Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 67: Trò chơi bắt đầu
Nhóm Hải Vân phải đánh đấm túi bụi mới lết vào được khu trung tâm, đập vào mắt bọn họ là hình ảnh thủ lĩnh Bạch Vân nhàn hạ nằm đó, miệng huýt sáo vang, người ngợm tinh tươm sạch sẽ. Nhìn lại bộ quần áo rách bươm của mình, hai người bạn cũng chẳng lằn lạnh gì cho cam. Cô tức giận đến độ máu mồm dồn máu mũi, lao đến xách cổ áo thằng bạn.
– Sướng ha! Bọn tớ ở ngoài kia đánh nhau quần quật, cậu lại nằm đây hóng gió.
Cậu bình tĩnh gỡ tay cô ra. – Cáu cái gì. Cậu đánh trước tớ đánh sau, ai mà chẳng phải đánh. Tình hình ngoài đó thế nào?
Nhã Vy lau cái trán ướt đẫm mồ hôi, gương mặt bầu bĩnh dễ thương của ngày thường kém sắc đi rất nhiều.
– Nhóm nào yếu đã bị bọn tớ cưỡng ép nhấn nút đỏ ra khỏi đây hết rồi. Mấy nhóm mạnh làm không lại, chừa vào đây cho cậu chà đạp.
– Vậy thì tốt. – Thủ lĩnh úp bàn tay lên miệng, ngón trỏ chặn ngang môi, ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói. – Các cậu ổn chứ? Còn đánh nổi nữa không?
Nghe xong câu này Hoàng Khang nằm vật ra đất, cả người chỉ có mỗi đầu tóc đinh ba phân là còn nguyên vẹn, quần áo cháy xém nhem nhễ còn hơn ăn mày, giọng điệu rên muốn hết nổi. – Rất bất ổn. Không đánh đấm gì nữa. Vòng hai cậu tự xử đi.
– Vậy cũng được. Ba cậu đứng ngoài gác cửa, chặn được người nào hay người ấy. Đứa nào lọt vào trong để tớ úp sọt một thể.
Có đống phù của thầy hộ thân, thằng nào láo cứ quăng một lá, không chết thì cũng trọng thương, đánh đấm gì tầm này. Việc cậu lo nhất chính là đám dẫn ma kia kìa. Không thấy bóng dáng chúng nó lởn vởn vòng ngoài, thì chắc chắn đã tập trung vào trong hết rồi. Mấy lá phù này vô dụng khi đối đầu với chúng. Vũ khí phòng thân của cậu chỉ có Bích Liên Tâm và hồn lực mạnh mẽ. Khổ cái là linh hồn đang bị phong ấn, cho nên không ai làm gì được nó, thì nó cũng chẳng ăn hiếp được ai. Một con dẫn ma không sao, một ngàn con lại là chuyện khác. Cậu vô thức nuốt nước miếng, đành liều mạng sống mái một phen. Đâu phải lúc nào cũng chớp được cơ hội lôi kẻ sau màn ra ánh sáng. Bây giờ chùn chân là thiên thu ân hận.
Chốc lát sau, các đội khác cũng lần lượt đi vào. Khi con số trên đầu đếm ngược về không, trận pháp tự động đóng lại, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Bốn đội đối mặt nhìn nhau.
Đứng đầu học viện Cửu Tam là Cao nhân Thùy Duyên, cô ta sở hữu gương mặt góc cạnh, vóc người nhỏ nhắn. Phía sau có thêm bốn tu sinh hợp thành đội hình năm người, bề ngoài tầm tầm như nhau trông rất hài hòa.
Bên Thanh Hải thì có cựu tu sinh Tùng Kha dẫn đoàn. Gương mặt anh ta nhìn khó đăm đăm, chưa đụng đã biết không phải loại người dễ bắt nạt. Hai người Ngọc Mai và Minh Huy thì Vĩnh An đã từng gặp qua. Số còn lại chẳng có ai nổi bật nên cậu chỉ lướt nhẹ.
Điều làm người ta ngạc nhiên là Học viện Đại Sơn không có một mống. Thay vào đó là liên minh của các học viện nhỏ lẻ do Văn Toàn cầm đầu. Tên mặt dơi mũi chuột này vừa thấy thủ lĩnh Bạch Vân liền lóe lên vẻ tàn ác, ý định trả thù viết rõ ràng trên mặt.
Các thủ lĩnh còn lại cũng tranh thủ quan sát đối thủ nặng ký nhất trong ngày hôm nay. Ba trong bốn người te tua không còn gì để tả, xem ra đã hết sức chiến đấu. Còn lại một mình Vĩnh An thì chẳng có gì đáng sợ. Thiên tài thì mặc thiên tài, kiến giết voi đâu phải chưa từng xảy ra.
Trong khoảng không bỗng nhiên hiện lên hình ảnh 3D của Trương Tam Phong. Ông nở nụ cười hiền lành đúng chuẩn, hướng dẫn luật chơi cho các đội:
– Mời bốn thủ lĩnh bước lên một cổng bất kỳ. Sau đó đồng loạt truyền linh lực vào.
Vĩnh An lựa chọn cánh cửa màu lam gần mình nhất, đứng đối diện với đội màu đỏ do Văn Toàn sướng lĩnh.
Hai đôi còn lại cũng đối chọi với nhau, học viện Thanh Hải màu lục, Học viện Cửu Tam màu vàng.
Tiếp theo đó, cả bốn người cùng truyền linh lực vào ổ khóa trên cánh cửa, nó có hình bàn tay, năm ngón hõm sâu trong đá. Đại trận phòng ngự rút đi ngay lập tức. Mở ra bàn cờ sống động như thật.
Trương Tam Phong phiên bản 3D tiếp tục hướng dẫn. – Mời bốn đội chơi cử thành viên đứng gác ở ô ra quân của đội đối thủ.
Dưới ánh mắt thảng thốt của các nhóm còn lại, học viện Bạch Vân cử hẳn ra ba thành viên canh giữ lối vào của đội Văn Toàn. Giây lát sau chính bọn họ cũng áp dụng chiêu này. Dồn quân trấn giữ ở cửa, kế này coi vậy mà hay, không vào được lấy đâu ra người thi thố với nhau trong đó.
Bảo vệ ô ra quân của đội Bạch Vân là nữ tu sĩ sắc nước hương trời. Mặc bộ đồ da mỏng tanh ôm sát, đôi môi mọng nước ngọt ngào tựa vải chín trên cành… Đấy là đánh giá của người bình thường khi chiêm ngưỡng cô ta. Đối với Vĩnh An mà nói, từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, nhìn sao cũng giống phù thủy.
Cậu thờ ơ đứng trước người đẹp, truyền linh lực vào hai viên xúc xắc. Chúng nó cuộn tròn rồi dừng lại ở cặp nhất lục.
– Bạch Vân ra quân. – Tam Phong hô to.
Vĩnh An bình tĩnh nhìn thẳng vào người đẹp. – Chiến hay biến?
– Biến. – Hạnh Hoa đứng dạt sang bên, nhường chỗ cho thủ lĩnh Bạch Vân bước vào bàn cờ. Nhiệm vụ của cô là cản chân những người khác. Phía bên Bạch Vân lại chỉ có mình con ngựa cứng cựa này tham gia, khỏi phải động tay động chân cho mệt.
Cậu đổ xúc xắc thêm lần nữa, nó hiện lên cặp ngũ lục. Người chơi lập tức bị di dời đến một căn phòng tối như hũ nút.
Kế đến là đội Văn Toàn. Tu sinh có thân hình mảnh khảnh đi lượt đầu tiên. Mặt trên của xúc xắc hiện cặp tam tứ.
– Mất lượt. Mời đội Cửu Tam. – Người chủ trì cất giọng đều đều.
Phải qua mấy lượt tung xúc xắc, bốn đội mới hiện diện đủ thí sinh trên bàn cờ. Riêng đội Văn Toàn là xui xẻo nhất. Đụng phải tu sinh cứng cựa như Hải Vân. Tình cảnh chẳng khác nào học sinh trường chuyên và trường bổ túc văn hóa cùng nhau giải đề. Thực lực chênh lệch quá lớn nên chỉ có mình hắn mới qua nổi cửa ải. Mấy thí sinh khác có tu vi xem xem đều bầm dập dừng bước ngay vòng gửi xe.
Cùng thời điểm đó, Vĩnh An đang một mình mò mẫm trong bóng tối. Căn phòng này có thiết kế đặc thù. Vừa lọt vào đây thì thị giác, linh giác, và linh lực đều bị phong bế. Cậu đứng ngẩn người giữa màn đen đặc quánh, chưa hiểu thử thách tiếp theo sẽ là trò gì. Bỗng đâu hàng loạt tiếng vút vút vút xé gió lao đến.
Thủ lĩnh Bạch Vân vội bật người phóng lên trần nhà. Tích tắc sau đó hàng loạt mũi tên cắm xuống ngay chỗ vừa đứng.
Chưa kịp thở ra hơi nào thì hàng loạt mũi tên phóng với tốc độ siêu thanh dồn dập tấn công về phía này. Cậu cuộn người bật qua góc bên trái. Nhún chân nhảy về phía bên phải. Nằm sát xuống mặt đất tránh nguy hiểm trên đầu. Đu lên trần nhà né mấy hòn đá nặng trịch.
Hơn mười phút nhảy choi choi khắp nơi như con thoi. Cuối cùng Vĩnh An cũng nắm được quy luật hoạt động của cỗ máy. Cậu đột nhiên dừng lại, dùng tay không đấm xuyên vào tường. Bức vách nứt toác, gạch rơi ầm ầm xuống sàn, để lộ ra một cỗ máy bắn tên tự động. Lực tác động quá mạnh làm nó hư hỏng nặng nề, mất hết khả năng tấn công.
– Qua cửa. – Giọng nói máy móc đều đều thông báo.
Người chơi lần nữa hiện ra trên bàn cờ. Rồi lại bị đẩy vào không gian cây cối um tùm, chim chóc đậu chật ních trên cây. Chúng hót líu lo, nhảy nhót theo nhịp điệu rất ư vui mắt. Một con vẹt xám có phần đuôi màu đỏ chót, bất ngờ cất giọng chói tai:
– Một trăm con chim, đặt tối đa năm câu hỏi đóng, một lần dự đoán tìm ra đối tượng giữ mật khẩu mở cửa phòng. Đoán sai sẽ bị nhốt trong đây vĩnh viễn.
Úi giời, nghe có vẻ sợ quá nhể! Cậu nhẩm nhanh pháp quyết, hỏa linh lực bốc lên hừng hực. Chim chóc đang hót ngon lành bỗng chuyển qua kêu la ỏm tỏi, bay nháo nhác khắp nơi. Có đôi đâm sầm lấy nhau rớt lịch bịch xuống đất.
Con vẹt sợ hãi la lên liên tục.
– Làng nước ơi! Kíu chim. Kíu chim… ặc ặc.
Vĩnh An túm cổ nó, chu mỏ thật nhọn, huýt sáo chọc tức một hồi, sau đó mới đủng đỉnh hỏi cung.
– Ói mật khẩu hay muốn thành chim nướng?
Vẹt ta nước mắt lưng tròng, quật cường gào lên. – Thà chết còn hơn!
Cậu quăng nó trở ngược lên cây. Uy hiếp cục xúc như vậy cho nhanh. Ai rảnh đâu mà đố đố đoán đoán. Bàn tay cứ thế xoay mã mở khóa dựa theo dãy ký tự “Thà chết còn hơn”. Vẹt xám khóc rống thảm thiết, trơ mắt nhìn cánh cửa đá uể oải mở ra. Mấy trò mới học đều không áp dụng được với thể loại trọc lông, thiếu cánh, đi bằng hai chân này sao?
Cánh cửa vừa mở liền có một lực hút cực mạnh, kéo Vĩnh An sang một không gian khác. Nhiệt độ đột ngột tăng cao. Không gian tràn lan ánh lửa đỏ rực. Cậu vội vận linh lực che chắn thân thể. Cả người lơ lửng trên phía trên dòng nhan thạch, im lặng chờ đợi thử thách tiếp theo. Chờ mãi, chờ mãi… Vẫn chẳng có chuyện gì khác thường xảy ra.
Thủ lĩnh Bạch Vân dần dà mất hết kiên nhẫn, trong bụng sôi lên sùng sục, tình trạng này kéo dài sẽ dẫn đến cạn kiệt linh lực, kết cục tan xương nát thịt trong lòng dung nhan là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Cậu hít một hơi thật sâu, ngưng thần tĩnh trí, tạo điều kiện cho đầu óc minh mẫn trở lại, để rồi quan sát mọi thứ thêm lần nữa. Xung quanh chỉ có bốn bức tường bằng đá cũ kỹ, bên dưới là dung nhan, phía trên là trần nhà cao khoảng sáu mét, ở giữa treo đèn chùm rất lộng lẫy.
Vĩnh An vân vê muốn mòn luôn chiếc cằm, vẫn thấy tất cả đều rất bình thường… Khoan! Hình như đoán ra được rồi. Đèn chùm, cây nến… Cậu khoái trá búng tay tanh tách, đơn giản vậy mà nhìn mãi mới ra. Cây nến không bị chảy thì dung nhan kia chỉ là đồ giả. Và cửa ra chắc chắn giấu ở phía dưới. Người chơi triệt tiêu linh lực hộ thể, cứ thế thả mình xuống dòng sông lửa. Cả thân thể nhẹ nhàng xuyên qua tầng tầng lớp lớp ảo ảnh.
Đến lúc định thần lại thì bản thân đã đứng trên võ đài tự khi nào. Ba thủ lĩnh còn lại gần như cũng hiện diện cùng lúc. Tám mắt nhìn nhau, rồi cùng hướng về giải thưởng vô cùng hấp dẫn. Vĩnh An quyết định phá vỡ khu khí hoà hoãn giả tạo làm người ta buồn nôn:
– Chia hay chiến?