Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 4: Đột nhập
Bốn năm sau, tại bí cảnh Tử Lam.
Nơi đây trăm năm mới mở ra một lần. Bên trong vô số kỳ hoa dị thảo, bảo vật, bí tịch truyền thừa.
Tu sĩ khắp nơi ùn ùn kéo đến tìm kiếm cơ duyên. Người tranh ta giành lấy mạng đổi vật.
Thế nhưng trong hang động bí ẩn dưới lòng đất có một nhân vật không theo lẽ thường…
Nhân vật ấy chính là Vĩnh An. Cậu đang vùi mình ngủ ngon lành bên đống lửa cháy lép bép. Nơi này còn hiện diện thêm hai người bạn nhỏ rất đáng yêu. Đó là một con sóc ú nu ú nần sưởi ấm bên ánh lửa. Và chú mèo đen nằm dài trên vai của Vĩnh An.
Mèo ta bất chợt giơ chân tát vào má chủ nhân nhà mình.
– Ui! – Vĩnh An tỉnh hẳn. Cậu đưa tay dụi mắt rồi vươn vai ngáp một cái thật dài. Thật sảng khoái!
Đột nhiên! Bốn mắt nhìn nhau.
Cậu nhanh chóng lật người, nhổm dậy, tay trụ vững, xoay chân đạp thẳng vào kẻ đối diện.
Người lạ đỏ mặt tía tai, ôm chỗ hiểm đổ nhào xuống đất.
Thừa cơ tên kia đang đau đớn quằn quại. Cậu nhanh tay lẹ mắt ném linh thạch ra tứ phía, thành thạo sắp xếp và điều chỉnh góc độ. Trận thành! Linh khí kết nối phong tỏa không gian bắt giữ kẻ xâm nhập. Hú hồn, suýt nữa là Vĩnh An toi mạng rồi.
Tình huống xảy ra quá bất ngờ làm đầu của cậu căng như dây đàn. Vĩnh An với tay cầm lấy bình nước uống ừng ực nhưng lo lắng vẫn chẳng thể giảm xuống. Cậu nhìn đăm đăm vào người vẫn đang vật vã trong lồng giam. Người đó vào đây bằng cách nào? Mục đích là gì? Rất nhiều câu hỏi cần tìm đáp án. Nguy hiểm tạm thời trôi qua, cần phải tính toán cho bước tiếp theo.
Giết hắn? Không! Vĩnh An có phải là ma đầu khát máu đâu.
Thả hắn đi? Quá nguy hiểm ai dám chắc hắn không một phát đấm chết cậu. Nhất là khi nãy hình như đá hơi mạnh…
Mà thôi, tạm thời bỏ việc này qua một bên. Liên Hoàn Trận hình như xảy ra sai sót, ưu tiên kiểm tra trận pháp đó trước.
Sau một hồi lăn lộn qua lại người lạ mặt có vẻ đã hết đau. Anh đứng dậy, lưng thẳng tắp hiên ngang tựa tùng bách vạn năm. Dạ Ca ngẩng đầu, hang động tối tăm dường như bừng sáng bởi một dung mạo tuấn mỹ. Mặt vuông chữ điền mũi thanh mày khắc càng tôn lên vẻ phóng khoáng bất kham. Anh khẽ nhấc tay, kiếm khí lạnh lẽo xuất hiện giữa không gian.
Hắn định phá trận ư? Vĩnh An nín thở theo dõi.
Dạ Ca trụ vững đôi chân, giơ cao kiếm, chém mạnh vào lồng giam. Hai luồng linh lực đối kháng va chạm vào nhau không tạo ra ánh sáng chói mắt kèm theo tiếng nổ rền vang như dự đoán. Thay vào đó là sự dung nhập của nguồn linh lực ngoại lai vào trận pháp. Màng linh khí dường như dày lên.
Vĩnh An thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm không giấu nổi vẻ tự mãn. Nhà tù này đâu có dễ thoát như vậy.
Song trận? Kết hợp giữa hút linh và giam cầm. Khá đấy! Dạ Ca nhếch mép cười. Anh bổ sung gấp đôi linh lực, thay đổi tư thế, đâm trực diện vào lồng giam. Trận pháp vẫn nguyên vẹn. Nó giống như một con quái vật tham lam nuốt hết tất cả ngoại lực tác động. Càng cung cấp năng lượng trận càng mạnh.
Anh tạm thời bỏ qua, không nhất thiết phải nôn nóng. Nhân tiện ở lại đây quan sát cậu nhóc vài hôm, để xem cậu vào đây làm gì. Không lẽ cũng muốn truy tìm vật kia.
Vài giờ trôi qua, cả hai đều giữ thái độ im lặng với nhau, ai cũng có suy tính của riêng mình.
Liếc thấy tù nhân đã chịu yên phận, Vĩnh An đi qua đi lại vài lần vẫn chẳng thấy anh ta có phản ứng. Thế cũng tốt, Vĩnh An còn nhiều việc cần làm, ngồi canh nãy giờ phí biết bao nhiêu thời gian của cậu.
Tu sĩ rất cảnh giác, nhất là khi ở môi trường lạ. Lúc nghỉ ngơi họ vẫn duy trì một tia thần thức để phòng ngừa bất trắc. Trải qua nhiều lần thập tử nhất sinh thói quen ấy đã trở thành bản năng. Ngủ đến quên trời quên đất chỉ có hai loại: Thứ nhất ngu ngốc, thứ nhì tự tin. Vĩnh An đương nhiên là thuộc loại thứ hai, vì loại thứ nhất theo ông bà đi chầu Diêm Vương hết rồi, đâu còn sống trên cõi đời này nữa.
Cậu tự tin vào chính mình đương nhiên bản thân phải có chỗ hơn người. Thế mạnh của cậu là bày trận. Trận pháp nói khó thì rất khó, nói dễ lại rất dễ, quan trọng là phải hiểu rõ bản chất. Thành tựu của Vĩnh An về lĩnh vực này từ lâu đã vượt xa các tu sinh cùng lứa. Người được mệnh danh là Thần phù Chân quân – Châu Thanh cũng không ít lần phải ăn quả đắng từ trận pháp cậu bày. Nói như vậy để thấy Vĩnh An là một tài năng thực sự.
Bẫy rập do chính tay cậu dựng nên đâu phải để đùa, nó là sát nhân thực sự, là niềm tự hào của cậu… Thế mà hôm nay có người an toàn đi xuyên qua.
Liên hoàn trận không hoạt động?
Không thể nào! Cậu phạm sai lầm lớn như vậy ư? Hừm, mà biết đâu đấy!!!
Nửa tin nửa ngờ cậu bước nhanh ra ngoài cửa động. Vừa đến nơi là Vĩnh An ngồi xổm trên tảng đá quan sát tỉ mỉ lối vào.
Cửa hang động không cao lắm chỉ nhỉnh hơn đầu người một chút. Dây leo chằng chịt từ phía trên rủ xuống gần như che khuất tầm mắt. Người ở ngoài rất khó phát hiện ra sự tồn tại của nó, huống chi còn có ẩn trận.
Bất cứ ai muốn bước qua cửa phải phá được ba trận liên tiếp: Ẩn trận dùng để che dấu – Mê trận làm người lạc lối – Sát trận giết hết không tha. Trong ẩn có mê, trong mê chứa sát. Ba trận này nằm chồng chéo lên nhau rất khó phá. Vị trí, góc độ, khoảng cách giữa các tinh thạch hoàn hảo. Mắt trận không thấy dấu hiệu bị tác động. Như vậy là cậu đã suy luận chính xác, trận chưa bị phá.
Không lẽ gặp phải cao thủ yên lặng mở mắt trận đi vào sau đó dựng lại như cũ?
Không thể nào, lúc nãy hắn dùng lực phá trận, chứng tỏ không đủ kiến thức để tìm mắt trận. Nhất định là có người hoặc là bảo vật hỗ trợ. Phải vừa dụ vừa ép hắn nói ra thông tin mới được. Nhưng tốt nhất là chờ thêm chút nữa, tên kia mới ăn đau, cắn cậu còn không kịp, dễ gì chịu phối hợp.
Bóng tối thật tĩnh mịch, ánh lửa lúc tỏ lúc mờ là nguồn ánh sáng duy nhất ở nơi này. Ngoài tiếng côn trùng rả rích thì chẳng còn âm thanh nào khác. Mớ củi cháy gần hết thế mà Vĩnh An vẫn làm lơ. Cậu cần tập trung cao độ để tìm lời đáp cho câu hỏi: Anh ta vào đây bằng cách nào?
Vĩnh An chăm chú viết viết vẽ vẽ như vậy đã hàng giờ đồng hồ. Thi thoảng cậu mới ngước lên quan sát xung quanh.
Qua nửa ngày, người lạ mặt dường như tin rằng cậu bị câm thì Vĩnh An đột ngột lên tiếng:
– Anh vào đây bằng cách nào?
Anh từng đi nhiều nơi, gặp qua vô số hạng người, nhưng tính cách thẳng tuồn tuột thế này thì mới thấy lần đầu. Dạ Ca cảm thấy khá mới mẻ, anh nửa đùa nửa thật trả lời.
– Đi vào thôi!
– Đã vậy anh cứ ở yên trong trận.
Không chịu nói, thích đùa giỡn? Hay lắm! Muốn chơi cậu sẽ hầu.
Dạ Ca đưa lưng dựa vào vách đá, tư thế nhàn hạ thoải mái, chẳng thèm quan tâm đến lời đe doạ của ai đó. Anh cười cười đồng ý:
– Được!
– A… Anh…- Vĩnh An tức giận chẳng nói lên lời.
– Sao? – Dạ Ca vẫn cứ đủng đỉnh không nhanh không chậm hỏi lại.
– Hừ!!! – Hắn không dễ bắt nạt. Cuộc nói chuyện đi vào bế tắc, cậu bực bội quay lưng bỏ đi.
Nhìn sang bên kia lại thấy con sóc mập nằm sải lai cạnh đống lửa, cơn tức xông lên tận não. Người lạ ngang nhiên vào trong này, đánh nhau một trận âm ĩ như thế, mà nó cứ hồn nhiên như không. Cảnh tượng trước mắt là sao, máy móc cũng biết lạnh? Vĩnh An nghi hoặc túm gáy nó tra khảo:
– Tên kia vào đây kiểu gì?
– Muốn biết? – Sóc mập vừa dò hỏi vừa dụ dỗ. – Ký chủ đồng ý nhận nhiệm vụ mọi thông tin sẽ được giải đáp.
Rầm!
Vĩnh An điên tiết ném nó qua một bên. Trước đó không quên chọn chế độ “mute”.
Đồ láo toét! Trong suốt thời gian đi theo cậu, nó chỉ làm hai việc: Lừa cậu tu tiên và dụ cậu bán mạng cho nam chính. Hệ thống chỉ biết đến nhiệm vụ, nhiệm vụ và nhiệm vụ. Nó chưa bao giờ thật lòng hỗ trợ. Vĩnh An dùng ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn nó. Hãy đợi đấy! Trước sau gì tao cũng sẽ đào hố chôn mày.
Không thể tin nó
không thể ỷ lại vào nó.
không thể trông đợi vào nó.
Biết bao lần cậu tự nhắc bản thân mình như thế, vậy mà hôm nay lại quên. Vĩnh An thở dài ngao ngán. Tự nhiên thấy cô đơn quá, thế giới này không dành cho cậu. Bốn năm, cảm giác vẫn như ban đầu.
Lạc lõng!Mấy bữa nay, Dạ Ca cố ý theo dõi nhất cử nhất động của Vĩnh An. Kết quả nằm trong bốn chữ “chẳng thu được gì”.
Nhìn cậu có vẻ rất thoải mái. Ăn ngủ đủ giấc, đọc sách, chơi với mèo, nghiên cứu trận pháp… Và vẫn giữ thái độ im lặng với anh.
Cậu nhóc vào bí cảnh để nghỉ ngơi?
Thật kỳ lạ đúng không. Ngoài kia tu sĩ bày mưu tính kế chém giết lẫn nhau để giành bảo vật, trong này cậu thảnh thơi đọc sách. Đó không phải là lạ, mà là rất kỳ cục!!!
Rốt cuộc cậu có muốn vật kia không?
Thật khó nói. Xem ra bản thân thật sự tốn công vô ích. Kéo dài mãi chẳng phải ý hay, đánh cược một lần thử xem kết quả ra sao.
Dạ Ca đứng lên, anh xoay người vài cái cho đỡ mỏi, sau đó ung dung bước ra khỏi trận pháp.
Vĩnh An sững sờ nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, trong miệng lắp bắp:
– Anh… Anh ta cứ như vậy mà đi ra???
Hóa ra mấy bữa nay là hắn giả bộ. Chết tiệt, cậu đã quá khinh thường người ta. Vĩnh An cố gắng lấy lại bình tĩnh, tiếp đó lùi vội về sau, tay để lên kiếm, tư thế sẵn sàng đánh trả.
Ngược lại với thái độ khẩn trương của cậu nhóc, Dạ Ca vô cùng trấn tĩnh. Anh tháo dây chuyền đeo trên cổ, đưa ra trước mặt, nhìn thẳng về phía cậu:
– Đây là câu trả lời.
Người này hành động thật kỳ quái. Anh ta muốn gì ở cậu? Vĩnh An nghi ngờ quan sát mặt dây chuyền. Cậu nhìn thật kỹ. Nó là một mảnh ngọc hình tròn, bên trong có năm dải màu xoắn lại rồi hòa quyện lại với nhau ngay tại tâm. Ngọc bội rẻ tiền có gì lạ đâu?Cậu nhíu mày ném ánh mắt thắc mắc về phía Dạ Ca.
Dạ Ca giải thích thêm. -Vật này gọi là Vạn Linh Trận.
“Vạn Linh Trận” nghe như sét đánh qua tai. Không! Phải nói là mừng như bắt được vàng. Cậu quên cả phòng bị ngạc nhiên reo lên.
– Vạn Linh Trận nó có thật!
Hèn chi anh ta tự do ra vào Liên Hoàn Trận như chỗ không người. Chẳng trách cậu vò đầu bứt tóc cũng không tìm ra nguyên nhân.
Ai mà ngờ được anh ta sở hữu Vạn Linh Trận, nắm trong tay chìa khóa mở vạn trận. Bảo vật này chính là linh trí sinh ra trong đại trận tự nhiên của đất trời. Có nó trong tay, mắt trận chỉ là vật trang trí. Theo ghi chép truyền lại Vạn Linh Trận đã biến mất từ rất lâu, không một ai biết manh mối để truy tìm. Nào ngờ nó xuất hiện ngay trước mắt. Đối với dân cuồng trận pháp như cậu đó mới chính là báu vật.
Ánh mắt lấp la lấp lánh của cậu nhóc đã nói lên tất cả. Dạ Ca thừa biết cá đã cắn câu, anh đưa ra gợi ý:
– Cậu muốn nó? Chúng ta có thể trao đổi.
Một đề nghị có quá nhiều cạm bẫy chỉ có kẻ điên mới chấp nhận… Cậu điên rồi!
– Được!
Anh bật cười, cậu nhóc này thật là… Không sợ người ta có thể lừa mình đem bán.
– Tôi tên là Dạ Ca. Còn cậu?
– Cứ xưng hô như bình thường, tôi không thích nói tên với người lạ.
Điều cậu để tâm duy nhất vào lúc này là tại sao người kia lấy Vạn Linh Trận ra để trao đổi. Anh ta cũng không phải là kẻ ngu. Chắc chắn việc kia rất nguy hiểm hoặc không có cậu không được. Nghĩ đến đây Vĩnh An hỏi ngay:
– Anh muốn Bích Liên Tâm?
Thanh niên này không những thẳng mà còn thô, vừa thô vừa thật. Đã vậy anh cũng không vòng vo nói luôn vào vấn đề chính.
– Đúng! Cậu biết nó?
– Biết. Tôi cảm nhận được.
Nó là thần khí giúp tu sĩ thanh tâm dưỡng hồn, bài trừ tâm ma. Hệ thống kia lải nhải bên tai suốt ngày làm sao cậu lại không biết. Nhắc đến việc này cậu lại muốn nổi điên, chính nó tính kế đưa Vĩnh An vào đây. Rõ ràng thứ đó thu hút cậu, nhưng lợi lộc tất nhiên là vai chính hưởng. Xem thái độ lừa người bất chấp hậu quả của nó khắc rõ.
Dạ Ca lặng im, anh hơi bất ngờ khi nghe câu trả lời. Biết thần khí Bích Liên Tâm ở đây nhưng lại không đi đoạt. Trên đời này cậu ta là người duy nhất. Chàng thiếu niên đang đứng trước mặt anh sở hữu gương mặt rạng rỡ tựa ánh dương, đôi mắt trong trẻo như sương mai. Dường như thật dễ dàng đọc được cảm xúc từ đôi mắt ấy. Vậy mà… Anh nhìn không thấu.
– Cậu không muốn nó?
– Không! – Dù có là thần khí chỉ cần dính tới vai chính cậu sẽ bật chế độ “không quan tâm.”
– Tốt, cậu giúp tôi thu phục Bích Liên Tâm, thù lao là Vạn Linh Trận.
– Đồng ý.Càng vào sâu hang động càng tối. Dạ Ca bấm pháp quyết, từ lòng bàn tay xuất hiện hai cầu lửa bay thẳng lên cao. Ánh sáng lan tỏa đến mọi ngóc ngách tối tăm nhất soi rõ không gian xung quanh.
Trước mắt anh là một kiệt tác của thiên nhiên. Vòm hang động cao đến hai ba chục mét, bên trong chứa cả một dòng sông ngầm. Nước tí tách ngấm xuống theo những kẽ hở chạm khắc nên những khối thạch nhũ với muôn hình vạn trạng. Vẻ đẹp ấy được ánh sáng chiếu rọi càng thêm lung linh huyền diệu.
Rất tiếc! Họ không đến đây để ngắm cảnh. Phía trước có ba lối rẽ khác nhau, Dạ Ca lại gần hỏi ý kiến Vĩnh An. – Đi đường nào?
Vĩnh An nhắm mắt lại, cảm ứng của cậu đối với Bích Liên Tâm ngày càng mãnh liệt. – Hướng này.
Hai người hai thú đi vào lối rẽ quanh co phía bên trái, càng đi sâu đường càng hẹp lại gập ghềnh trơn trượt. Tiếp tục tiến lên phía trước đoàn người bị chặn lại bởi một đầm lầy. Nước bên trong đầm lầy xanh thẫm bốc mùi khó chịu. Bọt nước ùng ục phun trào rồi vỡ tan trên mặt nước.
Vĩnh An ném một miếng lương khô ra giữa đầm lầy.
Phập, phập, phập…
Năm sáu quái vật có hình thù giống cá trê to gấp đôi người bình thường, trong miệng đầy răng nhọn phóng lên khỏi nước tranh nhau đớp mồi. Cảnh tượng trước mắt làm cậu cứng người lại. Người kế bên cảm nhận được sự khác thường thì thầm vào tai cậu.
