Chạm Yêu

Chương 6


Đọc truyện Chạm Yêu – Chương 6

Anh Chris mở cửa đón tôi tại căn hộ của Jennifer Anne – chiếc cà vạt vuông vức chễm chệ trên cổ.
– Trễ rồi. – Anh thẳng thừng.
Tôi liếc đồng hồ. Sáu giờ ba phút. Điều này, theo Chloe, Lissa và những người khác thường hay bắt tôi phải chờ, có thể hoàn toàn xem là đúng giờ; và dẫu có chiếu theo quy tắc hành chính thì cũng vậy: trễ trong vòng năm phút thì không tính là trễ. Nhưng có điều gì đó mách bảo tôi không nên cãi lại vào lúc này.
– Remy tới rồi này! – Chris quay đầu ra sau gọi lớn để thông báo, rồi nhìn tôi bằng cặp mắt khó chịu khi tôi bước vào trong, đưa tay đóng mạnh cánh cửa.
– Em ra liền. – Jennifer Anne đáp lại, giọng dịu dàng. – Rót nước mời cô ấy giùm em được không Christopher?
– Lối này nè. – Chris dẫn tôi vào phòng khách. Khi bước đi, giày của chúng tôi cạ vào tấm thảm trải sàn nghe sột soạt. Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà Jennifer Anne, nhưng tôi không hề cảm thấy ngạc nhiên với cách bài trí trong phòng. Bộ xô-pha hơi sờn chỉ một chút và hoàn toàn hợp màu với viền giấy dán tường. Bằng tốt nghiệp của chị ta tại một trường cao đẳng cộng đồng được lồng trong một khung vàng treo trang trọng trên tường. Bàn nước thì chất đầy những cuốn sách dày cộp, đẹp đẽ giới thiệu về Provence, Paris và Venice – những nơi mà tôi biết chắc là chị ta chưa từng tới, được sắp xếp ngay ngắn để trông như thể chúng chỉ tình cờ được xếp chung lại với nhau.
Tôi ngồi xuống ghế, và Chris mang đến cho tôi một ly trà gừng – loại nước mà anh ấy biết là tôi rất ghét. Rồi chúng tôi ngồi yên, không có gì để nói với nhau – Chris trên chiếc tràng kỷ, còn tôi trên chiếc xô-pha đôi. Đối diện nơi tôi ngồi, trên cái lò sưởi giả, là chiếc đồng hồ đang tích tắc từng tiếng thật ngột ngạt.
– Em không nghĩ đây là một dịp trang trọng. – Tôi nói, nhìn chiếc cà vạt trên cổ Chris.
– Rõ ràng rồi. – Anh ấy đáp cụt ngủn.
Tôi nhìn lại mình: tôi đang mặc quần jean, áo thun trắng và cột ngang hông chiếc áo khoác mỏng. Tôi trông cũng ổn thôi, và anh tôi biết điều đó. Có tiếng động mạnh từ nhà bếp, nghe như thể tiếng đậy nắp lò nướng, và rồi cửa phòng mở ra: Jennifer Anne xuất hiện, tay vuốt nhẹ nếp váy cho thẳng thớm.
– Chào Remy. – Chị ta bước đến, cúi người xuống để hôn lên má tôi. Hành động này quả là mới mẻ. Tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi yên, cố gắng không giật người về sau để né tránh. Tôi không muốn phải chịu thêm một cái nhìn thù địch từ anh mình. Jennifer Anne ngồi xuống cạnh anh Chris trên tràng kỷ, bắt chéo chân lại và nói:
– Rất vui vì em đã tới. Dùng Brie nhé?
– Gì cơ ạ?
– Brie. – Chị ta lặp lại, rồi kéo một chiếc khay nhỏ ở dưới bàn ra, đưa về phía tôi. – Nó là một loại phô mai mềm của Pháp.
– Ồ, vâng. – Thật ra tôi hỏi lại chỉ vì không nghe rõ cô ta nói, nhưng giờ thì Jennifer có vẻ hài lòng với bản thân, như thể cô ta thực sự nghĩ rằng mình đã mang chút ánh sáng văn hóa ngoại quốc đến với cuộc đời tôi.
Chúng tôi không có cơ hội để xem liệu cuộc nói chuyện có thể tiến triển một cách tự nhiên hay không. Jennifer Anne rõ ràng đã có sẵn một danh sách các gạch đầu dòng những điều cần nói mà chị ta chọn lọc trước đó từ báo chí và kênh tin tức CNN – những thứ mà chị ta tin rằng sẽ khiến cho cuộc chuyện trò ở vào đẳng cấp mà chị ta có thể chấp nhận được. Đây chắc phải là một chiến lược kinh doanh mà chị ta học được từ một trong những quyển sách tự học, những cuốn sách mà tôi để ý là không được trưng bày rộng rãi trong phòng khách.
– Vậy, – chị ta nói, sau khi chúng tôi đã ăn xong một hay hai cái bánh quy giòn gì đó, – quan điểm của em ra sao về những điều đang xảy ra ở các cuộc bầu cử tại châu Âu hả Remy?
Tôi đang nhấm nháp ly nước gừng của mình, và thật mừng vì điều này giúp tôi không phải trơ mặt ra đối diện trực tiếp với câu hỏi. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng phải trả lời:
– Quả thật là gần đây em không theo dõi tin tức.
– Ồ, nó lý thú vậy mà… Anh Christopher và chị vừa mới thảo luận kết quả bầu cử sẽ ảnh hưởng như thế nào tới kinh tế toàn cầu, đúng không anh?
Anh trai tôi vội vàng nuốt miếng bánh đang nhai trong miệng, hắng giọng rồi trả lời:
– Đúng rồi.
