Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 18: Gần thêm chút nữa
Hải Vân bỏ đi để lại ba thằng con trai và một cô gái to bự ngơ ngác nhìn nhau.
Hiền Minh hoàn hồn lại trước, anh chàng đứng phách dây, chống hai tay lên bàn, chồm qua gần sát mặt Vĩnh An trắch móc.
– Cậu nói xạo một lần sẽ chết sao!
Tiếp đó ngoảnh mặt sang Hào Nhân nói như hét:
– Cũng do cậu bày đầu. – Rồi lao như bay đuổi theo Hải Vân.
Hào Nhân ngồi thừ mặt ra. Hắn cũng chỉ muốn tốt cho Hải Vân thôi mà. Lỗi tại anh, tại ả, hay lỗi tại chúng ta? Vẫn biết Vĩnh An thẳng tính, nhưng thẳng tăm tắp thế này thì ai mà ngờ được. Hào Nhân lững thững đứng dậy, lết theo sau Hiền Minh, trong đầu lên sẵn kịch bản dỗ ngọt.
Vĩnh An ngồi dựa hẳn vào ghế, thở dài thườn thượt. Con gái rắc rối ghê! Ép cậu nói thật, nghe xong lại hờn.
Hai người ngồi nhìn nhau, ai cũng mất hứng ăn tiếp. Lệ Thiên đứng dậy thanh toán, rồi rủ cậu đi uống cà phê cho khuây khỏa.
Anh dẫn cậu đến một quán sang trọng trong nội thành. Nơi đây là một hòn đảo nhân tạo. Màu tường xanh trong như đại dương mênh mông, với những con sóng cuồn cuộn trắng xóa. Hai bên lối vào trồng hàng dừa xanh ngát, quả trĩu nặng từng buồng trên cây.
Lệ Thiên gọi hai ly cà phê, nâu cho cậu và đen cho anh.
Vĩnh An chống cằm ngồi đó, nhìn cà phê thấm qua phin, từng giọt, từng giọt, nhỏ xuống đáy ly. Cuộc sống thật buồn cười. Có người thích đen, có người thích trắng, đa phần là thích trắng pha với đen. Như ly cà phê nâu của cậu, chút đắng, chút ngọt, dễ uống.
Người ta tìm kiếm sự thật nhưng lại thích nghe những điều giả dối. Sinh ra trong đời làm người đâu phải dễ. Làm một người có sao nói vậy lại càng khó thêm nhiều lần. Sự thật và tổn thương luôn song hành cùng nhau. Bởi vì con người được nuôi dưỡng và lớn lên trong những lời nói dối. Một mình cậu liệu có lội ngược dòng nổi không?
Lệ Thiên cẩn thận quan sát cậu thật lâu. Trong đôi mắt kia tràn đầy kiên định, có đôi khi nó xuất hiện chút chếnh choáng. Nhưng cuối cùng vẫn quay về điểm khởi đầu. Anh biết cậu không hề hối tiếc với những lời đã nói.
– Tại sao cậu không nói trái lòng mình? Chẳng phải mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn sao? Ai cũng thích được khen ngợi, nhất là phụ nữ.
Vĩnh An rời mắt khỏi ly nước, nhìn thẳng vào anh, giọng điệu pha chút diễu cợt. Cậu điền nhiên trả lời:
– Do lười.
Đây mới chỉ là nửa sự thật, anh biết điều đó.
Cậu nhỏ tựa như tảng băng trôi, trong suốt đến tuyệt đối, nhưng phần lớn chìm vào lòng nước. Lệ Thiên chỉ nhìn thấy ba phần. Bảy phần còn lại, lúc nào cũng có thể làm anh bất ngờ. Tự nhiên anh muốn gần cậu thêm chút nữa, nhấc tảng băng này lên, xem bí ẩn trong đó là gì. Ma quân nhìn sâu vào trong mắt Vĩnh An, tiếp tục thắc mắc:
– Thật sự chỉ do lười thôi sao?
