Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 12: Cố nhân
Mặt trời ngả về hướng tây, ánh nắng đượm vàng xuyên qua song cửa, hắt lên mèo Mun đương nằm trên tủ. Nó lim dim mở mắt, nhác thấy cậu chủ chuẩn bị đi ra ngoài, mèo ta ưỡn người vặn mình mấy cái, rồi nhẹ nhàng nhảy phốc lên vai chủ nhân.
– Mày ú hơn nhiều đấy! – Vĩnh An bắt lấy nó lật ngửa lại, gãi gãi cái bụng mềm mại núc ních mỡ.
Mèo ta kêu ngao ngao, dụi đầu vào trong ngực Vĩnh An làm nũng. Như còn chưa thỏa mãn, nó thè lưỡi liếm cần cổ cao gầy của cậu.
Ha ha ha, Vĩnh An cười rộ lên. Khả năng nhõng nhẽo của Mun nhà cậu ngày càng lợi hại. Ngón tay gầy gảy gảy chiếc cằm của nó, mèo Mun khoái chí đến đờ đẫn, hai mắt híp lại nằm ngoan ngoãn trên đôi tay ấm áp.
Vĩnh An ôm theo nó ra ngoài. Đã mấy tháng chưa đi loanh quanh cái ổ của mình, hôm nay tiện thể đi một vòng kiểm tra lại hết thảy.
Nơi ở của Vĩnh An là một trong hàng ngàn ngọn núi lớn nhỏ thuộc sở hữu của học viện Bạch Vân. Những ngọn núi này bay lơ lửng trên không, vây xung quanh Thiên Lam – trung tâm hướng dẫn tu luyện học của học viện Bạch Vân. Thiên Lam nối liền với những ngọn núi khác thông qua cầu ô thước.
Màu sắc của ô thước sẽ biến đổi dựa theo linh căn chủ nhân cây cầu. Vĩnh An là tam linh căn nên ô thước nối liền Ngọc Sương của cậu với Thiên Lam sẽ có ba màu lục cam bạc. Dĩ nhiên là học viện có rất nhiều cây cầu được tạo nên từ linh lực như thế, vào ban đêm ô thước trở nên vô cùng lung linh huyền ảo. Bạch Vân lúc ấy trông như chùm pháo hoa rực rỡ giữa trời.
Thu đến, cây lá trở nên già nua cằn cỗi, đâu còn dáng vẻ mơn mởn mỗi độ xuân về. Đám cỏ dại là kẻ chịu thua quy luật thiên nhiên sớm nhất, chúng xơ xác vàng vọt ngã rạp xuống đất. Tiếng bước chân lạp xạp đều bước trên con đường vắng, thỉnh thoảng dừng lại kiểm tra chỗ này chỗ kia.
Đôi chân cao gầy dừng lại trước cầu ô thước tam sắc. Cấm chế đặt trên nó mờ nhạt gần như trong suốt. Để tránh trường hợp khi chủ nhân ngã xuống, ngọn núi sẽ lâm vào tình trạng bị khóa vĩnh viễn. Học viện Bạch Vân thiết lập một nguyên tắc: Cấn chế cộng sinh cùng người thiết lập. Trước đây Vĩnh An bị thương rất nặng nên khóa cửa tự động buông lỏng. Bây giờ sức khỏe ổn định, cũng đến lúc gia cố lại nó.
Vĩnh An tập trung tinh thần, dòng linh lực đặc quánh di chuyển theo kinh mạch, rồi từ từ kết thành quả cầu xoay tròn giữa lòng bàn tay. Sau đó nó bay lên không trung, tách ra dung nhập vào ô thước. Cây cầu trong tích tắc đã bừng sáng sắc nét. Chủ nhân hài lòng mỉm cười, chỉ cần dựng thêm ảo trận nữa là xong việc của ngày hôm nay.