Và câu chuyện cứ tiếp diễn theo cách như vậy. Trong vòng mười lăm phút tiếp theo, chúng tôi lại tiếp tục những cuộc thảo luận cũng lý thú ngang với cuộc bầu cử, về kỹ thuật di truyền, về sự nóng dần lên của trái đất, về khả năng sách in sẽ hoàn toàn bị thay thế bởi máy tính trong vòng vài năm tới, và về chuyện vườn thú địa phương mới đón về một bầy chim lạ sắp tuyệt chủng ở Úc. Và tới lúc chúng tôi cuối cùng cũng ngồi vào bàn ăn tối, tôi đã gần như kiệt sức.
– Món thịt gà hấp dẫn quá em yêu.
Anh trai tôi nói khi chúng tôi đánh vật với phần ăn của mình. Jennifer Anne đã nấu bữa ăn với những công thức trông có vẻ rất phức tạp gồm ức gà, khoai lang cắt khúc và men rau củ. Nó trông hấp dẫn, nhưng là loại món ăn mà bạn biết người chế biến đã cầm, nắm thức ăn bằng tay không, những ngón tay của họ đã nhào nặn thứ mà bạn đang phải cho vào miệng.
– Cám ơn anh. – Jennifer đáp, vươn người qua để vỗ nhẹ vào tay anh tôi. – Anh dùng thêm cơm nữa nhé?
– Ừ, cho anh xin. – Chris mỉm cười khi chị ta múc thêm thức ăn vào đĩa của anh, và tôi lại thấy thật khó để nhận ra anh trai mình, dù đây không phải lần đầu tiên. Anh ấy ngồi đấy, như thể đây là cuộc sống quen thuộc của mình, như thể tất cả những gì anh ấy từng biết là đeo cà vạt vào bữa tối, và có ai đó nấu cho mình những bữa ăn theo phong cách khác lạ. Nhưng sự thật mà tôi biết lại hoàn toàn khác.
Chúng tôi đã trải qua thời thơ ấu cùng nhau, đã được nuôi dạy bởi cùng một người mẹ – người mà ý tưởng về bữa tối gia đình chỉ gồm thức ăn sẵn, bánh quy cùng cà rốt, đậu thập cẩm đóng lon. Mẹ tôi thậm chí còn không thể nướng bánh mì mà không phải tắt máy báo khói, bởi nó không thể phân biệt được đâu là khói từ bánh mì mẹ nướng với khói từ đám cháy. Thật đáng kinh ngạc khi anh em tôi có thể qua được thời trung học mà không bị bệnh do thiếu chất. Nhưng giờ thì không còn dấu vết gì của những ngày đó. Sự biến đổi của Chris, ông anh trai của tôi – từ một kẻ từng sử dụng chất gây nghiện với một tập hồ sơ ở sở cảnh sát, trở thành Christopher – người đàn ông am hiểu văn hóa, quan tâm đến nghệ thuật ủi đồ, và đang từng bước xây dựng sự nghiệp của một chuyên gia bôi trơn, đã gần như hoàn tất. Chỉ còn một vài trở ngại để hoàn thành nốt cuộc cải tổ vĩ đại này. Như bọn kỳ nhông. Và tôi.
– Mẹ em và chú Don thứ Sáu này sẽ về nhà phải không? – Jennifer Anne hỏi tôi.
– Phải. – Tôi gật đầu. Và có thể vì những miếng thịt gà nấu kỹ, hoặc sự giả tạo của bữa tối đã trở nên quá sức chịu đựng, mà sự ranh mãnh, xấu xa trong con người tôi bỗng trỗi dậy. Tôi quay sang Chris và nói:
– Chúng ta vẫn chưa xong, anh nhỉ.
Chris nheo mắt nhìn tôi, miệng đang ngốn đầy thức ăn. Rồi anh ấy nuốt vội, hỏi lại:
– Cái gì?

– Thì vụ cá cược ấy. – Tôi đợi một lúc để Chris hiểu ra ý mình, nhưng có vẻ anh ấy không hiểu, hoặc giả vờ không biết gì.
– Cá cược gì vậy? – Jennifer Anne hỏi, thật đáng ngạc nhiên là cô ta cho phép sự lệch pha này chen vào kịch bản trò chuyện viết sẵn cho bữa tối của mình.
– Có gì đâu… – Chris ậm ừ trả lời. Anh ấy cố đá chân tôi dưới gầm bàn ra hiệu, nhưng xui xẻo lại chỉ trúng chân bàn, khiến đĩa bơ của Jennifer Anne rung lên lạch cạch.
– Vài năm trước, – tôi nói với Jennifer Anne, trong khi Chris lại cố bồi thêm một cú nữa, nhưng chỉ trượt sơ qua giày tôi, – khi mẹ em kết hôn lần thứ hai, Chris và em bắt đầu truyền thống đánh cược xem mỗi cuộc hôn nhân của bà sẽ tồn tại bao lâu.
– Món bánh mì này ngon tuyệt. – Chris nói vội. – Thật đấy.
– Lúc đó anh Chris mười tuổi, còn em chắc khoảng sáu tuổi. – Tôi tiếp tục. – Lần đó mẹ em cưới chú Harold, một giáo sư nhỉ? Ngày hai người đi hưởng tuần trăng mật, tụi em ngồi lấy giấy tính xem mẹ và chú sẽ sống với nhau được bao lâu. Sau đó, tụi em gấp giấy lại, bỏ vào bì thư dán kín, và em cất nó trong tủ quần áo cho tới ngày mẹ ngồi nói chuyện với hai anh em về việc chú Harold sẽ dọn ra khỏi nhà.
– Remy, – Chris nhỏ giọng, – chuyện này không vui tí nào đâu.
– Anh ấy sắp điên lên đấy, – tôi bảo Jennifer, – vì chưa bao giờ anh ấy thắng cả. Em luôn là người thắng cuộc. Bởi trò này giống như chơi bài vậy, không được vượt qua mốc thực tế. Người nào dự đoán gần ngày thực tế hơn thì thắng. Theo thời gian, luật chơi được cụ thể hơn, ví dụ như ngày mẹ nói với tụi em là chia tay, nhưng trên thực tế thì đó lại không phải là ngày chính thức. Tụi em phải đề ra luật như vậy, bởi khi mẹ và chú Martin chia tay, anh Chris đã cố tình ăn gian.
Giờ thì Chris chỉ còn biết trừng mắt nhìn tôi. Kẻ thua cuộc đau đớn.
– Ồ, tôi nghĩ, – Jennifer cao giọng, – điều này thật kinh khủng. Chỉ có thể nói là kinh khủng. – Chị ta đặt nĩa của mình xuống một cách cẩn thận, chậm chậm khăn ăn vào môi, mắt nhắm nghiền. – Thật là một cái nhìn kinh khủng về hôn nhân.
– Lúc đó tụi anh chỉ là những đứa trẻ thôi mà. – Chris vội nói, vòng tay qua ôm lấy chị ta.
– Còn em chỉ muốn nói rằng, – tôi nhún vai, – điều này giống như truyền thống gia đình vậy.
Jennifer Anne đẩy ghế về phía sau, và cầm lấy đĩa thịt gà:
– Tôi nghĩ rằng mẹ em xứng đáng nhận những điều tốt đẹp hơn, – chị ta ngắt lời tôi, – hơn là niềm tin quá ít ỏi mà em dành cho bà ấy.
Nói rồi chị ta bước vào bếp, cánh cửa đong đưa rồi đóng lại phía sau lưng.
Chris vụt ra khỏi bàn, đến bên tôi nhanh đến nỗi tôi không kịp bỏ nĩa xuống. Anh trợn trừng mắt, rít với tôi:
– Em làm cái quái gì vậy? Cái thứ quái quỷ gì đã xảy ra với em vậy, Remy?
– Chúa ơi, Christopher. Ngôn ngữ mới hay làm sao. Tốt hơn anh đừng để chị ta nghe thấy, nếu không chị ta bắt anh ở lại sau giờ học và phạt anh viết báo cáo về loài chim chân xanh từ châu Úc đấy.
Chris ngồi xuống ghế của mình, nói từng chữ:
– Nghe này. Anh không thể giúp em nếu em luôn căm hận và cay đắng như vậy. Nhưng anh yêu Jennifer Anne và anh sẽ không cho phép em chơi xấu cô ấy. Em có nghe anh nói chưa?
Tôi chỉ trân trân nhìn Chris.
– Nghe chưa? – Anh ấy lại tiếp tục gắt lên. – Chết tiệt thật, nhiều lúc em làm cho người khác thật khó để mà ưa em. Em có biết điều đó không? Em thật là khó ưa.
Nói xong Chris đẩy ghế, vứt khăn ăn lên bàn và đẩy cửa vào bếp.
Tôi ngồi im ở đó. Thật tình, tôi cảm thấy như vừa bị ai tát vào mặt: mặt tôi nóng ran và đỏ bừng. Tôi chỉ trêu chọc anh ấy, nhưng Chúa ôi, anh ấy đã thay đổi rồi. Bao nhiêu năm qua Chris là người duy nhất chia sẻ cùng tôi cái nhìn cay đắng, thù địch về tình yêu. Chúng tôi đã luôn nói với nhau mình sẽ không bao giờ kết hôn, không bao giờ, “hãy bắn chết anh đi nếu anh làm thế”. Vậy mà bây giờ, anh ấy đã quay lưng lại với tất cả mọi thứ. Thật là một kẻ ngốc nghếch làm sao.
Tôi có thể nghe tiếng hai người trong bếp; tiếng chị ta nhẹ nhàng, run rẩy; tiếng anh tôi vỗ về, an ủi. Thức ăn trong đĩa của tôi đã nguội ngắt, giống như trái tim chai đá của tôi vậy. Có thể bạn nghĩ hẳn tôi phải cảm thấy giận dữ, bởi tôi đã luôn là một kẻ đầy căm hận và cay đắng như thế. Nhưng không. Tôi thật sự không cảm thấy gì, chỉ ý thức rằng niềm tin bám víu vốn đã ít ỏi của mình giờ lại càng nhỏ hơn nữa. Có thể Chris thay đổi khá dễ dàng. Nhưng tôi thì không. Không bao giờ.
Sau một lúc lâu thì thầm thảo luận trong bếp, bầu không khí hòa bình gượng gạo được thiết lập. Tôi xin lỗi Jennifer Anne, cố gắng tỏ ra chân thành, và phải chịu đựng thêm vài cuộc thảo luận về món chocolate rán phồng nữa trước khi được phép ra về. Chris vẫn không thèm nói chuyện trực tiếp với tôi, và thậm chí còn không cố tỏ ra là mình không hề đóng rầm cửa lại phía sau lưng tôi khi tôi đi khỏi. Thậm chí tôi còn không cảm thấy ngạc nhiên, thật sự là như vậy, về việc anh ấy đã quá dễ dàng lệ thuộc vào tình yêu. Đó là lý do vì sao anh ấy luôn thua trong trò cá cược của chúng tôi: anh ấy luôn dự đoán khoảng thời gian quá dài; lần cuối cùng, dự đoán của anh ấy dôi ra so với thực tế đến sáu tháng tròn.
Tôi lên xe và lái đi. Về nhà lúc này thì thật buồn, vì chỉ có mỗi một mình tôi ở đó, thế nên tôi đi thẳng đến khu nhà của Lissa. Tôi chạy chậm trước nhà bạn, tắt máy ngay cạnh thùng thư để không có ánh đèn cũng như tiếng động cơ làm phiền. Qua cửa sổ phía trước nhà, tôi có thể nhìn thẳng vào bàn ăn trong bếp, nơi Lissa và cha mẹ đang cùng dùng bữa tối. Tôi nghĩ tới việc bước ra khỏi xe và bấm chuông – mẹ Lissa lúc nào cũng nhanh nhẹn lấy thêm chiếc ghế và bộ chén đĩa để trên bàn ăn cho tôi – nhưng lúc này tôi không có tâm trạng để ngồi trò chuyện cùng các bậc phụ huynh về trường đại học, về các dự tính tương lai. Thực tế là tôi đang cảm thấy muốn tái phạm những trò sa đọa mà mình đã từ bỏ. Thế là tôi tới nhà Chloe.
Chloe ra mở cửa với một chiếc muỗng gỗ cầm trên tay, lông mày nhướng lên:
– Bốn mươi lăm phút nữa mẹ tớ về tới. – Cô ấy thông báo, tay giữ cửa để tôi bước vào. – Cậu có thể ở đây ba mươi phút, được không?
Tôi gật đầu.
Mẹ Chloe, cô Natasha, có một quy định nghiêm khắc là không tiếp khách ở nhà, điều này có nghĩa là từ khi quen biết Chloe, chúng tôi luôn đặt ra giới hạn thời gian được phép chơi ở nhà cô ấy. Natasha dường như không thích giao tiếp. Tôi nghĩ đây là một lý do thật tệ để chọn nghề tiếp viên hàng không, hoặc một sự phản kháng tự nhiên khi chọn nghề này. Dù thế nào đi nữa, tôi chưa từng gặp bà ấy bao giờ.
– Bữa tối thế nào? – Chloe quay đầu lại hỏi tôi khi hai chúng tôi bước vào bếp, nơi tôi nghe thấy tiếng sôi sùng sục trên bếp lò.
– Bình thường. – Tôi trả lời. Không phải tôi nói dối, mà bởi tôi chỉ không muốn phải nhớ lại mọi chuyện. – Tớ có thể mượn vài chai rượu mini của nhà cậu được không?

Chloe quay đầu lại từ chỗ bếp lò – hình như cô ấy đang khuấy món gì đó trong nồi, nghe như mùi hải sản – và nhìn tôi:
– Đó là lý do cậu tới đây à?
– Một phần thôi. – Có một điểm đặc biệt ở Chloe: tôi luôn có thể nói thẳng với cô ấy mọi chuyện. Thực tế là cô ấy luôn thích như vậy hơn. Cũng giống như tôi, Chloe không thích lòng vòng.
Cô ấy đảo mắt:
– Cậu tự lấy đi.
Tôi kéo chiếc ghế đẩu tới, đứng lên mở tủ rượu. Đây rồi, cả một kho rượu của mẹ cô ấy. Những chai rượu nhỏ bà mang từ chỗ làm về chất đầy trên kệ, sắp xếp gọn gàng theo chiều cao và chủng loại: rượu không màu phía bên trái, rượu ngọt tráng miệng phía bên phải. Tôi lấy hai chai Barcardi nằm phía trong, chỉnh lại vị trí các chai rượu còn lại cho ngay ngắn rồi liếc mắt hỏi ý kiến Chloe xem đã ổn chưa. Cô ấy gật đầu, đưa cho tôi một ly Coca có đá. Tôi dốc một chai rượu vào, lắc lắc qua lại cho hai thứ chất lỏng hòa đều vào nhau rồi nhấp một ngụm. Luồng nước cay nồng, nóng bỏng chạy xuống cổ họng tôi, và tôi chợt cảm thấy trong lòng cắn rứt lạ lùng, như thể tôi biết đây không phải là cách để phản ứng lại với những gì đã xảy ra ở nhà Jennifer Anne. Dù gì thì nó cũng sẽ qua. Điều tồi tệ ấy rồi cũng sẽ qua.
– Nhấp một ngụm không? – Tôi hỏi Chloe, chìa ly nước trên tay mình cho bạn. – Ngon đấy.
Cô ấy lắc đầu.
– Ờ, – Chloe nói, tay chỉnh lại ngọn lửa bên dưới nồi. – Có vẻ đó là thứ tớ cần đấy. Mẹ tớ về nhà đưa tiền học phí đợt đầu cho tớ, và tớ thì nồng mùi rượu.
– Đợt này mẹ cậu đi đâu đấy?
– Zurich, tớ nghĩ vậy. – Chloe nghiêng người xuống, ngửi ngửi nồi thức ăn. – Có dừng ở London, hay Milan gì đó.
Tôi uống thêm ngụm nữa.
– Này, – tôi lên tiếng sau vài giây im lặng. – Tớ là một kẻ luôn căm hận và cay đắng, phải không?
– Đúng. – Cô ấy nói, không quay người lại.
Tôi gật đầu. Vậy là quan điểm đã được củng cố. Tôi nhúng ngón tay vào vòng tròn nước đá do ly nước của mình để lại trên mặt bàn, quệt ra xung quanh thành từng vệt dài.
– Và giờ cậu nói tới chuyện này, – Chloe quay lại, dựa lưng vào bàn bếp, – là vì…?
– Vì Chris bỗng nhiên lại tin vào tình yêu, trong khi tớ lại không, và thế là tớ trở thành một người kinh khủng.
Chloe suy nghĩ một lát:
– Không phải hoàn toàn kinh khủng. Cậu có vài điểm tốt. Tôi nhướng mắt chờ cô ấy nói thêm.
– Điển hình là cậu có vài bộ đồ trông khá đẹp.
– Đồ quỷ. – Tôi nói, và cô ấy cười phá lên, đưa tay lên che miệng, thế là tôi cũng cười theo. Thực tình tôi cũng không biết mình mong chờ điều gì nữa. Tôi cũng sẽ nói như vậy với Chloe nếu cô ấy có hỏi.
Chloe không cho tôi tự lái xe về. Cô ấy lái xe tôi đậu vào góc khuất để mẹ mình không nhìn thấy khi về nhà, rồi lấy xe mình chở tôi tới quán Bendo sau khi bắt tôi thề là chỉ uống thêm một ly bia giải khuây rồi phải gọi Jess tới chở tôi về. Tôi hứa chắc chắn. Thế rồi tôi vào quán, gọi hai ly bia và quyết định không vội làm phiền Jess. Thay vào đó, tôi bước tới quầy bar, chọn một chỗ ngồi có thể nhìn bao quát quán, và cho phép mình thả cửa một lúc.
Tôi không nhớ mình đã ở đấy bao lâu trước khi nhìn thấy cô ả ấy. Một phút trước, tôi còn tranh cãi với gã pha chế rượu, một anh chàng cao lênh khênh tên là Nathan về những tay guitar chơi rock cổ điển, và tiếp theo tôi quay đầu lại, bất chợt thoáng thấy cô ta trên tấm kính phía sau quầy bar. Tóc cô ta xõa tung, mặt lấm tấm mồ hôi. Trông như cô ta đã say rồi, nhưng hình như tôi có gặp cô ta ở đâu đó trước đây. Nhìn người này, có lẽ ai cũng nghĩ cô ả nên về đi thì tốt hơn.
Tôi lau mặt, luồn tay vào tóc, cố làm cho nó có chút sinh khí. Cô ta cứ nhìn chằm chằm khi tôi làm thế, cũng thừa biết như tôi là đó chỉ là hình ảnh phản chiếu, một trò lừa nho nhỏ. Đằng sau cô ả và tôi, đám đông ngày càng ken dày, và tôi có thể cảm thấy nhiều người còn đụng hẳn vào tôi khi nghiêng người về phía quầy bar để lấy bia. Và điều tồi tệ là gì? Trong một thoáng, tôi gần như vui sướng khi nhìn thấy cô ấy, phần nổi loạn bên trong con người tôi, đang ngồi đó bằng xương bằng thịt. Cô ta nháy mắt với tôi trong ánh đèn mờ ảo, thách thức tôi từ bỏ hẳn con người của mình để lại một lần nữa trở thành cô ta.
Thú thật là tôi đã từng tồi tệ hơn. Tồi tệ hơn nhiều.
Tôi không còn say xỉn nữa. Tôi không còn là một ống khói di động. Cũng không đi với những gã trai không quen tới những góc khuất, vào trong những chiếc xe tối om hay những căn phòng không ánh sáng. Lạ một điều là những việc thế này không bao giờ diễn ra vào ban ngày, khi bạn có thể thấy rõ khuôn mặt người ta, thấy những đường nét, những nếp nhăn hay vết sẹo trên đó.
Trong bóng tối, trông ai cũng như ai, những đường nét đều lờ mờ, không rõ. Khi tôi nghĩ về bản thân mình lúc đó, về chính tôi hai năm trước, tôi cảm thấy đó như một vết thương ở nơi rất dễ bị đụng chạm đến. Nó không bao giờ lành lại được.
Uống rượu hay hút thuốc không phải là vấn đề thực sự. Mà chính là điều còn lại – điều rất khó để thừa nhận hay nói thẳng ra. Những cô gái ngoan không hành động như tôi đã từng. Họ chờ đợi. Nhưng ngay cả khi điều đó chưa xảy ra, tôi cũng không bao giờ nghĩ mình là một cô gái ngoan.
Khi đó tôi vừa bước vào năm thứ hai trung học, và hàng xóm của Lissa – Albert, học sinh năm cuối, tổ chức một bữa tiệc. Cùng lúc đó cha mẹ Lissa đi công tác, nên cả bọn chúng tôi rủ nhau đến nhà cô ấy ngủ, rồi lén lấy vài chai trong tủ rượu của bố mẹ Lissa, trộn chung với nhau rồi lại pha với Diet Coke tạo thành thứ rượu thập cẩm gồm rum, vodka, rượu schnapps bạc hà. Cho đến giờ tôi vẫn không thể nào chịu được loại rượu mạnh hương anh đào, thậm chí ngay cả hương anh đào trong loại bánh ga-tô mà mẹ tôi rất thích, bán ở khu chợ Milton. Mùi của nó khiến tôi không thể nào chịu nổi.
Chúng tôi không được mời tới dự bữa tiệc của Albert, bởi chỉ mới là học sinh năm thứ hai trung học, và chúng tôi cũng không trơ tráo đến mức nghĩ tới việc lẻn qua dự tiệc khi không được mời. Nhưng chúng tôi đã rủ nhau ra sau hiên nhà Lissa, mang theo Diet Coke pha rượu và thuốc lá chôm được của bà Chloe – người chỉ hút thuốc bạc hà (thứ mà cho đến bây giờ cũng khiến tôi không thể chịu nổi). Một vài gã con trai đã say lè nhè ở bữa tiệc nhà bên vẫy chúng tôi sang. Sau một hồi hội ý, bao gồm những lời can ngăn không được đi của Lissa và ý kiến bác bỏ của tôi và Chloe, cuối cùng chúng tôi đi.
Đêm đó là đêm đầu tiên tôi say bí tỉ. Thật là một khởi đầu tồi tệ với loại rượu mạnh hương anh đào, và chỉ một tiếng đồng hồ sau, tôi đã thấy mình lảo đảo giữa phòng khách nhà Albert, tay giữ chặt một chiếc ghế bành để làm điểm tựa. Mọi thứ dường như quay cuồng. Lissa, Chloe và Jess cùng ngồi trên xô-pha, nơi có vài cô gái đang chỉ cho họ trò chơi với những đồng xu. Tiếng nhạc mở lớn hết mức, và có ai đó làm vỡ bình hoa màu xanh, khiến mảnh vỡ tung tóe khắp nơi trên thảm trải sàn. Tôi nhớ lúc ấy, trong trạng thái lơ mơ, tôi cảm thấy chúng giống như những viên thủy tinh trên bãi biển.

Trong số những người bạn của Albert, có một người vốn rất được mến mộ trong trường – người mà tôi tình cờ va phải nơi cầu thang. Anh ta theo tán tỉnh tôi suốt cả buổi tối, kéo tôi vào lòng khi chúng tôi chơi bài, và điều này khiến tôi có phần hãnh diện. Nó làm tôi cảm thấy mình người lớn chứ không phải chỉ là đứa học sinh năm hai ngu ngốc nào đấy. Khi anh ta rủ tôi ra ngoài nói chuyện riêng một chút, tôi hiểu mình sẽ đi đâu và tại sao. Ngay cả lúc đó, tôi cũng không phải không biết gì về điều ấy.
Chúng tôi đi vào phòng ngủ của Albert, bắt đầu hôn nhau trong bóng tối, cho tới khi anh ta mò mẫm làm sao mà vớ phải công tắc đèn. Khi đèn bật sáng, tôi nhìn thấy trong phòng dán những poster của nhóm Pink Floyd, những chồng đĩa CD, hình Elle McPherson trên tường với tờ lịch tháng Mười hai bên dưới. Anh ta hướng tôi về phía chiếc giường, và rồi chúng tôi nằm xuống. Tất cả diễn ra thật nhanh.
Tôi luôn tự hào mình là người làm chủ được mọi tình huống. Tôi có những cách khéo léo có thể vận dụng để lái mọi chuyện diễn ra theo ý mình. Nhưng lần này, những cách đó dường như không hoạt động được. Mỗi lần tôi tìm cách đẩy một tay anh ta ra thì tay khác lại ôm lấy tôi, như thể mọi sức lực của tôi đều đã tan biến. Tôi đã say đến mức sự cân bằng trong tôi cũng không còn. Và thực sự thì những gì đang diễn ra lúc ấy, dù gì đi chăng nữa, cũng mang lại cho tôi cảm giác thật tuyệt.
Chúa ơi! Phần còn lại thật kinh khủng. Khi nhớ về ngày đó, chỉ có những chi tiết điên dại: nó diễn ra thật nhanh, còn tôi ở trong trạng thái lơ mơ nửa tỉnh nửa mê. Anh ta nằm đè phía trên tôi, và mọi thứ dường như quay cuồng. Tất cả những gì tôi cảm nhận được là sức nặng đẩy tôi nằm bẹp dí, cho đến khi tôi cảm thấy mình như cô bé Alice bị nhốt trong hang thỏ. Đó thật sự không phải là những gì tôi muốn cho lần đầu tiên của mình.
Khi mọi thứ đã xong, tôi nói với anh ta tôi cảm thấy không khỏe và chạy vội vô phòng tắm, chốt cửa bằng đôi tay run rẩy đến mức mãi một lúc sau mới chốt được. Tôi bám chặt vào bồn rửa mặt, thở hổn hển như thể đứt hơi cho đến khi hơi thở trở lại với mình, dộng từng tiếng phập phồng trong tai. Khi ngẩng đầu lên nhìn vào gương, tôi gặp khuôn mặt của cô ta. Say xỉn, tái nhợt, dễ dãi. Và ả sợ hãi, run rẩy, hổn hển khi nhìn lại tôi, tự hỏi mình đã vừa làm gì.
– Không, – người pha chế rượu lắc đầu, đặt mạnh ly cà phê trước mặt tôi, – cô ấy đi một mình.
Tôi lấy tay vuốt mặt rồi đưa mắt nhìn gã thanh niên đang đứng cạnh mình, nhún vai:
– Tôi ổn mà. – Tôi nói, có lẽ là lè nhè. – Tôi chỉ mới uống có vài ly thôi.
– Tôi biết mà. Họ chẳng biết gì hết.
Chúng tôi đã trò chuyện cùng nhau khoảng một tiếng, và đây là những gì tôi biết: anh ta tên là Sherman, sinh viên năm nhất của trường đại học nào đó mà tôi chưa từng nghe thấy tên ở Minnesota, và trong mười phút gần đây anh ta cứ ngồi gần sát lại phía tôi hơn, trong khi cố gắng làm ra vẻ do bị đám đông xô đẩy.
Anh ta lắc lắc cho điếu thuốc trượt ra khỏi bao thuốc đang cầm trên tay, đưa mời tôi. Tôi lắc đầu. Anh ta mồi lửa, hít một hơi và thổi khói thẳng lên phía trên trần.
– Một cô gái như em chắc đã có bạn trai rồi nhỉ!
– Chưa hề. – Tôi trả lời, khuấy ly cà phê bằng chiếc muỗng nhỏ.
– Anh không tin. – Anh ta cầm ly bia của mình lên. – Em có nói dối anh không đó?
Tôi thở dài. Câu chuyện đã chuyển dần sang kịch bản trò- chuyện-cùng-một-cô-gái-ở-quán-bar viết sẵn. Lý do duy nhất mà tôi còn tham gia là bởi tôi không chắc mình có thể rời quầy bar mà không bị ngã lăn ra. Ít nhất là Jess đang đến đón tôi. Tôi đã gọi cho cô ấy rồi. Mà có phải vậy không nhỉ?
– Đó là sự thật. – Tôi nói với anh ta. – Tôi chỉ là một đứa khốn nạn khó ưa.
Anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng không phải kiểu sợ hãi trốn chạy. Thực tế trông anh ta còn có vẻ thích thú, như thể tôi thừa nhận mình mặc đồ lót da hay có cơ thể uốn dẻo cực kỳ vậy.
– Ai nói với em như vậy?
– Mọi người.
– Anh có cái này làm em vui nè. – Anh ta gạ gẫm.
– Tôi thách anh làm được đấy.
– Không, thật mà. – Anh ta nhướng mày lên nhìn tôi, rồi lấy tay làm một động tác tục tĩu. – Ở ngoài xe ấy. Theo anh, rồi anh sẽ cho em thấy.
Tôi lắc đầu. Hắn làm như tôi còn ngu ngốc như lúc trước ấy.
– Không, tôi đợi người tới đón.
Anh ta ghé sát người tôi, trên người vương vất mùi kem cạo râu.
– Anh hứa rồi em sẽ về tới nhà mà. Đi nào. – Anh ta đặt bàn tay lên tay tôi, mấy ngón tay chộp lấy khuỷu tay tôi.
– Anh đi chỗ khác đi. – Tôi cố giật tay mình lại.
– Đừng như thế mà. – Anh ta nói, gần như là âu yếm.
– Tôi nói nghiêm túc đấy. – Tôi giật mạnh tay. – Đi đi.
– Ồ thôi nào Emmy. – Anh ta uống hết ly bia. Gã khốn ấy còn không gọi đúng tên tôi nữa chứ. – Anh không cắn em đâu.
Rồi anh ta cố kéo tôi ra khỏi chiếc ghế cao tôi đang ngồi. Bình thường thì tôi không để anh ta có thể dễ dàng làm thế, nhưng lại lần nữa, tôi bị mất thăng bằng. Trước khi nhận ra điều gì đang diễn ra, tôi đã thấy hai chân mình chạm đất, bị kéo lê đi qua đám đông.
– Tôi đã nói anh đi đi, tên khốn kiếp. – Tôi kéo tay mình ra thật mạnh, và nó bất ngờ bật lên, đập bốp vào mặt anh ta khiến anh ta loạng choạng lùi về sau một chút.
Bây giờ thì cả đám đông quay lại nhìn chúng tôi, cảnh tượng thú vị nhất đối với họ lúc này, ít nhất là cho đến khi nhạc lại được bật lên. Làm sao tôi lại để điều này xảy ra? Một nhận xét tiêu cực từ Chris, và thế là tôi say mèm trong quán rượu, đánh nhau nơi công cộng với một gã tên Sherman? Tôi cảm thấy một nỗi xấu hổ dâng lên trên mặt mình. Mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.
– Được rồi, được rồi, có chuyện gì ở đây vậy? – Đó là Adrian, gã bảo vệ. Quá trễ, như thường lệ, để giải quyết một vụ om xòm, nhưng gã luôn hăng hái tận dụng mọi cơ hội thể hiện quyền uy của mình.
– Chúng tôi chỉ nói chuyện ở chỗ quầy bar, rồi rủ nhau ra ngoài, thế rồi nó đổi ý. – Sherman nói, kéo lại cổ áo của mình. – Con quỷ cái điên khùng. Nó còn đánh tôi nữa.
Tôi đứng đó, xoa chỗ tay bị hắn chộp lấy và tự thấy ghét bản thân. Tôi biết nếu tôi quay lại, tôi sẽ lại thấy cô gái ấy, yếu đuối, tả tơi. Nếu cô ta đồng ý ra bãi xe với gã kia, thì đã không có rắc rối gì xảy ra. Sau đêm tiệc năm đó, chẳng phải cô ta đã quá nổi tiếng về việc ấy rồi sao? Tôi căm ghét cô ta. Tôi cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại, nhưng tôi cố đè nén, bởi tôi mạnh hơn nó – thật sự mạnh hơn nó. Tôi không phải Lissa, không thể để nỗi đau dâng lên và chỉ cho mọi người thấy. Tôi giữ nó tận đáy lòng, sâu hơn bất kỳ người nào khác.
– Trời, nó sưng lên đây này. – Sherman rên rỉ, xoa tay lên mắt. Thật là một kẻ đểu cáng. Nếu tôi cố tình thì chắc chắn đã khác. Nhưng lần này chỉ là tai nạn. Tôi thậm chí còn không đụng tay vào mặt hắn.
– Anh muốn tôi gọi cảnh sát không? – Adrian hỏi.

Tôi cảm thấy nóng ran người, mồ hôi toát ra làm chiếc áo sơ mi đang mặc dính bết cả vào lưng. Cả căn phòng dường như chao đảo, và tôi nhắm mắt lại.
– Trời ơi. – Tôi nghe ai đó nói, rồi đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay tôi, lắc nhẹ. – Em đây rồi. Anh chỉ đến trễ mười lăm phút thôi mà, em yêu, đâu cần phải náo động vậy chứ.
Tôi mở mắt ra, thấy Dexter đang đứng bên cạnh, cầm tay tôi. Tôi đã có thể giật tay ra, nhưng thành thật mà nói, tôi cảm thấy để yên như vậy thật tốt hơn nhiều, sau những gì vừa xảy ra.
– Đây không phải việc của anh. – Adrian nói với Dexter.
– Lỗi của tôi mà, – Dexter nhanh nhẹn đáp lại bằng giọng vui vẻ quen thuộc của mình, như thể chúng tôi đều là bạn bè tình cờ gặp nhau nơi góc phố. – Này, tôi đến trễ. Và việc này khiến gấu cưng của tôi nổi đóa lên như vậy đấy.
– Chúa ơi! – Tôi thầm thốt lên.
– Gấu cưng à? – Sherman hỏi lại.
– Cô ta đánh vào anh này. – Adrian nói. – Phải gọi cảnh sát thôi. Dexter nhìn tôi, rồi nhìn Sherman:
– Cô ấy đánh anh à?
Giờ thì Sherman trông không còn chắc chắn với lời buộc tội của mình nữa, thay vào đó hắn sửa lại cổ áo rồi liếc nhìn xung quanh.
– Ừm…, cũng không hẳn là như vậy.
– Em yêu, – Dexter nhìn tôi. – Em có làm vậy không? Nhưng cô ấy bé nhỏ như vậy mà.
– Coi chừng đấy. – Tôi thì thầm.
– Em muốn bị bắt à? – Anh ta đáp lại, cũng bằng lời thì thầm. Rồi trở lại với giọng điệu vui vẻ của mình, anh ta nói lớn. – Tôi đã từng thấy cô ấy nổi khùng lên rồi, nhưng đánh ai á? Remy của tôi sao? Ngay cả khi người sũng nước thì cô ấy còn chưa tới bốn lăm ký cơ.
– Có gọi cảnh sát hay không đây? – Adrian hỏi. – Tôi phải trở ra gác cửa nữa.
– Quên đi, – Sherman bảo anh ta. – Tôi đi đây.
Rồi hắn ta lẩn vào đám đông, nhưng tôi cũng kịp nhìn thấy một bên mắt hắn đang sưng lên. Một gã nhu nhược.
– Còn cô, – Adrian chỉ tôi, – đi về nhà ngay đi.
– Xong ngay. – Dexter nói. – Và cảm ơn nhiều vì đã xử lý việc này chuyên nghiệp và thân ái như vậy.
Chúng tôi đi ra, để Adrian ở lại đó, nghiền ngẫm xem liệu mình có bị giễu cợt hay không vì câu nói của Dexter. Ngay khi vừa ra bên ngoài, tôi giật mạnh tay khỏi tay Dexter, bước nhanh xuống bậc tam cấp và đi tới cột điện thoại công cộng.
– Cái gì vậy, không được một lời cám ơn sao? – Anh ta hỏi.
– Tôi có thể tự lo cho mình được. – Tôi nói với anh ta. – Tôi không phải là một đứa con gái yếu đuối cần che chở.
– Dĩ nhiên rồi. Em suýt bị bắt vì tội tấn công người khác mà. Tôi bước tiếp. Dexter chạy lên, đi giật lùi trước mặt tôi khiến tôi không còn cách nào khác là phải nhìn thẳng vào anh ta:
– Tôi đã cứu em khỏi một bàn thua trông thấy. Cho nên Remy, em nên biết ơn một chút chứ. Em say à?
– Không. – Tôi ngoan cố, dẫu chân tôi đang líu ríu dẫm đạp lên nhau. – Tôi ổn cả. Tôi chỉ muốn gọi điện thoại nhờ người đưa về nhà, được chưa? Tôi đã có một đêm quá tệ hôm nay rồi.
Anh ta quay lại bước bên cạnh tôi, tay đút túi quần:
– Vậy sao?
– Đúng vậy.
Chúng tôi tới cột điện thoại công cộng. Tôi thọc tay vào túi quần: không một đồng lẻ nào để gọi điện. Và đột nhiên, tất cả ùa đến với tôi cùng một lúc: cuộc tranh cãi với Chris, đánh nhau ở quầy bar, bữa tiệc tồi tệ ngày xưa, và tất cả số rượu mà tôi đã tọng vào người trong vòng vài tiếng qua. Đầu tôi nhức như búa bổ, miệng khát cháy, và giờ thì kẹt ở đây. Tôi đặt tay lên mắt, cố hít vài hơi thật sâu để dằn lòng lại.
“Đừng khóc, vì Chúa”, tôi tự nhủ, “đây không phải là con người thật của mình. Hãy hít thở đi”.
Nhưng điều này không giúp được gì. Không thứ gì có tác dụng vào tối nay.
– Thôi nào, – Dexter nhẹ nhàng. – Nói tôi biết có chuyện gì vậy.
– Không. – Tôi khụt khịt mũi. Tôi rất ghét thứ âm thanh này. Yếu đuối quá. – Anh đi đi.
– Remy. – Anh ta vẫn dịu dàng. – Nói anh nghe đi.
Tôi lắc đầu. Làm sao để tôi biết rằng lần này mọi thứ sẽ khác. Câu chuyện luôn giống nhau: tôi say, chỉ có một mình ở một nơi nào đó, một gã trai bên cạnh an ủi. Điều này đã từng xảy ra trước kia rồi. Làm sao có thể đổ lỗi về phía tôi cho trái tim băng giá này chứ.
Và thế là tôi thua cuộc. Tôi khóc, tự căm giận bản thân mình, nhưng không thể dừng lại được. Trường hợp duy nhất tôi cho phép mình yếu đuối như thế này là ở nhà, trong phòng thay đồ của mình, nhìn lên những ngôi sao với giọng hát của cha tôi tràn ngập bên tai. Và tôi ước ao cha tôi ở đây, bên cạnh mình, dẫu tôi biết điều này thật ngu ngốc, bởi cha thậm chí còn không biết mặt tôi. Ông ấy đã nói trong bài hát: ông ấy sẽ khiến tôi phải thất vọng. Nhưng tôi vẫn cứ ước ao.
– Remy. – Dexter khẽ nói. Anh ta không chạm vào người tôi, nhưng giọng nói của anh ta thật gần, thật nhẹ nhàng. – Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà, đừng khóc nữa.
Tôi không nhớ chính xác mọi việc tiếp theo diễn ra như thế nào. Tôi đã quay lại và bước đến, hay anh ta. Tôi chỉ biết không phải cả hai chúng tôi đều bước về phía nhau. Chỉ là một quãng ngắn, không đáng để tranh cãi. Mà có thể việc tôi hay anh ta bước tới trước cũng không thành vấn đề. Tất cả những gì tôi nhớ là anh ta đã ở đó, bên cạnh tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.