tính khí thất thường, nắng đó rồi mưa đó. Chẳng ai chú ý kế bên mình cũng có một người vô hình đứng đây từ chiều. Tập trung quan sát tòa nhà đối diện. Bên trên cánh cổng gắn biển đỏ chữ vàng, nội dung ngắn gọn “Phòng điều tra phá án”.
Thủ lĩnh Bạch Vân đứng chán chê mê mỏi, lại chuyển qua ngồi chồm hổm dưới đất. Mùi cháo vịt phảng phất trong không khí kích thích nước miếng tuôn rào rạt. Cậu nuốt ực một cái, thôi ráng nhịn, giờ mà tung áo khoác tàng hình ra nói “Bán tô cháo vịt.” Có khi bà ta hết hồn hất luôn cả nồi vào mặt.
Ngồi thêm chút nữa, thám tử nghiệp dư lại đổi kiểu dựa sát vào tường, miệng ngáp ngắn ngáp dài. Chán chết đi được! Sao chẳng có con mồi béo bở nào xuất hiện? Chỗ này áp dụng biện pháp an ninh y chang như tòa thị chính. Không có thẻ nhân viên đi vào cũng được. Chỉ có điều cả tòa nhà cũng biết có khách ghé chơi. Lúc đó là nhào vô đánh nhau chứ điều tra gì nữa.
Ể! Cái gì kia? Mắt cậu sáng trưng, chớp chớp, nhìn lại lần nữa, đúng là không nhầm. Dám bóp mông nhau nha! Hế hế, có cách rồi! Vĩnh An hớn hở phóng như bay đón đường một tên tu sĩ bước ra từ tòa nhà.
Trời mưa to quá! Tên tu sĩ lắc đầu ngán ngẩm, giờ này về nhà thì chán chết đi được. Nãy rủ người ta đi chơi, mà nay người ta mắc dịch mắc toi chó má gì đó nhất quyết từ chối. Hắn rầu rĩ dự định đến quán bar kiếm kèo khác. Nào ngờ con mồi đưa vào tới miệng…
Ái chà chà! Yêu râu xanh quay đầu lại nhìn. Dáng ngon, mặt non choẹt, tu vi thấp, rất hợp khẩu vị. Mắt chớp chớp liên tục thế kia chắc là cần giúp đỡ. Hà há, chờ chút, chờ chút, Bảy tới liền đây! Thế là hắn nói bằng giọng địa phương không chuẩn cho lắm ghẹo trai qua đường:
– Em tai chắc bị đau mắt hột gồi? Cần Bảy đưa dề hơm?
Mẹ nó chứ! Gặp phải tên mù cảm xúc. Liếc mắt lẳng lơ mà nhìn thành đau mắt hột. Thôi kệ đi, miễn đứng lại là được, mục tiêu đã hoàn thành một nửa. Nửa còn lại dễ ợt, diễn thôi. Cậu làm ra vẻ đỏng đảnh, hai tay khoanh trước ngực, cằm hất lên:
– Ai mượn anh?
Yêu râu xanh xoa xoa hai tay vào nhau, nhìn kiểu này là biết ngay chưa trải đời, dụ dỗ một chút là được.
– Nghe giọng em tai ngộ lắm à nghen! Mới tới Tà Tiên đúng hơm? Để Bảy dẫn em tai đi dòng dòng coi chơi.
Cậu bĩu môi. – Không! Quen biết gì mà theo?
Hắn cười khà khà. – Tước lạ sau quen.
– Tôi chỉ chơi với mấy người hợp tuổi thôi. Anh né đi.
– Dậy, em tai tuổi gì? Biết đâu hạp.
Cậu nhướng mắt. – Tuổi lừa.
Hí hí, đanh đá ghê nơi! Mà phải vậy mới thú. – Bảy tuổi dê. Lừa với dê đều ăn cỏ, hạp, hạp.
Thủ lĩnh Bạch Vân vẫn cố tình kiếm cớ. – Ở đây chán phèo. Có gì hay ho hơn Ngọc Viễn Đông đâu mà xem.
– Dậy là em tai chưa biết gồi. Đây có đặc sản ứ ừ ư dui lắm à nghen!.
Cậu làm bộ tò mò. – Ứ ừ ư là trò gì?
– Đi gồi biết! – Hắn như cười như không ra vẻ thần bí.
Vĩnh An lừng khừng một lát rồi cũng bước chân đi theo. Tên tu sĩ hí hửng vận linh lực che mưa chắn gió cho bạn mới, miệng liến thoắng giới thiệu chỗ nọ chỗ kia. Đến đoạn đường vắng, cậu bỗng dưng đứng lại. Tên dê xồm thấy lạ quay lại hỏi:
– Sao dậy?
– Tôi đổi ý, muốn rủ anh chơi á à a.
Tu sĩ ngốc nghếch nhìn người đẹp cầu giải thích. Thủ lĩnh Bạch Vân đáp ứng ngay. Tung ba cú đá kèm linh lực cực mạnh.
Hắn trúng đòn ré lên. – Á… á… á…
Cậu vả thêm mấy cái vào bản mặt khó ưa. – Nãy là á à a, giờ là chát chát chát. – Dứt lời còn chơi thêm cú chót vào gáy. Tu sĩ xấu số lăn đùng ra đất ngất xỉu.
Vĩnh An tranh thủ cơ hội cướp lấy thẻ nhân viên. Đang chuẩn bị rời khỏi thì đã thấy ma quân đứng lù lù sau lưng. Vĩnh An não lòng nhìn bảo mẫu khó tính:
– Anh qua đây chi? Đã nói tôi tự xử lý được mà. Anh kiểm tra hết phía phía Tây rồi ư? Không phát hiện gì sao?
Lệ Thiên gật đầu, tung lên tung xuống một thẻ nhân viên khác trong tay.
– Không có gì bất thường. Đi vào tìm nhanh rồi về.
Nửa giây sau đó, bộ đôi thám tử đồng thời xuất hiện trong một hành lang dài, hai bên là phòng làm việc được thiết kế giống nhau như đúc. Thời gian làm việc đã hết nên tòa nhà vắng hoe, chỉ còn vài nhân viên trực ban ở lại.
Khi đi qua một ngã rẽ, Vĩnh An bĩu môi nhún hai vai càm ràm. – Đã nói không…
Ba chữ “có việc gì” chưa kịp thốt lên thì cậu đã nhảy tót lên người ma quân. Hai chân quấn chặt vào eo. Tay ôm cổ cứng ngắc. Chết tiệt! Bộ lũ tu sĩ này không lót nền màu trắng là chết hả trời?
Lệ Thiên nhịn cười đến rung cả người. Cố ý ôm chặt khỉ nhỏ thêm chút nữa.
Thủ lĩnh Bạch Vân quê độ nhéo hông anh. – Còn cười! – Rồi chán nản gục đầu xuống bờ vai, tâm trạng mệt mỏi lắm rồi, muốn bê đi đâu thì bê.
Lệ Thiên nhẹ nhàng bế cậu vượt qua lớp lớp hàng rào bảo vệ khác nhau, đi đến địa điểm lưu trữ hồ sơ vụ án. Khi cánh cửa kim loại mở ra, đập vào mắt bọn họ là hàng dãy tủ hồ sơ cao ngất, sắp xếp ngay hàng thẳng lối. Được phân loại theo năm và loại hình tội phạm.
Vĩnh An ngó vào ngăn kéo đựng hồ sơ các vụ án giết người. – Dạ Ca, anh thấy lạ không? Vụ án trong ba năm gần đây nhiều hơn hẳn những năm trước. Mất tích cũng nhiều nữa.
– Ừm. – Ma quân gật nhẹ, tay vẫn ôm cậu khư khư trong lòng.
Thủ lĩnh Bạch Vân tiếp tục tìm kiếm. Đây rồi! Cậu lấy ra một chiếc thẻ trong suốt, kích thước cỡ ngón tay út, bên trên khắc nổi dòng chữ “3.28.17.05.2022 – Hồ sơ Nguyễn Thị Ngọc Châu”. Thủ lĩnh Bạch Vân gấp rút truyền thần thức vào đó. Kết quả là đụng phải trận pháp mã hóa.
– Rắn nhỏ, ra đi. – Cậu chỉ ngán tuyệt trận. Còn mấy cái vớ vẩn này, giao hết cho Vạn Linh Trận là ổn.