– Yêu thú trạch quỷ, mù nhưng rất thính, đánh hơi linh lực cực tốt.
– Tôi biết. – Cậu lạnh nhạt trả lời.
Tu sĩ tiến vào bí cảnh Tử Lam tu vi không thể vượt quá kỳ rèn thể. Vĩnh An ở cấp độ rèn thể đỉnh phong. Còn người này… Cậu liếc mắt nhìn qua anh đánh giá, chắc chắn là áp chế tu vi. Chỉ nói đến tu vi hai người tạm thời ngang nhau. Tuy nhiên nếu bàn về thực chiến, Dạ Ca chắc chắn dày dạn kinh nghiệm hơn cậu rất nhiều.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Trạch quỷ là yêu thú cấp II tương đương với tu sĩ rèn thể. Loại này lực công kích không mạnh cái khó là chúng sống quần cư. Hai tu sĩ rèn thể đối phó với vài chục thậm chí hàng trăm yêu thú cấp II. Vĩnh An đỡ trán, món cá này ăn không tiêu. Vạn Linh Trận ngay trong tầm tay, bây giờ mà rút lui thật không cam lòng.
Cậu ôm mèo đen và sóc xám bỏ vào ba lô sau lưng, xong xuôi đâu đó Vĩnh An nhảy phóc lên kiếm đồng thời ra hiệu cho người phía sau. – Đi.
– Khoan! – Dạ Ca phóng theo lên kiếm thuận tiện đứng ngay sau lưng.
Cậu quay lại, trên mặt khuyến mãi thêm hai chữ “ghét bỏ” thắc mắc. – Anh không biết ngự kiếm?
– Vầy tiện hơn. Cố gắng bay thật cao, còn lại giao cho tôi.
Phân chia xong nhiệm anh đập nhẹ lên vai cậu. – Đi được rồi.
Ngay tức khắc Vĩnh An lao vun vút về phía trước, tiến sâu vào đầm lầy.
Phát hiện có linh lực giao động, trạch quỷ thi nhau lao như tên bắn tấn công con mồi. Những cái miệng há to lộ ra răng nhọn phóng về phía họ.
Phập! Một cú đớp đầy uy lực xé rách một mảng lớn thịt trên chân Dạ Ca, máu bắn tung tóe.
Cậu chao nghiêng kiếm tránh thoát trong gang tấc, chỉ chậm tí nữa là đi luôn đôi chân.
Dạ Ca nén đau xuất kiếm chém xoẹt xoẹt vào đám yêu thú. Chúng thú bị phân thây thành hai mảnh rơi tõm xuống nước.
Trực tiếp thấy đồng loại bị hạ sát yêu thú ào ạt lao lên không trung, hung hăng tấn công con mồi. Họ vừa bay vừa chém giết. Một vùng huyết tươi tanh tưởi. Trên người họ từng mảng đỏ tươi, không phân biệt được đâu là máu của mình đâu là máu của yêu thú.
– Quá nhiều!
Vĩnh An hét lên, trên người có không ít vết rách máu nhỏ tong tong. Cơn đau dồn dập kéo tới. Cố lên! Cậu nhắc nhở chính mình. Vĩnh An đảo kiếm lạng lách liên tục vừa tránh yêu thú vừa tránh thạch nhũ lởm chởm.
Chém giết liên miên hao tổn rất nhiều linh khí. Trên người không ít nơi bị xé toạc. Anh nhìn chằm chằm vào bầy yêu thú đang điên cuồng phóng tới. Phải liều nếu không khó mà sống sót thoát khỏi nơi này. Dạ Ca cưỡng ép xuất chiêu đóng băng tức thời, băng lạnh cuồn cuộn từ kiếm khí của Dạ Ca phun ra đông cứng toàn bộ trạch quỷ đang lao lên.
– Nhanh! – Dạ Ca hối thúc, pháp lực chỉ có tác dụng trong ít phút, một kiếm này đã hao hết toàn bộ sinh lực trong người. Vết thương cũ gặp thời bộc phát trở lại khiến anh xụi lơ trên kiếm.
Vĩnh An cướp lấy thời cơ lao nhanh như tên lửa thoát khỏi đầm lầy.
Rầm… Ầm… Ầm…
Hai người đều đã cạn kiệt linh lực, té nhào xuống đất trông vô cùng thê thảm.
– Ái da!!! – Đau quá! Càng ngày càng đau. Cậu nằm sõng soài dưới đất, miệng rên la không ngớt. Bàn tay run rẩy cố gắng đưa viên thuốc cầm máu vào miệng, cứ như vậy mà nuốt khan.
Thế giới này ngày càng đáng ghét. Vĩnh An chẳng thể nào ưa nổi nó. Đám tu sĩ là một lũ thần kinh. Thuốc gì cũng có, chỉ có thuốc giảm đau là không. Cậu nhổ toẹt vào cái lý thuyết chịu đau để rèn luyện tâm trí. Thánh thần ơi! Chết mất!!! Cảm giác bỏng rát từ vết cắn làm cậu phát điên.
– Uống vào sẽ đỡ hơn. – Vừa dứt lời Dạ Ca liền đổ thuốc vào miệng của cậu.
– Tôi rửa sạch vết thương rồi khâu lại, sẽ đau. Chịu được không?
Hỏi thì hỏi vậy nhưng anh chẳng cần cậu đồng ý, bắt tay vào làm luôn. Chất độc này cần xử lý thật nhanh, chậm trễ nó sẽ ăn mòn tới xương hành hạ chủ thể đến chết. Thế nên Dạ Ca nén lại cơn đau của bản thân, ưu tiên trị thương cho cậu.
Vĩnh An ngước đôi mắt ầng ậc nước khẽ gật đầu, đau đớn gần như hút cạn lý trí…
Cảnh tượng lúc này thật làm người ta không nỡ nhìn. Đôi cánh tay chằng chịt vết rách, máu đen nhiễm chất độc rỉ ra từ vết cắn. Thế mà anh vẫn giữ được thần trí thanh tỉnh, tỉ mẩn thoa thuốc cho cậu. Nước thuốc vừa chạm vào, cảm giác lạnh lạnh tê tê xoa dịu vết thương. Nhưng vừa đỡ được một chút thôi, từng mũi kim bắt đầu đâm vào da thịt.
– Ui… Ui… – Vĩnh An hồn nhiên rên ư ử như cún con.
Cái nết rên la này không biết học từ ai. Chẳng hiểu sao anh cảm thấy cậu có gì đó ngồ ngộ, không giống tu sĩ chính đạo cho lắm.
Cuối cùng cũng xong việc. Anh khó nhọc chống tay đứng dậy. Đôi chân hầu như bị hàm răng yêu thú xé nát bấy, đi một bước lại gian nan thêm vạn phần.
Cậu đau một, cậu than thở.
Anh đau mười, anh không thể.
Do anh quen rồi. Mà nghĩ lại rên cũng vô dụng. Ai giúp? Kẻ thù sẽ đến nhanh hơn thôi. Dạ Ca di chuyển cách Vĩnh An một khoảng, ngồi xếp bằng điều tức. Khi tu vi đạt tới cấp độ nhất định, cơ thể có khả năng thải độc và tự phục hồi. Anh nhắm mắt lại, vết thương từ từ khép miệng.
Xa xa, trong màn đêm tăm tối một sinh vật rục rịch chuyển động.
CƯỜI CHÚT CHƠI
– Vĩnh An: Vì sao hắn vào đây được?
– Sóc mập: Muốn biết?
– Vĩnh An: Ừ!
– Sóc mập: Hắn là chồng mi.
– Vĩnh An: Cút!!!
Sóc mập bay xa mấy vạn dặm.