Để dựng trận thì linh thạch là nguyên liệu rất cần thiết. Cậu dùng thần thức kiểm tra nhẫn trữ vật trên tay. Đây là một loại nhẫn không gian, tu sĩ thường mang theo bên người để cất đồ dùng cần thiết. Chiếc nhẫn thật ra là một trường không gian tồn tại độc lập với không gian cậu đang sinh sống. Nó giống bí cảnh Tử Lam vừa mở ra vài tháng trước. Tuy nhiên so về quy mô thì thua xa bí cảnh do tự nhiên hình thành. Vì nó chỉ là sản phẩm do các tu sĩ chuyên về mảng luyện khí tạo ra. Nhẫn trữ vật giáo sư tặng cho cậu tuy không lớn, nhưng đầy đủ chức năng cần thiết, điểm hạn chế duy nhất của nó là không chứa được vật sống.
Kiểm kê lại tài sản xong xuôi, Vĩnh An thở dài mệt mỏi, linh thạch không đủ để bày trận rồi, đến lúc cần thì mới biết mình là kẻ trắng tay. Cậu ngồi bệt xuống đất, hai tay chống cằm, nghĩ đến phương pháp làm giàu không khó.
Chốt lại thì chỉ có hai con đường, xin giáo sư hoặc là đi trấn lột. Năm nay cậu mười sáu rồi, mặt mũi nào mà ngửa tay nhận linh thạch hoài như vậy. Phương án hai nghe có vẻ ổn hơn.
Cậu lấy từ trong nhẫn không gian ra một chiếc áo choàng rộng thùng thình, màu đen tuyền, chất vải thô ráp. Vĩnh An vừa khoác áo lên, thân hình dần dần biến mất giống như bị không khí cắn nuốt. Chiếc áo tàng hình này luôn được việc như thế, Vĩnh An vui vẻ nhắm hướng Thiên Lam thẳng tiến.
Hay là mình sản xuất áo này bán ra hàng loạt nhỉ? Nhất định sẽ trở thành mặt hàng hút khách. Ít nhất là nhóm đạo chích, gián điệp, đàn bà hà đông, đàn ông sừng tấm… Sẽ mua về cho bằng được.
Trong thế giới thịnh hành thuật pháp, ẩn thân chẳng có gì khó khăn, một lá phù gây nhiễu loạn thần thức là có thể giải quyết được việc này. Tu sĩ không giống như người thường, bọn họ có tai thính mắt tinh, muốn do thám chỉ cần đứng thật xa. Cho nên cũng chẳng ai dùng mắt thường để kiểm tra xem mình có bị theo dõi hay không, họ sẽ dùng thần thức để nhìn. Điều này có nghĩa là che chắn được thần thức xem như là vô hình. Tuy nhiên phương pháp này cũng có nhược điểm chí mạng, khi gặp phải đối thủ có thần thức mạnh hơn bản thân sẽ bị bại lộ.
Áo tàng hình của cậu là sự kết hợp giữa khoa học và thuật pháp. Vĩnh An khéo léo gắn lên áo hai trận pháp lồng vào nhau. Trận pháp thứ nhất có tác dụng cắn nuốt ánh sáng. Một khi không có ánh sáng phản chiếu trở lại, người khác sẽ chẳng tài nào thấy được hình ảnh.
Đến đây lại phát sinh ra vấn đề khá đau đầu, sau khi ánh sáng bị hấp thụ hết, sẽ sinh ra hiện tượng hố đen. Vào ban đêm thì không lo, nhưng nếu là ban ngày lại rất bất ổn. Một hố đen hình người chạy lông nhông, kẻ ngốc nhìn cũng biết đó là thứ gì. Vì thế cần thêm vào trận pháp giả lập môi trường xung quanh, rắc rối dễ dàng được giải quyết. Áo khoác tàng hình thành công xuất xưởng. Chỉ cần khoác nó lên người, đóng thần thức, chủ nhân sẽ tuyệt đối vô hình.
Đây không phải là lần đầu cậu nảy ra ý tưởng bán áo. Tuy nhiên sau khi suy tính thiệt hơn, Vĩnh An quyết định từ bỏ ý định, làm như vậy thân phận đến từ dị giới của cậu rất dễ bại lộ. Con người ấy mà, luôn luôn sợ hãi thứ mình chưa biết. Đến lúc đó… Thật quá khủng khiếp, trí tưởng tượng của cậu xin phép dừng lại tại đây.
Vĩnh An mải suy nghĩ linh tinh, chẳng mấy chốc đã đến giảng đường trên Thiên Lam. Vừa khéo giờ tan học đã điểm, tu sinh túa ra như bầy ong vỡ tổ. Bọn họ thản nhiên cười nói tám chuyện, và chắc chắn bỏ qua sự có mặt của cậu.
Một Nhóm tu sinh tách khỏi đám đông đi về góc sân vắng. Bọn họ ngồi quây quần với nhau, phía trên là tán cây cổ thụ to lớn xù xì, xung quanh không còn ai khác. Nữ tu xinh xắn cẩn thận đưa mắt liếc ngang liếc dọc khắp nơi, khi cảm thấy đã an toàn, cô ta mới bắt đầu câu chuyện:
– Này các cậu thấy vụ Vĩnh An với giáo sư Châu Thanh có thiệt hông?
– Thật trăm phần trăm. Mình chứng kiến khoảnh khắc Vĩnh An tỏ tình với giáo sư luôn đấy! – Bạn gái mũm mĩm kế bên khẳng định.
– Ồ… ồ… ồ!!! – Cả đám nhao lên khi nghe thấy tin tức nóng hổi. Nhân vật chính trong câu chuyện thì đực mặt ra, cố nhớ lại xem “khoảnh khắc” vi diệu ấy từ đâu mà có.
Gái mũm mĩm kể tiếp.
– Bốn năm trước, vào ngày tuyển sinh, khi các giáo sư khác tranh giành Vĩnh An, chỉ mỗi giáo sư Châu Thanh ngồi im. Cuối cùng các cậu nhớ Vĩnh An nói gì không?
– Nhớ!- Một anh chàng tóc xù mừng rỡ la lên.
Rồi anh ta vội vàng nói tiếp như sợ ai giành mất phần. – Vĩnh An nói thế này: “Em chọn giáo sư.”
Cậu trai mũi tẹt cảm thấy trí não của mình trong trường hợp này là không đủ dùng, đành phải lên tiếng hỏi:
– Liên quan gì đến vụ “khoảnh khắc tỏ tình”?
Vĩnh An đồng cảm sâu sắc với anh giai mũi tẹt, cậu cũng đang treo máy đây này!
Bạn gái mũm mĩm ra vẻ hiểu biết.
– Theo chuyên gia tâm lý phân tích, giáo sư Châu Thanh đã sống nhiều năm, có ai dám nhìn thẳng ông nói thế chưa? Ngay cả hiệu trưởng còn chẳng dám. Chỉ có tình yêu mãnh liệt mới giúp cho Vĩnh An can đảm đến vậy. Sự mãnh liệt này làm tan chảy trái tim băng giá bao năm của ông…
Thật hết nói nổi! Năm đó cậu mới mười hai tuổi, ăn còn chưa no, ở đó mà yêu với đương. Không chừng bây giờ Vĩnh An chỉ cần no hơi sình bụng, mọi người cũng bảo do yêu mà ra.
Những gì cần biết cậu đã biết. Vĩnh An quay lưng bỏ đi. Theo cậu suy luận, một mình Đại Dương chẳng thể nào thổi bùng tin đồn đến mức độ này được, chắc chắn có kẻ đứng sau vụ này. Kẻ này là ai? Nhằm vào cậu hay giáo sư? Vĩnh An xiết chặt tay, cậu sẽ làm rõ tất cả.
Loanh quanh trên con đường trải đá phẳng lì, chủ tớ nhà Mun đến trước ô thước màu xanh lục, cây cầu này dẫn vào ngọn núi của Hào Nhân. Vĩnh An cởi bỏ áo choàng, đồng thời liếc cấm chế trước mặt. Năm ngón tay xòe ra áp vào thân cầu, từng hàng ký tự kỳ lạ lướt qua… Lỗ hổng đây rồi! Vĩnh An táy máy vài cái, cấm chế tự động mở cửa.
Mèo Mun xuống khỏi vai cậu chủ, nó ngoe nguẩy cái đuôi bước đi đằng trước, bản thân cậu thì lững thững theo sau. Hào Nhân vừa trông thấy khách quen đã mở miệng than vãn:
– Vĩnh An! Cậu lại bẻ khóa nhà tớ.
– Cấm chế chẳng ra làm sao. Tớ chỉ mở thôi, nó vẫn hoạt động bình thường!
Chuyên gia mở khóa ngả người trên ghế sô pha êm ái. Đúng là nhiều tiền có khác, con dê béo này cần lột cho sạch. Cậu lấy ra một giỏ linh dược đặt trên mặt bàn. Hai mắt chủ nhà sáng rực, đưa tay ra chụp.
– Cho tớ?
– Không, tớ bán!
– Lần trước cậu bảo hái giúp tớ. Giờ đòi tiền.
– Không đòi, là bán. Trao đổi sòng phẳng.
Nhìn dinh thự này xem, vô cùng hoành tráng, thế mà chủ nhân lại có sở thích ăn chùa, quá mất mặt. Bình thường Vĩnh An cũng rất rộng rãi, cả ngày cậu chỉ quanh quẩn trong núi, rất hiếm khi cần nhiều linh thạch. Lần này lại khác, cậu có chuyện phải làm, sắp tới sẽ đi ra ngoài, linh thạch là vật cần thiết.
Hào Nhân có hơi mất hứng.
– Cậu cần linh thạch để bày trận?
– Ừ!
– Bao nhiêu?
– Một ngàn linh thạch thượng phẩm.
Hào Nhân nhảy dựng lên. – Sao nhiều vậy, giáo sư Châu Thanh có bao giờ để cậu thiếu linh thạch bày trận đâu.
Vĩnh An đứng dậy, đưa tay kéo căng hai má Hào Nhân, buông lời hăm doạ.
– Hay là tớ đem bán cho y tu khác! Cậu muốn mua lại thì chờ một trăm năm nữa vậy.
Chủ nhà xoa xoa hai má, mắt liếc giỏ linh dược, rất nhiều thứ quý hiếm trong đó, giá này hoàn toàn quá hời. Chẳng qua cái tính nhiều chuyện nổi lên, ngứa miệng muốn biết lý do vì sao tên này không xin giáo sư.
– Được, một ngàn thì một ngàn. Cậu ngại giáo sư à? Trước đây có bao giờ cậu để ý chuyện linh thạch đâu?
Anh chàng hỏi xong không nhận được câu trả lời như mong đợi, thay vào đó là tiếng huýt sáo gọi Mun trở lại. Hào Nhân hiểu ý vội vàng chạy vào trong lấy linh thạch. Thằng bạn này một khi ngậm miệng, cố tình ép hỏi sẽ ăn quả đắng. Thấy khó bỏ qua mới là chân lý.Gió đêm lồng lộng lùa qua đỉnh Ngọc Sương. Hàn Phong căng ngang đôi cánh nhẹ nhàng nhấc bổng Vĩnh An bay lên cao. Từ vị trí này, sóng thần lan tỏa ra khắp núi, kiểm tra kỹ lưỡng từng nhành cây ngọn cỏ. Ngọc Sương lưu giữ gần như trọn vẹn thiên nhiên hoang sơ. Ngôi nhà gỗ nhỏ bé nằm lọt thỏm giữa vườn hoa chẳng gây ra xáo trộn gì lớn. Chứng tỏ chủ nhân nơi này sống khá đơn điệu, hiếm khi để ý đến ngoại vật, người mà cậu để tâm lại càng ít hơn nữa.
Công việc đo đạc đánh dấu hoàn tất, hàng trăm phép tính lướt qua trong đầu nhằm tìm vị trí thích hợp đặt mắt trận. Từ lúc đụng độ Yểu Mệnh Nhi đến giờ, Vạn Linh Trận mãi nằm im lìm, Vĩnh An buộc phải dùng lại phương pháp thủ công trước đây.
Quá trình dựng trận pháp bắt đầu khởi động. Linh thạch tuân theo sự điều khiển của chủ trận bay về phía các vị trí khác nhau. Trên không gian lần lượt xuất hiện năm vòng tròn với các màu sắc biểu trưng cho: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Linh khí nội tại chỉ có ba thuộc tính, hai thuộc tính thủy và thổ được cậu mượn từ bên ngoài. Năm vòng sáng bay vòng quanh núi, tốc độ ngày càng nhanh, tàn ảnh gần như nối liền thành khối cầu. Cậu lại tăng tốc vận chuyển linh lực, vòng linh khí quay nhanh hơn nữa, vận tốc đạt đỉnh, chúng dung nhập vào nhau, ngũ sắc chuyển thành vô sắc. Vĩnh An thỏa mãn chiêm ngưỡng ảo trận. Món quà nhỏ này cậu sẽ dành tặng các vị khách không mời mà đến.
Linh lực bản thân đã tiêu hao hết vào trong trận pháp, Vĩnh An mệt mỏi lết về giường, chẳng bao lâu sau tiếng ngáy đều đặn văng lên trong đêm.
Sáng tinh mơ hôm sau, chú mèo bò đến sát chỗ cậu nằm, cái lưỡi hồng nhạt liếm liếm khuôn mặt thon gầy.
– Mun đừng nghịch! – Cậu dùng chất giọng ngái ngủ ra lệnh cho bé mèo.
Mèo ta làm ngơ mệnh lệnh, nó tiếp tục chui vào trong mền cào nhẹ gót chân của cậu.
– Ha ha ha… Nhột, nhột, tao dậy ngay đây, đừng cào nữa!
Sao nó lại biết mình sợ nhất là cù chân? Có lẽ Mun là người, à nhầm, là thú hiểu cậu hơn ai hết.
Vĩnh An ngáp ngắn ngáp dài uể oải ngồi dậy. Đầu tóc bù xù như tổ quạ, quần áo ống thấp ống cao, cậu để đôi chân trần ôm mèo bước ra trước sân.
– Xuống đây! – Chủ nhà lạnh lẽo ra lệnh, tâm trạng tỉnh táo hoàn toàn.
Một bóng người mặc đồ đen nhảy xuống từ cây si cổ thụ trong sân. Anh ta nhìn cậu cười mỉm.
– Khách tới không mời vào nhà uống nước?
– Không mời, anh cũng không phải là khách. – Cậu trợn mắt đáp lại. Con người này cứ mỗi lần xuất hiện là lại tát cho cậu tỉnh hẳn ra. Ai vui vẻ nổi chứ.
– Vậy tôi đi. – Giọng nói chẳng có chút bực bội nào, chỉ toàn ý cười trong đó.
– Khoan! – Vĩnh An vội đưa tay ngăn lại.
Câu tiếp theo của cậu âm thanh thậm chí còn mang theo chút tủi thân:
– Dạ Ca! Anh lại vào đây bằng cách nào?
– Chuyện này dài lắm. Không mời tôi nổi tách trà? – Anh vừa nói vừa ngồi dựa lưng vào ghế.
Vĩnh An hậm hực vào bên trong, lát sau cầm ít đồ đi ra. Cậu đặt cái cạch trên bàn rồi nói:
– Anh tự pha tự uống. Tôi pha trà không ngon.
Thái độ đá thúng đụng nia như thế chẳng làm anh thấy phật lòng. Cậu nhóc này có thói quen bụng nghĩ làm sao miệng nói y chang như vậy. Ở gần người có cá tính tưng tửng thế này đúng là thoải mái, ít ra không cần tốn não đoán già đoán non.
Anh từ tốn nhấc tay, sương sớm lành lạnh bỗng chốc sôi lên từng đợt, Dạ Ca tráng nhẹ ấm trà. Bàn tay ngày thường chỉ quen cầm kiếm, thuần thục cầm muỗng gỗ lấy ít trà bỏ vào trong ấm, động tác lưu loát chuẩn mực như nghệ sĩ vẽ tranh. Những giọt nước đọng trên cánh hoa ngọc sương thơm ngát thế này, là nguyên liệu tuyệt vời để đánh thứ vị trà. Dạ Ca búng ra pháp quyết nho nhỏ, nước ấm và lá trà hòa quyện, mùi hương đặc trưng dìu dịu lan tỏa theo gió. Cuối cùng, từ hư không xuất hiện khối linh băng ngàn năm. Dạ Ca khẽ đảo tay, băng đá dần dần đạt đến nhiệt độ pha trà lý tưởng, anh rót thứ nước linh khí nồng đậm này vào trong ấm.
Quá trình pha chế kỳ công cuối cùng cũng kết thúc, cậu thở phào nhẹ nhõm. Nãy giờ Vĩnh An chống cằm nhìn đến ngây ngẩn. Quả thật anh ta làm gì cũng đẹp. Lúc đánh nhau thì dũng mãnh dứt khoát, khi pha trà lại thành thạo tinh mỹ. Có điều phức tạp quá, mất thời gian kiểu này cậu dùng nước lã cho nhanh. Ngay cả cách thức anh ta thưởng trà cũng điệu đà kiểu cọ, giống như là đang mân mê mỹ nhân trong lòng.
Bỗng nhiên ảo trận bị người phía ngoài xâm nhập. Cậu giật mình, ra hiệu cho anh
– Trốn nhanh! Giáo sư tới rồi.
– Gì phải trốn? Cùng lắm đánh một trận. – Tiện thể thù cũ nợ mới Dạ Ca sẽ đòi luôn lần này.
Muốn đánh sao???
Thầy của cậu là giáo sư Châu Thanh hàng thật giá thật. Người khác nghe danh chạy còn chẳng kịp, anh ta lại nhảy ra đánh nhau. Chẳng lẽ ở trong nước trà có bỏ thuốc điên, làm người uống xong phát rồ phát dại. Anh ta mà chết trên đất nhà cậu, lời thề hồn có cho rằng Vĩnh An gián tiếp giết người hay không? Việc này đâu phải để đùa. Vĩnh An méo xệch van xin.
– Anh không sợ, em sợ được chưa!!!
Vừa nói cậu vừa ủn mông Dạ Ca vào phòng ngủ. Tay chân thoăn thoắt bày ẩn trận, đồng thời nhắc nhở anh che giấu thần thức. Vĩnh An vững tin Dạ Ca có gan đánh nhau với thầy thì cũng có cách che giấu bản thân.
Xong việc trong này, Vĩnh An mở ảo trận cho giáo sư vào núi Ngọc Sương. Còn bản thân mình thì chạy ngược ra sân, khoan thai ngồi uống trà như chưa có chuyện gì xảy ra. Mặt ngoài trông cậu khá bình tĩnh, nhưng bên trong lại bồn chồn bất an. Sao cậu cứ thấy ngờ ngợ. Chẳng phải rất giống tình huống dắt bạn trai về nhà tâm sự, gặp phụ huynh xuất hiện đột ngột, nên vội vã đem người đi giấu. Ôi trời, mình điên mất rồi! Toàn tượng vớ va vớ vẩn.
Chốc lát sau, giáo sư Châu Thanh bước thong dong vào sân. Trên tay ông bưng theo chén tổ yến hầm bồ câu. Vừa đến nơi, giáo sư đã la rầy:
– Mới khỏe dậy đã đi bày trận. Vĩnh An khi nào em mới để ý sức khỏe của mình.
Cậu cười hì hì, dâng trà mời giáo sư tiện thể phân trần.
– Em khỏe rồi.
Ông nhận tách trà, nhìn một chút, tiếp đó đưa lên môi nhấm nháp. Nước trà vừa chạm đầu lưỡi, giáo sư đã phát hiện không phải do trò ngoan nhà mình pha. Ông hỏi:
– Vừa có người ở đây?
– Dạ đúng, thầy quá tinh ý.
Châu Thanh lườm cậu nhưng trong ánh mắt chỉ toàn là ý cười. – Gà thầy nuôi thầy biết. Pha trà khéo thế này chắc hẳn là bạn gái thùy mị dễ thương phải không?
Khụ! Vĩnh An xém chút phun nước trà ra đầy bàn. Nếu như thầy nghĩ to cao ngăm đen cộng thêm chém yêu thú như chém dưa, là “thùy mị đáng yêu” thì em không còn gì để nói.
Cảm thấy tiếp tục đi theo chủ đề này thể nào cũng bị lộ, Vĩnh An chủ động bẻ lái theo hướng khác cho an toàn.
– Thầy, vụ tin đồn… – Vĩnh An bỏ lửng câu nói.
– Em để ý? – Tự nhiên trò ngoan ngó lơ câu hỏi của mình, Châu Thanh cứ ngỡ Vĩnh An thẹn thùng nên đánh trống lảng, vì thế ông cũng không làm khó.
– Em để ý danh dự của thầy.
– Danh dự của thầy không nằm trên miệng thiên hạ. Em đừng lo. Ăn yến đi kẻo nguội.
Tu sĩ đạt đến kỳ rèn thể sẽ không cần thức ăn để duy trì sự sống. Tuy nhiên món ăn mà giáo sư mang qua đều được chế biến từ thực phẩm dồi dào linh khí, dùng để dưỡng thương rất tốt. Vĩnh An vui vẻ cầm muỗng nếm thử. Đây là giáo sư tự tay xuống bếp nấu cho cậu mà! Dù của không ngon cũng thấu đến lòng.
Cậu xoa xoa cái bụng sau khi ăn no uống say, ánh mắt trông đợi nhìn giáo sư, giở giọng nhão nhẹt:
– Thầy, vài hôm nữa khỏe hẳn, em rời trường đi rèn luyện nha!
Mặt giáo sư khẽ đanh lại, ông im lặng chờ cho cậu trình bày xong mong muốn. Vĩnh An cảm nhận được bất ổn trong ánh mắt của thầy. Tuy nhiên lời đã nói ra làm sao rút lại, cậu hít một hơi thật sâu, hồi hộp nói tiếp.
– Tu vi em ở rèn thể đỉnh phong cả năm nay. Đại Dương vừa đột phá lên tụ đan. Em muốn ra ngoài tìm cơ duyên.
Ngay sau đó…
Một lá phù nhẹ nhàng xuất hiện từ thinh không, Vĩnh An chết trân nhìn nó xuyên thẳng vào mi tâm của cậu.
Linh lực làm bút, không gian làm phù, tốc độ cực nhanh, chỉ có giáo sư Châu Thanh mới siêu phàm như vậy. Danh xưng Thần phù Chân quân đâu phải để gọi cho vui. Vĩnh An nghịch dại cho nên lãnh đủ.
Ông lạnh giọng thông báo:
– Em mà rời khỏi học viện quá năm mươi dặm, thầy sẽ tự mình đi đón em về.
Cậu vô cùng sửng sốt. Đây là từ chối thẳng thừng kèm thêm định vị trẻ em? Giờ hối hận còn kịp không? Hic, đáng lẽ mình nên im lặng trốn đi mới phải.
Giáo sư tiếp tục răn đe:
– Một Yểu Mệnh Nhi cỏn con đã xém chút lấy mạng của em. Chưa tự bảo vệ được mình thì không được ra ngoài. Khi nào tu vi đạt kỳ tụ đan mới bàn lại vấn đề này. Hiểu chưa?
– Dạ hiểu! – Vĩnh An tiu nghỉu đáp lại. Phù đã bay vào người, thắng bại đã rõ mười mươi. Cậu có lựa chọn khác ư?
Vẻ mặt bún thiu của cậu làm ông hết hứng nói chuyện. Giáo sư đứng dậy, phất tay bỏ đi.
Bên trong nhà, Dạ Ca nghe được toàn bộ câu chuyện của hai thầy trò. Cũng chẳng có thông tin gì quan trọng. Chỉ có điều anh phát hiện cậu nhóc không thích nói dối, chỉ nói thật có chọn lọc mà thôi. Đoạn đối thoại Châu Thanh hỏi về người pha trà, Vĩnh An đã khéo léo thay đổi đề tài. Chỗ này Dạ Ca thấy hơi tiếc, giá như Châu Thanh đừng dễ dàng bỏ qua như vậy, anh muốn xem khi bị dồn đến đường cùng, cậu nhóc sẽ lựa chọn như thế nào.
Cánh cửa bị đẩy ra từ phía bên ngoài, Vĩnh An bước vào phòng, dọn dẹp ẩn trận, sau đó ngồi ngả nghiêng trên ghế, tâm trạng tệ vô cùng. Cậu chừng mắt nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng, nói nhanh hoặc là biến!
Dạ Ca mở lời trước. – Cậu muốn biết cái gì?
– Không phải nói rồi sao. Anh chạy vào đây bằng cách nào?
Cậu chợt nảy ra một ý, hay là… Vĩnh An nghi ngờ nhìn Vạn Linh Trận đeo trên cổ.
– Nó là đồ thật. – Dạ Ca buồn cười xác nhận.
Vĩnh An lại nhìn khắp người anh như tìm kiếm gì đó. Anh hiểu ý khẳng định.
– Không có cái thứ hai trên đời.
Được rồi, anh ta rất giống con giun nằm trong bụng cậu, Vĩnh An tẽn tò đến phát cáu:
– Anh còn không nói nhanh.
– Bốn năm trước tôi và cậu đã từng gặp nhau rồi…
Cậu nửa tin nửa ngờ lục lại đầu óc của mình, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Vị khách lại gần chiếc bàn tròn duy nhất trong phòng, anh kéo ghế ngồi xuống, nhìn sâu vào đôi mắt xám nhạt, miệng thì thầm:
– Trong một hang động tối. Lúc đó tôi bị thương rất nặng, cũng nhờ cậu đúng lúc hỗ trợ, nếu không có lẽ…
Dạ Ca ngừng lại, trong tích tắc Vĩnh An như thấy được niềm đau ẩn giấu nơi đáy mắt… Tiếc là khoảnh khắc ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát. Giọng anh vẫn trầm ấm kể tiếp.
– Sau đó tôi tỉnh lại, cậu vẫn còn ngủ. Để cảm ơn tôi gieo ấn ký của mình lên người cậu. Nếu có nguy hiểm nó sẽ cứu cậu một mạng.
Vĩnh An bật dậy, trống ngực đập thình thịch, khó khăn lắm mới thốt ra bốn chữ.
– Ma quân Lệ Thiên!!!
Sau đó lại rớt sõng soài trở lại ghế, cả người như bong bóng xì hơi, cậu nghiến răng nghiến lợi trào phúng.
– Đúng là nghiệt duyên!