Vĩnh An tránh đi đôi mắt đen tĩnh mịch như màn đêm vĩnh hằng. Cậu cúi người cầm lấy ly cà phê, dùng chiếc muỗng nhỏ khuấy vài vòng. Kim loại và thủy tinh va chạm vào nhau lách tách. Ngoài sảnh truyền đến bản nhạc du dương.
“Không gian trầm lắng như âu yếm ru ai trong giấc mơ.
Mái tóc nhẹ rung, trăng vờn làn gió.
Yêu ai anh nắn cung đàn đầy vơi đôi mắt xa xôi…” *
Thật buồn cười, bài nhạc ngẫu nhiên mà cũng trùng hợp với không khí ở đây đến thế. Cũng trầm lắng, cũng im lặng, chỉ thiếu đôi chim câu quấn quýt bên nhau, thay vào đó là hai gã đàn ông… Ôi dào! Nhìn thế nào cũng thấy lạc quẻ.
Khi liếc đến thố đá bi bên cạnh, Vĩnh An thất vọng để ly cà phê xuống bàn. Chủ quán ở đây thật là… Nâu nên pha kèm với đá đập vụn mới chuẩn vị. Đá bi hoặc đá xay quá nhuyễn đều giảm mất độ ngon.
– Sao cậu không uống?
– Đá hơi to, tôi uống không quen.
Và thế là… Không gian phía trên ly nước từ từ xuất hiện những viên đá nhỏ li ti cỡ hạt bắp, chúng lơ lửng theo dòng rồi đua nhau lấp đầy ly cà phê.
– Như vậy được chưa? – Anh vẫn hứng thú chú ý đến từng cử chỉ nhỏ của cậu. Tựa như mọt sách tìm được một tác phẩm thú vị, nhẩn nha nghiền ngẫm từng trang sách mới.
Đẹp trai, vũ lực mạnh, ma quân thì chắc không thể nghèo, lại còn chu đáo… Vĩnh An thống kê lại ưu điểm của anh. Đúng là hình mẫu lý tưởng để rắc rối đua nhau tìm đến. Phụ nữ vì cầu mà không được, sẽ chuyển cuồng si thành ganh ghét. Đàn ông thì luôn ngứa mắt với những đối thủ hoàn mỹ thế này.
– Anh là thiên linh căn biến dị hệ băng?
Lệ Thiên im lặng xem như là đồng ý. Vĩnh An không cảm nhận được sự giao động của linh lực. Vậy mà anh vẫn vô thanh vô thức điều khiển linh khí hệ thủy dễ dàng hóa băng. Nguyên nhân cũng không quá khó đoán.
Trước giờ thấy anh nhiều lần làm sử dụng pháp thuật hệ thủy. Vĩnh An nhầm tưởng Lệ Thiên và giáo sư Châu Thanh cùng hệ linh căn. Hóa ra thiên phú của anh còn trên giáo sư một bậc. Chẳng trách tuổi trẻ mà đã thành danh. Một tài năng lớn như thế mà phải lưu lạc sang ma đạo, sau lưng luôn ẩn dấu bi kịch nào đó. Xem như anh thành công đánh thức con quái vật mang tên tò mò trong lòng cậu.
– Anh muốn biết nửa sự thật còn lại? Chúng ta trao đổi với nhau. Anh thấy thế nào?
Cậu nhỏ này chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn. Lệ Thiên cười thầm, cũng hùa theo Vĩnh An:
– Trao đổi gì?
– Lý do anh trở thành ma quân.
Anh mỉm cười gật đầu. – Chỉ cần cậu không cho in thành sách là được.
– Tôi sẽ kể anh nghe câu chuyện xưa cũ. Hi vọng anh không cảm thấy chán.
Vĩnh An nhấp môi chút cà phê. Cậu bắt đầu kể, ngữ điệu cố giữ vẻ bình thản, nhưng thỉnh thoảng vẫn không dấu nổi cảm xúc nghẹn ngào.
Trước đây có hai mẹ con sống bên nhau. Người mẹ là cô chủ một quán ăn nhỏ. Doanh thu cũng đủ cho hai người có cuộc sống ấm no, nếu như cậu bé không đau ốm bệnh tật quanh năm. Bao nhiêu tiền dành dụm đều để chữa bệnh cho con trai. Thế nhưng bà chẳng khi nào phiền lòng, bởi vì con yêu là tất cả cuộc đời.
Người mẹ luôn định hướng cho con trai đi theo con đường lương thiện. Vì theo bà, đó là cách ngắn nhất để đạt được hạnh phúc. Tâm có an lòng mới thanh thản.
Mỗi tối bà có thói quen kể cho cậu bé nghe hai câu chuyện. Câu chuyện đầu tiên rất hấp dẫn, vì mỗi ngày là một đề tài mới lạ. Câu chuyện thứ hai khá nhàm chán, bà kể đi kể lại về Cậu Bé Chăn Cừu. Người Mẹ luôn kết thúc bằng lời nhắn nhủ: “Nói dối chỉ đem lại kết quả tệ hại.”
Lúc đó, cậu bé chẳng biết tại sao mẹ mình lại nhắc mãi những lời nói nhàm chán ấy. Cho đến một ngày…
Cậu được thằng bạn thân cho biết một thông tin thú vị: Cây có thể mọc lên từ lỗ mũi. Chỉ cần nhét một hạt giống vào trong đó, sau ba ngày lá non sẽ chui ra. Đó là một phép màu và cậu bé muốn thử nghiệm ngay. Mặc dù bên tai vẫn văng vẳng lời dặn của mẹ: “Không được nhét dị vật vào mũi, nó sẽ làm con ngạt thở.”
Tất cả những đứa trẻ đều rất hiếu kỳ và hăm hở khám phá những điều mới lạ. Lúc đó cậu bé nghĩ khá đơn giản, mình có hai lỗ mũi, nhét một lỗ còn một lỗ. Cậu còn rất cẩn thận lấy ngón tay bịt thử bên trái. Kết quả rất ổn, thế là cậu bé yên tâm với sự nghiệp trồng cây của mình.
Hạt mãng cầu vinh dự trở thành chuột bạch cho lần trồng thử đầu tiên. Sau ba ngày không thấy cây mọc, cậu bé quyết định nhét sâu hơn nữa… Cho đến khi không thể lấy ra được.
Người mẹ phát hiện con mình có bất thường. Khi bà dò hỏi, thay vì khai thật với mẹ, cậu bé lại quyết định nói dối để tránh bị khiển trách.
Chuyện chẳng lành xảy ra, hạt mãng cầu trơn tuột đi sâu vào phổi. Nếu người mẹ phát hiện trễ vài phút, thì mộ của cậu đã xanh cỏ từ lâu.
Khi tỉnh lại, cậu bé chuẩn bị tâm lý chờ cơn giận của mẹ. Ngờ đâu, bà chỉ ôm cậu bé vào lòng và nói: “Thời gian quý lắm, con đừng phí phạm để nghĩ ra những lời nói dối. Người thương con thật lòng sẽ bao dung cho khuyết điểm của con. Kẻ ghét con, cũng chẳng xứng đáng để con phải vì họ mà nói trái lòng mình. Nghe mẹ, dối trá chỉ làm mọi việc trở nên rắc rối hơn mà thôi.”
Ca phẫu thuật tiêu tốn hết số tiền dành dụm cuối cùng trong nhà. Để giảm bớt khó khăn, người mẹ đành năn nỉ người ta dừng may bộ áo dài mà bà mơ ước đã lâu. Trong đám cưới cậu em trai một tuần sau đó, bà chỉ có thể mặc chiếc váy cũ đơn sơ đến bữa tiệc.
Thời gian như nước xuôi dòng, qua rồi đâu thể vớt lại. Có những sai lầm chẳng thể nào chuộc lỗi.
Vĩnh An khép lại câu chuyện buồn của mình. Ánh mắt của cậu một lần nữa nhìn về nơi xa xăm vời vợi, như buổi chiều bên bờ biển ngày nào.
Lệ Thiên vẫn chăm chú nghiền ngẫm cuốn tiểu thuyết lôi cuốn mình vừa tìm thấy. Đọc hết chương này, anh liền muốn lật sang chương tiếp theo. Tiếc là bây giờ chưa phải lúc. Anh đứng dậy đi qua ngồi cạnh Vĩnh An.
– Cậu rất may mắn khi có người mẹ tuyệt vời như thế.
– Còn bà rất xui xẻo khi có thằng con tệ hại như vậy. – Giọng cậu run rẩy như muốn khóc.
Con cún bơ vơ lại khẽ chạm vào tim anh. Cánh cửa tâm hồn khép kín bấy lâu nay lặng lẽ hở ra một khe, rất hẹp, vừa vặn để chân nhỏ mềm mềm chen vào.
Cả hai người đều chẳng thể nào ngờ, họ cùng mở lòng, vì nhau.
Phần chia sẻ của mình đã xong, Vĩnh An lên tiếng nhắc nhở anh.
– Còn câu chuyện của anh thì sao?
– Để lúc khác, đến giờ trẻ em nên về nhà.
Ơ, thế là cậu lại bị người ta lừa à!
– Anh chơi gì kỳ vậy? – Vĩnh An ngồi ì không chịu đứng dậy. Mặc cho Lệ Thiên đã trả tiền xong xuôi.
Lệ Thiên cầm nón đội lên cho cậu, đồng thời cất giọng trầm ấm đầy tính mê hoặc:
– Nghe lời. Chuyện của tôi dài lắm, có thời gian sẽ kể cho cậu nghe. Tặng bánh trễ quá sẽ không hay. Xe cũng đợi ở ngoài đã lâu.
– Xe gì? – Vĩnh An ngơ ngác.
– Xe đưa cậu về. Tu sĩ ít khi ngự kiếm trong thành thị. Cậu nên chăm ra ngoài hơn.
– Anh không về chỗ tôi dùng trận pháp à?
– Tôi có việc. Cậu đi trước đi.
Vĩnh An không nói nữa cất bước đi về trước.
Lệ Thiên còn chưa yên tâm dặn dò thêm. – Đừng gỡ nón xuống.
Cậu gật đầu đồng ý rồi mất hút sau cánh cửa.
Lệ Thiên nhìn theo cho đến khi bóng lưng Vĩnh An biến mất. Anh cảm thấy hành động của Châu Thanh rất lạ. Một vị Thánh nhân rất dễ dàng nhấn chìm bất cứ thông tin nào ảnh hưởng xấu đến bản thân. Vậy mà câu chuyện “thầy trò mờ ám” lại tự do lan truyền rộng khắp. Lệ Thiên không tin Châu Thanh vô can trong vụ này. Ông ta có mục đích đen tối với cậu thật ư?
Anh bỗng cảm thấy hối tiếc. Nếu như bốn năm trước không bị thương quá nặng, Lệ Thiên đã mang cậu nhỏ theo về Tuyết Cung. Bây giờ đâu phải ngồi đây đoán già đoán non mục đích của Châu Thanh cho mệt não.
Gần như đồng thời với lúc Vĩnh An đi về, Lệ Thiên nhận được báo cáo từ cấp dưới. Nội dung chỉ có bốn chữ “dẫn ma xuất hiện”. Đôi mắt ma quân trầm xuống, sự việc lần này rất nghiêm trọng, đích thân anh phải nhúng tay vào chuyện này.
(*) Trích Lời bài hát Dư Âm của nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý