Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 110: Phục Thiên 1
Đã qua rất nhiều năm kể từ ngày Lệ Thiên nằm xuống.
Người chết là hết, cuộc sống ngoài kia vẫn tiếp diễn.
Thật đáng tiếc là nó đang diễn ra theo chiều hướng tệ hại hơn xưa rất nhiều.
Vấn đề xuất phát từ những tu sĩ để dẫn ma hộ hồn.
Tất cả bọn họ đã tiến hóa thành một loại ăn tạp, hấp thụ cả linh khí lẫn ma khí, số lượng thì không ngừng tăng lên, ngang ngược chiếm hết nguồn tài nguyên thiên nhiên dành cho các loài khác.
Thiếu linh khí hệ thủy trời hạn hán kéo dài.
Hệ mộc ít đi cây cối cằn cỗi khó phát triển.
Hệ hỏa giảm sút dẫn đến mùa đông ngày càng khắc nghiệt.
Và còn nhiều hệ lụy khác nữa do hiện tượng biến đổi khí hậu gây nên.
Đảo quốc An Lạc lâm vào cơn suy kiệt.
Theo như thông lệ dân đen sẽ là đối tượng ăn cám đầu tiên.
Sau đó đến những tu sĩ cấp thấp.
Ngày nay, người ta có thể sẵn sàng giết nhau chỉ vì một mẩu linh thạch thượng phẩm.
Những vụ án tàn sát cả gia tộc để tranh giành địa bàn xảy ra như cơm bữa.
Chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại đến cuối cùng.
Cơn khát “tăng nhanh thực lực” trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết.
Trăm năm qua đi, bọn tu sĩ vẫn luôn nhớ đến Vĩnh An.
Những kẻ đứng đầu thèm khát linh hồn thuần khiết để trở thành bá chủ.
Kẻ thấp cổ bé họng cũng mong muốn chấm mút chút chút, mạnh lên tí nào hay tí đó.
Tất cả các gia tộc đều cắt cử người canh chừng vùng đất bị nguyền rủa, có bất cứ động tĩnh gì phải cấp báo về ngay.
Cuối cùng thì sự chờ đợi mòn mỏi của bọn họ cũng được đền đáp.
Đôi mắt xám sau bao ngày nhắm nghiền lần nữa thức tỉnh.
Con ngươi trong suốt đến tuyệt đối như tấm gương vô cảm phản chiếu vạn vật.
Hàng lông mi cong vút dày dặn cũng không thể che nổi sự lạnh nhạt toát ra từ bên trong tâm hồn.
Trước đây ánh mắt này từng là hồ thu trong suốt, có lúc nóng, lúc mát, lúc lạnh.
Một ánh mắt vô tư thể hiện cảm xúc.
Một ánh mắt chỉ cần nhìn vào là hiểu…
Giờ đây, sau bao lần trầm luân trong bể dâu cuộc đời, nếm qua hết thảy ngọt bùi cay đắng, đau khổ dằn vặt.
Đã từng tin, từng yêu, từng vụn vỡ.
Hồ thu đã hóa thành đại dương băng giá.
Vẫn trong suốt đấy thôi, nhưng sẽ chẳng còn sóng nước lăn tăn.
Đọng lại đến cùng là thấu triệt, lạnh băng.
Vĩnh An hóa Thần, hoà vào An Lạc, điều khiển An Lạc.
Thần phán gió ngừng thổi, cây sẽ không đong đưa.
Thần ngước mắt lên, ánh nắng theo lệnh nhảy nhót.
Thần cúi xuống nhìn, hoa cỏ đâm chồi nảy lộc.
Thần Vĩnh An uy nghiêm an tọa giữa Chén Nhân Quả.
Khoác lên mình bộ trang phục dệt từ ánh sáng và mây trời.
Quanh thân tỏa ra vầng hào quang lấp lánh như dải ngân hà.
Ánh mắt đăm đăm nhìn bộ xương trắng rũ mình bên Cực Dạ.
Kiếm vẫn nguyên vẹn mà người đã thành tro bụi.
Ngài phất tay, từ đất mọc lên mộ phần đơn sơ mộc mạc.
Cực Dạ cắm thẳng xuống đất, trên thân khắc lên hai chữ “Thiên An”.
Chôn người hay là chôn tình? Chẳng ai có thể hiểu được suy nghĩ của một vị Thần nữa rồi.
Bởi trong đôi mắt ấy giăng đầy sương mù.
Bởi tất cả chỉ nhẹ nhàng thế thôi!
Rồi Vĩnh An bỏ đi.
Sau đó thình lình xuất hiện trên đầu đám tu sĩ đạo – ma bao vây phía ngoài.
Quốc trưởng vừa trông thấy con mồi cửa miệng chợt hóa đá.
Một câu “Xông lên!” nặng tựa ngàn cân, chìm thẳng vào bụng.
Tất cả rập bẫy bày ra đều là vô nghĩa.
Đám tu sĩ kém cỏi tự động thuần phục, quỳ mọp dưới chân.
Hải Vân, Hiền Minh, giáo sư Xuân Phái…!Và tất cả những người quen cũ ngỡ ngàng nhìn nhau.
Vị Thần kia có từng là học trò, là bạn của bọn họ hay không?
Chỉ có Hoài Bách can đảm hô to:
– Anh An!
Nếu ai đó chú ý đến Hoài Bách, thì sẽ phát hiện gương mặt hao hao Lệ Thiên đến tám phần.
Cộng thêm thể hình giống tuyệt đối.
Bảo hai người là anh em song sinh nhất định thiên hạ sẽ tin sái cổ.
Ai cũng biết ma quân đã ngã xuống trong trận chiến năm xưa, giờ là thời của nó.
Bản thân chuẩn bị kỹ lưỡng như thế cũng là cho lần gặp gỡ định mệnh hôm nay.
Đôi môi rộ lên nụ cười tập đi tập lại hàng trăm lần trước giương, ánh mắt lấp lánh nhìn thần tượng.
Vậy mà…!Ngài bỏ qua nó, cũng chưa hề nhìn lão quốc trưởng lấy một lần, làm lơ luôn phần còn lại.
Thờ ơ với một Đại Dương thăng cấp vùn vụt, giờ cũng là Thần nhân cấp hợp thiên.
Ánh mắt dừng lại ngay người phụ nữ đứng bên cạnh hắn, một kẻ ngoại lai không thuộc về thế giới này, có thực lực mạnh hơn Thần nhân rất nhiều – Hạ Vũ.
Số phận của Vĩnh An trong bao năm qua đã bị ả ta nắm trong lòng bàn tay, và xoay vòng vòng như chong chóng.
Hạ Vũ chính là bác sĩ tim mạch thông báo cho mẹ kết quả suy tim độ IV.
Cũng là vị bác sĩ tâm lý càng chữa càng khiến bệnh nhân lâm vào bế tắc.
Sắp xếp để Vĩnh An nhỏ chứng kiến cảnh tượng khốn cùng của mẹ nó.
Ả ta muốn một Đại Dương trở thành Thần nhân, nên dâng tặng công pháp tăng nhanh tu vi.
Còn về chuyện tâm ma, chẳng phải có Bích Liên Tâm rồi sao? Khi Đại Dương cần, ma đế Đình Bảo mất tích vài trăm năm vừa vặn xuất hiện.
Đẩy Vĩnh An vào thế buộc phải chữa trị cho hắn.
Tất cả những gì ả ép ngài trải qua đều chỉ phục vụ cho mục tiêu dựng lại Thiên Môn Trận.
Vĩnh An nên gọi ả ta là gì đây? Là Hạ Vũ, là hệ thống hay là…
– Như Uyên.
– Giọng vị Thần như xa như gần, luẩn quẩn bên tai tất cả mọi người.
Ả ta nhìn thẳng vào mắt vị Thần an tọa trên đóa sen tứ sắc.
Đôi môi căng mọng bung nở nụ cười quỷ quyệt:
– À, thì ra là ngài biết hết rồi ư?
Như Uyên tiến thêm hai bước, khoanh tay trước ngực, thái độ ngả ngớn, nói như ra lệnh:
– Biết rồi cũng tốt, ta đỡ phải giải thích.
Còn không mau dựng Thiên Môn Trận.
Dứt lời, ả cười ngặt nghẽo, âu yếm ôm lấy Đại Đương, à không, phải gọi là Kiếm Thánh Đông Hoa mới đúng:
– Anh Hoa, phi thăng cùng em.
Cuối cùng hai ta cũng đợi được đến hôm nay.
Lũ tu sĩ theo dõi đến đoạn này không hẹn mà cùng đồng loạt ồ lên.
Vậy là truyền thuyết ấy có thật, hay con mụ này bị điên? Mi nhìn ta, ta nhìn mi, chẳng ai biết đường nào mà lần, thôi thì theo dõi tiếp kỳ biến.
Một số kẻ khôn ngoan đánh hơi thấy nguy hiểm vội vàng bỏ đi, ai dè, khốn trận đã sừng sững ngoài kia tự bao giờ, tất cả đều không có đường thoát.
Vĩnh An thì dửng dưng trước đoạn phim tình chàng ý thiếp, lời ít ý nhiều đáp lại:
– Ngươi định dùng gì để trao đổi?
– Dĩ nhiên là có.
– Người tình của Đông Hoa lả lơi hóa phép, trong không gian xuất hiện hai lồng giam, một bên nhốt Châu Thanh, một bên chứa linh hồn Lệ Thiên:
– Nhiêu đây đủ không? Ngài chỉ được chọn một thôi.
Bên tình bên hiếu, ngài chọn bên nào?
Ả ta tiếp tục liếc nhìn chiếc hoa tai đỏ thắm, để rồi hống hách mỉa mai:
– Thần thì sao? Tình yêu của ngài đáng lẽ phải đặt vào vạn vật thế gian.
Khi ngài đem đặt hết lên trên một người…!Xin lỗi phải nói thẳng, ngài thua rồi.
Hoài Bách gồng chặt đôi tay, mặt mày lo lắng.
Người kia còn tồn tại, dù chỉ là linh hồn yếu ớt thì cũng đủ sức cướp mất cơ hội của nó.
Nhật Quang và Quân Minh lại mừng như điên, đồng thanh gọi to:
– QUÂN THƯỢNG!!!
Bọn họ thừa biết linh hồn Lệ Thiên tổn thương quá nặng, mất đi khả năng tiếp nhận thông tin và giao tiếp với bên ngoài.
Nhưng cả hai vẫn hô, hô để tác động vào vị Thần ngự trên tòa cao kia mà thôi.
Còn Vĩnh An thì không trả lời, lẳng lặng nhìn vào Đại Dương.
Tích tắc sau, con ngươi hắn co lại, cả người quằn quại, nét mặt khổ sở, miệng trào ra tơ hồng đỏ như lửa.
Cùng cấp độ hợp thiên như nhau, nhưng hắn không phải là con trời, hắn còn đeo theo bên mình chữ “nhân” đằng sau chữ “thần”.
Sẽ mãi mãi không có khả năng đối đầu với vị Thần chân chính.
Như Uyên đau xót ôm lấy người tình, miệng hét lên giận dữ:
– Ngài…!Ngài dám lén lút cài bẫy trong lần chữa trị tâm ma.
– Bàn tay vội vàng hóa phép đẩy lồng giam Châu Thanh lên trước.
– Một đổi một, dừng tay lại ngay.
Hàng loạt dây tơ hồng uốn éo theo lệnh chủ nhân bò ra khỏi cơ thể ký chủ.
Đại Dương như vớt được một mạng từ tay tử thần trở về.
Ánh mắt hãy còn toát lên vẻ sợ sệt.
Hắn không ngờ đối thủ quá mạnh, cũng còn may, Như Uyên đã lường trước và chuẩn bị cực kỳ chu đáo.
Nhác thấy người tình đã qua cơn nguy hiểm, ả ta vội giải thoát cho Châu Thanh, đồng thời xuất linh hồn tóm lấy linh hồn Lệ Thiên.
Quyết định đánh nhanh rút gọn, để lâu sợ sẽ sinh biến.
– Làm ngay đi! Hoặc là nhìn Lệ Thiên tan biến.
Vĩnh An biến ra đóa hoa sen đỡ lấy giáo sư, rồi giao người cho Xuân Phái chăm sóc, sau đó vô cảm đáp lại ả ta:
– Ngươi muốn ta hủy diệt hết thảy thế giới này để đưa hai ngươi phi thăng? Tạo nghiệp như vậy ngươi gánh nổi không?
Như Uyên bắt đầu nóng nảy:
– Nhiều lời vô ích, nghiệp phúc gì đó ta không quan tâm.
Một mạng hay một triệu cái mạng đều là như nhau.
Chết tiệt! Bọn tu sĩ và lão quốc trưởng biết ngay mình đã ăn quả lừa của con quỷ cái.
Thì ra công pháp “Thực Ma” là để nuôi heo chờ ngày lấy thịt.
Tăng nhanh thực lực là để cung cấp năng lượng cho Thiên Môn Trận.
Cuối cùng, tất cả đều bại, chỉ có con mụ đàn bà ghê gớm này thu được thắng lợi.
Bầu không khí bỗng chốc hỗn loạn như trong đám cháy.
Hai phe ma – đạo hoảng sợ bỏ chạy.
Tưởng đâu được ké hồn lực người Lai Tiên.
Ai ngờ thế sự biến thành cái gì thế này? Lai Tiên đâu không thấy, chỉ có một vị Thần cao cao tại thượng.
Bản thân lại bị quỷ cái tính kế.
– Ai cho các ngươi chạy? – Ả ta rú lên, miệng phun ra chú ngữ.
Từ dưới đất trào lên những sợi ma khí quỷ dị, trói gô tất cả tu sĩ tại chỗ, chẳng ai trong bọn họ có thể nhúc nhích thêm một phân nào nữa.
Mọi người sợ đến vãi đái ra quần.
Rối tung rối mù không biết nên làm gì cho phải.
Bỗng một tu sĩ ló ra cái khôn, vội vàng van nài “thuốc bổ” ra tay cứu vớt chúng sinh.
Ờ há! Thằng này khôn.
Hai người, ba người…!Rồi tất cả cùng đồng lòng khấn vái.
Vị Thần dửng dưng như không, một cái liếc mắt cũng chưa ban cho nói gì đến động lòng.
Lũ tu sĩ này và những con kiến khác gì nhau đâu.
Cùng lắm là to lớn và nhiều thịt hơn thôi.
Ngài mặc kệ hết thảy, điềm nhiên đáp lời với kẻ đùa giỡn số phận của mình:
– Ngay cả khi hút hết sức sống của thế giới này thì vẫn không đủ.
Hai lần xé trời đã làm thất thoát rất nhiều linh khí.
Ả ta giơ cao linh hồn ma quân, truyền hồn lực đe dọa.
Linh hồn mong manh càng thêm mờ nhạt.
– Ngài chọn đi.
Mình hay là Lệ Thiên hy sinh? Ta khuyên ngài đừng cố giãy giụa thêm nữa.
Mọi sự đã được ta tính toán kỹ càng.
không còn đường lui đâu.
Ngài chưa bao giờ tự hỏi tại sao thằng nhãi Hoài Bách lại có thói quen giống mẹ mình hả?
Hoài Bách tái mặt, lắc đầu chối bay chối biến:
– Đừng tin mụ ta.
Rất tiếc, mọi hành động của nó đều là thừa thãi.
Vĩnh An không để ý.
Như Uyên cũng vậy, chỉ chăm chăm khoe tài bẫy người:
– Tại sao nó có tí tuổi đầu mà gầy nổi đường dây tình báo hữu hiệu như thế? Tại sao nó biết vị trí của những nơi chôn giấu bảo vật?
– Không!!! – Hoài Bách bịt tai lại.
Không dám nghe hết câu nói.
Nuôi âm binh và bị cắn trả, chuyện này đâu phải bản thân chưa biết, nhưng nó lại thiếu can đảm đối diện với sự thật.
Giọng cười ma mị và lời nói của ả ta lại không tha cho bất kỳ ai:
– Là do một tay ta giật dây mà ra.
Những người yêu thương ngài đều bị ta lợi dụng.
Lệ Thiên hay Châu Thanh cũng vậy mà thôi.
Hoài Bách ngày càng mất bình tĩnh, thân người run bần bật:
– Đừng tin mụ ta, đừng tin mụ ta.
Hải Vân cũng hét lên:
– Thằng bệnh hoạn ăn cháo đá bát.
Tao sẽ tính sổ với mày.
Nếu không bị trói, cô nhất định phải túm cổ và dạy cho nó một bài học.
Hiền Minh thì mặt đỏ như gấc, chứng tỏ tức giận không ít.
Như Uyên nhìn qua Hoài Bách, tặc lưỡi tiếc nuối:
– Đó là đứa học trò ta thích nhất.
Nếu phi thăng không giới hạn số người, ta nhất định sẽ đưa đi cùng.
Đôi mắt lá răm liếc sang Vĩnh An, miệng vẫn liến thoắng, ngữ điệu vô cùng hả hê:
– Ngài thấy nó giăng bẫy Lệ Thiên được chứ? Phịa ra một đống địa điểm giả tạo để cô lập ma quân tài đức vẹn toàn.
Nếu có đàn em trung thành bên cạnh, chưa chắc đã chết thảm thế đâu.
Bắt được linh hồn quý giá mà không tốn sức cũng là nhờ cả vào đứa học trò giỏi giang này đấy.
Quân Minh và Nhật Quang biết được chân tướng tức khắc nổi cơn tam bành.
Mặc dù đang bị trói chặt cũng cố sút tung cục đá dưới chân về hung thủ gây án.
Hoài Bách hứng trọn cục đá vào đầu, máu chảy đầm đìa.
Nhưng nó không để ý, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Vĩnh An.
Nhìn qua đây, nhìn em một lần đi mà.
Gương mặt đẹp đẽ này có giá trị gì đâu khi người không thèm liếc mắt thoáng qua.
Nó đổ gục.
Nó trắng tay rồi!
Ả ta dừng lại một chút rồi tiếp tục chọc ngoáy:
– Đứa em mình từng dạy dỗ giết người mình yêu nhất…!Ôi! Cái cảm giác này rất thốn phải không? Nếu ngài còn không mau dựng trận…
Như Uyên truyền thêm hồn lực vào linh hồn Lệ Thiên.
– Ta hứa sẽ làm ngài đau hơn đấy!
Ả đàn bà này đã tính toán hết thảy.
Ngay cả công pháp tơ hồng vĩnh sinh chuyên hút linh lực cũng vô tình hữu ý rơi vào tay Châu Thanh thì…!- Làm thôi.
Ngài nhẹ nhàng đồng ý, tiếp đó còn nhìn sang Đại Dương nhấn mạnh.
– Ta sẽ đưa hai ngươi thành Thần.
Tơ hồng vĩnh sinh như mãng xà hung dữ trồi lên từ mặt đất.
Cuốn lấy tất cả tu sĩ đạo – ma kéo lê sền sệt trên đất.
Bọn họ sợ hãi tột cùng.
Có người vận linh lực chống trả.
Có người quýnh quáng quên luôn bản thân là tu sĩ, ôm thân cây, ôm tảng đá, hay bất cứ thứ gì miễn sao đứng lại là được.
Miệng liên tục kêu la, xin xỏ thảm thiết.
Tiếc thay, mọi cố gắng đều thừa thãi.
Hết thảy bị lôi vào vị trí định sẵn, kẻ bị ghim dưới đất, kẻ lơ lửng trên không, tất cả cùng nhau hợp thành một đóa sen khổng lồ bằng người nằm dưới Chén Nhân Quả.
Chuyện khủng khiếp nhất còn chưa dừng lại ở đó, tơ hồng bỗng chốc thọc mạnh vào đan điền của từng tu sĩ.
Lão quốc trưởng cũng không tài thoát khỏi màn tra tấn tàn bạo này.
Tơ hồng trong cơ thể cứ thế tách ra, tách ra, nhân lên, nhân lên.
Chẳng mấy chốc đã tràn lan khắp kinh mạch, tham lam hút đi từng giọt nhựa sống.
Lão đau đớn hét lên, tuyệt vọng nhìn cơ thể mình héo rũ từ từ, tay chân gầy xọp quắt queo.
Một đời bày mưu tính kế, đến cuối cùng vẫn là con cờ trong tay kẻ mạnh.
Đôi tay gầy gò vội bịt hai lỗ tai.
Thành Đông không muốn nghe những âm thanh tuyệt vọng khốn khổ thốt ra từ miệng mình và miệng kẻ khác.
Nhưng những cơ thể rệu rã vẫn lởn vởn trước mặt vẫn nhắc cho lão nhớ, lão thua rồi.
– KHÔNG!!! – Quốc trưởng hét lên, tinh thần phát điên, tự tay móc mắt của mình.
Máu tươi chảy ròng ròng trên trên khuôn mặt chỉ còn lại da và xương.
Màn tra tấn không vì thế mà ngừng lại, linh lực vẫn trôi tuột ra ngoài.
Lão lại cười ré lên.
Ngày này qua tháng nọ chịu sự hành hạ của dẫn ma, là để đổi lại bốn chữ “đứng đầu thiên hạ”, vậy mà cuối cùng lại trắng tay.
– Hút đi, hút nhanh lên.
– Thành Đông muốn kết thúc.
Vậy mà tơ hồng không hút linh lực nữa.
Đám tu sĩ kiệt quệ nhìn nhau, tưởng đâu vị Thần đã thương xót chúng sinh.
Nhưng không, chút hơi tàn còn xót lại là để bọn họ tận mắt chứng kiến nhựa sống của mình vẽ nên một tuyệt tác đẹp đến nhường nào.
Bầu trời phía trên nhờ họ mà rực rỡ vô ngần.
Khốn nạn, quá khốn nạn! Hàng ngàn, hàng ngàn bóng khí mang theo linh lực và ma lực bay về tòa sen.
Chúng chuyển động theo một nhịp điệu kỳ quái, lúc thì dập dờn, lúc thì chấp chới, tựa như vũ điệu hiến tế lên thần linh.
Tạo nên quang cảnh lung linh thơ mộng gấp nhiều lần khu vườn cổ tích trong giấc mơ tuổi thơ.
Chén Nhân Quả nhận no đủ linh lực bắt đầu biến chuyển, cánh hoa bung nở xoay tròn giữa không trung, kích thước lớn dần, lớn dần, để rồi che khuất cả bầu trời.
Vĩnh An lẩm bẩm thứ ngôn ngữ kỳ lạ trong miệng, bầu trời lần nữa xảy ra dị tượng.
Trước hàng ngàn hàng vạn đôi mắt tuyệt vọng, thiên đường mở cửa.
Bầu không khí rộn ràng hạnh phúc tràn xuống nhân gian.
Ánh sáng reo vui nhảy nhót khắp nơi.
Người ta thấy những vị thiên thần diễm lệ hơn ngàn vạn đóa hoa nơi trần gian, say sưa tấu lên giai điệu mê ly đến tận tâm hồn.
Từ cao xanh hạ xuống một đôi phượng hoàng lửa rực rỡ.
Trên lưng chúng gắn một chiếc yên xa hoa lộng lẫy.
Cả hai con đều hướng về vị Thần cúi đầu, sau đó ngửa cổ kêu lên thánh thót.
Vĩnh An nhìn Như Uyên buông lời nhắc nhở:
– Ngươi giao Lệ Thiên qua đây.