Chú rắn nhỏ trườn ra khỏi Vạn Linh Trận, chui vào trong trận pháp. Khoảng vài giây sau nó xuất hiện lần nữa, ngẩng đầu, thò thụt chiếc lưỡi như muốn khoe công.
Vĩnh An vỗ đầu nó. – Giỏi lắm. – Rồi thử lại lần nữa, tất cả thông tin lập tức chuyển vào trong đầu.
Lệ Thiên lại nhắc nhở. – Lấy thêm thông tin về mấy vụ tương tự luôn đi. Có khi phải rà soát lại hết.
Nghe cũng có lý, thế là một người một rắn cặm cụi hồi lâu mới lưu hết luồng thông tin khổng lồ vào trong trí nhớ.
Xong việc, cậu ra hiệu cho bảo mẫu.
– Đi thôi Dạ Ca. – Còn mình thì ngoan ngoãn đu chặt trên thân người ta.
– Ừm! – Anh đáp lại. Đưa hai người rút lui êm thấm ra khỏi tòa nhà.
Chốc lát sau Vĩnh An đã ngồi ngay ngắn bên trong Ám Dạ, hí hoáy thống kê lại những thông tin có trong đầu. Ma quân thì tranh thủ thời gian thay đổi toàn bộ màu trắng trong du thuyền bằng màu vàng nhạt ấm áp.
Đúng như dự đoán ban đầu, vụ án này có quá nhiều điểm bất ngờ.
Đầu tiên là về nạn nhân. Một cô tên là Hồng Phúc, một cô tên là Diễm Phúc. Hai chị em nhà này sinh cách nhau ba năm. Cậu cầm viết chì khoanh tròn vào ô năm sinh, ngước lên hỏi Lệ Thiên:
– Anh thấy thế nào?
Ma quân đi lại ngồi bên cạnh bé ngốc, nhìn vào hồ sơ rồi trả lời:
– Quá bất thường. Tu vi của nạn nhân là cấp nạp khí. Tại sao sống được hai trăm tuổi?
– Ừ! Tôi cũng nghĩ vậy. Thông thường tuổi thọ của tu sĩ sẽ tăng theo tu vi. Nạp khí chỉ thọ tối đa từ trăm hai đến trăm rưỡi mà thôi. Đằng này nhảy vọt lên hai trăm tuổi, chín phần là có gì đó mờ ám.
Cậu vừa nói vừa nhét cây viết chì lên mang tai. Lấy thêm cây viết khác cầm ở tay, khoanh tiếp vào phần mô tả xác chết, nhấn mạnh.
– Trên cổ có hai lỗ sâu hoắm.
Lệ Thiên chỉ vào mô tả hiện trường lúc đó. – Đồ đạc không xô lệch, không có vết máu, không vân linh lực.
Nghe rất giống…- Ma cà rồng! – Vĩnh An buột miệng.
– Ma cà rồng là cái gì? – Ma quân híp mắt hỏi lại.
Chết tiệt, hớ mẹ rồi! Cho mày mê đọc truyện này. Cho mày mê coi phim này. Đôi đảo mắt một vòng nhìn rất gian. Giờ sao? Giờ tính sao? Lì luôn chứ sao. Cậu phồng môi trợn má:
– Không thích nói, đừng hỏi. Tập trung vào vụ này đi. Cách giết người rất kỳ quái.
Nhìn con cún nhỏ cố xù bộ lông tơ lên dọa người, ma quân chỉ biết lắc đầu ra vẻ không thèm chấp với bé ngốc. Anh thừa biết người trong lòng có bí mật kinh thiên động địa gì đấy muốn che giấu. Hoặc có lẽ lòng tin chưa đủ nên chưa nói. Lệ Thiên không ép, mà sẽ đợi… Đợi cho đến khi niềm tin đong đầy.
Chờ hoài không thấy bảo mẫu trả lời, thủ lĩnh Bạch Vân chọc chọc vào eo người kế bên. – Anh nghĩ sao? Nãy tôi quên nói, trong này ghi nạn nhân và hung thủ có quen biết nhau. Từ bao giờ tu sĩ và người thường có thể làm bạn?
Anh thủng thẳng đáp lại. – Muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông.