Chạm Yêu

Chương 4


Đọc truyện Chạm Yêu – Chương 4

– Và cuối cùng, xin nâng ly vì Remy – con gái của Barbara – người đã lên kế hoạch và tổ chức buổi tiệc trọng đại này. Chúng tôi đã không thể làm được nếu không có cô bé này. Hoan hô Remy!
– Hoan hô Remy! – Mọi người cùng lặp lại, liếc nhìn về phía tôi trước khi nhấp thêm ngụm sâm banh.
– Và giờ, – mẹ tôi nói, mỉm cười với Don, người không ngừng cười thật tươi kể từ khi nhạc công bắt đầu nhạc dạo mở đầu buổi lễ cách đó hai tiếng, – xin mọi người cứ tự nhiên.
Ban nhạc bắt đầu chơi, và cô dâu chú rể trao nhau nụ hôn tình tứ. Cuối cùng thì tôi cũng có thể thở phào. Salad đã được dọn lên, mọi người đã ổn định chỗ ngồi.
Bánh: xong.
Hoa trang trí bàn tiệc: xong.
Nhân viên pha chế và đồ uống: xong.
Những thứ này và cả triệu chi tiết tỉ mỉ khác đã xong, có nghĩa là sau sáu tháng, hai ngày và gần hai giờ, cuối cùng thì tôi cũng có thể được nghỉ xả hơi. Ít nhất là trong vòng vài phút.
– Tốt rồi. – Tôi nói với Chloe. – Giờ tớ uống sâm banh đây.
– Cuối cùng cũng đến lúc này. – Cô ấy nói, đẩy ly qua cho tôi. Chloe và Lissa đã chếnh choáng say, khuôn mặt đỏ lựng và cười đủ to khiến bàn tôi đã hơn một lần trở thành tâm điểm chú ý. Jennifer Anne ngồi bên trái tôi, cạnh anh Chris, chỉ uống nước khoáng và quan sát chúng tôi, trên khuôn mặt lộ vẻ khó chịu.
– Làm tốt lắm, Remy, – Chris nói, dùng nĩa lấy miếng cà chua từ phần salad cho vào miệng, – em đã tạo ra một ngày tuyệt vời cho mẹ.
– Sau đám cưới này thì mẹ phải tự làm thôi. – Tôi nói. – Lần tới, dù mẹ có đến Vegas và kết hôn với người đóng giả Elvis Pres-ley đi chăng nữa thì em cũng không quan tâm đâu.
– Lần tới? – Jennifer Anne há hốc mồm ngạc nhiên, đưa mắt nhìn mẹ tôi và Don, – lúc này hai người đang ở bàn trên cùng, xoay xở để có thể vừa ăn vừa không rời tay nhau.
– Remy, đây là kết hôn đấy. Trước mặt Đức Chúa. Nó là sự kết hợp bền vững.
Anh Chris và tôi cùng nhìn chị ta. Bên kia bàn, Lissa ợ một tiếng rõ to.
– Ôi Chúa ơi. – Jennifer thảng thốt trong khi Chloe rũ ra cười.
– Làm ơn đi! – Cô nàng đảo mắt, rõ ràng cảm thấy bị xúc phạm khi phải ngồi chung bàn với những kẻ thô lỗ.
– Christopher! – Chị ta gọi, cần nói thêm đây luôn là người duy nhất gọi anh tôi bằng cái tên ấy. – Mình ra ngoài đi dạo tí nào.
– Nhưng anh đang ăn mà. – Chris nói, trên cằm còn dính vệt nước sốt.
Jennifer Anne không nói gì, chỉ đặt khăn ăn lên bàn, gấp lại một cách cẩn thận. Chị ta đã dùng xong món salad của mình và đặt chéo gọn gàng bộ muỗng nĩa, dấu hiệu để những người phục vụ biết có thể dọn dẹp được rồi.
– Tất nhiên rồi, – Chris nói rồi đứng lên. – Đi nào.
Khi họ đi khỏi, Chloe băng qua ghế trống đến ngồi cạnh tôi, Lissa lóng ngóng theo sát phía sau. Hôm nay nhóm chúng tôi chỉ có ba người, Jess không đến được vì phải ở nhà chăm cậu em trai bất ngờ bị viêm họng. Tôi luôn cảm thấy không cân bằng mỗi khi cô ấy vắng mặt, như thể phải một mình xử lý cả Lissa lẫn Chloe là quá sức đối với tôi vậy.
– Các cậu này, – Lissa nói khi Jennifer Anne đã dẫn Chris ra tới sảnh, vừa đi vừa nói không ngừng điều gì đó với anh tôi. – Chị ta ghét bọn mình.
– Không, – tôi nói, nhấp thêm một ngụm sâm banh nữa, – chị ta chỉ ghét tớ thôi.
– Thôi nào, – Chloe nhón miếng rau cuối cùng trong phần salad của mình.
– Tại sao chị ta lại ghét cậu chứ? – Lissa hỏi, tay nâng ly rượu lên lần nữa. Son môi của cô ấy bị lem ra, nhưng như thế trông lại đáng yêu hơn.
– Bởi vì chị ta nghĩ tớ chẳng ra sao. Tớ chỉ chuyên đi ngược lại những điều chị ấy tôn sùng.
– Không đúng rồi. – Lissa hét tướng lên. – Cậu là người tuyệt vời, Remy ạ.
– Đừng có điên thế chứ? – Chloe khịt mũi.
– Đúng là như thế mà! – Lissa quát, đủ lớn khiến cặp vợ chồng đồng nghiệp của Don ở bàn bên quay sang nhìn với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
– Tớ không tuyệt vời. – Tôi nói, nắm lấy cánh tay Lissa. – Nhưng giờ thì tớ có khá hơn ngày xưa.
– Đấy, – Chloe ném khăn ăn vào chiếc đĩa không của mình. – Tớ đồng ý với điều đó. Cậu không còn hút thuốc nữa.
– Đúng, và tớ hầu như không còn say xỉn nữa. Lissa gật đầu:
– Đúng luôn.
– Và cuối cùng, – tôi uống hết ly rượu của mình, – tớ cũng không ngủ ngoài đường như trước.
– Đó, đó! – Chloe nói, nâng ly lên để tôi có thể cụng ly cô ấy.
– Hãy cẩn thận với trường Stanford đấy. – Cô ấy mỉm cười với tôi. – Remy gần như đã biến thành thánh rồi.
– Thánh Remy, – tôi lặp lại. – Tớ nghĩ tớ thích điều đó đấy. Bữa tiệc khá ngon. Dường như chẳng ai nghĩ rằng món gà hơi dai, ngoại trừ tôi. Nhưng cũng có thể do trước đó tôi đã ủng hộ món bò nhưng lại không được đồng ý, nên tôi có quá phiến diện chăng. Jennifer Anne và anh Chris không quay trở lại bàn. Sau đó, trên đường vào nhà vệ sinh, tôi thấy hai người họ chuyển sang ngồi chung với những nhân vật quan chức từ Phòng Thương mại mà Don vốn quen biết. Jennifer Anne đang ngồi nói chuyện với một vị lãnh đạo quận, huơ huơ bàn tay cầm nĩa trong lúc bày tỏ một quan điểm nào đó, trong khi Chris ngồi bên cạnh ngốn ngấu thức ăn, một vết bẩn dây lên cà vạt. Anh mỉm cười khi nhìn thấy tôi, tỏ ý xin lỗi, nhưng chỉ nhún vai như thể điều này – như nhiều điều khác nữa – hoàn toàn nằm ngoài khả năng của mình.
Trong khi đó ở bàn chúng tôi, sâm banh tiếp tục được rót ra. Một trong những cậu cháu trai của Don – hiện đang là sinh viên đại học Princeton – đang bận tán tỉnh Chloe; trong khi Lissa – chỉ trong vòng mười phút tôi đi khỏi – đã chuyển từ trạng thái vui sướng phấn khích sang ủy mị đau buồn và chuẩn bị trở thành kẻ “say sưa” sướt mướt.
– Vấn đề là, – cô ấy tựa người vào tôi, – tớ đã luôn nghĩ rằng Adam và tớ sẽ cưới nhau. Tớ đã thực sự nghĩ như thế.
– Tớ biết. – Tôi nói, và cảm thấy nhẹ nhõm khi trông thấy Jess – mặc một trong số ít ỏi những bộ đầm của mình, đi về phía bàn chúng tôi. Cô ấy trông có vẻ không thoải mái, bởi chỉ quen mặc jeans khi ra đường. Khi ngồi xuống bên cạnh tôi, Jess nhăn mặt làu bàu:
– Đôi vớ chết tiệt! Cái thứ dở hơi này tốn của tớ bốn đô, nhưng mặc vào cứ như giấy nhám vậy.
– Ôi, nếu không phải là Jessica, – Chloe cao giọng, rúc rích cười, – thì cho tôi hỏi cậu cũng không có bộ đầm nào của thập niên này như cô ấy à?
– Quỷ quái! – Jess độp lại, khiến cậu cháu trai của Don nhướng mày lên.
Chloe chẳng lấy gì làm phiền, quay trở lại với ly sâm banh và những câu chuyện dài lê thê về bản thân mình.

– Jess, – Lissa thì thầm, nhấc người khỏi vai tôi rồi ngoẹo sang một bên, thúc đầu vào tai Jess. – Tớ xỉn rồi.
– Tớ thấy rồi. – Jess thẳng thừng, đẩy Lissa về lại phía tôi. – Chúa ơi, mừng là tớ tới được đây.
– Cậu đói không? – Tôi hỏi.
– Tớ có ăn một chút cá ngừ ở nhà rồi. – Vừa nói, cô ấy vừa ngắm nghía bình hoa trang trí giữa bàn.
– Ở đây nhé. – Tôi đứng lên, đẩy Lissa về lại ghế của mình. – Tớ sẽ quay lại ngay.
Vừa dợm bước về lại chỗ ngồi với đĩa thức ăn gồm gà, măng tây và cơm thập cẩm trên tay, tôi nghe tiếng bật micro và vài tiếng thử guitar chói tai.
– Xin chào mọi người. – Một giọng nói cất lên khi tôi chen giữa hai bàn tiệc, tránh chỗ cho người phục vụ đang thu dọn đĩa dùng rồi. – Chúng tôi là ban nhạc Sol Giáng, xin chúc chú rể Don và cô dâu Barbara trăm năm hạnh phúc.
Mọi người vỗ tay tán thành. Tôi đứng sững lại, quay đầu nhìn lên sân khấu. Don đã đảm bảo mình lo được vụ ban nhạc, bảo rằng có một nhóm phải trả công gì đó cho ông ấy. Nhưng giờ thì tôi chỉ ước gì mình đã thuê nhóm nhạc địa phương Motown, dẫu cho họ đã chơi tại hai trong số những tiệc cưới trước đây của mẹ. Bởi người đang đứng trên sân khấu kia là Dexter, gã nhạc sĩ mất trí, đĩnh đạc trước micro trong bộ vest đen quá rộng so với thân hình của mình.
– Nào, hãy làm cho bữa tiệc hôm nay sôi động lên nào.
– Ôi trời ơi! – Tôi thốt lên khi ban nhạc – gồm một người chơi guitar, một người đánh organ, và ở phía cuối cùng là cậu Ringo tóc đỏ mà tôi đã gặp ngày hôm qua – làm bừng lên sân khấu bằng bài hát “Get Ready” sôi động. Họ đều mặc những bộ vest rẻ tiền, Ringo vẫn đeo chiếc cà vạt đính sẵn hôm qua. Nhưng chẳng mấy chốc, sàn nhảy đã đầy người lắc lư theo điệu nhạc, mẹ tôi và Don nhảy ngay chính giữa trong tiếng reo hoan nghênh của mọi người.
Tôi về bàn, đưa đĩa thức ăn cho Jess rồi ngồi thụp xuống ghế của mình. Lissa – như tôi đã đoán trước – lúc này đang đẫm lệ, chấm nước mắt bằng chiếc khăn ăn trong khi Jess vỗ nhè nhẹ như cái máy vào đùi bạn để an ủi. Chloe và anh chàng cháu trai của Don đã biến mất.
– Thật không thể tin nổi. – Tôi nói.
– Tin gì cơ? – Jess hỏi, cầm nĩa của mình lên. – Ồ, mấy món này có mùi hấp dẫn ghê.
– Ban nhạc… – Tôi bắt đầu, nhưng chỉ vừa nói được đến đó thì Jennifer Anne xuất hiện ngay bên cạnh tôi, Chris theo sau.
– Mẹ gọi em kìa! – Chris nói.
– Gì cơ?
– Em chuẩn bị nhảy đấy. – Jennifer Anne, nữ hoàng nghi thức, vừa thông báo vừa nhè nhẹ kéo tôi ra khỏi ghế. – Mọi người đã đều lên trên kia hết rồi.
– Thôi nào. – Tôi phản kháng một cách yếu ớt, nhìn lên trên sàn nhảy, nơi mẹ đang nhìn thẳng vào tôi, vẫy tay ra hiệu. Không còn cách nào khác, tôi chộp lấy Lissa, kéo cô ấy đi với tôi qua mê cung những bàn là bàn, tiến về phía đám đông náo nhiệt.
– Tớ không muốn nhảy. – Lissa khịt mũi.
– Tớ cũng vậy.
– Ồ, Remy, Lissa! – Mẹ tôi reo lên, đưa hai tay ra để kéo chúng tôi vào lòng. Tôi cảm nhận làn da bà ấm nóng, và vải của chiếc váy đầm thật mềm mại, nhẹ nhàng. – Vui quá, phải không?
Chúng tôi đang ở chính giữa đám đông, và mọi người xung quanh đều đang nhảy. Ban nhạc chuyển sang bài “Shout” một cách mượt mà, khiến ai đó phấn khích reo lên phía sau tôi. Don – sau một hồi nhào nặn mẹ tôi với những bước nhảy quay cuồng theo điệu nhạc sôi động – giờ chuyển sang nắm lấy tay tôi và đẩy tôi xoay tròn, khiến tôi va vào một cặp khiêu vũ khác. Tôi gần như mất cảm giác nguyên cả cánh tay khi ông kéo tôi lại và lắc hông một cách nhiệt tình.
– Ôi trời ơi. – Lissa phải thốt lên khi nhìn thấy cảnh này. Nhưng rồi một lần nữa tôi bị đẩy tung ra, theo một hướng khác. Don nhảy hăng tới nỗi tôi cảm thấy e ngại cho tất cả những người còn lại trên sàn. Tôi cố trả ông về lại với mẹ, nhưng bất hạnh thay, bà lại đang nhảy với một cậu bé – là một trong số những cậu cháu trai khác của Don.
– Cứu tớ. – Tôi rít lên với Lissa khi lướt qua cô ấy, với bàn tay của Don vẫn đang nẹp chặt vào eo tôi. Rồi ông kéo tôi lại gần, bắt đầu một điệu nhảy giật gân quái dị khiến cả hai hàm răng tôi va vào nhau lập cập, nhưng điều đó vẫn không làm mắt tôi mờ đi để khỏi trông thấy Chloe đang đứng bên cạnh sàn nhảy, cười như nắc nẻ.
– Con nhảy tốt quá! – Don nói, kéo tôi lại gần và ngả người tôi hết cỡ thợ mộc. Tôi nghĩ ngực tôi đã sắp bung ra khỏi cái áo đầm ôm tôi đang mặc trên người rồi, nhưng ông đã kéo tôi lại với tốc độ nhanh như chớp, khiến tôi choáng váng cả mặt mày.
– Ta thích khiêu vũ lắm! – Don nói lớn, lại quăng người tôi ra trong một động tác xoay tròn khác. – Nhưng lại không nhảy nhiều.
– Cháu nghĩ là có đấy chứ. – Tôi làu bàu trong miệng, khi bài hát cuối cùng rồi cũng nhẹ dần để kết thúc.
– Con nói gì cơ? – Ông hỏi, khum một bàn tay trước vành tai để nghe cho rõ.
– Cháu nói là chú nhảy tốt đấy chứ. Don cười lớn, đưa tay lên vuốt mặt.
– Con cũng vậy. – Ông nói khi ban nhạc kết thúc bằng tiếng loảng xoảng của chũm chọe. – Con cũng vậy mà.
Khi mọi người còn bận vỗ tay, tôi vội chuồn khỏi sàn nhảy để tới chỗ quầy bar, nơi Chris đang đứng gặm bánh mì một mình.
– Điệu gì thế? – Chris cười lớn. – Trông như nghi lễ của bộ lạc nào vậy.
– Anh thôi nhá. – Tôi gắt.
– Và giờ, thưa các bạn, – giọng Dexter vang lên trên sân khấu, và đèn trong phòng được vặn mờ đi, – xin mời thưởng thức một bài hát với giai điệu nhẹ nhàng hơn.
Giai điệu mở đầu của bài “Tình yêu còn mãi nơi đây” bắt đầu, có hơi lóng ngóng một chút, và những người đã không ra sàn trong những bài sôi động vừa rồi bắt đầu đứng lên, bắt cặp với nhau. Jennifer Anne bỗng xuất hiện gần tôi, còn nồng mùi xà bông rửa tay, đưa tay rút miếng bánh mì ăn dở trong tay Chris.
– Đi nào. – Cô ta thầm thì, khéo léo để mẩu bánh mì trên bàn gần đó. Dù có nghĩ thế nào về Jennifer đi nữa, tôi cũng phải ngưỡng mộ kỹ thuật của chị ta. Không có gì có thể ngăn cản cô gái này được. – Mình nhảy nào.
– Tất nhiên rồi. – Chris đồng ý ngay lập tức, và đưa tay lên quệt miệng khi bước theo cô ta, rồi lại quay sang nhìn tôi. – Em ổn chứ?
– Ổn mà. – Tôi trả lời. Căn phòng đã trở nên yên ắng hơn khi bài hát vang lên, mọi người nói chuyện với nhau cũng bằng những lời thì thầm, bởi họ đang lả lướt bên nhau, má kề má. Trên sân khấu, Dexter say mê hát trong khi chàng trai đánh organ trông có vẻ chán chường, mắt liếc nhìn đồng hồ trên tay.
Những điệu nhảy chậm như thế để làm gì nhỉ? Ngay cả khi còn học trung học, tôi đã ghét khoảnh khắc nhạc ngừng lại để nghỉ, đủ thời gian để người ta có thể ép cơ thể đẫm mồ hôi của họ vào người bạn. Ít nhất với những điệu nhảy thực sự, bạn sẽ không phải bị kẹp cứng, không phải dập dìu tới lui với một người hoàn toàn xa lạ – người chỉ đơn giản là đang ở gần bạn nhất mà lại cảm thấy chẳng có vấn đề gì khi đặt tay lên eo bạn hay bất cứ thứ gì khác trong tầm tay của họ. Đây thật sự là một điều vớ vẩn.
Nó vớ vẩn thật. Bởi tất cả những điệu nhảy chậm chỉ là để gần gũi với người bạn thích, hoặc bắt buộc phải gần gũi người mà bạn chỉ ước được tránh càng xa càng tốt. Được thôi, trông Jennifer Anne và anh trai tôi có vẻ say đắm nhau thật đấy. Ừ, thì cũng đúng là lời bài hát thật dễ thương và lãng mạn thật đấy. Nó có thể không hoàn toàn vớ vẩn đâu, chỉ không phải là thứ tôi thích.
Tôi lấy ly sâm banh trên khay mà người phục vụ vừa bưng ngang qua, nhấp một ngụm, nhăn mặt khi vị cay dâng lên mũi. Tôi cố ngăn không ho bởi cảm thấy có người nào đó bước tới cạnh bên. Tôi liếc sang bên, thì ra là cô gái làm ở chỗ Don – tên là Marty, cũng có thể là Patty, hay gì gì đó với chữ t ở giữa. Cô ta có mái tóc dài dợn sóng, để mái ngang, và toàn thân sực nức mùi nước hoa. Marty hay Patty gì đó cười với tôi:
– Tôi thích bài hát này, – cô ta nói, nhấp một ngụm rượu rồi thở dài, – còn em thì sao?
– Cũng thường thôi. – Tôi nhún vai nói khi Dexter ngả người vào micro, mắt nhắm nghiền.
– Trông họ hạnh phúc quá, – cô ta tiếp tục, và tôi hướng theo ánh mắt của cô về phía mẹ tôi và Don đang cười hết cỡ. Cô ta sụt sịt, và rồi tôi nhận ra cô ta gần như muốn khóc. Thật lạ khi đám cưới có thể gây ra một số cảm xúc xúc động nào đó nơi một số người.
– Ông ấy hạnh phúc thật, phải vậy không?

– Vâng. – Tôi đồng tình. – Đúng vậy.
Cô ta quệt nước mắt, rồi vẫy tay ra hiệu xin lỗi, rồi lắc đầu:
– Ôi trời, bỏ qua cho tôi. Tôi chỉ…
– Em hiểu mà. – Tôi nói, để cứu nguy cho cô ta khỏi điều gì mà cô ta đang muốn nói. Tôi đã có quá đủ những vấn đề tình cảm ủy mị phải giải quyết trong một ngày rồi.
Cuối cùng thì bài hát cũng kết thúc. Marty hay Patty gì đó hít thật sâu, chớp chớp mắt khi ánh đèn lại được bật lên sáng trưng. Nhìn kỹ, tôi thấy cô ta đã khóc thật: mắt đỏ hoe, cả khuôn mặt cũng đỏ hoe. Lớp mascara được chuốt quá tay cũng đã bắt đầu lem ra.
– Tôi nên… – cô ta run run nói, đưa tay sờ lên mặt. – Tôi cần phải chỉnh trang lại một chút.
– Rất vui khi gặp chị. – Tôi nói với chị ta, như cách mà tôi vẫn thường nói với những người mà tôi buộc phải nói chuyện cả đêm, cũng bằng giọng cố tỏ ra vui vẻ cho phù hợp với phong cách đám cưới.
– Tôi cũng vậy. – Chị ta trả lời, kém nhiệt tình hơn, rồi lập cập bước đi, không chú ý đến nỗi va phải một cái ghế trên đường đi.
Quá đủ rồi, tôi thầm nghĩ. Tôi cần phải nghỉ ngơi một chút. Tôi đi ngang qua bàn đặt bánh cưới để ra cửa hông nơi dẫn ra bãi đậu xe, nơi có hai anh chàng trong bộ quần áo phục vụ đang đứng hút thuốc và ăn bánh xốp phô mai còn dư.
– Này, – tôi nói với họ, – cho tôi xin một điếu được không?
– Được chứ. – Chàng trai cao hơn với mái tóc vuốt keo thật mốt lấy một điếu thuốc ra khỏi bao, đưa cho tôi. Anh ta cũng lôi bật lửa và giữ nó một lúc để tôi mồi thuốc.
– Em tên gì thế? – Anh ta nhỏ giọng hỏi.
– Chloe. – Tôi trả lời rồi quay lưng lại. – Cảm ơn nhé.
Tôi phớt lờ tiếng gọi của anh ta ở phía sau, lững thững đi cho đến khi tìm một chỗ ngồi trên bờ tường cạnh thùng rác. Tôi đá giày ra khỏi chân, rồi nhìn xuống điếu thuốc trên tay. Tôi đã làm khá tốt: mười tám ngày không hút điếu nào. Nó không còn có vị ngon nữa, chỉ là thứ chống đỡ cho một đêm dài mệt mỏi. Thế là tôi vứt nó vào thùng rác bên dưới, nhìn những tia lửa âm ỉ cháy cho đến khi tắt ngấm. Tôi chống hai tay ra sau, duỗi lưng thật thoải mái.
Bên trong, ban nhạc ngừng chơi, tiếng vỗ tay lác đác vang lên. Và sau đó, tiếng nhạc thu âm của khách sạn được bật lên thay thế. Một vài giây sau, cánh cửa bật mở, và ban nhạc Sol Giáng bước ra, nói chuyện ồn ào.
– Tệ thật! – Tay chơi guitar làu bàu, lôi gói thuốc từ trong túi ra và rút một điếu. – Sau lần này thì không chơi ở đám cưới nào nữa, tớ nói nghiêm túc đấy.
– Vì kế sinh nhai mà. – Ringo nói, uống một ngụm nước trong chai anh ta cầm trên tay.
– Đâu có. – Anh chàng đánh organ càu nhàu – Đợt này chơi miễn phí còn gì.
– Không. – Dexter lên tiếng, đưa một tay lên vuốt tóc. – Đây là trả nợ món tiền bảo lãnh mà, hay là các cậu quên hết cả rồi? Chúng ta nợ Don, nhớ chứ?
Có tiếng càu nhàu đồng ý, rồi tiếp theo là sự im lặng.
– Tớ ghét nhất phải chơi lại các bản nhạc cũ. – Anh chàng guitar phá tan sự im lặng. – Sao mình không viết bản nhạc của riêng mình?
– Cho đám đông này sao? – Tiếng Dexter. – Đừng đùa chứ. Tớ không nghĩ chú Miltie từ Saginaw muốn nhảy với các bản khác nhau của Bài ca Khoai tây cậu sáng tác đâu.
– Tên nó có phải vậy đâu, – Ted bực dọc. – Cậu biết rồi còn gì.
– Thôi đi các cậu. – Tay trống tóc đỏ xen vào, vẫy vẫy tay giảng hòa. – Chỉ vài tiếng nữa thôi mà. Cứ nghĩ tới mặt tốt nhất xem nào. Ít nhất là chúng ta có thể ăn ở đây luôn.
– Chúng ta ăn á? – Anh chàng organ ngẩng đầu lên. – Thật à?
– Don đã nói vậy, nếu còn dư đồ ăn thì mình ăn mà. Thời gian nghỉ còn bao nhiêu nữa nhỉ?
Dexter nhìn đồng hồ:
– Mười phút.
Tay organ nhìn tay trống, rồi đến chàng guitar:
– Này, các cậu ăn chứ?
– Tất nhiên. – Họ đồng thanh đáp. – Cậu đi không Dexter?
– Không, lấy tớ bánh mì hay cái gì được rồi.
– Được thôi, Gandhi ăn chay. – Ringo chọc, và ai đó phá lên cười. – Gặp cậu trong kia nhé.
Người chơi guitar dập tắt điếu thuốc đang hút dở, Ringo vứt chai nước vào sọt rác nhưng trượt, và họ cùng đi vào trong, cánh cửa đóng mạnh sau lưng.
Tôi ngồi im nhìn anh ta, biết chắc là anh ta không phát hiện ra mình trước. Anh ta không hút thuốc, chỉ dựa lưng vào tường, gõ gõ mấy ngón tay theo nhịp điệu nào đó. Tôi luôn cảm thấy bị thu hút bởi các anh chàng tóc sẫm màu, và từ khoảng cách này, trông bộ vest rẻ tiền của anh ta cũng không đến nỗi tệ, thực tế nhìn anh ta khá dễ thương. Ừm, và anh ta cũng cao nữa. Cao thì đẹp.
Tôi đứng lên, lấy tay chải chải lại mái tóc. Ừm, đúng là anh ta cũng khá phiền phức thật. Và tôi ghét cái cách anh ta khiến tôi phải va vào bức tường. Nhưng giờ thì tôi lại đang ở đây, có lẽ điều thích hợp nhất trong sự tình cờ này là tôi sẽ bước đến vài bước cho anh ta thấy mình.
Khi tôi đã chuẩn bị đi vòng qua thùng rác để bước tới thì cánh cửa bật mở, và hai cô gái – cháu họ của Don – bước ra. Họ đều nhỏ hơn tôi khoảng vài tuổi và sống ở Ohio.
– Em nói rồi, anh ấy ở ngoài đây mà. – Một người trong số họ, cô gái tóc vàng, nói. Rồi cả hai cùng cười khúc khích. Cô cao hơn vẫn đứng ở sau, tay giữ cánh cửa, trong khi cô em bước tới cạnh Dexter.
– Bọn em tìm anh nãy giờ.
– Vậy sao? – Dexter mỉm cười lịch sự. – Ừm, xin chào.
– Chào anh! – Cô ta đáp lại bằng một giọng ngọt ngào lả lơi khiến tôi bĩu môi trong bóng tối. – Anh có điếu thuốc nào không?
Dexter đập tay vào túi.
– Không, tôi không hút.

– Không thể nào. – Cô ta nói, chạm nhẹ vào chân Dexter.
– Em cứ nghĩ các chàng trai trong ban nhạc đều hút thuốc chứ.
Cô gái cao hơn vẫn đứng bên cánh cửa quay lại nhìn phía sau lưng mình, mặt căng thẳng.
– Em hút thuốc đấy, – cô tóc vàng nói, – nhưng mẹ em mà biết thì chắc phải giết em mất.
– Vậy á? – Dexter đáp lại, như thể điều này khá là thú vị.
– Anh có bạn gái chứ? – Cô ta hỏi thẳng.
– Meghan à! – Cô chị kêu lên. – Trời ạ!
– Em chỉ hỏi thôi mà, – Meghan nói, tiến sát lại gần Dexter, – chỉ là một câu hỏi thôi.
– Ừm, – Dexter nói. – Thực tế là…
Chỉ vậy thôi, tôi quay lưng và trở lại nơi tôi đã đứng trước đó, tự sỉ vả bản thân. Chỉ suýt tí nữa thôi là tôi đã làm một điều thật ngu ngốc – hạ thấp tiêu chuẩn của mình, trong khi việc giao du với Jonathan đã là một hành động tự bôi xấu bản thân rồi. Đây là điều mà con người cũ của tôi vẫn làm, chỉ nghĩ đến tương lai của một giây, một giờ tiếp theo, chỉ muốn có một gã trai bên mình trong một đêm, không hơn không kém. Tôi đã thay đổi. Tôi đã không còn như thế nữa, cũng giống như tôi đã không còn hút thuốc – ừm, thì chỉ có một điếu lúc yếu lòng, – và không uống rượu nữa – thật ra là trong phần lớn thời gian. Còn việc ngủ ngoài đường thì tôi đã chưa vi phạm lần nào. Hoàn toàn chưa. Ấy vậy mà tôi lại sẵn sàng gạt nó qua một bên, hay ít nhất cũng bẻ cong nó, vì một gã ca sĩ dễ dàng chấp nhận cô Meghan trơ trẽn đến từ Ohio cơ đấy. Ôi Chúa ơi.
Trở vào trong phòng, tôi thấy bánh cưới đã được mang ra đặt giữa sàn nhảy, mẹ và chú Don đang đứng tạo dáng chụp hình, bàn tay lồng vào nhau đặt trên con dao trong khi tay thợ chụp hình di chuyển vòng quanh, bấm máy liên tục. Tôi đứng bên rìa ngoài cùng của đám đông, nhìn Don đút cho mẹ tôi miếng bánh một cách cực kỳ cẩn thận. Lại một ánh flash lóe lên, ghi lại khoảnh khắc này. Á à, tình yêu là thế đấy!
Phần còn lại của buổi tối diễn ra tốt đẹp như tôi đã tính. Mẹ và chú Don rời đi trong rừng hoa giấy tung bay (trong khi bộ phận vệ sinh của khách sạn dõi theo với cái nhìn thù địch), Chloe chia tay cậu cháu trai của Don ở sảnh khách sạn, còn tôi và Jess thì kẹt trong phòng vệ sinh để xốc nách, giữ đầu Lissa trong khi cô ấy nôn thốc nôn tháo bữa-ăn-mười-lăm-đô-la-một-đầu-người, đồng thời không ngừng rên rỉ về Adam.
– Cậu thích những đám cưới như thế này chứ? – Jess hỏi tôi trong khi đưa cho tôi chiếc khăn ướt để áp vào trán Lissa khi cô ấy đứng dậy.
– Tớ thích lắm. – Lissa gào lên, không nhận thấy vẻ mỉa mai trong câu hỏi của Jess, rồi lấy tấm khăn lau ướt áp vào mặt. – Tớ rất, rất thích.
Jess đảo mắt nhìn tôi, nhưng tôi chỉ lắc đầu trong khi đưa Lissa đến bồn rửa mặt. Cô ấy nhìn mình trong gương – lớp trang điểm lem luốc, mái tóc rối bù, chiếc áo đầm thì dính một vệt bẩn màu nâu to tướng chỗ tay áo – rồi khụt khịt mũi.
– Đây là thời điểm tồi tệ nhất trong đời tớ. – Lissa rên rỉ.
– Thôi nào, thôi nào. – Tôi an ủi, cầm lấy tay cô ấy. – Ngày mai cậu sẽ thấy khá hơn thôi.
– Không có đâu, – Jess nói, tay giữ cánh cửa. – Ngày mai, cậu sẽ đau đầu kinh khủng và thậm chí còn cảm thấy tồi tệ hơn nữa cơ.
– Jess. – Tôi nhắc.
– Nhưng ngày hôm sau, – Jess tiếp lời, lấy tay vỗ vai Lissa, – cậu sẽ cảm thấy khá hơn nhiều. Rồi cậu xem.
Thế rồi chúng tôi tả tơi lê lết bước ra sảnh khách sạn, với Lissa rũ rượi được xốc nách ở giữa. Giờ đã một giờ sáng, mái tóc cuốn của tôi đã xổ tung, chân thì đau nhức. Kết thúc của bữa tiệc cưới lúc nào cũng đáng thất vọng, tôi nghĩ thầm. Chỉ có cô dâu chú rể là được tự do tiếp tục cuộc hành trình đi đến hòn đảo trăng mật ngọt ngào, trong khi mọi người còn lại sẽ lại trở về cuộc sống thường nhật chán ngắt của mình.
– Chloe đâu rồi? – Tôi hỏi Jess khi chúng tôi đánh vật với cánh cửa xoay. Lissa thì đã ngủ gục, ngay cả khi chân cô ấy vẫn bước.
– Không biết nữa. Lúc nãy tớ thấy cậu ấy ở gần cây piano đằng kia.
Tôi quay đầu nhìn về phía sảnh, nhưng không thấy Chloe đâu. Cô ấy luôn biến mất mỗi khi có ai đó trong chúng tôi nôn, như thể đó là giác quan thứ sáu vậy.
– Cậu ấy lớn rồi. – Jess bảo tôi. – Không phải lo đâu.
Lúc chúng tôi đặt Lissa ngồi vào băng trước xe Jess thì có tiếng lạch xạch từ phía sau, và chiếc xe thùng trắng – giờ đã được nhận diện là của nhóm nhạc Dexter – đỗ xịch lại trước cửa khách sạn. Cửa sau xe mở ra và Ringo đánh trống nhảy xuống, nhưng lần này không có chiếc cà vạt đính trên cổ. Tay guitar cũng nhảy xuống từ ghế tài xế, bước theo bạn mình, rồi cả hai biến mất bên trong sảnh khách sạn, máy xe vẫn để mở.
– Cậu cần tớ chở về không? – Jess hỏi.
– Không, anh Chris đang ở trong kia đợi tớ về chung. – Tôi kiểm tra chỗ ngồi của Lissa rồi đóng cửa xe lại. – Cám ơn cậu vì lo giúp tớ vụ này.
– Không có gì. – Jess lấy chìa khóa từ trong túi áo khoác ra. – Đám cưới ổn đấy, cậu có nghĩ vậy không?
Tôi nhún vai.
– Dù sao mọi thứ cũng đã hoàn tất. – Tôi nói. – Đó mới là điều quan trọng.
Rồi Jess lái xe đi, bấm một tiếng còi, còn tôi quay trở vào khách sạn để tìm Chris. Khi đi ngang qua chiếc xe thùng trắng, tôi thấy Ringo và người chơi organ đang đi ra, vừa vác theo đống dụng cụ biểu diễn, vừa làu bàu.
– Thằng Ted không bao giờ phụ dọn dẹp hết. – Anh chàng organ nói lớn khi thảy chiếc loa vào thùng xe, làm kêu rầm một tiếng. – Cái kiểu biến mất này xưa quá rồi đúng không?
– Thôi biến khỏi đây nào. – Ringo không bàn luận gì thêm. – Dexter đâu?
– Chờ thêm năm phút, nếu không ra thì cho đi bộ. – Anh ta bước tới cửa tài xế còn đang mở, ấn lòng bàn tay vào còi xe khiến nó kêu lên một hồi dài.
– Hay đấy nhỉ. – Ringo mỉa mai.
Vài giây sau, tay guitar – tức Ted trốn-tránh-trách-nhiệm – xuất hiện ở cửa xoay, trông có vẻ bực bội.
– Dễ thương ghê. – Anh ta la lên, đi vòng qua chiếc xe. – Xuất sắc quá hả!
– Lên xe hay đi bộ về, – tay organ vặt lại, – tớ nghiêm túc đấy. Ted lên xe, tiếng còi rúc lên thêm lần nữa, và họ lại tiếp tục đợi.
Vẫn không thấy Dexter đâu. Cuối cùng, sau một lúc có vẻ như cãi vã nổ ra trên băng trước, chiếc xe bắt đầu lăn bánh rồi rẽ vào đường chính. Tất nhiên vào giờ này thì đèn giao thông đều đã tắt.
Quay trở vào khách sạn, tôi thấy đội ngũ phục vụ đang tiến hành dọn dẹp tại sảnh tiệc, dọn ly tách và thay khăn trải bàn. Bó hoa cưới của mẹ tôi – giá tám mươi đô la – bị bỏ lại trên bàn, vẫn tươi nguyên như lúc bà mua vội nó ở nhà thờ chín tiếng đồng hồ trước.
– Họ bỏ em lại rồi. – Tôi nghe tiếng ai đó nói. Nhìn quanh, tôi nhận ra người đó là Dexter.
Chúa ơi, cứu con! – Tôi thầm nghĩ. Anh ta đang ngồi ở chiếc bàn cạnh bức tượng điêu khắc bằng đá hình hai con thiên nga đã sắp chảy thành nước, trước mặt là một đĩa thức ăn.
– Ai chứ?
– Chris và Jennifer Anne. – Dexter trả lời như thể đã quen biết họ cả đời. Rồi anh ta cầm lấy chiếc nĩa, đút thứ gì đó trông như bánh cưới vào miệng.
– Cái gì? Họ về rồi à?
– Họ mệt lắm rồi. – Anh ta ngừng lại để nhai vài giây, rồi nuốt.
– Jennifer Anne nói phải về vì sáng sớm mai còn tham dự buổi hội thảo tại Trung tâm hội nghị. Hội thảo về thành tựu gì gì đó. Cô gái đó có vẻ thông minh nhỉ. Cô ta nghĩ tôi có thể có tương lai trong một tập đoàn thuộc ngành hoạt động giải trí hay cái gì đó kinh khủng tương tự.
Tôi không nói gì, chỉ đứng yên nhìn anh ta.
– Dù sao thì, – anh ta tiếp tục, – tôi đã nói với họ là không sao, bởi chúng tôi sẽ cho em đi nhờ xe về nhà.
– Chúng tôi nào? – Tôi hỏi.
– Thì tôi và các cậu bạn trong ban nhạc.

Tôi ngừng lại suy nghĩ. Vậy là phải tốn tiền đi taxi về nhà, trong khi lẽ ra tôi đã có thể thảnh thơi trên xe của Jess, lại được miễn phí.
– Họ cũng về mất rồi. – Cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
Anh ta khựng lại, chiếc nĩa thức ăn đưa gần đến miệng cũng đứng yên tại chỗ.
– Họ gì cơ?
– Họ về rồi. – Tôi nói rõ ràng từng chữ. – Họ có bấm còi trước sảnh đó.
– Ôi trời, tôi đã nghĩ là có nghe tiếng còi xe mà. – Anh ta lắc đầu. – Tuyệt thật đấy.
Tôi nhìn quanh gian phòng đã gần như không còn ai, như thể giải pháp cho tình huống này và cả những rắc rối khác của tôi đang ẩn nấp ở đâu đây, ví dụ như dưới chậu cây đằng kia. Nhưng không có phép lạ nào xảy ra cả. Vậy thì đành phải xuôi theo thời thế thôi.
Tôi bước đến bàn nơi Dexter đang ngồi, kéo ghế ra và ngồi xuống.
– A, – anh ta reo lên, mỉm cười, – cuối cùng thì nàng cũng đến cạnh tôi.
– Đừng vội mừng. – Tôi đặt xắc tay của mình lên bàn, cảm thấy toàn thân rã rời như đang bị kéo dãn ra vậy. – Tôi chỉ nghỉ lấy sức để có thể gọi điện thoại kêu taxi thôi.
– Trước tiên, em nên thử miếng bánh này đã. – Anh ta đẩy đĩa về phía tôi. – Đây này.
– Tôi không muốn ăn bánh.
– Bánh ngon lắm. Không có vị phấn tí nào cả.
– Làm sao có vị phấn cho được, – tôi nói, – nhưng tôi không muốn ăn.
– Chắc em chưa ăn miếng nào hết phải không? – Anh ta huơ huơ chiếc nĩa trước mặt tôi. – Thử một miếng xem sao.
– Không, – tôi thẳng thừng.
– Đi nào.
– Không.
– Ừm… – anh ta dùng nĩa lấy miếng bánh lên. – Ngon lắm.
– Anh thực sự làm tôi bực mình đấy. – Tôi cáu.
Anh ta nhún vai như thể đã nghe câu này rồi, rồi kéo chiếc đĩa về phía mình, tiếp tục ăn. Đội vệ sinh giờ đang xếp ghế bên ngoài sảnh, trò chuyện râm ran. Một người phụ nữ tóc thắt bím nhặt lấy bó hoa cưới của mẹ tôi, ôm trong tay như kiểu của các cô dâu.
– Tèn ten ten ten… – cô ta giả tiếng nhạc lễ cưới, rồi cười vang khi một đồng nghiệp hét tướng lên kêu cô ngừng mơ mộng để quay trở lại công việc.
Dexter đặt nĩa xuống bàn, đẩy chiếc đĩa sang một bên. Miếng bánh ngon lành, không có vị phấn đã biến mất.
– Đây là lần tái hôn đầu tiên của mẹ em à? – Anh ta nhìn tôi, hỏi.
– Lần thứ tư. Kết hôn là nghề của mẹ tôi mà.
– Em bị đánh bại rồi. – Anh ta nói. – Mẹ tôi lần thứ năm. Phải công nhận là tôi ấn tượng. Từ trước tới giờ, tôi chưa từng gặp người nào có nhiều cha dượng hơn tôi cả.
– Thật á?
Anh ta gật đầu, rồi cất giọng mỉa mai:
– Nhưng em biết không, tôi nghĩ lần này là mãi mãi.
– Dù sao thì vẫn cứ hy vọng. Anh ta thở dài:
– Đặc biệt là cho mẹ tôi.
– Dexter cháu yêu, – có tiếng ai đó gọi từ bên ngoài, phía sau lưng tôi, – cháu ăn đủ chưa?
Anh ta đứng lên, nói lớn đáp lại:
– Dạ, cháu ăn đủ rồi ạ. Cám ơn cô.
– Còn dư một ít thịt gà này.
– Cháu no lắm rồi, cô Linda. Thật mà.
– Thì thôi vậy. Tôi nhìn anh ta:
– Anh quen tất cả mọi người sao? Anh ta nhún vai:
– Không phải là tất cả mọi người. Tôi chỉ bặt thiệp, dễ làm quen thôi. Đặc tính của một người có nhiều cha dượng mà. Điều đó sẽ làm em phải cởi mở hơn.
– Vâng, đúng thế. – Tôi đáp.
– Bởi vì em phải xuôi theo hoàn cảnh thôi. Cuộc sống của em gần như không phải là của em nữa, bởi có quá nhiều người bước vào, rồi lại bước ra khỏi cuộc đời em. Em phải dễ thích nghi vì em bắt buộc phải như vậy. À, tôi nghĩ em có thể hiểu được chính xác những gì tôi nói mà.
– Ồ, đúng vậy. – Tôi nói một cách thờ ơ. – Tôi là một người dễ chịu cực kỳ. Đó là từ chính xác nhất để miêu tả tôi đấy.
– Phải vậy không đó?
– Không. – Tôi nói rồi đứng dậy, cầm lấy xắc tay của mình, cảm thấy bàn chân đau nhức khi lại xỏ giày vào. – Tôi về đây.
Dexter cũng bật dậy, cầm lấy chiếc áo khoác đang treo sau ghế.
– Mình đi chung taxi nhé?
– Tôi không nghĩ vậy.
– Được thôi, – anh ta nhún vai. – Tùy em.
Tôi bước ra cửa, nghĩ là Dexter theo sau, nhưng khi liếc lại nhìn thì tôi thấy anh ta băng ngang qua phòng để ra theo hướng khác. Phải thừa nhận là tôi ngạc nhiên về việc sau nhiều lần theo đuổi lằng nhằng, anh ta đã thực sự đầu hàng. Tay trống đã nói đúng, tôi nghĩ như vậy. Dexter chỉ muốn chinh phục khi tôi còn ở xa ngoài tầm với của anh ta. Một khi đã tiếp cận được, tôi không còn đặc biệt nữa. Nhưng điều này đối với tôi thật sự không thành vấn đề.
Có một chiếc taxi đậu ngay cửa, tài xế đang gà gật ngủ. Tôi ngồi vào băng sau, tháo giày ra khỏi chân. Giờ đã là hai giờ sáng, theo những con số điện tử màu xanh trên bảng đồng hồ điều khiển. Trong khách sạn Thunderbird chắc mẹ tôi cũng đã ngủ và đang mơ đến tuần trăng mật ngọt ngào ở đảo Bart vào tuần tới. Rồi sau đó bà sẽ về viết tiếp cuốn tiểu thuyết dang dở, sắp xếp cuộc sống với người chồng mới trong căn nhà của chúng tôi và lại cố gắng lần nữa thay đổi bản thân để thích ứng với danh xưng mới : bà Don.
Khi chiếc taxi rẽ vào đường lớn, tôi thấy thứ gì đó lấp lánh phía công viên bên tay phải mình. Đó là Dexter, đang đi bộ về phía khu phố bên cạnh. Trong chiếc áo sơ mi trắng, anh ta dường như lấp lánh trong một quầng sáng lung linh. Anh ta đi giữa con đường, những ngôi nhà hai bên đều đã chìm trong bóng tối, im lìm trong giấc ngủ say. Nhìn theo anh ta đi về nhà, trong một khoảnh khắc, tôi chợt cảm thấy như anh ta là người duy nhất còn thức, thậm chí là người duy nhất còn sống trong thế giới này, ngoại trừ tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.